Tiệm Đồ Cổ Á Xá

Chương 3

Type: chuot tery

Thứ Sáu ngày 7 tháng 5 năm 2010, mưa rào.

Tô Vãn Lạc ôm cặp sách, ngồi trên bậc thang ở quảng trường, chẳng hề để tâm tới việc mình bị mưa ngấm ướt hết người, người qua đường che ô bước vội vã, thỉnh thoảng có người nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.

Cô cũng mặc kệ, chỉ ngây người ngồi nhìn những giọt mưa rơi trên những viên gạch xanh trơn bóng, bắn lên bọt nước hình chiếc vương miện.

Mưa rơi xuống người cô, vừa rát vừa lạnh nhưng cô không hề có ý định trú mưa. Những hạt mưa lạnh buốt dọc theo tóc chảy xuống má, hòa với nước mắt rồi xuống cổ.

Tô Vãn Lạc đang thơ thẩn ngồi nhìn những bọt nước bắn lên rồi tan biến, đột nhiên có người che ô cho cô, chắn những giọt mưa đang rơi xuống.

“Muộn lắm rồi sao còn chưa về nhà?”. Giọng nói của một chàng trai dịu dàng dễ nghe vang lên bên tai.

Cô ngẩng đầu lên, một chàng trai mặc bộ đồ Trung Sơn (*) màu đen, tay trái xách một chiếc túi thân thiện với môi trường, tay phải cầm chiếc ô lớn màu đen, đang nhìn cô với vẻ quan tâm.

(*) Một kiểu áo cổ đứng được đặt theo tên của Tôn Trung Sơn, nhà cách mạng dân chủ Trung Quốc. Đây có thể coi là bộ đồ nam giới thịnh hành nhất trong thập niên bảy mươi, tám mươi thế kỷ XX ở Trung Quốc.

Người này còn rất trẻ, chỉ chừng ngoài hai mươi, ngoai hình vô cùng bình thường, đi trên đường chỉ nhìn qua một cái là quên, nhưng lại mặc bộ đồ Trung Sơn khiên người khác không thể rời mắt. Vải lụa đen tuyền sâu thẳm như màn đêm, mấy chiếc cúc vải đỏ thẫm như máu, tay áo phải có thêu một con rồng màu đỏ sậm, thân rồng mềm mại men theo tay áo uốn lượn lên trên, đầu rồng nằm đúng vị trí cổ áo, nhìn sống động như thật, như thể ngay giây sau đó sẽ cắn đứt cổ gã. Hình thêu vừa lạ lùng vừa sinh động này khiến người ta cảm thấy gã có khí chất thần bí không thể diễn tả được bằng lời.

Tô Vãn Lạc rất muốn nói không cần gã nhiều chuyện, nhưng khi mở miệng lại không kiềm chế nổi cảm xúc của bản thân, cô buồn rầu nói: “Tôi đã đánh rơi một thứ rất quan trọng…”.

“Thật đáng thương”. Người trẻ tuổi thở dài tiếc nuối.

Tô Vãn Lạc mím môi, lại bật khóc. Cô làm mất chiếc ô bạn cùng bàn cho mượn rồi.

Lúc tan học mưa đã rất to, bạn cùng bàn thấy cô lúng túng bèn tốt bụng đưa cho cô một chiếc ô. Cô sững người một lát, đang định mừng rỡ đuổi theo cảm ơn thì thấy cậu ấy che chung ô với một cô gái khác, nói cười vui vẻ bước ra khỏi trường.

Thế giới trong cô dường như sụp đổ trong nháy mắt. Thế là ô cũng chẳng che, cô đi bộ về nhà, giữa đường chợt phát hiện ra chiếc ô cậu ấy cho mượn không biết đã rơi từ lúc nào.

Thực ra mất ô chỉ là chuyện nhỏ, điều khiến cô đau lòng nhất chính là cô nhận ra đã đánh rơi trái tim mình.

Người trẻ tuổi không đi ngay, im lặng một lát mới hỏi: “Em rất muốn tìm lại nó phải không?”.

Tô Vãn Lạc ra sức gật đầu.

“Vậy có muốn tới cửa tiệm của tôi ngồi một lát không?”. Người trẻ tuổi nhỏ nhẹ đề nghị.

Tô Vãn Lạc sững người, ngẩng đầu lên lần nữa. Người này có bề ngoài rất bình thường nhưng lúc này khi gã mỉm cười, cô lại có cảm giác như một tia sáng chiếu xuống qua làn mây đen đặc, bỗng chốc quét sạch bóng xám ngưng tụ đã lâu trên trời, khiến người ta bất giác cảm thấy tâm trạng trở nên vui vẻ hơn.

Giống như bị thôi miên, Tô Vãn Lạc khẽ gật đầu.

Mưa càng lúc càng nhỏ, tiếng mưa tí ta tí tách rớt lên mặt ô nghe trong trẻo, vui tai.

Nhưng lúc này Tô Vãn Lạc lại thấy hối hận, sao cô lại như bị ma xui quỷ khiến đồng ý đi theo người lạ chứ? Không được, phải mau chóng kiếm cớ chuồn thôi!

Người trẻ tuổi dịu dàng nói: “Đến rồi”.

Tô Vãn Lạc ngước mắt nhìn, đây là một cửa tiệm nhỏ hẹp, bài trí theo phong cách cổ xưa, cửa sổ cũng mang vẻ cổ điển tinh tế, nằm kẹp giữa hai cửa hàng đồ ăn nhanh hiện đại càng khiến nó chẳng ra sao cả. Trên tấm biển trước cửa là hai chữ được viết theo lối chữ tiểu triện rất đẹp, lờ mờ có thể nhận ra là hai chữ “Á Xá”.

“Á Xá?”, Tô Vãn Lạc hỏi vẻ đầy nghi vấn.

“Đây là tiệm đồ cổ của tôi, mỗi món đồ cổ ở đây đều mang trong mình rất nhiều, rất nhiều câu chuyện nhưng chúng không biết nói, vì thế cũng không thể kể cho người khác nghe những tâm sự của chúng”.

Gã chủ tiệm trẻ tuổi đẩy cánh cửa gỗ khắc hoa cũ kỹ ra, điều khiến Tô Vãn Lạc cảm thấy kỳ lạ là, trong cửa tiệm không có người nhưng chủ tiệm cũng không khóa cửa.

