Tiệm Đồ Cổ Á Xá

Chương 6

3.

Bác sĩ mở mắt, thấy đồng hồ trên tường mới chỉ mười một giờ đêm. Anh mới chỉ ngủ có hơn hai tiếng mà thôi. Nhưng chất lượng giấc ngủ được cải thiện rõ rệt, ngủ dậy không cảm thấy đau đầu chút nào. Xem ra chiếc gối này có tác dụng thật.

Apache nằm ngủ dưới chân giường ngước đầu nhìn chủ nhân, sau đó lắc đầu đổi tư thế khác ngủ tiếp. Bác sĩ xoa cái bụng hơi đói, đi xuống bếp ăn tiếp bánh hamburger dang dở tối qua. Lúc mở tủ lạnh ra anh sững người lại.

Trong tủ lạnh có một bó cà rốt đặt ngay ngắn, trên thân vẫn còn đất ướt, cà rốt tươi non tới mức như có thể vắt ra nước.

Không ít không nhiều, vừa đủ tám củ. Bác sĩ sững sờ, đóng sập cửa tủ lạnh lại… chắc là, chắc là ảo giác thôi? Anh sợ hãi nghĩ, anh không nhớ tối qua mình mua cà rốt lúc nào.

Một người ghét cà rốt như anh chắc chắn không thể tự mình mua cà rốt về được! Bác sĩ hít sâu, mở tủ lạnh ra lần nữa, tám củ cà rốt vẫn nằm nguyên trong đó.

Chuyện này là thế nào? Tủ lạnh nhà anh tự sản xuất rau xanh? Bác sĩ rùng mình, mau chóng đuổi suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Có lẽ do anh đã quên? Bác sĩ từ chối để bản thân nghĩ ngợi lung tung, anh lấy cà rốt trong tủ lạnh ra, đi xuống dưới nhà đặt sang sân nhà hàng xóm, bên ấy có cái lồng nhốt mấy còn thỏ con. Lúc trở về nhà anh thấy hình như trong nhà có người.

“Ai đấy?”. Bác sĩ cầm cây ô cán dài đặt bên cửa lên.

“Chủ nhân, tôi mang bữa đêm đến cho cậu”. Thuần Qua mặc tạp dề, mỉm cười rạng rỡ bưng đĩa từ trong bếp đi ra. Một cười cao to vai u thịt bắp như anh ta mặc cái tạp dề không biết lấy ở đâu ra, tạp dề màu hồng phấn có viền bèo nhún lộng lẫy, trước ngực còn có hình cừu Vui Vẻ rất to, không vừa người chút nào. Trên gương mặt cương nghị là nụ cười hiền dịu không hề ăn nhập, khiến da gà trên người bác sĩ cùng khiêu vũ tập thể.

“Anh… anh gọi em là gì?”. Bác sĩ không biết mình nên đặt ô xuống hay cầm chặt hơn, hay nên gõ thẳng vào đầu Thuần Qua?

“Chủ nhân à, chẳng phải cậu mua tôi rồi sao? Tôi làm bữa tối cho cậu đây, mau ăn đi”. Thuần Qua rút chiếc ô trong tay bác sĩ ra, dẫn anh tới chiếc bàn ăn, ấn hai vai anh xuống khiến anh không thể từ chối, đành ngồi xuống ghế, rồi nhìn anh vẻ lấy lòng. Bác sĩ đơ như khúc gỗ nhìn một bàn đầy thức ăn vô cùng phong phú, ngửi mùi thức ăn thơm phức nhưng chẳng muốn ăn. Thuần Qua đang đùa mình à? Nhưng nhìn khuôn mặt Thuần Qua anh không tìm thấy chút biểu cảm đáng nghi nào cả.

Nói như thế nghĩa là chơi thật sao? Bác sĩ chỉ cảm thấy cổ họng khô ran, tay chân lạnh toát – đáng sợ quá!

“Chủ nhân không hài lòng sao? Ừm… để tôi làm hài lòng chủ nhân nhé, phải làm gì nhỉ? Spa nhé? Đấm lưng? Bóp chân? Cắt móng tay?”. Thuần Qua nghiêng đầu suy nghĩ, miệng chu lên, để lộ biểu cảm đáng yêu của mấy cô hầu gái.

