Leone cứ ôm lấy cái xác của chị họ, Mễ Hòa cũng khóc tới hỏng mất, nước mắt cô rơi như mưa, tất cả mọi thứ trước mắt cô trở nên mơ hồ. Chị họ Lita cứ thế chết đi trước mặt cô, đôi mắt to xinh đẹp đó sẽ không bao giờ mở ra nữa.
Người chị luôn ghét bỏ cô ngốc nghếch nhưng sẽ đưa nhật ký học tập của mình cho cô đã chết rồi. Từ khi bọn họ gặp nhau vào năm mười hai tuổi, cô vẫn coi chị họ Lita như chị ruột của mình, người đó sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa. Người đã cùng cô chia sẻ những bí mật nho nhỏ, thích châm chọc cô, người chị họ lo lắng Freddy sẽ không đối tốt với cô, đã chết rồi.
“Chị Lita, chị mở mắt ra, chị đang đùa em đúng không?”
Freddy lại gần ôm Mễ Hòa vào lòng, nước mắt cô rơi xuống quần áo bằng chất liệu đặc biệt rồi rớt lên trên tấm thảm màu đen.
Cho dù có nhiều giọt nước mắt thêm nữa cũng không thể đổi lại người chị họ tràn đầy sức sống, càng ngày càng dũng cảm hơn của cô được nữa.
Nhị Hoàng tử Ditmar đi tới nói với Leone: “Rốt cuộc người đó có phải là cô hay không thì dùng máy móc kiểm tra một chút là biết ngay.” Nói xong anh ta lấy cái máy hình tam giác từ trong tay Doro lại, muốn dán lên người Leone.
Leone tức giận trừng mắt nhìn anh ta, nhưng cũng không phản kháng.
Có điều Ditmar không thu hoạch được bất kỳ người máy nano nào trên người Leone, anh ta không tin được mà nhìn cái máy hình tam giác chằm chằm
Freddy thở dài một hơi, tới phút cuối cùng, Lita vẫn dùng cái chết của mình để tranh thủ thời gian cho Leone.
Anh nói: “Lấy máu đi, người máy nano bị cộng hưởng từ tính, khi ở trong cơ thể thời gian dài sẽ để lại một ít dấu vết trong hệ thần kinh.” Anh nhìn Leone: “Cô chuẩn bị vội vàng như thế, hẳn là không biết tác hại của việc cộng hưởng từ tính của người máy nano?”
Anh vừa nói xong Ditmar đã đi lại muốn lấy máu của cô ta.
Không ngờ Leone nhanh chóng đánh rớt dụng cụ lấy máu của Nhị Hoàng tử, anh ta cũng chẳng thèm nhìn đồ vật rơi trên mặt đất, mà hưng phấn hoạt động cổ tay, khớp ngón tay bị anh ta xoa nắn tới kêu ra tiếng: “Trước giờ tôi không đánh con gái, nhưng bây giờ, tôi muốn đánh cô xuất huyết nội tạng để truy điệu Crewe linh thiêng ở trên trời.”
Leone nhìn Thống chế Goring nãy giờ im lặng không nói gì, cô ta cười lạnh: “Chẳng lẽ ông cho rằng chuyện tới nước này rồi ông còn có thể đứng ngoài cuộc sao? Thống chế Goring!”
Thống chế Goring mới mất con trai cưng, hốc mắt đỏ bừng nhìn về phía Leone và Nhị Hoàng tử, ánh mắt uất hận không thể giết chết bọn họ, ông ta nói: “Công chúa Leone, cô đúng là người tàn nhẫn!” Nói xong ông ta dùng sức ấn xuống một cái nút nhỏ.
Nhưng sau khi ông ta ấn xong cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.
Ngài Collins đứng đó, trong tình hình như này chú ấy vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm chuyên nghiệp, nói: “Vũ khí photon mà ông cử người trộm gắn ở đây đã bị tôi gỡ bỏ rồi.”
Thống chế Goring kinh ngạc, Freddy ở bên cạnh nói: “Trò hề này nên kết thúc ở đây được rồi.”
Anh vừa nói xong thì cửa lớn của sảnh lại lần nữa bị đẩy ra, nhưng lúc này, người tiến vào là những binh lính cầm súng. Người dẫn đầu cũng rất quen mắt, chính là anh Luke mà mọi người cho rằng đang ở chiến trường Tây Nam.
Anh Luke vừa vào đã huýt sáo một trận, dung mạo yêu nghiệt của anh ấy phối hợp với hành động này càng khiến người khác bị thu hút hơn gấp mười lần, anh ấy nói: “Ui da, náo nhiệt thế này cơ à!” Anh ấy nhìn về phía Thống chế Goring và Công chúa Leone: “Binh lực mà hai người bày bố đã bị tôi khống chế.”
Thống chế Goring la lên thất thanh: “Không thể nào”
Anh Luke ôm vũ khí nhắm về phía ông ta: “Sao lại không thể nào chứ?” Cấp dưới của anh ấy cũng xông vào, toàn bộ lễ đường sắc phong Hoàng thái nữ nhanh chóng bị binh lính vây quanh, mấy ngàn khẩu súng cùng lúc chĩa về hướng Công chúa Leone và Thống chế Goring.
Freddy nói với Luke: “Cậu tới chậm.”
Luke nói: “Chẳng phải là vì tớ quá mải mê xem diễn sao?”
Freddy lạnh mặt liếc nhìn Luke một cái, anh ấy thấy Mễ Hòa đang khóc khổ sở và Lita đang nằm trên mặt đất, rồi an ủi cô: “Ít nhất Lita đã chọn con đường mình muốn đi. Em hiểu rõ cô ấy mà, từ nhỏ tới lớn cô ấy luôn hết lòng với ý định của bản thân…” Nhưng Luke càng nói như thế Mễ Hòa lại càng cảm thấy đau khổ.
Luke nói với Thống chế Goring: “Có phải ông cũng thấy kinh ngạc vì quân đội không nằm trong quyền khống chế của mình không? Nhưng thật ra cũng không bất ngờ chút nào, rốt cuộc thì điện hạ cũng đã là Thái tử hơn hai mươi năm, ông đừng coi thường cậu ấy.”