Tiệm Quan Tài Số 7

Chương 50

Đây là từ hơn mười loài báo tạo thành một đàn báo, màu sắc của báo đủ loại, nhưng đứng đầu chính là một con hắc báo.

Hắc y nam tử nhìn đàn báo, cười yên lòng.

Hắc báo hình như có chút nghi hoặc, nhưng là sau khi nhìn thấy hắc y nam tử cười liền sửng sốt, sau đó không hề do dự cúi chân trước xuống.

Sau khi hắc báo làm ra hành động thần phục, đàn báo cũng đồng loạt hạ chân trước xuống biểu thị sự tôn kính.

Hắc y nam tử đi về hướng hắc báo, sau đó ngồi xổm xuống vuốt ve da lông của hắc báo, hắc báo liền phát ra tiếng gừ gừ.

Hắc y nam tử cười, hai mắt khép hờ, thân thể hắn dần dần hóa thành hình thú, dưới thanh âm bị áp chế là vẻ mặt thống khổ.

Đại khái qua năm, sáu phút, Thẩm Trạch nhìn thấy nam tử biến thành một con báo toàn thân trắng như tuyết.

Ở giữa trán của tuyết báo mơ hồ có một hình thoi rất nhạt.

Tuyết báo ngửa đầu rống một tiếng dài, sau đó nhanh chóng hướng về hướng ngược lại của đàn báo chạy đi, hắc báo không hề do dự đuổi ngay sát bên, sau đó là một con, hai, ba, bốn con, toàn bộ đàn báo đều chạy theo.

Thẩm Trạch giống như cũng hóa thân thành một con báo, nhanh chóng đi theo đàn báo chạy ở phía trước.

Trong mông lung, hắn giống như thật sự biến thành một con báo, bước chân chạy đi thật nhẹ nhàng, tiến nhập vào đàn báo liền khắc sâu trong trí nhớ.

Tuyết báo là ngoại tộc, cũng là kẻ mạnh.

Quy củ của rừng rậm đơn giản là mạnh được yếu thua, khi còn nhỏ có thể còn có cha mẹ bảo hộ, nhưng là kia cũng gần đến giới hạn cho bọn họ thời gian là trẻ con.

Tuyết báo không có cha mẹ, vốn một con thú non như vậy là không thể ở trong rừng rậm sinh tồn, nhưng may mắn là khi hắn đối diện với tử vong liền có được sự cứu trợ.

Khi tuyết báo chỉ đơn thuần là một con báo, trong đầu không hề có khái niệm về năm tháng, hắn chỉ biết là ngày dó khi hắn sắp bị một lão hổ hung mãnh lao đến cắn chết, thì được một thiếu niên áo xanh cứu.

Hắn không biết ngày đó là ngày nào, nhưng hắn lại vĩnh viễn nhớ kỹ ngày hôm đó.

Thiếu niên áo xanh đi săn hổ, lại bắt được một con tuyết báo hiếm thấy, tự nhiên là cao hứng vô cùng, mang về phủ tự mình nuôi nấng.

Một lần nuôi này, liền nuôi cho đến khi tuyết báo trưởng thành.

Mà năm ấy tuyết báo lớn lên, vừa lúc năm ấy bắt đầu quốc loạn.

Không biết xuất phát từ điều gì trong lòng, thiếu niên áo xanh đem tuyết báo thả về phiến rừng rậm nơi lần đầu tiên bọn họ gặp mặt. Tuyết báo lưu luyến không rời, thiếu niên lại tàn nhẫn rời đi.

Tuyết báo nhìn thân ảnh thiếu niên biến mất ở trước mặt, nhớ tới những lời nói của thiếu niên một đêm trước khi bọn họ chia xa.

Ngươi nếu là con người thì tốt rồi…… Tuyết báo thân mình run lên, chạy vào trong rừng rậm.

Bước chân tuyết báo dừng ở trong một mảnh rừng nhỏ phía trước quân doanh, hắn đối hắc báo gầm nhẹ hai tiếng, sau đó thật cẩn thận nhảy ra khỏi rừng.

Chốc lát sau, Thẩm Trạch thấy tuyết báo dẫn một nam tử chạy vào trong rừng, nam tử áo xanh nhìn đàn báo có huấn luyện trước mắt, gương mặt lộ vẻ giật mình.

Sau khi tuyết báo tiến vào rừng rậm, theo đường nhỏ trong trí nhớ tìm được huyệt động mình từng ở.

Tuyết báo quyết định ngủ một giấc, sau đó đi tìm phương pháp biến thành người.

Hắn chưa từng gặp qua phụ mẫu của mình, bất quá thông qua huyết mạch kế thừa hắn cũng biết mình không phải chỉ là một con báo bình thường, hắn là ngoại tộc.

Tuyết báo cảm giác đã ngủ thật lâu, sau khi tỉnh ngủ, hắn bắt đầu con đường tìm kiếm, hay cũng là con đường chinh phục.

Một đường này gian khổ tự nhiên là không cần nói cũng biết, hắn dựa theo vết chân của tiền bối, tìm kiếm quê hương của chính mình.