Trong game quả thực có mục này, nô lệ có thể lấy lòng chủ nhân… Stop! Anh đang nghĩ gì thế này? Bác sĩ rùng mình, bởi Thuần Qua đã ra quyết định spa cho anh! Ngất mất! Anh có được đổi một cô hầu gái thực sự không vậy? Bác sĩ ra sức giãy giụa, còn Thuần Qua thì như không đạt được mục đích quyết không từ bỏ, thể chất của bác sĩ vốn không phải đối thủ của anh ta, Apache không hề giúp chủ nhân mà ngược lại còn đứng bên hớn hở ngẩng đầu nhìn, chốc chốc lại sủa hai, ba tiếng, cũng không rõ đang cổ vũ cho chủ nhân hay trợ uy cho Thuần Qua nữa.

Hai người đang giằng co thì đột nhiên Thuần Qua dừng lại, đứng dậy, cởi tạp dề ra. Bác sĩ lùi lại phía sau mấy bước theo phản xạ, anh nhìn anh ta với vẻ đề phòng, thảm thiết hỏi: “Anh muốn làm gì?”.

Thuần Qua trả lời với vẻ tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, tôi bị người khác mua mất nên phải nhanh chóng tới nhà chủ nhân mới đây”. Nói xong quay người bước đi ngay, một giây cũng không thèm dừng lại. Bác sĩ sầm mặt, nghe thấy tiếng đóng cửa anh liền vội lao ra khóa trái cửa lại rồi vào phòng ngủ bật máy tính lên.

Anh lên mạng, bật trình duyệt, nhập tên trang web. Qủa nhiên, không còn nô lệ nào dưới tên anh, Thuần Qua vừa bị chủ nhiệm mua mất. Bác sĩ toát mồ hôi hột, lẽ nào muộn thế này rồi Thuần Qua vẫn phải tới nhà chủ nhiệm sao? Bác sĩ không thể tưởng tượng nổi việc này nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời anh cũng nghĩ ra, nếu anh mua những người khác thì không lẽ họ cũng thực sự phải tới nhà phục vụ anh sao? Linh chi, nhân sâm ăn cắp được cũng sẽ xuất hiện trong tủ lạnh?

Bác sĩ không thể từ chối sự dụ dỗ này, anh ngồi xuống trước máy tính.

Qủa nhiên như anh dự đoán, những nô lệ anh mua trong game đều tới nhà anh trong vòng mười phút, bất kể quen biết hay không. Tất cả rau củ ăn trộm trong game đều xuất hiện trong tủ lạnh ngay lập tức, từ cải thảo tới nhân sâm. Bất kể là dòng xe nào anh mua được khi giành chỗ đỗ xe không lâu sau cũng đỗ trước nhà anh, từ Alto cho tới Ferrari.

Bác sĩ vô cùng hài lòng. Anh chơi trò này chính là muốn trải nghiệm cảm giác này.

Thoát khỏi xã hội hiện thực, hoàn toàn rời ra bệnh nhân và phẫu thuật, chỉ có mình anh. Bác sĩ có thêm rất nhiều bạn mới, anh chơi một cách vui vẻ thỏa mãn, cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên lần nữa.

Anh mở cửa, nữ bệnh nhân ấy đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà anh, tươi cười rạng rỡ.

Bác sĩ giật mình mở mắt, thấy mình vẫn đang nằm trên giường. Qua rèm cửa sổ loáng thoáng thấy ngoài trời đã tờ mờ sáng. Hóa ra mình đang nằm mơ thật. Xem ra chiếc gối sứ này quả thực có thể mang đến những giấc mơ đẹp.

Ngoài cảnh tượng cuối cùng có phần đáng sợ một chút… có điều đã khá hơn những cơn ác mộng mấy hôm trước nhiều, trong những cơn ác mộng ấy, nữ bệnh nhân kia không lành lặn đứng đó, mà bị mổ bụng, máu chảy ào ra…

Bác sĩ rùng mình, không để bản thân nghĩ tiếp. Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thấy mới bốn giờ sáng, bèn trở mình ngủ tiếp.