“Đừng lo, tôi không bao giờ khóa cửa, không có tên trộm nào dám tới đây ăn trộm đâu”. Dường như biết được sự băn khoăn trong lòng cô, gã chủ tiệm trẻ tuổi đứng trong góc tiệm mờ tối, chậm rãi quay đầu lại, mỉm cười nói.

“Chào mừng tới thăm ‘Á Xá’”. Nụ cười của gã chủ tiệm chìm trong gian phòng tối tăm khiến Tô Vãn Lạc nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Tiệm đồ cổ quái lạ, gã chủ tiệm thần bí.

Tô Vãn Lạc nuốt nước bọt nhưng không lùi về phía sau, ngược lại ma xui quỷ khiến thế nào lại ôm cặp sách, bước vào trong.

Á Xá không nhỉ như khi nhìn từ bên ngoài, mà giống như một thông đạp hẹp, dài, đen thui, cũng không biết rốt cuộc dài tới đâu. Gã chủ tiệm thắp sáng hai ngọn đèn cung đình ngoài cửa, Tô Vãn Lạc nhìn qua, suýt chút nữa nhảy dựng lên, hai ngọn đèn cung đình này sao giống đèn Trường Tín (*) được ghi chép trong sách lịch sử thế?

(*)Đèn cung đình Trường Tín là loại đèn bằng đồng xanh thời Tây Hán, được khai quật ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc vào năm 1968, có hình dạng một cung nữ đang quỳ gối cầm chiếc đèn. Đèn có tên Trường Tín vì thời đó, nó được đặt trong cung Trường Tín.

Là đồ giả thôi… chắc chắn là đồ giả…

Khóe môi Tô Vãn Lạc giật giật, cảnh giác nói: “À này… tôi không có tiền, nếu muốn bán hàng cho tôi thì tôi không mua nổi đâu”.

Gã chủ tiệm nghe thấy vậy liền khẽ cười: “Tôi không bán hàng cho em đâu, ở đây có một vật tôi nghĩ hợp với em. Nếu em thích tôi tặng em đấy”.

Tặng? Lại có chuyện tốt đẹp vậy sao? Đôi mắt Tô Vãn Lạc đảo liên hồi, trong lòng nghĩ đợi xem gã ta lấy ra vật gì đã, cũng chẳng mất mát gì cả… Cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ hồng mộc bên cạnh. Chỉ một lát sau gã chủ tiệm cầm một chiếc hộp bước ra.

Dưới ánh đèn vàng mờ mờ, chiếc hộp khắc hoa văn rồng trên tay gã chủ tiệm từ từ mở ra, trên lớp vải lụa màu vàng sáng là một chiếc vòng tay khảm đầy đá quý.

“Cái này, cái này quá quý giá!”, Tô Vãn Lạc bật dậy, trợn tròn mắt.

“Chủ nhân đầu tiên của chiếc vòng tay này là một vị sủng phi của vua Càn Long nhà Thanh, cũng chính là Hương Phi - ‘Gót ngọc chưa tới, hương thơm đã nồng’”.

Tô Vãn Lạc mở to mắt hơn, gã chủ tiệm cũng không vội, thong thả nói tiếp: “Nghe nói nàng vốn là vợ của tù trưởng Hoắc Tập Chiếm của tộc Hồi ở Tân Cương, tộc Hồi phản loạn, Hoắc Tập Chiếm bị triều Thanh truy sát, tướng quân Triệu Huệ bắt sống Hương Phi dâng tặng Càn Long. Nhưng Hương Phi lòng ôm chí nguyện ‘Nước mất nhà tan, lòng này nguyện chết’, trước sau không chịu khuất phục Càn Long, tương truyền vì muốn lấy lòng mỹ nhân, Càn Long đã thu thập bảy viên đá quý màu sắc khác nhau, chứa đựng linh khí, chế tạo thành chiếc vòng này để tặng nàng”.

Gã chủ tiệm chậm rãi kể chuyện, giọng kể dịu dàng và cuốn hút: “Bảy viên đá quý này gồm đá Đản Bạch, đá Thanh Kim, đá Thác Bạc, đá Nguyệt Quang, đá Cảm Lãm, đá Thạch Lựu và đá Hắc Diệu, truyền thuyết nói người đeo chiếc vòng tay này có thể tìm lại thứ mình đánh mất”.

“Bảy viên? Trên chiếc vòng này có hai viên bị mất”. Tô Vãn Lạc có chút nghi ngờ.

“Mỗi lần tìm được một thứ, một viên đá quý sẽ biến mất. Thứ đầu tiên Hương Phi muốn tìm lại là hài cốt của người chồng Hoắc Tập Chiếm. Thứ thứ hai nàng muốn tìm lại là…”, gã chủ tiệm ngập ngừng “là cố hương của nàng, vì thế nàng bị thái hậu ban chết, cuối cùng hồn về cố hương. Nguyện vọng của nàng lần lượt được thực hiện nên hai viên đá quý tương ứng là đá Đản Bạch, đá Thanh Kim đều đã biến mất. Bây giờ chỉ còn lại năm viên đá quý này”.

Gã chủ tiệm đặt chiếc vòng vào lòng bàn tay đưa cho Tô Vãn Lạc: “Chẳng phải em mất đồ sao? Đeo thử xem thế nào”.

Tô Vãn Lạc biết những người bán đồ cổ đều biết kể chuyện hay, nhưng không ngờ lại có câu chuyện ly kỳ thế này.

Đeo chiếc vòng này sẽ tìm được thứ bị mất? Lừa con nít còn được, nhưng cô đã qua cái tuổi tin những câu chuyện cổ tích rồi.

Nhưng… cho dù là lừa gạt, cho dù chiếc vòng tay thiếu hai viên đá quý, cũng không thể phủ nhận chiếc vòng tay này vô cùng xinh đẹp. Mỗi viên đá quý đều to bằng đầu ngón tay cái, những mảnh vụn đá quý được khảm xung quanh, toát ra thứ ánh sáng lóa mắt dưới ánh đèn mờ mờ, dường như có ma lực nào đó.

Đeo mấy hôm chắc cũng không sao nhỉ?

“Tặng tôi thật sao?”. Cuối cùng Tô Vãn Lạc hỏi lại cho chắc chắn.

“Đúng thế”. Gã chủ tiệm mỉm cười: “Có một điều mong quý khách nhất định phải nhớ kỹ, đó là sau khi đeo chiếc vòng này thì không được tháo ra, nếu không thứ em tìm được sẽ mất đi một lần nữa”.

Tô Vãn Lạc gật đầu, đưa tay trái ra, gã chủ tiệm cúi đầu đeo chiếc vòng lên cổ tay trắng ngần thanh mảnh của cô gái và tỉ mỉ đóng nút khóa lại.

