Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 548 - Chương 548.

Chương 548. - Chương 548. -

Việc này chọc cho Đào Tử cười ha hả, cậu ấy nói: “Cậu đừng có giả làm một người cô hiền hòa, không hợp đâu.” Anitta buồn bực liếc mắt xem thường với cậu ấy, nhưng Đào Tử chưa cười được bao lâu đã bị Ủy ban thôn kêu đi hỗ trợ giữ gìn trật tự hiện trường.

Đào Tử ở Ủy ban thôn phát huy rất tốt, tuy rằng bọn họ vừa mới chuyển tới thôi nhưng Đào Tử vừa biết ăn nói vừa có năng lực hành chính rất được người trong thôn hoan nghênh. Theo đúng lời của Anitta nói với Đào Tử thì là: “Tiến thẳng vào hàng ngũ cán bộ thôn.” Chọc cho Mễ Hòa cười không ngừng được, cô rất khó tưởng tượng ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn còn có hoạt động tranh cử cán bộ.

Việc này chắc chỉ tồn tại ở tinh cầu Viên Long Bình thần kỳ thôi.

Mễ Hòa bận rộn bán bánh trôi, ban ngày Freddy phải huấn luyện tân binh trong pháo đài vũ trụ, tới tối mới vội vã quay về giúp Mễ Hòa. Giờ đó thì Fionn đã cùng Điểm Điểm nhà hàng xóm dính vào nhau thành một khối mà ngủ say rồi. Điểm Điểm ngủ say cong vòng trông càng giống như một dấu phẩy lớn, Mễ Hòa chọc chọc vào da bé, vừa non vừa mềm, khiến cô nhớ tới những bé con thạch trái cây ở tinh cầu Người Cây mà bản thân đã chăm sóc năm xưa.

Freddy đi cùng người cha Herle hàng xóm tới, ôm đứa nhỏ của mình đi. Ban đêm có đốt lửa trại, những chùm pháo hoa rực rỡ bắt mắt được phóng lên không trung, thanh âm pháo hoa nổ tung đánh thức Điểm Điểm và Fionn. Bọn nhỏ dụi mắt, thấy pháo hoa nổ tung rực rỡ trên bầu trời, cái miệng nhỏ mở lớn, “òa” một tiếng.

Tất cả mọi người dừng lại nhìn pháo hoa trong không trung, Bàn Long trên trời trông rất giống rồng của Hoa Hạ vào năm trăm năm trước, khiến Mễ Hòa cảm thấy vô cùng thân thiết. Khi rất nhiều tôn giáo, đảng phái đều biến mất ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn, nhưng cô vẫn còn có thể thấy loài động vật trong truyền thuyết của Hoa Hạ thì cảm thấy thật sự vô cùng kỳ diệu.

Có rất nhiều chủng tộc tham gia vào lễ hội thu hoạch, Mễ Hòa còn thấy cả người tinh hệ Mục Dương như hạc trong bầy gà ở đây. Người tinh hệ Mục Dương trưởng thành cao bốn mét dẫn đứa nhỏ người tinh hệ Mục Dương cao hơn hai mét đi chơi, bọn họ chắc phải cao hơn hầu hết mọi người ở đây, lúc này cũng đang ngẩng đầu xem pháo hoa trên đỉnh đầu.

Fionn vô cùng tò mò về người tinh hệ Mục Dương đen tuyền, cậu bé còn mỉm cười với đứa nhỏ tinh hệ Mục Dương tới mua bánh trôi. Mễ Hòa đặt một phần bánh trôi không nóng lắm lên tay Fionn để bé đưa qua cho người ta. Lúc cậu bé đưa đồ ăn cho đứa bé kia còn cười vô cùng ngọt ngào, khuyến mãi thêm tiếng gọi: “Anh trai nhỏ.”

Đứa nhỏ người tinh hệ Mục Dương bị gọi là anh trai nhỏ có hơi ngượng ngùng, đại đa số giống loài trong vũ trụ đều hiền lành và dễ ngượng, đứa nhỏ dùng ngón tay đen tuyền thon dài nhẹ nhàng đụng vào đầu Fionn, sau đó mới nhận lấy bánh trôi trong tay bé. Đứa nhỏ nhanh chóng cho một cái bánh trôi nhỏ vào miệng, sau đó đứa nhỏ tinh hệ Mục Dương đứng trước quầy hàng ăn liền một lúc cả mười phần mới cảm thấy thỏa mãn.

Ngoại trừ có rất nhiều chủng tộc trong vũ trụ tham gia lễ hội thu hoạch, Mễ Hòa còn thấy rất nhiều con người, cho dù là người bình thường hay người định hướng, lúc ở tinh cầu Viên Long Bình, bọn họ trông đều có vẻ khá hòa thuận. Hơn nữa Mễ Hòa còn phát hiện ra ở đây có rất nhiều gương mặt mang nét châu Á, bọn họ có tóc đen, mắt đen, có một nụ cười hiền lành, ngẫu nhiên còn có người nói ra một hai câu chữ Hán. Lúc bọn họ dùng tiếng Hán nói cảm ơn còn tưởng rằng Mễ Hòa nghe không hiểu, nên quay lại dùng tiếng Đế Quốc nói cảm ơn với cô.

Nhưng làm gì có chuyện Mễ Hòa nghe không hiểu, cô chỉ đang vô cùng, vô cùng kinh ngạc mà thôi.

Cô sống ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn này lâu như thế rồi nhưng lần đầu tiên nghe được tiếng Hán, thật sự là vô cùng kích động.

Sau khi Bàn Long tản đi, trên bầu trời lại có pháo hoa hình chữ nổ tung. Ba chữ Viên Long Bình được viết bằng tiếng Hán. Mễ Hòa ngẩng đầu nhìn những chữ tiếng Hán đó, trong lòng vô cùng cảm động.

Quầy bánh trôi của Mễ Hòa có nhiều người có nét châu Á tới mua, còn có người có thể nói ra nguồn gốc của bánh trôi. Có một cô gái tóc đen người định hướng vô cùng dịu dàng dùng tiếng Hán nói chuyện với con trai mình: “Đây là món ăn mà tổ tiên chúng ta đã từng ăn qua, mẹ thấy nó trên sách rồi, gọi là bánh trôi. Không ngờ rằng sẽ có ngày được ăn nó.”

Sau đó cô gái đó dùng tiếng Đế Quốc nói lời cảm ơn, Mễ Hòa cười nói tiếng Hán với cô ấy: “Không cần cảm ơn.”

Cô gái đó hơi ngạc nhiên một chút, sau đó mới nở một nụ cười tươi.

Sự ăn ý của những người chung chủng tộc giống như đã chảy sẵn trong máu bọn họ vậy.

Bình Luận (0)
Comment