Hoàn toàn quên lời dặn dò của gã chủ tiệm.

Không lâu sau tiếng chuông báo thức vang lên, bác sĩ mệt mỏi ngồi dậy. Apache nhảy lên giường hào hứng đi lại vài vòng. Việc đầu tiên bác sĩ làm là lao vào bếp mở tủ lạnh ra, sau khi không thấy cà rốt, dâu tây, cà chua, khoai tây, dưa chuột hay bất cứ rau củ đáng ngờ gì khác, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Qủa nhiên chỉ là giấc mơ.

Dẫn Apache chạy một vòng, sau khi làm vệ sinh, dùng bữa đơn giản, bác sĩ vừa thắt cà vạt vừa xuống lầu, hai bà hàng xóm đang cãi nhau ở chân cầu thang vì những chuyện cỏn con như cái lông gà, thấy anh tới bèn tóm anh lại bắt anh phân định đúng sai.

Kiên nhẫn nghe xong, khuyên giải cả hai bên, anh thấy mình nói gì cũng vô dụng, đành vội vàng kiếm cớ chuồn khỏi đó. Vừa bước ra tiểu khu trời chợt nổi gió, những giọt mưa to như hạt đậu ào xuống không hề báo trước. Bác sĩ vừa lẩm bẩm mình đen đủi vừa chạy tới bệnh viện, nhưng người cũng ướt mất một nửa.

Sau buổi họp sáng, bác sĩ được phân vào nhóm phẫu thuật, bất ngờ phát hiện ra mình bị sắp xếp làm trợ lý ca phẫu thuật bắc cầu động mạch vành, hay còn gọi là phẫu thuật nối mạch máu tim, ca phẫu thuật này Thuần Qua đã chuẩn bị rất lâu và cũng chờ đợi từ lâu. Nhưng đúng vào thời khắc quan trọng thì anh ta xin nghỉ, không có mặt tại phòng họp.

Mà điều kỳ lạ là nữ bệnh nhân hằng ngày đều tới bệnh viện đúng giờ kia hôm nay cũng chưa tới. Bác sĩ không nghĩ nhiều, anh đột ngột nhận được ca phẫu thuật quan trọng này nên cần phải chuẩn bị ngay, chủ nhiệm không cho anh nhiều thời gian.

Thực ra bác sĩ muốn khéo léo từ chối nhưng giọng điệu của chủ nhiệm không cho anh từ chối. Năm xưa thành tích của bác sĩ đứng đầu học viện Y, lộ trình của ca phẫu thuật này cũng rất rõ ràng. Chỉ là anh sợ lại xảy ra sự cố khi phẫu thuật, vì vậy cả buổi sáng anh đều ở trong thư viện của bệnh viện, vừa tra tài liệu vừa mô phỏng các bước phẫu thuật.

Ca phẫu thuật được sắp xếp vào lúc một giờ chiều. Bác sĩ đã chuẩn bị kỹ lưỡng và đứng trước bàn phẫu thuật, bác sĩ mổ chính là chủ nhiệm, anh là trợ lý thứ nhất.

Lúc cầm con dao phẫu thuật tay bác sĩ vẫn run run. Nhưng khi ca phẫu thuật bắt đầu, anh thấy trở lại đứng ở đây không khó như anh tưởng tượng.

Gây mê toàn thân, giảm nhiệt độ, tuần hoàn ngoài cơ thể, tim ngừng đập, lấy huyết quản, nối mạch máu… ca phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi, nói chính xác là khi ca phẫu thuật gần như hoàn thành, tim nhân tạo ngừng vận động, trước khi chuyển sang tuần hoàn trong cơ thể, mọi thứ đều thuận lợi. Nhưng lúc khâu vết mổ, tim người bệnh đột nhiên phun ra một lượng máu lớn, nhanh đến nỗi máu phun khắp mặt anh. Dòng máu nóng hổi men theo má anh chảy xuống dưới, trong cơn hoảng hốt tột độ bác sĩ nghe thấy tiếng kêu cảnh báo khi thấy điện tâm đồ trên máy điện tim biến thành một đường thẳng.