Cổ tay có cảm giác mát lạnh.

Mưa bên ngoài tạnh hẳn, ráng chiều giăng khắc trời, đỏ tươi như lửa cháy.

Thứ Bảy ngày 8 tháng 5 năm 2010, trời nhiều mây chuyển mưa nhỏ

Tô Vãn Lạc bị tiếng đục tường ồn ào ở tầng trên đánh thức. Nhìn trần nhà màu trắng, trong đầu dường như có ai đó đang ra sức đẽo đục.

Tiếng sửa chữa nhà cửa nhức đầy quá! Cô chán nản đưa tay xoa huyệt Thái Dương đang râm rẩm đau. Chiếc vòng ở cổ tay kêu lách cách, lúc này cô mới nhớ ra hôm qua có người tự nhiên tặng cô một chiếc vòng tay.

Cô giơ tay trái lên ngắm nhìn những viên đá quý nhiều màu sắc trên đó dưới ánh nắng sớm đang chiếu vào phòng, đá Thác Bạc màu vàng cam như lê tuyết, đá Thạch Lựu màu đỏ tía rực rỡ như rượu nho, đá Cảm Lãm xanh như Tổ Mẫu Lục, đá Nguyệt Quang màu trắng sữa có quầng sáng xanh bạc… Ấy? Sao chỉ còn bốn viên đá quý thế này?

Tô Vãn Lạc vội vã thu dọn phòng với tốc độ nhanh chưa từng có, nhưng không tìm thấy viên đá quý nào. Cô nhớ rất rõ tối qua khi đi ngủ trên vòng tay vẫn còn năm viên đá quý.

Lẽ nào… đúng như lời gã chủ tiệm nói? Mỗi khi tìm được một đồ vật bị mất, sẽ có một viên đá quý biến mất?

Viên biến mất là đá Hắc Diệu mắt cầu vồng.

Nhưng trong chiếc cặp đang phơi ngoài ban công vẫn không có chiếc ô cô làm mất hôm qua.

Quả nhiên là lừa gạt. Chút hy vọng vừa lóe lên trong lòng Tô Vãn Lạc lại bị dập tắt.

Cô lại gửi gắm hy vọng vào một chiếc vòng tay chứ… Cô đúng là hết thuốc chữa, ra ngoài mua một chiếc ô đền cho cậu ấy còn thiết thực hơn…

Tô Vãn Lạc vò mái tóc rối bù như tổ chim, đi qua phòng khách, đang định vào bếp kiếm chút gì ăn thì thoáng nghe thấy có tiếng chó kêu ngoài cửa vọng vào.

Chuyện gì thế? Cô nhớ khu chung cư này cấm nuôi chó mà.

Tô Vãn Lạc nghi hoặc mở cửa rồi sững lại ngay tại chỗ, sau đó mừng rỡ kêu lên: “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Khả Lạc về rồi!”.

“Con nói linh tinh gì thế? Làm sao Khả Lạc tìm tới đây được? Chẳng phải nó đi lạc rồi sao?”. Mẹ Tô lau tay bước từ trong bếp ra.

“Không! Là Khả Lạc đó mẹ, đây chắc chắn là Khả Lạc!”. Tô Vãn Lạc ôm lấy chú chó đang lao vào lòng cô. Chú chó nhỏ lông trắng như tuyết, bên miệng có một nhúm lông đen, nghịch ngợm như ăn vụng không chùi sạch mép, tạo hình độc nhất vô nhị thế này ngoài Khả Lạc của cô ra thì còn ai nữa chứ?

“Khả Lạc, em bẩn quá. Nào, chị dẫn em đi tắm”. Tô Vãn Lạc vui vẻ ôm Khả Lạc đang sủa không ngừng vào phòng tắm, cô không để ý tới sắc mặt lạ lùng khác hẳn với mọi ngày của mẹ cô.

Tắm cho Khả Lạc sạch sẽ thơm tho xong, Tô Vãn Lạc lấy máy sấy sấy lông cho nó, đột nhiên cô nhớ ra Khả Lạc cũng là một trong “những vật cô làm mất”.

Khả Lạc bị lạc mất trước khi nhà cô chuyển tới chung cư mới, đã hai năm rồi, bằng cách nào nó tìm được tới đây vậy?

Lẽ nào… thực sự do sức mạnh của chiếc vòng này?

Cô cúi đầu nhìn chiếc vòng bị khuyết mất ba viên đá quý, tim đập loạn xạ.

E rằng chiếc vòng này thật sự có ma lực, chỉ là không tìm lại được chính xác thứ cô muốn mà sẽ lần lượt tìm lại những thứ cô làm mất.

Trên chiếc vòng vẫn còn bốn viên đá quý, điều đó có nghĩa cô vẫn còn cơ hội tìm lại bốn thứ bị mất.

Bốn thứ, cô đã bị mất rất nhiều thứ! Nên tìm lại thứ gì bây giờ?

Tô Vãn Lạc kích động suy nghĩ, Khả Lạc vui vẻ lăn qua lăn lại trên giường, chốc chốc lại liếm má cô, thân thiết vô cùng.

“Đừng nghịch nữa, Khả Lạc. Đói lắm rồi hả? Để chị tìm xem có gì ăn không, ngoan ngoãn ở đây. Ngồi xuống”. Tô Vãn Lạc ra lệnh một tiếng, chú chó nhỏ ngoan ngoãn ngồi xuống như trước đây, thè lưỡi ra như muốn nịnh cô.

Bỗng dưng Tô Vãn Lạc như được trở về mấy năm trước, khi đó bố cô vẫn chưa thăng chức, gia đình ba người và Khả Lạc chen chúc trong một căn phòng chật hẹp. Cuộc sống vất vả, mặc dù chỉ có Khả Lạc bên cạnh nhưng Tô Vãn Lạc vẫn cảm thấy rất vui.

Cô ra lệnh gì Khả Lạc đều ngoan ngoãn tuân theo không biết mệt mỏi. Mỗi chiều tà cô đều dẫn theo Khả Lạc ra ngoài đi dạo một vòng, người và chó thường ngồi trên chiếc ghế dài ngắm ánh tịch dương đang dần khuất phía chân trời.

Khi cô cô đơn, Khả Lạc sẽ dùng cơ thể nhỏ bé ấm áp của mình nép vào người cô. Khi cô buồn, nó sẽ dùng chiếc lưỡi ấm nóng liếm lòng bàn tay cô, dùng hết sức để mang lại chút an ủi dù chỉ là nhỏ bé cho cô.

