Tiệm Đồ Cổ Á Xá

Chương 19

Type: Dandelion

1.

Lần thứ n Ngu Thúy bất mãn về cái tên của mình.

Ngu Thúy. Cái tên này nhìn đã thấy tầm thường, đọc lên rất buồn thương, cũng không biết tại sao năm xưa bố cô nghĩ gì nữa.

Không phải cô chưa từng tranh cãi với bố, cũng khóc lóc ầm ĩ mấy lần đòi đổi tên, nhưng bố cô không cho phép. Nghe nói, gia đình cô là chi bên (cùng họ khác chi) họ hàng của Ngu Cơ, người thân cận bên Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử, nhưng người nhà họ Ngu thực sự không cho phép con gái đặt tên Ngu Thúy.

Bởi vì, nếu tách chữ “Thúy” ra, chính là chữ “Vũ, Tốt”, nghĩa là Hạng Vũ chết. Quy định không cho phép con gái được đặt tên là Ngu Thúy vẫn còn ghi trong gia huấn.

Thế kỷ XXI rồi ai còn coi gia huấn là cái gì chứ, nhưng bố của Ngu Thúy vẫn thực hiện bằng hành động, sinh con gái, nói kiểu gì cũng phải đặt tên là Ngu Thúy.

Cô gái đen đủi này chính là cô.

Ngu Thúy nhắm mắt lại, bất lực đặt cuốn sách có liên quan tới Tây Sở Bá Vương xuống, bởi vì cô họ Ngu, lại đặt tên có liên quan tới Hạng Vũ, về lý mà nói cô nên có hứng thú với giai đoạn lịch sử cuối Tần đầu Hán mới đúng. Nhưng không hiểu sao mỗi lần đọc tới giai đoạn lịch sử này cô đều cảm thấy đau đầu. Tiết lịch sử hôm nay đúng lúc học tới Hạng Vũ, cô nghe thấy cái tên này liền đau đầu, lại không chịu nổi giáo viên lịch sử càm ràm lảm nhảm, nên trốn học.

Đáng ghét! Đều do bố cô đặt cho cô cái tên giẻ rách này. Bố vẫn cứ nói cô càng lớn càng xinh, xem ra rất có duyên với nhân vật Ngu Cơ trong lịch sử.

Có duyên cái khỉ gì chứ!

Ánh nắng vàng đầu đông không có chút sức nóng, chiếu lên người cô chỉ hơi âm ấm, Ngu Thúy hít một hơi không khí lạnh, vươn vai, giơ tay xem đồng hồ, cảm thấy đã đến lúc về nhà rồi.

Hôm nay không phải ngày nghỉ, tầm tuổi cô dạo chơi bên ngoài nhìn là biết trốn học, suốt dọc đường cô đã phải đón nhận không ít ánh mắt bực bội của người đi đường, cô cúi đầu không thể thấp hơn, giả vờ không nhìn thấy.

“Bịch!”. Có lẽ do đi đường không ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy một vật rơi xuống đất, cô cúi người nhặt lên, thấy đó là một chiếc túi màu hồng được thêu rất tinh xảo.

Ngu Thúy bước vội mấy bước, đuổi kịp hai người phía trước, đưa chiếc túi ra: “Hai anh rơi đồ này”.

Ngu Thúy ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt. Chàng trai cao hơn một chút đeo cặp kính thời thượng, tóc nhuộm màu nâu. Mặc áo măng tô lông cừu màu đen dài tới đầu gối, thân hình tiêu chuẩn, dung mạo tuấn tú, giống như người mẫu trên tạp chí. Còn chàng trai đứng bên cạnh anh, thấp hơn một chút, trời rất lạnh, nhưng chỉ mặc một chiếc áo kiểu Trung Sơn màu đen mỏng, bên ngực trái có thêu một con rồng đỏ sống động như thật, đầu rồng nhe răng nhằm vào phía cổ anh, thân rồng dài quấn quanh eo, vảy rồng trên thân phản chiếu ánh sáng tỏa ra bảy màu, giống như thật, lộng lẫy hoành tráng, khiến người khác không thể rời mắt.

Chàng trai thời thượng cao hơn một chút khẽ cười nói: “Chủ tiệm, không ngờ anh lại dùng túi thêu con gái!”.

