Tiệm Hoành Thánh Số 444

Chương 44

Chương 44: Chờ đợi ngàn năm


Tán cây vĩ đại tách ra một khe hở, một đạo ánh sáng từ tán cây phóng ra, dừng ở trên mặt đất hóa thành một bóng người. Bóng người đó phải lùi lại vài bước mới ổn định được cơ thể.


Cảnh Thù lau vết máu trên khóe môi, tức giận trừng mắt nhìn Trình Tiểu Hoa đang bị cành cây cuốn lấy: “Ai mượn các ngươi đến đây? Thành sự thì ít, bại sự thì nhiều!”


Trình Tiểu Hoa nhìn thấy Cảnh Thù, vừa vui mừng vừa sợ hãi: “Tốt quá rồi, điện hạ, ngài không sao chứ? Dọa chết bọn tôi rồi, còn tưởng ngài cũng bị trói rồi.”


Toàn thân Tôn Danh Dương bị trói chặt như cái bánh chưng, chỉ còn lộ mỗi đầu, hét lên: “Điện hạ, ngài đừng sợ, chúng thần đến hộ giá!!!”


Hộ giá? Đúng là không biết xấu hổ!


Cảnh Thù tức giận: “Rốt cuộc là ta bị trói hay các ngươi mới bị trói hả? A!!!”


Vừa rôi hắn đang đấu pháp với thụ yêu đến đoạn mấu chốt. Bọn họ thì hay rồi, đột nhiên nhảy ra, hại Cảnh Thù tâm thần không yên, suýt nữa bị yêu nghiệt này làm tổn thương nguyên thần.


Trình Tiểu Hoa nhìn mình, cùng Sơn Miêu, Tôn Danh Dương rồi lại nhìn Cảnh Thù dưới đất. So ra thì bọn họ càng chật vật hơn.


Vì thế, Trình Tiểu Hoa tội nghiệp kêu: “Cầu xin điện hạ mau cứu mạng! Tôi không muốn trở thành phân bón cho yêu quái đâu! ToT!”


Cảnh Thù âm thầm điều hòa nội tức, cao giọng nói: “Thụ yêu, thả bọn họ ra. Bản quân còn có thể tha tội chết cho ngươi!”


“Ha ha ha” thụ yêu cười to, cây cối xung quanh cũng rung động theo, giống như đang cười cùng nó.


“Tha tội chết cho ta? Thật sự là lớn giọng! Nếu như ngươi có chín thành linh lực kia thì có lẽ ta còn có thể sợ ngươi. Nhưng hiện giờ, dù ta bóp chết bọn họ, ngươi có thể làm gì được ta chứ?” 


Vừa nói, cành cây vừa siết lại, Trình Tiểu Hoa bị siết chặt, không thể hô hấp, mặt đều nghẹn đến đỏ bừng. Tình trạng của Tôn Danh Dương với Sơn Miêu cũng không khác lắm.


“Dừng tay!” Cảnh Thù hoàn toàn bị chọc giận, U Minh Hỏa như mưa to gió lớn đánh về phía đại thụ. Chạc cây đồng loạt lao đến, cho dù bị lửa đối vẫn như thiêu thân mà lao đến ngăn chặn.


Cuối cùng, có hai chạc cây xuyên qua được biển lửa đánh đến trước mặt Cảnh Thù, Cảnh Thù vung một chưởng, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, đại thụ bị chấn động, run rẩy vài cái, lá cây dày đặc trong nháy mắt rụng hơn phân nửa.


Cảnh Thù cũng không ổn, bị đánh bay ra, toàn bộ thân thể đập manh vào gốc một cây trăm năm tuổi. Thân cây to lớn bị lực đập vào mà gẫy làm đôi. Cảnh Thù thuận thế lăn vài vòng, phun ra một ngụm máu.


Từ trong khe hở chạc cây nhìn thấy cảnh này, trong lòng Trình Tiểu Hoa vô cùng khó chịu. Cô vốn dĩ rất sợ chết, nhưng lúc này lại không sợ hãi mà thừa dịp chạc cây trói bọn họ buông lỏng một chút mà kêu lên: “Điện hạ, ngài mặc kệ bọn tôi đi, mau đi tìm viện binh! Dù sao tôi có chết thì vẫn còn hồn lưu lại, cùng lắm thì tôi đi làm Quỷ sai cũng được!”