Nó luôn lặng lẽ ở bên cô như vậy, bất kể khi cô vui vẻ hay buồn đau. Đối với cô mà nói nó là thú cưng, đồng thời cũng như cậu em trai cùng cô lớn lên.

Hồi ức đẹp đẽ được gợi nhớ lại khiến khóe môi Tô Vãn Lạc cong lên, cô vỗ vỗ đầu Khả Lạc rồi quay người đi xuống bếp, thấy mẹ mình không có ở đó.

Lúc đi qua phòng khách, Tô Vãn Lạc thấy cửa lớn khép hờ, tò mò tiến lại gần bất chợt nghe được những chuyện cô không ngờ tới.

“Bố nó này, Khả Lạc về rồi! Làm sao bây giờ? Đúng thế, em không nhìn nhầm, chắc chắn là Khả Lạc. Hồi đó… chẳng phải anh đưa nó về quê rồi sao? Làm sao nó trở lại đây được? Đúng thế! Khu chung cư này không được nuôi chó mà. Hay là, anh vứt nó đi một lần nữa… thì lại nói với Vãn Vãn là bị mất thôi! Con rất ngoan, chúng ta nói gì nó cũng tin…”.

Cái gì? Tô Vãn Lạc đứng trong bóng tối bên cửa, chấn động như bị sét đánh.

Người đang khẽ nói chuyện kia đúng là mẹ cô sao? Vậy tạ sao… mẹ lại nói những điều lạ lùng này? Không phải tự Khả Lạc đi lạc? Là do người bố trông rất hiền từ của cô vứt bỏ ư?

Tô Vãn Lạc dường như có thể tưởng tượng ra cảnh Khả Lạc bé nhỏ năm đó ra sức đuổi theo xe của bố cô, ra sức chạy, cuối cùng chỉ biết nằm bò ra đường tuyệt vọng, yếu ớt nấc nghẹn…

Nước mắt trào ra mà không hề báo trước, cô đưa tay lau nước mắt nhưng không hiểu sao, chiếc vòng móc vào đầu chỉ trên áo, khóa tự nhiên bung ra.

Chiếc vòng rơi xuống đất, những lời gã chủ tiệm trẻ tuổi nói bất giác vang vọng bên tai “Có một điểm mong quý khách nhất định phải nhớ kỹ, đó là sau khi đeo chiếc vòng này thì không được tháo ra, nếu không những thứ em tìm được sẽ mất đi một lần nữa”.

Cô vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa của câu nói này, đúng lúc tầm mắt đang nhòe đi, cô thấy một bóng hình bé nhỏ màu trắng chạy qua phòng khách, chạy qua hành lang, chạy ra ngoài từ khe cửa.

“Khả Lạc”. Tô Vãn Lạc vội vã đuổi theo.

“Vãn Vãn! Thay dép lê đã rồi hẵng ra ngoài”, mẹ cô thất thanh gọi phía sau, sao nghe mà đáng ghét tới vậy.

Tô Vãn Lạc lau những giọt nước mắt đang tuôn rơi, rảo bước chạy xuống dưới lầu nhanh hơn, đuổi theo ra ngoài. Cô nhất định phải tìm được Khả Lạc! Tuyệt đối không thể để mất nó một lần nữa!

Chiều tà, có hai bà đi chợ về chuyện phiếm với nhau.

“Cô bé kia sao vẫn tìm con chó bị lạc nhỉ?”.

“Tối qua nghe nói ở con phố phía trước có một con chó bị xe cán chết! Đúng lúc tôi đi qua nhìn thấy, đúng là thảm không dám nhìn! Con chó màu trắng, bên khóe miệng có nhúm lông đen, đáng yêu lắm”.

Tô Vãn Lạc đi qua hai người họ như người mất hồn, cô đã không phân biệt nổi rốt cuộc đâu là ảo giác, đâu mới là thực tế…

Thời tiết bên ngoài không đẹp, gió rất lớn, rất lớn, lớn tới mức có thể thổi khô những vệt nước mắt trên má cô.

Nhưng chẳng bao lâu sau, nước mưa rơi xuống, chảy qua má cô thay những giọt nước mắt.

Đá Hắc Diệu: Còn có tên khác là “nước mắt Apache”. Trong truyền thuyết của Indian, một đội quân bị trúng mai phục của kẻ địch, quân ít không đấu được địch nhiều, toàn quân bị tiêu diệt. Tin dữ truyền về, người thân đau đớn rơi lệ, nước mắt rơi xuống đất liền biến thành những viên đá nhỏ màu đen. Còn được gọi là đá quý không rơi nước mắt nữa, ai có viên đá màu đen này sẽ mãi mãi không bao giờ khóc nữa. Bởi vì thiếu nữ Apache đã khóc cạn nước mắt thay bạn, tặng đá Hắc Diệu cho người bạn thích, với hàm ý không bao giờ khóc, luôn hạnh phúc, vui vẻ.

Chủ nhật ngày 9 tháng 5 năm 2010, trời âm u có lúc mưa rào.

Trời vừa sáng Tô Vãn Lạc đã tỉnh dậy. Chính xác hơn, cả tối qua cô không tài nào ngủ nổi. Cứ nhắm mắt lại là nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của Khả Lạc.

Hôm qua cô đội mưa lang thang ở ngoài cho tới khi trời tối, cho đến khi bố cô cầm tay lôi về nhà cô vẫn chưa tìm thấy Khả Lạc. Trước sự lo lắng của bố mẹ, cô không nói gì cũng không hỏi gì. Cô rất sợ, hỏi rồi có thể thay đổi được điều gì chứ? Cô sợ hình tượng hoàn hảo của bố mẹ trong lòng mình sẽ sụp đổ từ đây.

Cô thà coi như mình không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì.

Tiếng sửa chữa trên tầng lại vang lên đúng giờ, lần này đổi thành tiếng khoan điện còn nhức óc hơn. Tô Vãn Lạc đầu đau như búa bổ ngồi dậy, mắt liếc nhìn chiếc vòng trên cổ tay.

Tối qua cô đấu tranh tâm lý một hồi, cuối cùng vẫn đeo lại chiếc vòng, cô nghĩ như thế này… Khả Lạc có thể sẽ trở về? Cô đếm, quả nhiên lại thiếu mất một viên đá quý. Lần này là viên Thác Bạc màu vàng cam như lê tuyết. Tô Vãn Lạc vội vàng xuống giường chạy ra ngoài cửa, không ngừng đóng mở cửa, nhưng không thấy bóng dáng Khả Lạc đâu.