Ngu Thúy bị con rồng đỏ thêu trên áo thu hút, không để ý xem chàng trai này trông như thế nào. Lúc này mới ngẩng đầu nhìn chàng trai tên “chủ tiệm”. Chỉ thấy sắc mặt anh ta xanh xao, tóc đem mềm mượt, ánh mắt pha chút ngạc nhiên khi nhìn thấy cô. 

Ngu Thúy chớp mắt, lạ lùng? Lẽ nào cô nhìn nhầm?

“Em tên Ngu Thúy à?”? Gã chủ tiệm mặc bộ đồ Trung Sơn hỏi cô.

Ngu Thúy sững người, đang định hỏi tại sao anh ta biết tên mình thì nhìn theo ánh mắt, thấy trước ngực mình vẫn còn đeo phù hiệu học sinh. Hèn chi suốt dọc đường ai cũng nhìn cô… khóe miệng cô giật giật, âm thầm gỡ phù hiệu ra, cất đi: “Vâng, em tên Ngu Thúy”.

Gã chủ tiệm lẩm bẩm đọc tên cô mấy lần, nhìn cô bằng đôi mắt hẹp dài sâu xa của mình một lát rồi mới nhếch môi, mỉm cười khó đoán: “Cái túi này có duyên với em, em nhận lấy đi”.

Có duyên gì chứ, đáng ghét thế! Ngu Thúy chỉ muốn ném cái túi vào mặt đối phương, mặc dù cô không biết nhận mặt đồ vật nhưng cũng biết chiếc túi thêu trong tay này chất liệu mềm mại, kỹ thuật thêu tinh xảo, chắc chắn không phải do máy móc bình thường thêu nên. Cô hít một hơi sâu, kiềm chế yếu tố bạo lực trong lòng, nhét cái túi thêu vào tay đối phương, ngoảnh đầu đi luôn.

Bây giờ người xấu rất nhiều, cô không thể tùy tiện nói chuyện với người lạ được.

“Đợi đã”. Đối phương bỗng gọi cô lại.

Ngu Thúy vốn không muốn dừng chân nhưng cô thấy gã chủ tiệm kia bắt đầu gọi tên cô, cách gọi như gọi hồn khiến da gà trên người cô cũng phải tỉnh dậy, cô đành dừng chân.

“Tôi là chủ tiệm đồ cổ gần đây, chính là của tiệm tên Á Xá”. Người đó nói như vậy.

Ngu Thúy không nói gì, thấy gã chủ tiệm lấy trong túi thêu ra một vật tròn, to bằng hạt dưa, cứng như hạt quả, đưa cho cô: “Đây là hạt giống Ngu mỹ nhân(*), rất có duyên với Ngu cô nương, hạt này là quà cảm ơn vì cô nương đã nhặt túi, về nhà có thể tìm một cái chậu trồng nó vào”.

(*). Hoa Ngu mỹ nhân thường được biết đến dưới cái tên hoa Poppy. Là thực vật thân thảo, thuộc họ anh túc, có các màu tím trắng hồng đỏ…

Có duyên cái vẹo gì? Hơn nữa đang ở thời đại nào rồi mà người này còn gọi cô là cô nương? Có điều chỉ là một hạt giống, chắc nhận cũng không sao.

Ngu Thúy đã từng nhìn thấy hạt Ngu mỹ nhân, rất giống hoa anh túc, nhưng không phải vẻ đẹp mê hoặc lòng người như vậy, yếu ớt nhu mì, linh khí động lòng người, vô cùng tuyệt diễm.

Ngu Thúy cầm hạt giống trong tay, đứng đó một hồi, đến lúc sực tỉnh thì hai người đó đã đi xa, trong làn gió xa xa vẫn vọng lại tiếng hai người đó trò chuyện.

“Đó là hạt giống Ngu mỹ nhân thật à? Không phải có điều gì cổ quái đấy chứ?”

“Là hạt giống Ngu mỹ nhân thật đấy, có điều là hạt giống hơn hai nghìn năm rồi”.

“…Anh thật biết đùa…”.

“Tôi chưa bao giờ nói đùa…”.

2.

Ngu Thúy tỉnh dậy, thấy mình không nhúc nhích được.

