Sau khi Đào Tử rửa sạch nếp gấp và thỏa mãn đối tượng xem mắt đầu tiên thì đã là buổi trưa, mọi người chỉ đơn giản uống một lọ thuốc dinh dưỡng, bởi vì Đào Tử còn có cuộc xem mắt vào buổi chiều, cậu ấy tiếp tục phải chạy không ngừng nghỉ đến nơi xem mắt thứ hai.
Trong tuần tiếp theo, mọi người đều cùng Đào Tử trải qua các cuộc xem mắt.
Bạn Đào Tử gần như ngày nào cũng đi xem mắt với bốn năm người, với lại nói là xem mắt, nhưng thường thì họ cũng sẽ lăn xả trên giường sau khi kết thúc cuộc trò chuyện.
Lúc đầu, Đào Tử vẫn tự hào về vẻ nam tính của mình, cảm thấy mình rất có sức hút, tất cả phụ nữ mà cậu ấy gặp đều bị chinh phục bởi vẻ nam tính của mình, nhưng sau khi trải qua việc mỗi ngày phục vụ bốn năm người phụ nữ thì cậu ấy cũng dần trở nên héo mòn.
Một tuần sau, bạn Đào Tử đã xem mắt với hơn ba mươi người, theo danh sách do mẹ Nữ hoàng đưa ra thì cậu ấy chỉ mới hoàn thành được một phần ba thôi.
Đào Tử hơi tuyệt vọng nói: “Tớ cảm thấy hiện giờ mình cần quả của cây sinh mệnh hơn Ngư Vương Tiếu Tiếu!”
Đào Tử thậm chí còn hỏi Doro: “Giáo sư có thuốc tráng dương không? Em sắp cạn kiệt sinh lực rồi…”
Doro liếc nhìn cậu ấy và nói: “Đây là nhiệm vụ của người Deutch.”
Đào Tử tuyệt vọng đến tìm Nữ hoàng, hy vọng có thể giảm bớt tốc độ xem mắt lại, sau đó, cậu ấy từ tòa nhà tám mươi tầng của Nữ hoàng trở về với vẻ mặt xanh xao, rõ ràng cậu ấy không có được sự đồng ý của Nữ hoàng.
Anitta ôm lấy cổ của Đào Tử, ở bên cạnh nói: “Xem ra muốn làm Nữ hoàng Deutch không phải là chuyện dễ dàng gì!”
Khi Đào Tử lại đi xem mắt thì mọi người chẳng thèm đi cùng cậu ấy nữa. Mễ Hòa đã mua đặc sản địa phương quái vật nước sáu chân về ăn, chính là loại thịt mà Nữ hoàng đã nhờ đầu bếp làm cho họ ăn vào hôm họ mới đến nơi, thật ra loại thịt này khá mềm, nạc mỡ đan xen nhau, nó có một mùi thơm rất đặc trưng khi cho vào trong miệng, đùi của quái vật nước có rất nhiều mỡ, đặc biệt thích hợp cho việc nướng chậm trên lửa nhỏ.
Mễ Hòa phết mật ong lên đùi của quái vật nước, vừa nướng vừa phết, mùi thơm của dầu mỡ chảy xuống hòa quyện vào mùi hương của mật ong, thơm vô cùng, mỗi người có một miếng chân giò thơm phức và ăn một cách hạnh phúc.
Tuy Doro không ăn thức ăn của con người, nhưng ông ấy có thể ăn thức ăn của giống loài khác. Đùi của quái vật nước được Mễ Hòa nướng đến ngoài giòn trong mềm, sau khi mỡ ở đùi chảy bớt ra ngoài thì nó đã không còn ngấy khi cho vào miệng nữa, ngược lại nó có cảm giác giòn tan và vô cùng thơm ngon, đúng là ngon đến mức khiến người ta muốn nuốt cả ngón tay.
Anitta ăn món đùi quái vật nước do Mễ Hòa nướng, hài lòng nói: “May thay có thể ăn được món ngon do Tiểu Mễ nấu, nếu không, tớ sẽ có cảm giác mỗi ngày như thể cũng đi xem mắt cùng với Đào Tử.”
