Mọi người tìm một sơn động rồi bay vào. Sau khi bay vào trong sơn động, bọn họ mới phát hiện căn bản không cần tiếp tục dùng cánh, bởi vì xuống phía dưới sơn động này cũng bị băng bao trùm, tựa như một cầu trượt băng khổng lồ, người đi xuống trượt một cái là có thể tới chân cầu trượt.
Mễ Hoà thấy lúc này Trưởng lão thu hồi cánh lại. Cánh của ông ấy trở nên rất nhỏ dán ở sau lưng, lại bị quần áo che khuất, căn bản không nhìn ra được ông ấy có hai đôi cánh.
Cho nên Trưởng lão rốt cuộc là chủng tộc thần kỳ nào trong vũ trụ vậy?
Nhưng mà không chờ cô nghĩ ra, mọi người đã lục tục trượt xuống thông qua cầu trượt băng khổng lồ.
Cầu trượt băng khổng lồ dài hơn hai trăm mét thật sự khiến người ta choáng váng. Anitta ngược lại vẫn cứ cười thích thú, Đào Tử ở phía sau không thể khống chế được mà hô hai tiếng “Ồ woa”. Mà Fionn được cha bảo vệ an toàn trong lồng ngực còn tưởng rằng mọi người dẫn cậu bé đi chơi nên vẫn luôn cười khanh khách, cực kỳ vui vẻ.
Cuối cùng bọn họ cũng đã trượt tới chân cầu trượt, phát hiện trước mắt là một hang động băng đã được khai phá, bốn phía đều là lớp băng thật giày. Bọn họ đi xuống xong mới nhận ra trên mặt đất có một hồ băng đã bị khoan vỡ, Anitta ném một khối băng xuống, nghe thấy âm thanh khối băng rơi vào trong nước.
Trưởng lão móc một cái lưới đánh cá ra, đặt rêu phát sáng ở bên trong xong thì ném lưới đánh cá xuống. Mấy người Mễ Hoà cũng bắt chước làm theo tương tự, dùng máy in thép in một cái rổ có hình hồ lô với nhiều lỗ thủng một cách kỹ càng rồi ném xuống.
Đợi trong chốc lát, Trưởng lão vớt lưới đánh cá lên. Khi lưới đánh cá mới được lôi ra từ trong hồ băng, những con cá nhỏ cũng đã bị đông lạnh đến mức đóng băng, từng con cá nhỏ có hình dạng khác nhau vĩnh viễn ngừng lại trong nháy mắt ra khỏi nước.
Anitta cũng kéo rổ của bọn họ lên, rổ của bọn họ còn lớn hơn lưới đánh cá, thu hoạch được nhiều cá nhỏ hơn, chúng cũng đều bị đông cứng. Mấy người Mễ Hoà lại gần xem những con cá nhỏ đó, phát hiện cá nhỏ lớn bằng ngón tay đang bị đông lạnh này có thân thể trong suốt, hơn nữa còn không có xương, điều càng thần kỳ hơn chính là chúng nó còn không có đôi mắt.
Cho nên rốt cuộc chúng nó đã bị rêu phát sáng hấp dẫn như thế nào?
Doro giải thích: “Loại rêu phát sáng này sau khi tiến vào trong nước sẽ phát ra một loại nguyên tố hấp dẫn những con cá nhỏ này tới gần.”
Anitta cảm khái: “Tương sinh tương khắc của thiên nhiên luôn xuất hiện bên cạnh nhau.”
Mọi người xách theo cá vừa đánh bắt được đang muốn mở đôi cánh ra để bay đi, lúc này lại nghe thấy trong sơn động mà bọn họ đang ở truyền âm thanh đến, tiếp theo cũng có người trượt xuống dưới.
Sau khi người kia trượt xuống xong, Mễ Hoà nhìn lại, đây không phải là chú A Khoan sao?
Hơn nữa ông ấy còn ôm một đứa bé trai, đứa bé kia trắng trẻo mập mạp, có ngoại hình rất giống với ông ấy.
A Khoan nhìn thấy bọn họ cũng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, ngay sau đó ông ấy cũng vuốt đầu cười: “Thật đúng là có duyên phận.”
Sau đó tình huống biến thành chú A Khoan mời bọn họ đến nhà ông ấy làm khách. Mấy người Mễ Hoà không thể từ chối thịnh tình này nên cũng đi theo. Nhưng thật ra nguyên nhân chủ yếu là chú A Khoan chi tiêu hào phóng lại viết một tấm séc nữa để Mễ Hoà đến nhà ông ấy nấu cho ông ấy món cá băng sâu này.
Đoàn người bay đi ra ngoài, nhưng sau khi ra khỏi sơn động, Trưởng lão vốn dị đã quyết định đi cùng lại không thể đi nữa. Trước khi đi, ông ấy đưa tất cả cá băng sâu ông ấy bắt được cho Fionn, còn xoa đầu Fionn nói: “Ăn cá nhỏ do ông đưa, lần sau gặp lại phải gọi ông đó.”
Sau đó Trưởng lão phe phẩy hai đôi cánh của mình rồi bay đi. Cho dù ở bên trong mây mù, cánh của Trưởng lão cũng phát ra ánh sáng màu xanh lá.
*
Nhìn bên ngoài nhà A Khoan không quá khác so với nhà Dương Âm, đều là nhà được tạo ra từ chất liệu bọt biển, chẳng qua nhà của A Khoan thì lớn hơn một chút. Hơn nữa sau khi đi vào, bọn họ phát hiện đồ dùng trong nhà vô cùng hoài cổ, rất nhiều đồ gia dụng được làm bằng gỗ, đặc biệt là trong phòng khách bày biện một loạt kệ sách, trên đó chất đầy rất nhiều sách cổ, nhìn qua rất hoài niệm.
Nhưng đồng thời những món đồ gia dụng đó thoạt nhìn cực kỳ nặng, căn nhà bọt biển này rất khó chống chịu được.
A Khoan giải thích: “Những đồ cổ trên kệ sách đều được trang bị thiết bị phản trọng lực, có thể giảm bớt trọng lượng của đồ gia dụng, trên thực tế thì chúng nó đều lơ lửng trên sàn nhà.”
Mễ Hoà cảm thấy chú A Khoan quả nhiên là đại gia, bởi vì thiết bị phản trọng lực rất đắt, ông ấy còn có thể trang bị một cái cho mỗi món đồ gia dụng của mình.