Cảm giác này thực ra không lạ lẫm, rất giống khi bị bóng đè. Nhưng bị bóng đè bốn phía thường không tối om, không nhìn thấy gì thế này” Nếu đang nằm mơ thì cũng có lúc phải tỉnh dậy chứ?

Ngu Thúy lặng im chờ đợi, không lâu sau cô bắt đầu thấy khát nước. Cảm giác khát nước này khác với lúc khát nước bình thường. Trước đây khát nước có thể nhịn nhưng cảm giác bây giờ khát khô tới mức có thể chết đi được.

Ngu Thúy thấy bất an muốn hét lên, nhưng cô phát hiện ra mình không thể phát ra tiếng. Nếu đây là một cơn mơ, thì e rằng lại quá chân thực?

Ngu Thúy rất muốn nhúc nhích chân tay nhưng cô phát hiện ra mình không cảm nhận được bất cứ phản ứng nào, dường như có thứ gì đó đang bao bọc chặt lấy thân, không thể di chuyển được.

Rốt cuộc chuyện này là sao? Ngu Thúy bực bội nghĩ lại, hôm qua cô trốn học về nhà, lúc cởi áo khoác hạt giống Ngu mỹ nhân rơi ra, cô tiện tay vùi nó xuống chậu hoa lan hổ bì ở huyền quan (khu vực từ của chính vào phòng khách). Sau đó… sau đó hình như giống với mọi ngày, cô đọc sách, làm bài tập, lên mạng, rồi đi ngủ. Đến lúc có ý thức  nữa thì trở nên như thế này rồi.

Ngu Thúy đang khó hiểu tự giày vò mình cộng thêm khát nước muốn chết, thì cảm thấy có dòng nước mát dội từ trên đầu xuống, lập tức thấy khoan khoái hơn. Đang định há miệng uống nước thì thấy cả người đang hút nước mau chóng giải cơn khát khô trong cô.

Rốt cuộc cô bị sao thế này? Ngu Thúy dù có đần độn đến mấy cũng phát hiện ra mình không nằm mơ, giấc mơ này e rằng quá kỳ dị.

“Uống nhiều nước vào nhé, sớm nảy mầm nhé!”. Giọng nói ấm áp của một chàng trai trẻ tuổi vang lên, khiến Ngu Thúy giật mình.

Nảy mầm? Nảy mầm? Nảy mầm nảy mầm nảy mầm… giọng nói này như cái máy copy cứ vọng đi vọng lại trong đầu Ngu Thúy, Ngu Thúy bị shock tới mức đại não ngừng hoạt động ngay lúc đó.

Hèn chi bị thứ gì đó đen thui bao bọc khắp thân, hóa ra cô bị vùi trong đất! Hèn chi cô khát nước muốn chết, đó là bởi vì nảy mầm cần thế!

Lẽ nào cô đã biến thành một hạt giống? Ngu Thúy thực sự phát điên…

Con người thường khuất phục trước số phận. Ngu Thúy ý thức sâu sắc được điều này, sau ba ngày biến thành hạt giống cuối cùng cô chấp nhận, quyết định làm một hạt giống tốt.

Bởi cô bị vùi trong đất nên thỉnh thoảng có thể nhìn thấy ánh sáng bên ngoài qua kẽ hở của đất, và từ đó phán đoán ngày hay đêm. Cô biết chàng trai tưới nước cho cô đang sống cùng với chú, ông chú gọi hắn là Tịch. Tịch cũng chỉ khoảng mười mấy tuổi, lớn chừng bằng cô. À, nói chính xác hơn, bằng tuổi với kiếp trước của cô.

Ngu Thúy tưởng rằng mình đã chết vì thế kiếp này chuyển thế đầu thai thành một hạt giống. Nhưng cô cũng không thể bỏ qua một trong những điểm đáng ngờ, ví dụ… tại sao gã chủ tiệm đồ cổ vừa đưa cho cô một hạt giống xong cô liền biến thành một hạt giống ngay đêm hôm đó? Cô nhớ gã chủ tiệm ấy nói, hạt giống cho cô là hạt giống Ngu mỹ nhân, vậy bây giờ có khả năng cô chính là hạt giống Ngu mỹ nhân?