“Soạt”. Bệnh nhân vốn nằm trên bàn phẫu thuật chợt động đậy rồi lảo đảo ngồi dậy. Bác sĩ kinh sợ ngẩng đầu lên nhìn, thấy người bệnh chính là cô gái lần trước anh phẫu thuật gặp sự cố.

Gương mặt trắng bệch của cô đầy vẻ oán hận, điều khiến anh sợ hãi dựng cả tóc gáy chính là lồng ngực cô gái vẫn đang há hoác, gần như có thể nhìn thấy rõ ràng trái tim đã ngừng đập bên trong, máu không ngừng chảy.

“Là anh! Là anh đã hại chết tôi!”. Cô gái trẻ tuổi nghiến răng nghiến lợi quát tháo nạt nộ anh, tiện tay rút hết các ống dịch trên người ra, nhảy từ bàn phẫu thuật xuống và từng bước đi về phía anh.

“Không phải, không phải! Tôi không cố ý!”. Bác sĩ lùi lại phía sau mấy bước theo phản xạ, các cơ bắp trên người căng lên, nhưng phía sau đã không còn khoảng trống để lùi, chưa đầy mấy bước đã chạm vào tường. Lúc này anh hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ, bỏ qua việc sự cố xảy ra trong khi phẫu thuật đúng là tại anh, nhưng không có chuyện bệnh nhân này chết.

Gương mặt cô gái từ từ áp sát lại gần, như cười như không, nhìn rất ma mị, cộng thêm lồng ngực phanh ra, có cảm giác đáng sợ không diễn tả được bằng lời.

Một bước, hai bước, ba bước… thậm chí bác sĩ có thể ngửi thấy mùi máu tanh tỏa ra trên người cô gái.

Xong rồi! Lần này chết chắc rồi! Bác sĩ nhắm mắt lại, tuyệt vọng nghĩ.

4.

“Soạt soạt”. Bác sĩ giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, thấy Apache đang đè lê người mình, dùng lưỡi rửa mặt cho anh. Cảm giác máu bắn lên mặt trong giấc mơ chân thực đến vậy, lẽ nào là nước bọt của Apache? Bác sĩ thở hổn hển, nhìn tia nắng chiếu xuyên vào phòng qua rèm cửa, có cảm giác mơ hồ không phân biệt được mình có đang ở thực tại hay trong cơn mơ.

Cảm giác bất lực trong giấc mơ vẫn quẩn quanh trong lòng anh, khiến anh có một nỗi sợ hãi mơ hồ. Giống như người chết đuối trợn mắt nhìn bản thân bị bóng tối nuối trọn, muốn kêu mà không kêu lên được. Từng giọt mồ hôi chảy từ trên trán xuống, bác sĩ đưa tay định ôm Apache để nó không ngọ nguậy lung tung, nhưng lòng bàn tay lại chạm phải một vật lạnh toát.

Là chiếc gối sứ.

Chất men màu xanh ngọc dưới ánh mặt trời đang ánh lên thứ ánh sáng kỳ lạ, cảm giác lạnh toát thấu xương xuyên qua lòng bàn tay khiên sự lạnh lẽo trong tim anh dội lên không ngừng.

Tại sao anh lại mơ giấc mơ này? Nó gần như trùng khớp với sự cố của lần phẫu thuật trước, mặc dù bệnh nhân ấy đã được cầm máu nhưng nếu ca phẫu thuật trong giấc mơ thực sự xảy ra thì chắc chắn tính mạng của bệnh nhân sẽ vô cùng nguy hiểm bởi đây là ca phẫu thuật tim. Nhưng tại sao lại đột ngột chảy nhiều máu như vậy?

Bác sĩ đau khổ ôm đầu, suy nghĩ rất lâu, cho đến khi Apache không chịu được mà nhảy lên nhảy xuống, anh mới nhận ra bản thân mình lại bị quấy nhiễu bởi một giấc mơ, anh cấu mặt mình mấy cái, quả thật rất đau.

Lần này, chắc anh đã thực sự tỉnh?

