Sau khi bọn họ rửa mặt chải đầu xong, Freddy dẫn Mễ Hòa và Fionn đi gặp Quốc vương bệ hạ.
Quốc vương vẫn gặp bọn họ ở căn nhà gỗ nhỏ lần trước, đồ trang trí trong phòng dường như không có gì thay đổi, chỉ có một ít ghế salon bằng da có chút cũ cùng với rất nhiều sách, trên tường là cửa sổ sát đất, cửa kính phản chiếu bầu trời đầy mây xanh thẳm, thậm chí còn có ánh mặt trời tỏa ra từ lớp kính, trông thật giống như nhà gỗ nhỏ mà những người già thường ở, cảm giác vô cùng ấm áp. Có điều ở chỗ dưới mặt đất hơn ba trăm mét này làm gì có trời xanh mây trắng chứ? Hiển nhiên là công nghệ đen cả thôi.
Quốc vương đối xử với Fionn thật sự giống như một người ông hiền từ vậy, trong chớp mắt khi ông ta nhìn thấy bé thì ánh mắt sáng lên một chút, rồi nói với bé: “Cháu còn nhớ ông không?”
Fionn gọi to giòn tan: “Ông tóc vàng!”
Quốc vương “Ừ” một tiếng, rồi vẫy vẫy tay gọi Fionn đi qua. Fionn lộp cộp chạy lại, tay nhỏ xoa xoa tay ông ta, nói: “Ông tóc vàng có ngoan ngoãn ăn cơm không? Sao cháu thấy ông không khỏe lên chút nào?”
Quốc vương nói: “Bởi vì ông lớn tuổi rồi.”
Fionn nói: “Ông ngoại Doro của cháu cũng lớn tuổi rồi, nhưng vẫn rất có sức sống.” Bé vươn hai ngón tay ra, khoe khoang: “Ông Doro đã hai trăm tuổi rồi!”
Quốc vương nói: “Bởi vì người Alex trời sinh đã sống thọ, con người chúng ta không sống thọ như thế.” Nhưng ông ta vẫn vì Fionn quan tâm chân thành mà cảm thấy vui vẻ, sự quan tâm không mang theo bất kỳ suy nghĩ vụ lợi nào khiến ông ta cảm thấy thoải mái, có lẽ khi nào Fionn lớn lên, sự quan tâm chân thành như này cũng sẽ biến mất.
Ông ta xoa xoa đầu Fionn, nói: “Cháu thích những món quà ông tặng không?”
Fionn chỉ vào bộ quần áo theo tiêu chuẩn thấp nhất dành cho Hoàng tử, bộ đồ màu đen thêu tơ vàng, mà bé đang mặc trên người: “Thích ạ, sờ vào rất mềm mại.”
Quốc vương nói: “Món đồ này được dệt từ sợi bông, làm từ hạt giống cây bông mà mẹ cháu quyên tặng, làm hoàn toàn từ bằng bông, sau này toàn bộ dân chúng trên toàn Đế Quốc đều có thể mặc trang phục được làm bằng bông với giá phải chăng.”
Nhị Hoàng tử phi ở trong phòng vẫn mãi không nói gì, cháu đích tôn của Vương tộc, Công chúa Leone và con trai của cô ta đều nhìn về phía Mễ Hòa đang đứng bên cạnh Freddy. Cho dù bọn họ biết những quyên tặng và cống hiến của cô cho Đế Quốc, nhưng Quốc vương khen cô ở trước mặt mọi người, vào lúc nhạy cảm như thế này, có vẻ không giống bình thường.
Quốc vương nhìn hết vẻ mặt của mọi người trong phòng, ngược lại nói với Mễ Hòa: “Cô chưa từng gặp mặt mọi người nhỉ?”
Nhị Hoàng tử phi kéo cháu đích tôn của Vương tộc Crewe lại, nhanh chóng tự giới thiệu bản thân với Mễ Hòa, cô ta còn nói với cháu đích tôn của Vương tộc: “Đây là bác lớn của con.” Cháu đích tôn của Vương tộc cũng gọi theo.
Mễ Hòa nhìn sắc mặt của Nhị Hoàng tử phi có chút tiều tụy, quầng thâm trên mắt rất nặng. Nhị Hoàng tử phi nói với Freddy: “Anh cả, chị dâu.” Mắt cô ta rưng rưng nói: “Anh cả, Dick, anh ấy…”
Freddy nói: “Vẫn đang dốc hết sức tìm kiếm cậu ấy.”
Nhị Hoàng tử phi nói: “Bây giờ Dick không ở đây, tôi và cháu đích tôn của Vương tộc chỉ có thể cậy nhờ anh cả thôi.”
Freddy nói: “Yên tâm, tôi nhất định không từ bỏ, sẽ nghĩ cách tìm kiếm Dick và Airy.”
Nhắc tới Airy, người cũng đồng thời bị nạn, Công chúa Leone đứng bên cạnh cũng nước mắt rưng rưng. Mặc dù Công chúa mặc đồ toàn thân màu tối nhưng vẫn xinh đẹp như trước, mái tóc vàng rực rỡ vén qua một bên, vành mặt đỏ ửng và gương mặt tiều tụy càng khiến cô thêm yêu kiều, cô ta khóc nức nở gọi: “Anh cả, anh Airy…”
“Anh cả, xin anh nhất định đừng từ bỏ tìm kiếm, em vẫn cảm thấy Airy đang ở đâu đó chờ chúng ta tới cứu…”
Freddy cũng nói với cô ta: “Cô yên tâm, Thống chế Goring không từ bỏ hy vọng đâu.” Anh nhìn qua đứa bé đứng bên cạnh Leone, tuổi tác cậu bé cũng xấp xỉ Fionn, anh xoa xoa đầu cậu bé, nói: “Dudu, đây là bác lớn của con.”
Dudu Goring lập tức ngoan ngoãn chào anh, Nhị Hoàng tử phi đứng bên cạnh nói: “Đây là lần đầu tiên ba đứa nhỏ gặp nhau nhỉ, để mấy đứa nhỏ cùng nhau chơi đi, để anh lớn Crewe dẫn hai đứa nhỏ đi chơi.” Sau đó cô ta nói với cháu đích tôn của Vương tộc Crewe: “Con chăm sóc hai em cho tốt.”
Cháu đích tôn của Vương tộc gật gật đầu, không nói gì thêm. Mễ Hòa cảm thấy cậu bé có vẻ là người không thích nói nhiều, cũng đồng thời bị mẹ quản quá nhiều, trông dáng vẻ khá ngoan ngoãn nghe lời.
Fionn chủ động đi tới bên cạnh Dudu, vươn tay với cậu bé: “Cùng nhau chơi đi?”
Quốc vương vui mừng nhìn Fionn rồi khen bé: “Tính cách của Fionn thật rộng lượng.”