Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 530 - Chương 530.

Chương 530. - Chương 530. -

Doro gật đầu, Mễ Hoà bên cạnh cực kỳ kích động, nước mắt đã trào ra ở hốc mắt. Trong đôi mắt màu ngọc lục bảo của Freddy chứa đầy sự vui sướng, trong nháy mắt đó, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu anh. Cuối cùng, tất cả mọi thứ đều hoá thành cảnh tượng anh ôm chặt lấy Mễ Hoà, hôn lên đỉnh đầu cô.

Mễ Hoà cũng ôm Freddy: “Thật tốt quá!”

Freddy ôm chặt lấy cô, tựa như đang ôm lấy báu vật lớn nhất trong cuộc đời anh. Anh nói: “Thật sự, thật sự tốt quá!”

Anh nhớ lại mình đã từng vì vấn đề tuổi thọ mà đè nén tình cảm với Mễ Hoà, nhớ lại khi Mễ Hoà biết rõ anh chỉ còn sống được mấy năm nữa vẫn kiên định muốn ở bên cạnh anh.

Anh đỡ lấy gương mặt của Mễ Hoà, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Khoảnh khắc này, Doro nhường không gian riêng lại cho bọn họ.

Mễ Hoà khóc lóc nói: “Thật sự tốt quá, anh Freddy…”

Anh nói với Mễ Hoà: “Cảm tạ Thần chân lý đã cho anh gặp được em.”

Tảng đá lớn vẫn luôn đè trong lòng Mễ Hoà rốt cuộc cũng được dời đi, Mễ Hoà trở nên cực kỳ vui vẻ. Sau khi bọn họ rời khỏi hành tinh Deutch thì bắt đầu chính thức mở cửa hoạt động “Tiệm cơm hoài cổ của Tiểu Mễ”. Bọn họ mở phi thuyền, bay đến tinh hệ nào đó xong mới bắt đầu mở đặt trước. Bởi vì có cơ sở trước đó nên số lượng đơn đặt trước nhiều một cách khủng khiếp, hơn nữa vị khách nào đã ăn đồ ăn của Mễ Hoà một lần rồi thì sẽ dẫn theo rất nhiều vị khách mới đến nữa. Các vị khách đặt trước cung cấp thêm danh tiếng để dẫn khách tới làm cho phi thuyền nho nhỏ đều đón rất nhiều vị khách ra ra vào vào mỗi ngày.

Mễ Hoà nhìn khuôn mặt thoả mãn vì được ăn ngon của các thực khách, nhìn dáng vẻ kinh hỉ của bọn họ mỗi lần ăn đồ ăn của cô, cô thật sự cảm thấy rất thoả mãn.

Mỗi ngày đều bận rộn khiến thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt cái đã nửa năm trôi qua. Bởi vì buôn bán cực kỳ thuận lợi, Mễ Hoà rất nhanh đã trả xong khoản trả góp cho phi thuyền, hơn nữa bởi vì thường xuyên quyên góp tiền cho tổ chức từ thiện, cô cũng nhận được huy hiệu của tổ chức từ thiện.

Trong quá trình không ngừng nhận được huy hiệu, Mễ Hoà cũng trưởng thành.

Tốt nghiệp một năm, Mễ Hoà thay đổi cực kỳ lớn.

Cô trở nên tự tin hơn. Loại cảm giác mang tên tự tin này phi thường kỳ diệu, khi một người trở nên tự tin hơn thì cũng sẽ trở nên xinh đẹp hơn, ánh mắt kiên định hơn, khí thế cũng mạnh mẽ hơn.

Mễ Hoà vẫn thích cười như cũ, lúc cười rộ lên vẫn giống mặt trời nhỏ có thể sưởi ấm cho người khác như trước, mi mắt cong cong. Cô cũng trở nên loá mắt hơn, hiện tại cô giống như một đoá hoa Hoàng hậu đang không ngừng nở rộ, vừa tròn trịa lại cao quý mỹ lệ.

Mấy người Đào Tử rõ ràng đều ở cùng với Mễ Hoà mỗi ngày, nhưng mỗi khi bọn họ đổi một góc độ khác để quan sát Mễ Hoà vẫn cứ cảm thấy cô giống như đang biến hoá mỗi ngày, đang dần dần trưởng thành.

Đào Tử còn nói: “Nếu không phải mỗi ngày chúng ta đều ở bên nhau, tớ thật sự rất khó tin rằng Tiểu Mễ có hơi ngây ngốc của năm năm trước sẽ biến thành như bây giờ.”

Mễ Hoà hỏi: “Hiện tại tớ như thế nào?”

Anitta lập tức nói: “Cao quý, hào phóng, mỹ lệ như bây giờ, tớ muốn dùng hết thảy từ ngữ ca ngợi lên trên người của cậu.”

Mễ Hoà hỏi cô ấy: “Từ khi nào cậu trở nên văn vở như vậy thế?”

Anitta nói: “Sau khi biết được thầy Collins chính là Hoàng tử điện hạ, tớ đã lén học tập cách nịnh nọt trông tự nhiên nhất có thể rồi.”

Mễ Hoà bị chọc cười, Freddy cũng cười, nói với cô ấy: “Vậy thành tích của cô không quá tốt rồi, bởi vì dấu vết của cô quá rõ ràng.”

Anitta cười: “Bởi vì căn bản em không học được thôi!” Cô ấy ôm lấy Mễ Hoà một phen, nói: “Tiểu Mễ tốt như vậy, tớ thấy cậu vẫn nên ôm Fionn gả cho tớ và Dương Âm đi!” Freddy lập tức nhìn lướt qua bọn họ, Anitta xoay người, nhỏ giọng nói: “Đề nghị của tớ có hiệu lực mọi lúc!” Cô ấy chọc cho Mễ Hoà cười ha hả.

Anitta nói: “Tiểu Mễ quả thật đã thay đổi, trở nên rực rỡ loá mắt hơn. Nếu hiện tại những bạn cùng lớp người định hướng năm xưa nhìn thấy cậu thì nhất định sẽ không nhận ra nữa, bởi vì cậu đã trở nên xinh đẹp và tự tin hơn rất nhiều rồi. Bọn họ đã không thể phân biệt được cậu là người định hướng hay là người thường.”

Mễ Hoà nghe xong, nói: “Bất kể là người định hướng hay là người thường thì đều là con người mà.”

Bình Luận (0)
Comment