Bác sĩ bất giác quay đầu nhìn chiếc gối sứ mình đã gối một đêm, mặc dù ngủ rất ngon nhưng nằm mơ cả đêm thực sự rất mệt. Mọi cảnh tượng rõ ràng như thật trước mắt, hoàn toàn không giống những giấc mơ bình thường, dường như đã xảy ra thực sự.

Anh vội vàng làm vệ sinh cá nhân, Apache đã ngồi vẫy đuôi trước cửa, tự giác ngậm dây xích đợi anh dẫn đi chạy bộ buổi sáng, bác sĩ định mở cửa, đột nhiên nhớ lại nhất cử nhất động của mình trong giấc mơ, bàn tay bèn khựng lại.

Nhìn ánh mắt giận dỗi của Apache, mặc dù cảm thấy có lỗi nhưng anh vẫn quyết định hủy cuộc chạy bộ buổi sáng. Ăn sáng xong, chuẩn bị ra khỏi nhà, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại cầm cái ô để sau cửa lên, mặc dù dự báo thời tiết hôm nay không nói có mưa.

Xuống dưới lầu, hai bà thím hàng xóm đang cãi nhau ngay chân cầu thang, cảnh tượng và nguyên do giống hệt trong giấc mơ khiến anh nổi hết da gà, anh hoảng hốt cắm đầu đi thẳng, không chào hỏi một tiếng.

Chỉ là trùng hợp, trong lòng bác sĩ bất an nghĩ. Tuy nhiên vừa đi tới cửa tiểu khu, cuồng phong nổi lên, hạt mưa rơi xuống ào ào như trong giấc mơ báo trước, bác sĩ che ô đi về phía bệnh viện.

Trùng hợp! Tất cả đều là trùng hợp! Bác sĩ nghiên răng thuyết phục bản thân như vậy.

Cảnh tượng trên phố giống như hàng ngày, che ô đi trên đường, dần dần bác sĩ cảm thấy mình quá nhạy cảm. Hai bà thím hàng xóm trước giờ vốn không ưa nhau, bây giờ đang mùa hè mưa rào bất chợt cũng là chuyện thường tình.

Bác sĩ hít sâu một hơi không khí trong lành và ẩm ướt, tâm trạng cũng dễ chịu hơn.

Buổi họp sáng của bệnh viện vẫn tẻ nhạt như mọi khi, bác sĩ nhìn khắp phòng một lượt, phát hiện thấy Thuần Qua không đến thật. Bệnh nhân nữ hàng ngày đều đến bệnh viện đúng giờ đứng ở hành lang đợi anh kiểm tra hôm nay cũng không xuất hiện.

Mọi thứ đều tái diễn như trong mơ. Hai chuyện không thể coi là trùng hợp này khiến bác sĩ sợ hãi.

“Thuần Qua hôm nay xin nghỉ, ca phẫu thuật cậu ấy phụ trách hôm nay cậu làm thay”. Chủ nhiệm dừng lại bên cạnh bác sĩ, đưa cho anh một tập bệnh án dày cộp.

Bác sĩ giật mình cái thót, đưa tay nhận bệnh án trước ánh mắt nghi hồ của chủ nhiệm, thậm chí tay anh còn run run. Anh đờ người nhìn bệnh án hồi lâu mới lấy hết dũng khí mở ra – phẫu thuật bắc cầu động mạch vành.

Ác mộng tái diễn! Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, bác sĩ cảm thấy toàn thân như mất hết sức lực. Nhớ lại lời dặn dò của gã chủ tiệm: “Chỉ có một điều, nếu tỉnh dậy giữa chừng, nhất định không được dùng chiếc gối này ngủ tiếp ngay, nếu không mộng đẹp sẽ biến thành ác mộng, ác mộng sẽ thành thật”.

Bác sĩ rùng mình một cái.

“Bộp”, anh giơ hai tay vỗ thật mạnh vào má mình.

Anh sẽ không chịu thua, bây giờ là hiện thực! Bác sĩ mở xem bệnh án của bệnh nhân, trong giấc mơ đêm qua anh vẫn nhớ cụ thể bộ phận nào bị chảy máu, nhưng trong quá trình kiểm tra lại không tìm thấy vấn đề gì. Anh liên tục suy xét các khả năng có thể xảy ra, nhưng vẫn không có tiến triển gì.