Như người mất hồn đứng đợi ở cửa một tiếng đồng hồ, Tô Vãn Lạc mới nghe lời mẹ vào nhà. Vừa đẩy cửa bước vào, cô phát hiện trên bàn học đặt một hộp băng ghi hình nhỏ.

Tô Vãn Lạc cầm lên xem, trên hộp ghi - Tiệc sinh nhật mười lăm tuổi của Vãn Vãn.

Đúng rồi, năm sinh nhật mười lăm tuổi, lần đầu tiên cô và bạn bè tới KTV tổ chức sinh nhật. Cuộn băng ghi hình này được thu vào lúc đó. Đáng tiếc sau khi chuyển nhà xong không thấy nó nữa, lẽ nào… đây là món đồ thất lạc do viên đá Thác Bạc tìm lại?

Vì cuộn băng không thể mở bằng máy tính nên Tô Vãn Lạc đành lục tìm chiếc máy quay cũ, sau khi cắm điện cô liền nhét băng vào.

Kỳ Kỳ, Mân Tử, Ưu Nhi… những gương mặt quen thuộc và thơ ngây xuất hiện trên màn hình bé xíu của máy quay, tiếng cười vui và tiếng hát hò không ngừng vang lên, những gương mặt thiếu nữ đã mơ hồ từ lâu giây phút này lại dần trở nên rõ nét.

Tiếng cười nói vui vẻ phát ra từ máy quay khiến Tô Vãn Lạc tạm thời quên đi nỗi đau mất Khả Lạc, nụ cười nở trên khóe môi, trong đầu dần xuất hiện những cảnh tượng về ba người bạn tốt của mình. Kỳ Kỳ luôn được người khác yêu mến, nụ cười trên khuôn mặt ngọt ngào như mật; Mân Tử tính tình phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết, là đứa con gái giỏi kết thân với đám con trai nhất lớp; còn Ưu Nhi là người xinh đẹp nhất lớp, cứ cách một thời gian lại mặc những bộ cánh, đi những đôi giày thời thượng nhất tới lớp, ngay cả balo cũng chỉ đeo một mùa rồi đổi.

Còn cô đứng bên cạnh ba người bạn thân nổi bật, để tóc mái và tóc đuôi ngựa rất ngố, rõ là sinh nhật của mình nhưng lại mặc bộ đồng phục cũ kỹ nhàu nhàu, vừa vụng về vừa ngượng ngùng, ngoài thành tích học tập ưu tú ra thì không có ưu điểm nào khác.

Trong băng ghi hình, cô nữ sinh ngây ngô có nụ cười e ấp đứng giữa ba cô bạn ai cũng có điểm nổi bật riêng lại lạc loài đến vậy. Thậm chí cô không hát một bài nào, chỉ ngồi trong góc ra sức vỗ tay.

Tại sao cùng chơi đùa với bạn bè mà trông cô lại giữ kẽ tới vậy? Tại sao những người được coi là bạn tốt này lại không hề nhìn thẳng vào cô lấy một cái? Tại sao buổi tiệc sinh nhật vui vẻ trong ký ức của cô nhiều năm sau nhìn lại bỗng trở nên khó chịu và sượng sùng thế này?

Nghĩ tới đây nụ cười trên môi Tô Vãn Lạc dần đông cứng lại, dường như sau buổi tiệc sinh nhật này cô và bạn bè đã cắt đứt liên lạc. Mặc dù có gọi điện cho họ vài lần nhưng chẳng ai đồng ý cùng cô đi dạo phố hay đi chơi cả… có lẽ vì họ học những trường cấp ba khác nhau, không có thời gian tụ tập, cô tự an ủi mình như vậy.

Tô Vãn Lạc chăm chú xem hết cuộn băng, cho đến khi chỉ còn hình muỗi xèo xèo, cô cũng không vội tắt đi mà chìm vào suy nghĩ.

“Lộp bộp”, khóa của chiếc vòng tay chợt bung ra, rơi xuống bàn.

Trái tim Tô Vãn Lạc cũng giật thót theo tiếng rơi giòn tan, câu dặn dò của gã chủ tiệm đồ cổ vẫn vang vọng bên tai, nhưng cô cảm thấy mình quá dễ giật mình. Chí ít cuộn băng cũng không tự mình chạy ra ngoài được.

Đúng lúc cô đang cười nhạo bản thân thì màn hình muỗi biến mất, tiếp theo đó là hình ảnh rõ nét.

Trước ống kính là Kỳ Kỳ. Trên gương mặt cô ấy không còn nụ cười ngọt ngào nữa, thay vào đó là sự khinh miệt: “Vãn Vãn, có lẽ chẳng bao giờ cậu xem được đoạn ghi hình này đâu, nhưng chúng tôi vẫn muốn nói ra. Thực ra chúng tôi rất ghét làm bạn với cậu”.

“Đúng thế. Cậu là lớp trưởng, là học trò cưng của cô giáo, không lấy lòng cậu thì chúng tôi chép bài của ai được chứ?”. Lần này người lên tiếng chính là cô gái nhìn không có chút toan tính, luôn thích cười lớn - Mân Tử. Nụ cười luôn khiến Tô Vãn Lạc cảm thấy tươi sáng như mặt trời trong giây phút này lại gai mắt tới vậy.

“Thực ra bọn tôi đều ghét cậu, cậu ăn mặc quê mùa, ăn nói cứng nhắc, đi cùng với cậu bọn tôi còn sợ bị rớt giá. May mà sắp tốt nghiệp rồi, không cần phải qua lại với cậu nữa”. Gương mặt trang điểm kỹ càng của Ưu Nhi khó chịu nhìn ống kính nói.

“Ấy ấy, cậu nói thẳng thế Vãn Vãn không chịu được đâu. Hi hi hi”.

“Sao có thể? Chủ ý này chẳng phải cậu nghĩ ra sao?”.

“Mau lên mau lên. Nó đi thanh toán sắp quay lại rồi”.

Màn hình lắc lư rồi trở lại thành màn hình muỗi. Căn phòng tĩnh lặng như chết, dường như những tiếng ồn ào ban nãy đến từ một thế giới khác.

Tô Vãn Lạc thẫn thờ ngồi thừ người ra đó cho đến khi đoạn băng chạy hết, máy quay cũng dừng lại.