Khi Đào Tử quay về nhìn thấy mọi người ăn đến miệng đầy dầu mỡ, còn mình thì mặt đầy vẻ xanh xao nên cậu ấy rất chán nản, khóc thút thít nói: “Tớ không xem mắt nữa đâu, chúng ta đi thôi!”
May thay Mễ Hòa đã chu đáo để lại cho Đào Tử một cái đùi to, để an ủi trái tim mỏng manh của cậu ấy. Sau khi ăn no, cậu ấy lại phải tiếp tục đi xem mắt theo danh sách do Nữ hoàng đưa cho, Anitta nói với cậu ấy: “Đây căn bản không phải là xem mắt, mà là trai bao miễn phí.” Ngay cả Đào Tử cũng không thể bác bỏ được quan điểm này.
Lại thêm một tuần xem mắt trôi qua, kỳ động dục của Đào Tử đột nhiên kết thúc, tuy cậu ấy vẫn chưa quan hệ đủ với chín mươi chín phụ nữ Deutch, nhưng cậu ấy cũng cống hiến hết toàn bộ sức lực của mình rồi.
Đào Tử gần như muốn khóc lóc thảm thiết nói: “Tớ không muốn động dục và không muốn xem mắt nữa đâu.”
Mễ Hòa ở lại hành tinh Deutch hơn nửa tháng và cô quyết định đến lúc phải rời đi rồi, thế là họ nói lời tạm biệt với Nữ hoàng. Nữ hoàng nói với Đào Tử đang chuẩn bị rời đi cùng đám người Mễ Hòa: “Chẳng lẽ bây giờ con không muốn ở lại bên cạnh mẹ để học cách xử lý việc nước sao?”
Đào Tử suy nghĩ một hồi rồi nói: “Con cảm thấy việc mở mang thêm kiến thức sẽ có lợi hơn cho sự trưởng thành của con.”
Nữ hoàng tiếc nuối nói: “Được thôi, vì đây là quyết định của con thì mẹ sẽ tôn trọng con.” Đào Tử bước tới hôn Nữ hoàng rồi chào tạm biệt với mẹ.
Nữ hoàng cũng nói với đám người Mễ Hòa: “Những người bạn của Đào Tử, cảm ơn sự quan tâm chăm sóc của mọi người dành cho nó, tôi rất mừng cho nó vì có những người bạn như mọi người.”
Mễ Hòa nói: “Đào Tử là người bạn thân quan trọng nhất của chúng tôi, bởi vì sự tồn tại của cậu ấy nên chúng tôi mỗi ngày đều rất vui vẻ.” Nghe vậy, Đào Tử nhìn Mễ Hòa, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Anitta ở bên cạnh nói: “Nếu không có cậu ấy ở đây thì có lẽ tôi sẽ rất cô đơn đấy.”
Nghe vậy, Đào Tử nói: “Ani ngốc nghếch.” Sau đó hai người bạn gay thân thiết đa chủng tộc tương thân tương sát lại dính lấy nhau.
Nữ hoàng mỉm cười khi thấy vậy.
Mễ Hòa và Freddy cũng chào tạm biệt Nữ hoàng, lần này họ đã bế Fionn lại đây. Khi nhìn thấy Fionn đáng yêu thanh tú, Nữ hoàng không khỏi đưa tay sờ vào mặt của Fionn, nhưng Fionn đã nắm lấy tay của bà ấy.
Cậu bé nắm chặt lấy tay của Nữ hoàng và nói: “Chú Đào Tử…”
Nữ hoàng cười tủm tỉm nói: “Sai rồi, cháu phải gọi bà là bà Nữ hoàng.”
Fionn ngoan ngoãn gọi: “Bà Nữ hoàng…”
Nữ hoàng rất vui và nói với Freddy ở bên cạnh: “Hoàng tử điện hạ thân mến, con trai cả của ngài thật sự rất đáng yêu.”