Ngu Thúy không biết mình có nên vui hay không, dù sao Ngu mỹ nhân cũng chỉ là thực vật thân thảo có vòng đời kéo dài chừng một năm, cũng có nghĩa là cuộc đời thực vật của cô chỉ có một năm thôi, gắng gượng một chút rồi qua hết, biết đâu kiếp sau Diêm Vương sẽ sắp xếp cho cô đầu thai tốt hơn một chút.

Vì thế cô an tâm làm một hạt giống, và Tịch mỗi ngày đều tưới nước cho cô đúng giờ, lúc cô buồn chán uống nước đợi chết, còn có thể nghe mấy vở kịch nhỏ giữa cuộc đối thoại của Tịch và ông chú để giải sầu, ví dụ như bây giờ…

“Tịch, thúc phụ đã mời sư phụ cho con, dạy con thư pháp, thi ca, ngày mai bắt đầu học”. Thúc phụ đại nhân nghiêm túc nói.

Thực ra Ngu Thúy nghe một nửa là bạch thoại một nửa là cổ văn, đây là những lời bạch thoại cô dịch thẳng ra và xuất hiện trong đầu như vậy. Cô nghi ngờ nghiêm trọng rằng mình không những biến thành hạt giống, mà còn xuyên không về cổ đại.

“Vâng”. Tịch ngoan ngoãn trả lời.

“Nam tử hán đại trượng phu sao ăn nói lại không trôi chảy thế hả? Phải có khí thế!”. Thúc phụ đại nhân bực bội hét lên.

“Vâng!”. Tịch cũng học theo giọng điệu của thúc phụ mà nói to lên.

Thúc phụ đại nhân dường như rất vừa ý, liền đổi chủ đề: “Tịch à, cháu cũng không còn nhỏ nữa, sao lại như các cô nương vậy, lúc nào cũng chăm nom mấy đám hoa hoa cỏ cỏ? Ra cái thể thống gì chứ?”

Tịch không lên tiếng, Ngu Thúy bỗng dưng cảm thấy mối nguy lớn, vị thúc phụ đại nhân này chắc không bắt Tịch nhổ cô lên đấy chứ? Mặc dù số kiếp làm hạt giống rất thảm nhưng cô không chết ngay thế này! Không có Tịch ngày ngày tưới nước cho cô, cô sẽ lập tức chết khát mất!

May mà thúc phụ đại nhân không nói gì thêm, nhưng mấy hôm sau thúc phụ đại nhân lại nổi trận lôi đình, vì Tịch không những không chịu đi học thư pháp thi ca, mà ngay cả thúc phụ mời người tới dạy võ nghệ hắn cũng không đi nữa.

Thúc phụ giận dữ định đập nát chậu hoa trong phòng hắn, Ngu Thúy cảm thấy thân mình lắc lư, biết mình được Tịch ôm vào trong lòng.

“Học văn chẳng qua chỉ để ghi tên nhớ họ, học võ chẳng qua có thể địch lại một trăm, Tịch đã muốn học thì phải học địch vạn người!”. Bỗng hắn nói vậy, Ngu Thúy nghe xong sững sờ, có cảm giác câu này vô cùng quen thuộc nhưng trong giây lát không thể nhớ ra mình đã nghe ở đâu.

Thúc phụ đại nhân nghe thấy liền vui mừng, đích thân ở nhà dạy Tịch binh pháp, Ngu Thúy bị ép ở bên lắng nghe, vì khô khan nên đám hoa cỏ xung quanh cũng không có tinh thần, thược dược mẫu đơn cúc kim tuyến cũng đều tỏ ra khó mà chấp nhận. Tịch cũng không chịu nổi, mấy hôm sau không học cái gì nữa. Thúc phụ đại nhân giận dữ mắng Tịch là gỗ mục không thể đẽo gọt, ông hoàn toàn từ bỏ.

Tịch vui vẻ nhàn hạ, bắt đầu có thời gian rảnh rang chăm nom hoa cỏ, không bước chân ra khỏi cửa, theo quan niệm của Ngu Thúy thì, hắn đủ tiêu chuẩn để làm một trạch nam cổ đại xuất sắc!

Còn Ngu Thúy được giải thoát khỏi tiết học binh pháp cổ đại xong, lại tiếp tục uống no nước đợi chết trong đất, vô cùng mệt mỏi, cuộc sống từng ngày trôi qua dài đằng đẵng.
Bình Luận (0)
Comment