Bọn họ đang nói gì thế? Tại sao cô không hiểu tiếng nào vậy? Năm xưa người nhất quyết muốn làm bạn với cô chẳng phải cũng là bọn họ sao?

Tiếng máy khoan điện trên tầng lại vang lên lần nữa mà không hề báo trước, đánh thức Tô Vãn Lạc đang chìm trong ác mộng, cô ôm chặt đầu, chỉ cảm thấy trái tim và đầu óc đau lắm, đau lắm…

Trong phòng khách, bố mẹ cô đang ngồi xem ti vi.

Bố cô lo lắng nói: “Hai hôm nay Vãn Vãn lạ lắm, không phải nó lại ra ngoài tìm Khả Lạc đấy chứ?”.

“Chắc không đâu, em vừa thu dọn phòng, tìm thấy cuộn băng quay tiệc sinh nhật mười lăm tuổi của con nên đặt trên bàn con rồi”. Mẹ cô vui mừng nói: “Có lẽ con sẽ mau chóng đi chơi với đám Kỳ Kỳ thôi, con bé này từ nhỏ chẳng có bạn bè gì nên mới coi trọng một con chó như vậy”.

“Hả? Cuộn băng bị mất lâu lắm rồi mà tìm thấy à?”.

“Đúng thế, nhưng đặt cùng hộp cờ tướng nam châm, có lẽ cuộn băng bị mất từ tính, không phát nổi đâu…”.

Đá Thác Bạc: Được gọi là “Viên đá của tình bạn”, đại diện cho tình yêu chân thành và kiên định, có nghĩa xinh đẹp và thông minh. Tượng trưng cho sự giàu có, sinh khí, có thể tiêu tan mệt mỏi, có thể khống chế cảm xúc, có tác dụng hỗ trợ xây dựng lòng tin và mục tiêu.

Thứ Hai ngày 10 tháng 5 năm 2010, nắng

Tô Vãn Lạc thẫn thờ ngồi trong lớp học, hôm nay cô tới trường rất sớm, sớm đến nỗi ngoài cô ra trong lớp không có một ai khác.

Có điều nói chính xác hơn, có người còn tới sớm hơn cô. Tô Vãn Lạc nhìn chỗ ngồi bên cạnh mình, cặp sách của bạn cùng bàn đã lặng lẽ nằm ở đó. Sáng sớm vì tập bóng rổ nên cậu ấy luôn là người đến sớm nhất lớp, vì vậy chìa khóa của lớp cũng luôn ở chỗ cậu ấy.

Tô Vãn Lạc thu mắt lại, nhìn cuộn băng mình mang tới đang đặt trên bàn, không biết tại sao cô lại mang theo món đồ mới tìm lại được bên mình, vòng tay rõ ràng bị rơi một lần nhưng cuộn băng này vẫn không biến mất.

Nhưng như thế có thể giữ lại được điều gì chứ? Tình bạn quý giá cô từng tưởng mình tìm lại được thực ra đã bị vứt bỏ từ rất lâu rất lâu rồi.

Bọn họ biết cô rất nhu nhược và cô đơn, khao khát tình bạn hơn ai hết. Họ nắm được điểm yếu này của cô nên gượng ép trở thành bạn bè với cô.

Mấy năm qua rồi, cô vẫn không thay đổi, thậm chí ngay cả dũng khí để đi tìm họ nói lý cũng không có. Giống như cô biết rõ Khả Lạc do bố mình bỏ rơi nhưng vẫn lựa chọn trốn tránh… Thực sự, cô rất ghét bản thân mình như thế này.

Tô Vãn Lạc vô ý đùa nghịch chiếc vòng trên cổ tay, sáng sớm nay tỉnh dậy viên đá Nguyệt Quang đã biến mất. Nhưng không giống hai lần trước, lần này cô không thấy vật gì đã mất của mình xuất hiện trở lại. Thậm chí, đến bây giờ vẫn chưa thấy.

Tô Vãn Lạc đang thừ người ra thì cậu bạn cùng bàn ôm bóng rổ đẩy cửa bước vào.

“Sao hôm nay vào sớm thế?”. Tô Vãn Lạc hỏi với vẻ không tự nhiên, ngày nào cậu ấy cũng luyện tập tới trước giờ vào lớp mới về.

Cậu bạn nhe răng cười: “Lúc ở sân tập tớ nhìn thấy cậu đến rồi. Cậu thì sao? Sao hôm nay đến sớm thế? Trước đây ngày nào cũng sát giờ vào mới thấy cậu tới”.

Tô Vãn Lạc vội cúi đầu, tay luống cuống mở cặp lấy chiếc ô cô mới mua ra, nhưng không ngờ cậu bạn lấy ra một chiếc ô từ trong ngăn bàn của mình.

“Cậu này. Tớ đã có ý tốt cho cậu mượn ô vậy mà cậu còn quên cầm”. Cậu bạn bực dọc nói: “May mà tớ gặp cô bạn ở cùng khu, nếu không việc tốt thì không thành, còn bị ướt như chuột lột nữa”.

Trước những lời tố tội của cậu bạn Tô Vãn Lạc chỉ biết câm nín. Cô nhớ rõ ràng mình đã cầm ô xuống dưới lầu, ai biết được sao nó lại xuất hiện trong ngăn bàn của cậu ấy?

Lẽ nào là chiếc vòng đã tìm lại thay cô?

“Tớ… tớ tưởng tớ làm mất rồi…”, Tô Vãn Lạc bối rối nói: “Chiếc ô mới này… tớ định mua đền cậu”.

Vẻ nghi hoặc trên khuôn mặt cậu bạn biến mất, cậu lắc đầu cười lớn: “Tớ phục cậu thật đấy! Sao cậu lại hồ đồ như vậy, vậy cậu về nhà bằng cách nào?”.

Hai má Tô Vãn Lạc càng lúc càng ửng hồng trong tiếng cười của cậu bạn. Cô không biết người con gái cùng cậu về nhà hôm ấy là thế nào với cậu? Giống như cô không biết thứ cuối cùng mình đánh mất là chiếc ô của cậu hay là chính cậu?

Tô Vãn Lạc nhu nhược không dám lên tiếng hỏi, thậm chí còn đặc biệt xác nhận lại lần nữa xem chiếc vòng trên cổ tay đã đeo chặt hay chưa. Nếu lần này cũng vậy, bất kể chiếc vòng có rơi xuống hay không, cô sẽ vẫn mất đi thứ đã tìm lại sao?

Cô ngẩn ngơ nghĩ ngợi, rốt cuộc từ bao giờ mình bắt đầu chú ý tới cậu?

