Fionn nói: “Mẹ ơi, ông nội có từng dạy con là động vật hay có hiện tượng in vết, có khi nào Tiểu Kim xem con là cha mẹ của cậu ấy không ạ? Hay là vì cậu ấy nhớ kỹ mùi hương của con, biết con là người ấp nở cậu ấy?”
Nhìn đôi mắt to lấp lánh của Fionn, cô không đành lòng phá tan ảo tưởng của bé: “Tiểu Kim thích con lắm đấy, con phải chăm sóc nó thật tốt nhé, phải nuôi nấng nó một cách khoa học bởi vì nó không giống con người như chúng ta đâu.”
Fionn nghiêm túc gật đầu: “Vâng, con sẽ học hành chăm chỉ với ông nội!”
Buổi tối, Mễ Hòa vốn định kể cho Freddy nghe chuyện Fionn đã ấp nở rắn biến dị, nào biết tối hôm đó cô chờ đến khuya mà Freddy vẫn chưa trở về, qua một lúc thì anh mới gửi cho Mễ Hòa lời mời kết nối thực tế ảo. Freddy trông có vẻ hơi mệt mỏi, anh đang đứng ở một căn phòng trông có vẻ là phòng chỉ huy: “Đêm nay anh không về được đâu, Luke đi công tác chưa về nên anh phải giúp cậu ấy trực mấy buổi tối.”
Trước kia cũng từng có chuyện như thế này rồi cho nên Mễ Hòa không quá để ý, cô còn an ủi ngược lại Freddy, bảo anh không cần phải lo lắng về chuyện trong nhà: “Anh nhớ nghỉ ngơi đầy đủ nhé.”
Freddy dịu dàng hôn lên môi Mễ Hòa trong không gian thực tế ảo, sau đó vỗ đầu cô: “Lúc anh không có nhà thì em phải ngoan đó biết chưa.”
Bởi vì có Tiểu Kim cho nên Fionn rất lưu luyến khi phải rời nhà đi học vào ngày hôm sau, có điều bé không hề ngỏ ý muốn mang Tiểu Kim tới nhà trẻ. Tuy chỉ mới ba tuổi rưỡi nhưng Fionn cực kỳ thông minh, từ những gì mà Doro nói, bé biết Tiểu Kim là động vật đang có nguy cơ tuyệt chủng cho nên rất quý giá, bởi vậy bé không thể để người ngoài biết mình đang nuôi Tiểu Kim được.
Trước khi đi, Fionn không quên vuốt ve Tiểu Kim: “Cậu phải ngoan ngoãn ở nhà chờ tớ về nha.”
Bé rắn con duỗi thân thể to bằng cây bút chì của mình nhìn theo Fionn, chờ bé đi khuất thì nó cuộn tròn nằm trên gối đầu của bé. Mễ Hòa nghe theo hướng dẫn của Doro cắt một ít thịt tươi cho nó nhưng Tiểu Kim lại kiên quyết không chịu ăn thức ăn mà cô cho.
Mãi đến buổi tối khi Fionn trở về và tự tay cho ăn thì nó mới chịu ăn, hành vi này của nó càng làm Fionn chắc chắn Tiểu Kim đang xem mình như cha mẹ nó, bé vừa vui lại vừa ý thức được trách nhiệm của mình, thế là tối đó bé chăm chú đi đọc những tài liệu về việc nuôi rắn.
Buổi tối trời bắt đầu mưa, tầng mây dày ép xuống thật thấp, tiếng sét và ánh chớp xuất hiện liên hồi, cái cây to bên ngoài nhà của bọn họ bị gió thổi tới mức không ngừng rung rinh, giọt mưa rơi xuống đánh vào mặt lá phát ra tiếng lộp bà lộp bộp.
Mưa mãi không ngớt, đến ngày hôm sau khi Fionn đi học mà mưa cũng không có dấu hiệu nhỏ đi.
Hôm nay Freddy cũng không trở về.
Buổi sáng sau khi Mễ Hòa đưa Fionn đến nhà trẻ và trở về xong thì mưa càng ngày càng to, gió cũng trở mạnh, Doro thấy thế thì nói: “Nếu còn mưa tiếp như vậy thì phải can thiệp thời tiết bằng phương pháp nhân tạo thôi.”
Cũng may đến buổi tối thì mưa đã dịu bớt, biến thành mưa phùn rả rích bám lên từng sợi tóc của người đi đường.
Vừa về nhà là Fionn đã chạy tới chơi với Tiểu Kim ngay, Mễ Hòa phát hiện dù chỉ mới nuôi có ba ngày thôi mà hình như Tiểu Kim đã lớn hơn một chút rồi. Nếu lúc mới sinh nó to bằng cây bút chì thì bây giờ nó đã to bằng ngón trỏ, hơn nữa móng vuốt cũng cứng cáp hơn chứ không còn mềm oặt như lúc mới nở nữa.
Tiểu Kim rất thích quấn quanh cánh tay của Fionn sau khi bé đút nó ăn no, nhưng việc nó thích nhất chính là đứng trên vai Fionn và dùng cái đuôi có một ít lông mềm khều lên mặt bé. Mỗi khi nó làm thế Fionn đều sẽ bật cười khanh khách, sau đó cũng dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gãi gãi cằm của Tiểu Kim. Những lúc như thế, hai sợi râu của Tiểu Kim sẽ hơi run lên, đôi mắt màu vàng kim cũng khép hờ nom có vẻ khá thoải mái.
Sau khi chơi đùa với Tiểu Kim xong, Fionn đột nhiên hơi tiu nghỉu: “Hôm nay cô giáo Thái Bạch nói trời cứ mưa mãi không dứt như thế là do ông thần rồng đang tức giận đấy ạ. Có khi nào thần rồng đang tìm Tiểu Kim không mẹ?”
Doro nói: “Tuy loài rắn này được đời sau của Hoa Hạ gọi là rồng nhưng thật ra chúng nó chỉ là rắn biến dị thôi, chúng không có sức mạnh điều khiển thời tiết đâu.”
Fionn xoa đầu Tiểu Kim: “Con cũng hy vọng có thể chơi chung với Tiểu Kim, cậu ấy cũng thích con lắm đó.”
Tuy Fionn nói như vậy nhưng khi thấy hôm sau lại là một ngày mưa dầm, bé lập tức nhíu chặt đôi mày nhỏ. Đến buổi sáng khi Mễ Hòa đưa bé đi học, lúc cả hai đi ngang qua cái hồ ở gần nhà trẻ, Fionn đột nhiên nói: “Mẹ ơi, con cảm thấy có thể là do mẹ của Tiểu Kim đang khóc vì không tìm thấy cậu ấy, bởi vậy nên trời cứ mưa suốt á. Liệu con có nên trả Tiểu Kim về không ạ?”