Ca phẫu thuật buổi chiều tiến hành theo kế hoạch. Bác sĩ đứng ở vị trí của trợ lý thứ nhất, tất cả hình ảnh và nhân vật đều hoàn toàn đồng nhất với cảnh tượng trong giấc mơ tối qua. Giống như bộ phim đã quay đang chiếu lại từng cảnh trước mặt anh.

Ca phẫu thuật khi bắt đầu cũng rất thuận lợi, cộng với mộng cảnh tối qua, bác sĩ coi như đang làm lại một lần. Chỉ là lần này, trước khi dừng chạy tim nhân tạo chuyển sang tuần hoàn trong cơ thể, bác sĩ ngăn chủ nhiệm lại, kiên quyết muốn kiểm tra kỹ lại một lần nữa.

Chủ nhiệm đứng đối diện với anh chau mày lại, mặc dù đây là ca phẫu thuật rất khó nhưng mọi thứ đều mình thường. Bác sĩ nín thở, nhìn chủ nhiệm không chớp mắt. Anh biết mình chỉ là bác sĩ thực tập, trên bàn phẫu thuật bác sĩ mổ chính mới là người quyết định tất cả.

Chủ nhiệm vẫn cảm thấy không có vấn đề gì, nếu bác sĩ không đồng ý khâu vết mổ, vậy chủ nhiệm quyết định tự khâu: “Ngừng chạy tim nhân tạo, chuyển qua tuần hoàn trong cơ thể”.

Tất cả những người khác trong phòng phẫu thuật đều nhìn bác sĩ đang đơ người ra vẻ thông cảm, bọn họ đều biết bác sĩ sai sót trong lần phẫu thuật trước, đương nhiên cho rằng lần này anh kiên trì như vậy vì không quên sự cố lần trước. Bác sĩ không biết phải ngăng cản chuyện này thế nào, mọi chuyện tiếp tục diễn ra theo giấc mơ của anh, chỉ là lần này người khâu là chủ nhiệm.

Giây phút sợi chỉ xuyên qua van tim, cảnh tượng trong giấc mơ của bác sĩ xuất hiện – tim bệnh nhân đột nhiên phun ra một lượng máu lớn. Phun đầy mặt chủ nhiệm lúc đó đang không kịp trở tay. Điện tâm đồ phát ra tiếng cảnh báo chói tai. Bác sĩ phản ứng rất nhanh, anh nhớ rõ vị trí chảy máu trong giấc mơ, khi máu vừa phun ra, anh lao lên trước như tên bắn, dùng kìm cầm máu kẹp động mạch đó lại.

Trong phòng phẫu thuật loạn hết cả lên.

“Chuyển sang tuần hoàn ngoài cơ thể”. Mồ hôi trên trán chủ nhiệm vã ra như tắm, y tá đứng lên không ngừng lau cho ông. Ống dẫn nhân tạo kịp thời dẫn máu ở tĩnh mạch trong cơ thể bệnh nhân, thông qua máy chạy tim nhân tạo liên tục tiến hành lấy oxy bên ngoài rồi truyền lại vào trong cơ thể bệnh nhân.

Bác sĩ ngẩng đầu nhìn máy điện tâm đồ bên cạnh, nhịp tim bệnh nhân biến thành một đường thẳng, âm thanh chói tai trùng lặp với mộng cảnh… mọi thứ hoàn toàn giống như trong giấc mơ của anh…

5.

Cánh cửa Á Xá bị đẩy ra, gã chủ tiệm đặt cuốn sách trong tay xuống, nhìn người bước vào với vẻ mặt ngạc nhiên: “Sao muộn thế này rồi còn tới?”. Bác sĩ không giấu nổi nét mệt mỏi trên khuôn mặt, cẩn thận đặt chiếc hộp gấm trong tay xuống mặt quầy: “Ca phẫu thuật kéo dài thêm hai tiếng so với kế hoạch, lúc tôi ra khỏi bệnh viện thì trời đã tối rồi”.