Là lúc ở trên sân bóng rổ ngập nắng, cậu đập bóng rổ chạy về phía cô, trên gương mặt là nụ cười rạng rỡ? Là giữa lễ đường mấy nghìn người, cậu cất tiếng hát mà không hề e sợ? Hay là có lần vô tình hai người đưa mắt nhìn nhau, gần tới mức cô nhìn thấy bóng mình trong mắt cậu, từ đó khiến cô không dám nhìn vào mắt cậu nữa?

Cô xác định được trái tim mình, nhưng không xác định được trái tim cậu. Giống như chuyện của Khả Lạc hay những người bạn cũ, cô quá ngốc nghếch, mãi không bao giờ hiểu rõ rốt cuộc mình đang sống trong thế giới như thế nào.

Có lẽ, không nhận được đáp án mới chính là kết quả tốt nhất dành cho cô?

“Sao thế? Hôm nay hình như cậu không vui?”. Dường như cậu cảm nhận được sự im lặng khác lạ trong cô.

Cô nhìn mái tóc hơi dựng lên của cậu, khẽ hỏi: “Cậu có thứ gì thà nó mất đi chứ không muốn tìm lại không?”.

“Hả?”. Cậu không ngờ cô lại hỏi câu này.

“Mà. Mà thôi quên câu ban nãy đi”. Tô Vãn Lạc biết mình đã nói một câu kỳ quặc nên mím chặt môi không biết phải làm thế nào.

Cậu trầm mặc một hồi, khẽ đáp: “Hồi còn nhỏ, tớ nhìn thấy đứa nhóc nhà hàng xóm có một chiếc xe điều khiển từ xa rất ngầu, tớ ngưỡng mộ lắm, nên dùng tất cả tiền mừng tuổi của mình để mua nó. Tớ chơi ở ngoài suốt một buổi chiều, cảm giác thỏa mãn ấy cả đời này tớ không quên được. Chỉ là khi về nhà, anh chị họ biết tớ dùng hết số tiền mừng tuổi để mua chiếc xe này bèn cười nhạo tớ ngốc nghếch, và nói số tiền ấy đủ mua ba chiếc xe giống y hệt, tớ vừa xấu hổ vừa hối hận, lúc ấy liền òa khóc”.

Cậu ngượng ngùng gãi đầu: “Chiếc xe điều khiển từ xa này bị tớ nhét xuống dưới đáy hòm, không chơi nó nữa, mỗi lần nhớ lại việc này cảm giác xấu hổ và hối hận còn lớn hơn niềm vui mà chiếc xe mang lại cho tớ. Vì thế có lúc tớ nghĩ nếu khi ấy tớ bất cẩn đánh mất chiếc xe này thì hay biết bao. Như thế những gì còn lại trong lòng tớ cũng chỉ là chút tiếc nuối nhạt nhòa mà thôi”.

Tô Vãn Lạc nhìn cậu như hiểu ra điều gì, nhìn đến nỗi khiến cậu bạn cảm thấy mất tự nhiên.

“Xin lỗi, tớ ra ngoài một chút”. Tô Vãn Lạc đột nhiên đứng dậy chạy ra khỏi lớp.

“Này”. Cậu lo lắng gọi với theo, cuối cùng chỉ biết thở dài bất lực.

Cậu đưa mắt nhìn lớp học vắng tanh không một bóng người, nén ý định chạy đi tìm cô xuống.

Cậu đặt quả bóng rổ trong tay sang một bên, không phải lúc ở sân bóng rổ cậu nhìn thấy cô nên mới về lớp học, mà từ rất lâu rất lâu rồi, cậu rút ngắn một tiếng trong quỹ thời gian chơi bóng xuống.

Cậu lấy sách vở trong cặp ra, bắt đầu chăm chỉ học bài.

Cậu biết thành tích học tập của mình còn lâu mới theo kịp cô bạn cùng bàn là cô. Nhưng vì muốn cùng cô học chung trường đại học, nên bản thân cậu cắm đầu vào học như điên. Bởi vì đến khi ấy, cậu sẽ nói với cô những điều từ trước tới giờ mình không dám nói…

Đá Nguyệt Quang: Còn được gọi là “viên đá tinh nhân”, vì có “hiệu ứng ánh trăng” - giữa viên đá xuất hiện màu xanh tối hoặc màu trắng sáng của ánh trăng, mà đá Nguyệt Quang từ mấy thế kỷ trở lại đây chính là một trong những loại đá quý được yêu thích nhất, người ta tin rằng nó có thể đánh thức sự nhiệt tình dịu dàng của người trong lòng mình, đem tới tình yêu lãng mạn đẹp đẽ như ánh trăng.

Tô Vãn Lạc chạy ra khỏi trường, chạy một mạch tới cửa Á Xá mới dừng lại, thở hổn hển. Cô nhìn chiếc vòng chỉ còn lại hai viên đá quý, hít sâu một hơi rồi đẩy cánh cửa gỗ khắc cũ kỹ bước vào.

“Chào mừng quý khách”. Giọng nói nhã nhặn của gã chủ tiệm đồ cổ vang lên, khi nhìn thấy người bước vào là Tô Vãn Lạc, trên mặt gã không hề có vẻ ngạc nhiên, ngược lại, nụ cười như càng sâu thêm vài phần.

“Tôi… tôi muốn trả lại chiếc vòng này cho anh”. Tô Vãn Lạc đặt chiếc vòng lên quầy, sau đó lùi lại một bước như tránh rắn độc. Mặc dù là sáng sớm nhưng trong tiệm vẫn tối tăm, chỉ có hai ngọn nến trong hai chiếc đèn Trường Tín ở cửa nhảy nhót bên tay áo cung nữ.

“Ồ. Đã tìm được thứ em muốn tìm lại rồi chứ?”. Gã chủ tiệm nhìn chiếc vòng tay chỉ còn lại hai viên đá quý, vẻ thất vọng vụt qua đôi mắt phượng hẹp dài.

“Không, chưa tìm lại được”. Tô Vãn Lạc lắc đầu như trống bỏi: “Có điều, tôi không muốn tìm lại nữa”.

“Thế à?”. Gã chủ tiệm nhướn mày, tò mò hỏi: “Có thể nói cho tại hạ biết vì sao không?”.

Tô Vãn Lạc chăm chú nhìn chiếc vòng tay đang phát sáng lấp lánh trên quầy, trong tim vụt qua hình ảnh của Khả Lạc và mấy người bạn tốt, đau đớn nói: “Bởi vì tôi hiểu ra, những thứ đã mất đi, thực ra chưa bao giờ thực sự thuộc về tôi, tôi không cần hối hận và cũng chẳng cần nuối tiếc”.