Tôn Danh Dương kêu lên: “Còn tôi thì phải làm sao? Hồn diệt thì tôi đâu thể được làm Quỷ sai nữa!!!”


Thụ yêu cười phá lên: “Chết còn hồn lưu lại? Con nhóc ngươi nghĩ thật hay. Chắc ngươi không biết, không chỉ có thân thể có thể làm phân bón cho ta mà còn có cả linh hồn.”


Trình Tiểu Hoa: “Ngươi có ý gì?”


Thụ yêu nói: “Là cả hồn của ngươi cũng sẽ bị ta ăn luôn. A, linh hồn của ngươi thật thơm, hẳn sẽ rất ngon, có thể giúp ta tăng cường thực lực lắm đây.”


Cảnh Thù gào thét: “Thụ yêu, nếu ngươi dám đụng vào cô ấy, bản quân sẽ tự bạo nguyên thần, có chết cũng kéo ngươi chôn cùng!” Một câu này không chỉ là uy hiếp. Tuy rằng Cảnh Thù chỉ còn lại một thành pháp lực nhưng dù sao hắn cũng là thần, uy lực của nguyên thần tất nhiên là vô cùng mạnh mẽ. Đừng nói là một gốc thụ yêu cho dù có mười góc thì cũng không thể chịu nổi sự giận dữ của thần. Nhưng cái giá phải trả là cả hai cùng bị hủy diệt.


Thụ yêu đã sống hơn ba nghìn năm, kiến thức cũng sâu hơn người thường. Nghe vậy, cả kinh: “Đường đường Diêm La, lại vì một nữ tử phàm nhân mà không tiếc tự bạo nguyên thần sao?”


Cảnh Thù cười lạnh: “Không tin ngươi có thể thử xem.”


Tôn Danh Dương cảm động đến mức nước mắt doanh tròng: “Tôi đã nói là điện hạ đối với Tiểu Hoa khác thường mà. Thấy chưa, tôi không có nói sai mà. Hu hu. Tôi cảm động quá, giờ tôi cũng không sợ hồn phi phách tán nữa, sao giờ…”


Sơn Miêu mắng hắn: “Lão Tôn ngậm miệng! Khóc sướt mướt y như đồ đàn bà!”


Trong lòng Trình Tiểu Hoa cũng rất cảm động, khịt mũi, vô cùng hối hận: “Chỉ tại mình, tự dưng chạy tới thêm chuyện cho điện hạ. Nếu như hại điện hạ thì phải làm sao đây?”


Đúng lúc này, cô chợt nhớ tới đoạn tám chuyện cùng ông chủ Vương. Trong khoảnh khắc, cô có một trực giác. Dù hơi hoang đường nhưng vẫn phải thử một chút.


“Ông đại thụ, đấu qua đấu lại cũng chẳng được gì. Hay là chúng ta ngồi xuống uống trà, tâm sự một chút đi?”


Cảnh Thù nghe thế mà tức muốn ộc máu: “Sao? Nghiện làm chị gái tri kỷ rồi hả? Người phụ nữ này có não không thế hả!”


Trình Tiểu Hoa nói tiếp: “Mọi người xem, đêm nay trăng rất sáng, cảnh cũng rất đẹp. Chúng ta liều chết liều sống, cả một đám người cùng chết cũng không đáng. Thật ra chúng ta cũng không có thù hận gì lớn, đúng không? Ai da, ông đại thụ, ngài nhẹ tay chút, cứ siết chặt cháu thế này, cháu nói chuyện khó khăn lắm đấy.”


“Ông đại thụ? Hừ, ai cho cô gọi như thế!” Ngữ khí thụ yêu không tốt nhưng chạc cây đang siết Trình Tiểu Hoa cũng buông lỏng. Trình Tiểu Hoa mừng thầm, có lẽ cô đoán đúng rồi.