“Ca phẫu thuật thuận lợi chứ?”. Gã chủ tiệm mỉm cười hỏi.

Bác sĩ gật đầu, ngồi phịch xuống, cả người mệt mỏi ngả rạp ra ghế: “Vốn không phải là ca phẫu thuật đơn giản, tôi tiếp nhận giữa chừng, trong lúc phẫu thuật lại phát hiện van tim bệnh nhân có trở ngại chức năng bẩm sinh… Haizz, thôi, nói những cái này anh cũng không hiểu, nói chung… cuối cùng ca phẫu thuật rất thành công”.

“Vậy là tốt”. Gã chủ tiệm dường như đã sớm biết được kết quả này, nụ cười trên khuôn mặt không hề thay đổi. Bác sĩ mở chiếc hộp gấm trước mặt ra, lặng lẽ nhìn chiếc gối sứ nằm trên lớp vải lụa, im lặng một hồi mới nói: “Trả lại cho anh chiếc gối này”.

“Sao thế? Vẫn không ngủ được à?”. Gã chủ tiệm nhướn mày.

“Không, thực sự phải cảm ơn nó, nó giúp giấc mơ đẹp của tôi chân thực hơn”. Ác mộng cũng rất chân thực, nửa câu sau bác sĩ không đủ dũng cảm nói ra. Anh là bác sĩ, hoàn toàn không tin những chuyện liên quan tới quỷ thần nhưng cơn ác mộng chiếc gối sứ này gây ra cho anh và chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến anh cảm thấy sợ hãi. Giống như một lời nguyền, sau cuộc phẫu thuật anh đã nghĩ rất nhiều, nếu không lưu luyến những giấc mộng đẹp thì mộng cảnh trong cơn ác mộng liệu có xuất hiện trong cuộc sống thực không?

Anh không muốn biết câu trả lời. Mộng cảnh là mộng cảnh, hiện thực là hiện thực, anh không muốn mỗi ngày đi ngủ còn cố gắng phân biệt xem có phải mình đang nằm mơ hay không. Nói cách khác, thực ra anh vẫn đang đắm chìm trong cơn ác mộng một tháng trước, mãi chưa dứt ra được.

Hôm nay sau ca phẫu thuật, chủ nhiệm vốn rất kiệm lời lần đầu tiên khen ngợi anh, khiến anh thật sự bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Một lần phẫu thuật thất bại không có nghĩa những ca phẫu thuật sau cũng thất bại. Đặc biệt là khi anh vẫn chưa gây ra hậu quả không thể cứu vãn. Điều này không khác gì chuyện thời anh còn học đại học, trước đây cũng không vì một lần thi cử thất bại mà anh bỏ học.

Bác sĩ âm thầm nắm chặt hai tay,cảm thấy một tháng vừa rồi mình thật tồi tệ.

Phải dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình thì mới có thể bước tiếp.

Gã chủ tiệm không hỏi nhiều, gã đưa tay nắm lấy bàn tay đang để trên quầy của bác sĩ, mỉm cười an ủi: “Trên con đường bằng phẳng, con người dù có thể thuận lợi bước đi nhưng chỉ khi đi trên bùn đất con người mới để lại dấu chân”.

Bàn tay gã chủ tiệm rất lạnh: “Ác mộng mặc dù thành hiện thực, nhưng chưa chắc đã không thể thay đổi”. Lời gã nói đầy hàm ý sâu xa. Bác sĩ ngẩng đầu lên, nhìn màu đen sâu hút trong mắt gã chủ tiệm, cảm thấy nụ cười của gã giống như nhìn thấu suy nghĩ của mình.

Đúng lúc này, cánh của ghỗ khắc hoa của Á Xá được đẩy từ ngoài vào, một cô gái trẻ mặc váy trắng bước vào. Ánh mắt của cô gái dừng lại trên đôi tay đang lồng vào nhau của gã chủ tiệm và bác sĩ, bất chợt khựng lại. Bác sĩ thấy cô gái liền bật dậy, cô gái sắc mặt trắng bệch này chính là nữ bệnh nhân lần trước gặp sự cố trong ca phẫu thuật của anh, suýt chút nữa không cứu sống được.