Thậm chí cô còn không nghĩ tới cậu bạn cùng bàn nữa. Cô chưa bao giờ có được cậu ấy thì nói gì tới chuyện mất đi?

Thực ra ban nãy cậu ấy nói đúng, chiếc xe điều khiển từ xa của cậu ấy chỉ đại diện cho tuổi thơ chưa trưởng thành của cậu, giống như Khả Lạc và những người bạn của cô vậy. Cô vốn có thể cảm nhận được vấn đề nằm ở đâu, nếu năm đó cô nói rõ ràng với bố mẹ về chuyện của Khả Lạc, cởi mở tấm lòng trò chuyện với những người bạn tốt, thì sẽ không đau đớn khi phát hiện ra chân tướng sự việc.

Nhưng cô chẳng phát hiện ra điều gì cả, chỉ như con đà điểu trốn trong thế giới của chính mình. Chiếc vòng tay không làm gì cả, nó chỉ dẫn lối để cô nhìn rõ con đường đã qua mà thôi.

Và cô đã nhìn thấy rất rõ rồi.

Vì thế chiếc vòng tay không còn tác dụng với cô nữa.

“Hiểu rồi”. Gã chủ tiệm mỉm cười: “Vậy chúc em sau này sẽ không mất bất cứ vật gì nữa”.

“Chắc chắn thế”. Tô Vãn Lạc khẽ nắm hai bàn tay lại, kiên định bước ra khỏi cửa tiệm. Lần này cô muốn dùng sức mình nắm chặt những thứ đang có trong hiện tại, nỗ lực vì một tương lai không hối hận.

Gã chủ tiệm nhìn theo bóng lưng đã kiên cường lên nhiều của cô gái, như có điều suy nghĩ, cho đến khi bóng dáng ấy khuất khỏi tầm mắt, gã mới quay lại, cầm chiếc vòng tay đặt trên quầy lên ngắm nghía tỉ mỉ.

“Này, sao anh lại để cô ấy đi như vậy?”. Từ trong góc tối của tiệm đồ cổ một bóng người cao ráo từ từ bước ra. Đó là một chàng trai mặc áo blouse trắng, kiểu tóc thời thượng, ngoại hình tuấn tú. Anh ăn mặc rất thời thượng nhưng trên cổ lại đeo một sợi dây đỏ quê mùa, đầu sợi dây có đeo một miếng ngọc trắng như tuyết, sáng bóng, trên đó có bốn chữ “trường mệnh bách tuế” được khắc rất tinh tế.

Trên tay chàng trai đang ôm một chú chó màu trắng, bên khóe miệng có một nhúm lông màu đen, vô cùng đáng yêu.

Gã chủ tiệm cười nói: “Cậu cũng thấy rồi đấy, là cô ấy tự nói không hối hận và cũng không cần nuối tiếc những thứ mất đi”.

“Vậy còn chú chó này thì sao? Không trả cho cô ấy à? Tối qua anh vội vội vàng vàng gọi tôi tới vì muốn cứu chú chó này. Nhưng tôi là bác sĩ ngoại khoa chứ có phải bác sĩ thú y đâu”. Anh chàng đẹp trai bất mãn làu bàu. Chú chó trong lòng anh liếm liếm tay anh như muốn lấy lòng.

Gã chủ tiệm thấy vậy bèn cười nhạt: “Nhà cô ấy không cho nuôi chó, cho dù có trả lại cũng mang đi cho người khác thôi. Có điều nó khá thích cậu đấy, cậu nuôi luôn đi”.

Anh chàng đẹp trai cúi đầu nhìn chú chó trong lòng mình: “Nuôi mày cũng được, có điều cái tên Khả Lạc quê quá, gọi mày là Apache nhé!”. Gã chủ tiệm không quan tâm tới tên con chó, thứ gã quan tâm là chiếc vòng tay vừa trở về tay gã.

“Ế? Tối qua gặp anh, con rồng trên áo chẳng phải ở trên cánh tay phải của anh sao? Sao giờ chạy ra sau lưng rồi?”. Bác sĩ luôn tưởng rằng hôm nay gã chủ tiệm chỉ mặc một chiếc áo kiểu Trung Sơn màu đen giản dị, cho đến khi gã quay người lại anh mới giật mình phát hiện ra, sau lưng gã chủ tiệm là một con rồng màu đỏ thẫm đang uốn lượn, chiếm cả tấm lưng của gã, đang nhìn chằm chằm vào cái gáy trắng bóc của gã. Do được thêu vô cùng tinh tế nên dưới ánh sáng mờ mờ, thoạt nhìn con rồng này sống động như thật.

“Cậu nhìn nhầm rồi”. Gã chủ tiệm không quay đầu lại, thản nhiên nói.

“Không, làm sao tôi có thể nhìn nhầm được?”. Bác sĩ nói chắc nịch. Anh là bác sĩ đấy! Làm sao có thể nhìn nhầm một bộ quần áo được? Đặc biệt là con rồng trên chiếc áo kiểu Trung Sơn này sống động như thật, muốn người ta quên cũng khó.

Gã chủ tiệm trầm ngâm một hồi: “Đây là bộ khác, bộ hôm qua với bộ hôm nay tôi mặc không phải một bộ”.

Sự ngập ngừng đáng ngờ… bác sĩ chau đôi mày đẹp đẽ của mình lại, từ từ lại gần gã chủ tiệm, nghiên cứu tỉ mỉ con rồng trên người gã.

Gã chủ tiệm kéo giãn khoảng cách một cách tài tình, chuyển ngay chủ đề: “Đáng tiếc cho chiếc vòng Hương Phi này quá, chỉ khi các viên đá quý đều biến mất thì mới tu luyện viên mãn. Bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau muốn thấy ánh mặt trời e là phải đợi một trăm hai mươi lăm năm nữa”.

Khóe miệng bác sĩ giật giật, ngượng ngùng cười: “Anh đúng là chỉ hay nói những lời lừa người. Cứ như là có chuyện này thật vậy”.

Gã chủ tiệm trịnh trọng đặt chiếc vòng tay vào trong hộp, quay đầu lại mỉm cười đáp: “Tôi không bao giờ nói dối, thật đấy”.

Đúng lúc gã nói những lời này, con rồng đỏ sau lưng gã lặng lẽ nhe nanh sắc…
Bình Luận (0)
Comment