“Cháu nghe nói, trước kia ở gần chỗ này có mấy thôn trang nhỏ, người trong thôn sẽ đến chỗ ngài cầu phúc vào ngày lễ ngày tốt. Mấy đứa trẻ đều thích vây quanh ngài gọi ông. Nên cháu mới mạo muội gọi ngài như vậy.”


“Hừ, vậy mà ngươi còn biết việc này.”


“Tất nhiên phải biết ạ. Ông ngẩn ngơ ở đây đã hơn một nghìn năm, bảo vệ nơi này cũng hơn nghìn năm. Người dân ở đây đều cảm kích ngài, thích ngài.”


Thụ yêu thành yêu đã lâu, pháp lực cao cường. Nếu như thật sự có ác ý, sao lại có nhiều thế hệ cư dân có thể lưu lại chứ? Còn coi cổ thụ này thành cây may mắn? Cho nên, Trình Tiểu Hoa phỏng đoán, bản chất của thụ yêu không ác như bọn họ đoán.


“Cảm kích ta? Thích ta?” Ngữ khí thụ yêu thay đổi, giọng nói có chút bi thương: “Có lẽ thế, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn rời bỏ ta, rời bỏ gia viên này. Chỉ vì một chút lợi ích mà đem nơi ở của nhiều thế hệ bán cho người khác. Ngươi xem, ngọn núi đối diện kia, trước đó có rất nhiều cây lâu năm. Sau này đều bị chặt đi, xây một biệt thự, trồng nhưng loại cây mà họ thấy đẹp. Ta che chở bọn họ, trăm nghìn năm qua chưa có một yêu ma nào dám bén mảng đến, vậy mà kết quả là gì? Bọn họ vứt bỏ ta. Cái gì mà cảm kích, cái gì mà yêu thích, thật nực cười!”


“Cho nên ông đi hại con gái của ông chủ Vương? Muốn làm cho việc xây sơn trang của chú ấy không diễn ra được?”


“Ta từng đồng ý với một người, sẽ bảo hộ nơi này, bảo hộ đời sau của người đó. Chỉ cần có người muốn phá hủy nơi này, ta sẽ không để bọn họ đạt được ý nguyện.”


Trong tâm tưởng thụ yêu lại hiện ra bóng hình người nọ. Cho dù đã hơn hai nghìn năm nhưng những ngày tháng làm bạn kia, những năm tháng ấm áp đó vẫn như mới hôm qua.


“Người đó là ai?” Trình Tiểu Hoa bị khơi gợi tính tò mò.


Chạc cây đại thụ nhẹ lay động. Ông kể vừa chậm chạp vừa mang theo thương nhớ vô cùng.


Lúc mới gặp, nàng vẫn là một đứa bé ba tuổi, mặt phúng phính, hai búi tóc nhỏ xinh, phụ mẫu đang hái thuốc còn nàng chạy quan thân cây ông mà bắt bướm, vô ý vấp phải hòn đá dưới tàng cây mà bị ngã, khóc nức nở.


Phụ mẫu bảo nàng tự đứng lên. Nhưng có lẽ là ngã đau quá, nàng chỉ xoa đầu gối khóc mà không đứng lên.


Thụ yêu rất muốn đỡ nàng dậy nhưng lúc đó ông chỉ mới mở linh trí, yêu lực vẫn còn yếu, không thể làm gì được. Tiểu cô nương khóc một lát, sau đó tự đứng dậy, lau nước mắt rồi tiếp tục chơi. Chơi mệt thì dựa vào thân cây mà ngủ. Thụ yêu dùng một chút yêu lực, nhân lúc nàng ngủ mà đi vào trong giấc mộng, cùng nàng chơi đùa.


Làm một gốc cây, ông rất nhàm chán. Trăm nghìn năm qua, tuy rằng thỉnh thoảng cũng có người đi qua, nhưng không có người dừng lại nhìn ông, cũng không thể nói thêm gì cả.


Trong mộng của nàng, ông không còn cảm thấy cô độc nữa. Ở đó, cùng nhau chơi đùa, như những bằng hữu lâu năm.


Tiểu cô nương bị mẫu thân gọi dậy.


