Qua một hồi lâu, Doro mới kết thúc lần phân tích này của mình, ông ấy ngẩng đầu nói: “Đúng là Huyễn Lân có thể kích hoạt sức sống trong tế bào của con người, sau khi ăn miếng vảy cá này xong thì có thể kéo dài thêm mười năm tuổi thọ đấy.” Ông ấy đưa một miếng Huyễn Lân cho Freddy.
Freddy nhận lấy xong thì không ăn ngay mà cầm trong tay ước lượng thử, anh phát hiện loại vảy này khá mềm, dường như có thể dễ dàng vân vê được bằng tay.
Doro cắn thử một miếng, phát hiện nó hơi giống kẹo mềm, hơn nữa vừa vào trong miệng đã tan ra, hương vị ngọt ngào hoàn toàn không tanh. Ông ấy chỉ cắn một miếng như thế thôi rồi cầm phần còn lại trong tay, xem ra là không nỡ ăn hết.
Thấy Freddy không ăn, ông ấy cho rằng anh cũng đang tiếc: “Chút nữa bác sẽ chia phần còn lại này cho Tiểu Mễ và Fionn ăn, cháu mau ăn hết phần của cháu đi.” Thì ra Doro không ăn hết là vì muốn chừa phần cho Mễ Hòa và Fionn.
Freddy nói: “Bác cứ ăn hết phần mình đi.”
Doro không chịu, ông ấy nhìn Freddy và nói: “Vừa rồi cháu cố ý biến thành bộ dạng thật đúng không? Bởi vì một khi Tiếu Tiếu biết Huyễn Lân của mình có thể cứu được Hoàng tử của Đế Quốc thì cậu ấy nhất định sẽ lấy miếng vảy còn lại ra.”
Freddy nói: “Cháu biết nếu mà có Huyễn Lân thì nó nhất định sẽ nằm dưới vây cá của anh ấy, mỗi bên một miếng, cho nên hẳn là phải có một cặp Huyễn Lân mới đúng.”
Doro nói: “Cái mà cháu đặt cược không phải là số lượng Huyễn Lân mà là tấm lòng thiện lương của người cá Mulai. Kết quả là cháu đã thắng.”
Freddy nói: “Đúng vậy, cháu thật sự rất cảm ơn anh ấy.”
Doro nhìn anh, bỗng nhiên nói: “Các cháu đều là người thông minh.”
Freddy hơi mỉm cười và không nói gì cả. Phản ứng nhanh nhạy và việc tính kế trong giây lát như thế này không là gì với anh cả.
Hai người lại im lặng, bầu không khí trong phòng cũng lặng đi.
Một lát sau, Freddy mới chậm rãi nói: “Ban nãy bác đã nhường một miếng Huyễn Lân cho cháu, giúp cháu kéo dài tuổi thọ, cháu cảm ơn bác.”
Khoảnh khắc khi Doro đưa miếng vảy cho Freddy, anh thật sự rất bất ngờ, đúng là anh có tính kế Tiếu Tiếu, nhưng anh không ngờ Doro lại thẳng thắn nhường cơ hội sống lại cho mình. Thông thường khi đối mặt với tính mạng của bản thân thì gần như mọi người đều sẽ theo bản năng lựa chọn nghĩ cho mình trước.
Doro nói: “Bác đã không thành công, mà cháu cũng không cần bác tặng.”
Freddy nói: “Nhưng đó là cơ hội được sống lâu hơn của bác...”
Doro không nhìn Freddy nữa mà chuyển tầm mắt về phía Huyễn Lân trong tay: “Bác rất vui vì tấm lòng của các cháu...”
Trong tình huống chỉ còn sống được ba đến bốn năm mà Freddy vẫn kiên quyết muốn nhường cơ hội được sống lâu hơn cho ông ấy, chuyện này làm Doro rất cảm động. Đây không phải là một món quà bình thường tặng xong rồi còn có thể mua lại, thậm chí lúc đó bọn họ còn đinh ninh rằng chỉ có một miếng Huyễn Lân, đây là cơ hội duy nhất để kéo dài tuổi thọ đấy.
Freddy nói: “Bác là người rất quan trọng với Mễ Hòa và Fionn, bọn họ đều đồng ý với cách làm này của cháu.” Ngay khoảnh khắc mà Doro nhường cơ hội sống lại cho Freddy, trong lòng anh vô cùng xúc động.
Khi đó Doro đã quyết định vứt bỏ sinh mệnh của mình để cứu Freddy.
Freddy lại dặn dò Doro: “Bác cứ ăn hết Huyễn Lân đi, Tiểu Mễ và Fionn đều không cần thứ này đâu, nếu bác lừa họ ăn thì họ sẽ cảm thấy rất áy náy đó.”
Doro nhìn miếng Huyễn Lân tựa như kẹo mềm trong tay, cuối cùng cũng gật đầu ăn hết phần vảy còn lại.
Freddy đứng dậy rời đi, Doro bỗng nhiên nói với theo anh: “Friedrich nè.”
“Vâng ạ?”
“Nếu cháu muốn vị trí kia thì... Ý bác là, người Alex bọn bác sẽ ủng hộ cháu.”
Freddy không quay người lại: “Để rồi sau đó cháu sẽ dùng mười ba mười bốn năm cuối của cuộc đời để cúc cung tận tụy cho Đế Quốc, cuối cùng lao lực mà chết rồi truyền gánh nặng này lại cho Fionn sao? Thôi bỏ đi ạ, Fionn nên có được một cuộc sống vui vẻ và có thể làm bất kỳ thứ gì mà thằng bé muốn.”
Doro nói: “Có miếng vảy này và loại đất hoa sen trắng đó thì chắc chắn tuổi thọ của cháu sẽ không dừng lại ở mười ba mười bốn năm đâu.”
Freddy xoay người nhìn Doro một cái, sau đó chậm rãi nói với ông ấy: “Cháu cảm ơn sự ủng hộ của bác và người Alex.” Sau đó quay lưng rời đi.