Cô gái nhìn bác sĩ, sắc hồng lướt qua khuôn mặt trắng bệch, xem ra đã hồi phục khá nhiều, giọng nói cũng dịu dàng: “Chào anh, chiều nay tôi tới bệnh viện, nghe nói anh có ca phẫu thuật nên dù thế nào tôi cũng muốn nói chuyện với anh”.

Bác sĩ xấu hổ cúi đầu, mặc dù muộn mằn nhưng anh vẫn kiên định xin lỗi: “Xin lỗi, thực ra tôi nên sớm có lời xin lỗi cô một cách chính thức, chỉ là tôi không dám đối mặt”. Ánh nến trong tiệm lúc sáng lúc tối, khiến biểu cảm trên gương mặt của cô gái cũng vui buồn bất định. Gã chủ tiệm vẫn đứng trong quầy, mỉm cười nhàn nhạt.

“Phụt”. Cô gái nhìn bác sĩ rồi nhìn gã chủ tiệm, cuối cùng không nhịn được mà bật cười: “Cái gì chứ. Hóa ra là như vậy. Tôi nói mà, một chàng trai ưu tú như bác sĩ làm sao lại chưa có bạn gái chứ? Hóa ra… hèn chi… hèn chi tối nào anh cũng tới đây… Bác sĩ, tạm biệt anh! Sau này tôi không tới làm phiền anh nữa đâu, thực ra tôi đã khỏe từ lâu rồi”.

Cô gái vừa lắc đầu nói xong liền tự đi ra khỏi tiệm, để lại hai người trong tiệm đưa mắt nhìn nhau.

“Cô ấy… cô ấy có ý gì?”. Bác sĩ không hiểu.

“Cô ấy rất xinh, cũng có cảm tình với cậu, vì thế mới ngày ngày tới tìm cậu kiểm tra sức khỏe, cậu không phát hiện ra à?”. Một lời của gã chủ tiệm đã đập tan nỗi phiền muộn bao lâu nay trong lòng bác sĩ, sau đó gã ung dung ngồi xuống cầm sách lên đọc như không có chuyện gì xảy ra.

“Không… ấn tượng của tôi với cô ấy chỉ là bệnh nhân nằm trên bàn phẫu thuật, phanh ngực hở bụng…”. Bác sĩ nghĩ một hồi rồi nghiêm túc đáp.

Gã chủ tiệm nhướn mắt, mỉm cười kỳ lạ, cũng không biết đang nói ai: “Haizz, thật đáng thương”.

“Ê! Anh nói ai đáng thương hả? À đúng rồi, câu cuối cùng cô ấy nói trước khi đi có nghĩ gì vậy?”. Bác sĩ nhìn nụ cười của gã chủ tiệm liền cảm thấy toàn thân khó chịu, giống như bị ai lừa vậy.

Gã chủ tiệm vẫn thong dong uống trà đọc sách, bác sĩ tự gây sự cũng không có hứng bèn tức tối đi về. Nghe tiếng bước chân xa dần, gã chủ tiệm mỉm cười đặt sách xuống, lấy chiếc gối sứ trong hộp gấm ra, cầm vải da hươu tỉ mỉ lau chùi.

“Hoàng Lương, xem ra lần này cũng rất thành công, không chỉ cứu được một mạng người mà còn khiến tên kia tỉnh ngộ. Từ nay về sau hắn ta chắc chắn sẽ trở thành một bác sĩ giỏi, cứu vô số người”. Gã chủ tiệm độc thoại. Chiếc gối sứ dường như hiểu được lời gã, bề mặt màu xanh ngọc bích càng sáng bóng hơn.

Cánh cửa Á Xá lại được đẩy ra.

“Chào mừng ghé thăm”. Gã chủ tiệm ngẩng đầu, nở nụ cười đón khách quen thuộc, giọng nói buông rơi trong cửa tiệm nhỏ tối mờ.

Bên cửa, ánh nến vẫn đang nhảy nhót như muốn hỏi:

Vị khách này sẽ là ai?
Bình Luận (0)
Comment