Mễ Hòa cảm thấy đây hẳn là sự khác nhau của học sinh giỏi và học sinh dở, cho dù học sinh dở như cô có thi đậu vào Đại học liên minh các hành tinh thì sau khi thi xong cô cũng trả hết kiến thức cho thầy cô rồi. Mà anh chàng học sinh giỏi nào đó thì lại rất hưởng thụ quá trình học tập, những tri thức vụn vặt đó vẫn được anh giữ trong đầu, lúc cần thì cứ lấy ra. Xem ra đây chính là chênh lệch giữa bọn họ.
Mễ Hòa nói: “Em quên mất...”
Freddy liếc cô một cái.
Mễ Hòa nói như đúng rồi: “Em là người thường chứ bộ, có quên kiến thức từ mười mấy năm trước cũng là chuyện bình thường mà!” Bộ dáng phồng má của cô làm Freddy thích vô cùng.
Bọn họ đã quen nhau mười năm, từ lúc Mễ Hòa mười hai tuổi cho đến khi con trai họ được một tuổi, cô bé nhát gan và tự ti này đã dần tiếp thu thân phận Hoàng tử của Freddy, bắt đầu chấp nhận sự chênh lệch giữa họ một cách thản nhiên. Khi ở trước mặt anh, cô đã không còn giống một “cô em gái” nữa mà đã trở thành người vợ kề vai đi bên anh rồi.
Mễ Hòa lại hỏi: “Người Sao Huỳnh còn có đặc điểm gì nữa không anh?”
Freddy: “Hẳn là lười biếng...” Ngay cả anh cũng không chắc lắm về chuyện này: “Mỗi khi đến nghi thức chúc mừng ngày xây dựng đất nước, người Sao Huỳnh chưa từng xuất hiện lần nào, cho nên ngay cả anh cũng chưa từng gặp qua họ.”
Anh nghĩ một lát rồi bổ sung: “Nghe nói cánh của người Sao Huỳnh là một loại thuốc có thể khiến con người cảm thấy vui vẻ, cho nên họ không muốn rời khỏi hành tinh của mình cũng là điều dễ hiểu.”
Mễ Hòa gật đầu: "Nghe nguy hiểm phết nhỉ.”
Freddy nói: “Cho nên Đế Quốc còn có riêng một bộ luật để bảo vệ người Sao Huỳnh mà.”
Mễ Hòa cảm thấy, tuy Đế Quốc hay có mấy điều luật kỳ quái như tự do hôn nhân, chế độ đa phu đa thê các kiểu, nhưng nó cũng có khá nhiều bộ luật bảo vệ rất đáng tin cậy.
Khi gặp lại người Sao Huỳnh này, Mễ Hòa còn cố ý làm cho ông ấy một bát đậu phụ ngọt xem như quà đáp lễ cho món cá nhỏ mà ông ấy tặng cho Fionn.
Cơ mặt của ông trưởng lão ăn mặc lôi thôi lếch thếch kia đã xệ cả xuống, ông ấy cười ha ha cảm ơn Mễ Hòa, chờ sau khi ăn một miếng đậu phụ ngọt, đôi mắt đục ngầu của ông ấy lập tức sáng rực lên, hẳn là đang rất vui mừng đây mà.
Thoắt một cái mà ông ấy đã ăn sạch hết một bát lớn, Mễ Hòa còn lo lắng về việc liệu ông ấy có bị tăng đường huyết nếu như cứ thích ăn ngọt như thế hay không…
Nhưng hiển nhiên, cấu tạo cơ thể của ông lão người Sao Huỳnh này khác với con người, khi ăn bát thứ hai ông ấy còn cho thêm rất nhiều đường, lúc này Mễ Hòa mới rảnh quan sát kỹ ông ấy. Chân của ông ấy đang lộ ra bên ngoài, nhìn qua thì có vẻ khá nhỏ, bàn tay có ba ngón tay nhỏ và đen, khi ăn uống, ông ấy không thích dùng thìa đũa mà cứ thích đổ thẳng vào trong miệng.
Sau đó Mễ Hòa cũng không chú ý đến ông ấy nữa, bởi vì cấu tạo cơ thể của các chủng tộc khác trong vũ trụ khác với con người cũng là chuyện bình thường thôi mà.
Bọn họ ở lại vệ tinh Titan thêm mấy ngày, trong lúc này cả bọn còn cố ý đi bắt cá nhỏ sống dưới băng sâu thêm vài lần, Mễ Hòa nấu một nồi cá sốt tương thật to để mọi người cùng ăn chung. Đào Tử còn đang tính thực hiện nhiệm vụ của bộ trưởng bộ nuôi dưỡng trên phi thuyền, cậu ấy tính nghiên cứu cách để nuôi loài cá nhỏ này trong bể cá và mang đi, khổ nỗi loài cá này quá nhạy cảm với nhiệt độ, rất nhiều lần chỉ chênh lệch có một hai độ thôi mà chúng cũng chết sạch vì nóng, tóm lại công việc này khá nhọc nhằn.
Mễ Hòa còn cố ý gửi một hộp to qua cho Thượng tá Dương, Hannah, anh Luke, Lita và Mộc Thần, cô còn cố ý ghi chú: “Phải ăn với cơm nóng thơm ngào ngạt nha!”