Phải đi sao? Đại thụ bỗng nhiên buồn bã. Ông rất sợ hãi, sau này sẽ không còn có người làm bằng hữu với ông, cùng ông chơi đùa. 


Rõ ràng chỉ là một giấc mộng, nhưng sau khi tỉnh lại, tiểu cô nương cứ nhìn chằm chằm vào đại thụ.


Mẫu thân hỏi nàng: “Con nhìn gì thế?”


Nàng rất muốn nói cho mẫu thân nghe, trong mộng, gốc cây này cùng nàng chơi đùa, còn kéo tay nàng, dùng lá cây biến thành mũ đội đầu cho nàng, còn biến ra mặt người, cười với nàng.


Nhưng khả năng diễn đạt của một đứa bé ba tuổi còn hạn chế, a a y y mãi mà vẫn không nói được trọn vẹn.


Mẫu thân cười, ôm lấy nàng: “Sau này chúng ta sẽ sống ở dưới chân núi, sẽ thường xuyên đến đây hái thuốc, hái rau dại, con cũng có thể đến đây chơi.”


Bọn họ muốn sống ở đây sao? Đại thụ âm thầm vui vẻ, một khắc kia, ông cảm thấy mình không còn cô đơn nữa.


Sau đó, tiểu cô nương thường xuyên đến đây chơi, đôi khi sẽ ngủ dưới tán cây, bọn họ sẽ cùng nhau chơi đùa trong giấc mộng. Có đôi khi, nàng không ngủ nhưng vẫn sẽ chơi quanh đại thụ.


Nữ hài dần trưởng thành, có tâm sựu cũng có nam hài mà nàng thích. Nàng coi đại thụ là bằng hữu tốt nhất, thổ lộ tâm tình thiếu nữ cùng ông.


Một ngày nọ, đại thụ bị một tràng tiếng sáo và tiếng trống hỉ làm tỉnh giấc. Ông duỗi dài chạc cây nhìn xuống dưới chân núi, nữ hài mặc áo lụa đỏ, tiến hành hôn sự.


Nữ hài thành phụ nhân, phụ nhân lại trở thành lão bà bà nhưng vẫn không cách Nam Sơn quá xa. Cuộc sống của nàng rất tốt, trượng phu sủng ái, tử tôn đầy nhà.


Năm nàng bảy mươi tuổi, nàng chống quải trượng, run rẩy đi tới cạnh đại thụ.


“Lão bằng hữu, lâu rồi không đến thăm người, thật xin lỗi. Ta già đi rồi, không leo nổi núi nữa.”


Cành lá đại thụ lắc lư, giống như lời nỉ non ôn nhu.


“Lão bằng hữu, ta chỉ biết người có linh khí, nghe hiểu lời ta nói. Người cùng ta cả đời, đáng tiếc ta không thể cùng người được nữa. Chi bằng để tử tôn của ta ở cùng người, người cũng giúp ta trông nom chúng…”


Vào buổi trưa nắng ấm đó, lão bà bà tóc bạc trắng, dựa vào thân đại thụ nói rất nhiều lời, lúc thái dương sắp xuống núi, nàng nặng nề ngủ thiếp đi, tiến vào một giấc mộng vĩnh hằng. Trong giấc mộng kia, có nàng, có đại thụ, bọn họ cùng nhau chơi đùa, giống như mấy chục năm trước lúc nàng còn là một đứa trẻ. 


---


Xì po chương sau: 


Nghĩ đến đây, Trình Tiểu Hoa vô cùng cảm kích nhìn Cảnh Thù, đang muốn nói những lời cảm động rơi nước mắt thì nghe thấy Cảnh Thù cười nhạo một tiếng: “Bản quân là thuận miệng nói vậy thôi, chủ yếu muốn uy hiếp thụ yêu. Tự bạo nguyên thần? Đừng có đùa, bản quân trải qua bao nhiêu lần thiên kiếp mới có thể thành thần, làm sao có thể vì một người trần mắt thịt như ngươi mà phá hủy nguyên thần. Ta đâu có ngu!” 


Ahihi, Cảnh ngạo kiều online :v

Bình Luận (0)
Comment