Hắn sinh ra trong khu rừng này, lại chưa bao giờ thuộc về cánh rừng này. Có vài thứ có từ khi sinh ra, chảy trong máu khiến cho bọn họ không ngừng sinh tồn.

Khi đó tuyết báo chỉ là suy nghĩ, có lẽ khi tìm được quê hương của chính mình rồi, là có thể tìm được phương pháp biến thành người, như vậy có thể cùng người kia ở một chỗ.

Tuyết báo trèo non lội suối, đi về hướng bắc, không biết đi bao lâu rồi mới tìm được đến quê hương của hắn, nhưng là nơi hắn tìm được chỉ còn lại một mảnh phế tích.

Một cơn mưa to đổ xuống dập tắt lửa đang cháy, trên đất từng vệt máu lớn theo nước mưa chảy xuống. Tuyết báo ở trung tâm của phế tích tìm được hai con báo cũng là màu trắng, thân thể của hai báo vẫn còn độ ấm, trên thân mình tuyết trắng nhiễm đầy vết máu loang lổ.

Nước mắt của tuyết báo không biết từ lúc nào đã rơi xuống.

Sau khi an táng phụ mẫu của mình, tuyết báo nhất thời không biết làm thế nào, quê nhà bị hủy diệt, hy vọng biến thành con người trở nên xa vời, hắn mê mang nhìn phế tích không biết tại sao lại bị hủy diệt, thẳng đến khi nghe thấy một tiếng rên rỉ rất nhỏ.

Tuyết báo nhanh chóng hướng một cái hang nhỏ chạy tới, nhìn thấy một tiểu hắc báo mới ra đời vẫn còn sống đang cô đơn nằm ở trong huyệt động.

Tuyết báo biến lại thành người, nam tử áo xanh hơi lo lắng nói: “Bọn họ……đều là của ngươi……ân……?” Nam tử áo xanh dù chưa nói ra miệng, tuyết báo cũng có thể hiểu được ý của y.

“Tiểu Hắc là tộc nhân của ta, những báo khác tuy không phải là tộc nhân của ta, nhưng cũng là thân nhân của ta. Ta có thể tìm lại được điện hạ, cũng nhờ đến bọn họ ít nhiều.” Nam tử áo xanh hiểu rõ gật đầu.

“Nhưng cuộc sống của bọn họ hiện tại hẳn là thực an bình đi? Quấy rầy bọn họ cũng được chứ?” Tuyết báo vẻ mặt tươi cười nhìn đàn báo, đàn báo liền truyền đến một tiếng gầm nhẹ kiên định.

Đại đa số báo trong đàn báo đều từng được tuyết báo cùng hắc báo cứu giúp, tuyết báo ở thời điểm bọn chúng sắp chết liền cứu chúng, cho bọn chúng thức ăn, chữa thương cho bọn chúng.

Tuyết báo là thân nhân của chúng, là chủ nhân của chúng.

Tuyết báo cho dù biến thành hình người, khi sắp sửa rời đi cũng không quên tìm cho bọn chúng một mảnh rừng rậm an tĩnh, để cho bọn họ có thể bình an mà sống.

Sau khi tuyết báo rời đi, bao nhiêu con báo buồn bực không vui, đơn giản vì tuyết báo là lãnh tụ tinh thần của chúng, là thủ lĩnh của chúng.

Khi tuyết báo trở lại bên người bọn chúng, khi bọn chúng có thể tiếp tục kề vai chiến đấu, bọn chúng như thế nào lại không muốn? Tuyết báo cũng không có rời đi, chủ nhân của ta vẫn ở chỗ cũ.

.

Đồng Thất ở bên trong vừa kinh ngạc vừa không thể không vung Âm Dương quỷ kính lên một chút, kết giới lại được gia cố, nhưng là vẫn có không ít oán khí thoát ra.

Đồng Thất khi mới tiến vào huyệt động này cũng chỉ là cảm giác được nơi này khá là âm u thôi, một chút cũng không có cảm thấy oán khí cường đại như vậy, oán khí này đã muốn biến thành thực thể, những con trùng nhỏ màu đen vây kín như muốn đục lỗ để tiến đến chỗ Đồng Thất.

Những con trùng đen nhỏ này đúng thật là rất nhỏ, nhưng không cần nghi ngờ là, nếu bị chúng chạm vào khẳng định là máu thịt không còn.

Đồng Thất sau khi nhìn thấy đám trùng đen nhỏ này, chính thức đối với chuyến đi đến Vân Nam này trở nên nghiêm túc.

Cỗ oán khí này nếu đã lộ ra, tuy không có tạo thành chuyện giống như Anh Thi, nhưng oán khí cường đại chắc chắn sẽ khiến cho không ít loài trở nên dị biến.

Âm Dương quỷ kính hóa thành dạng một cái vòng tay quấn lên cổ tay phải của Đồng Thất, Đồng Thất bấm tay phải niệm chú, tay trái từ trong túi lấy ra một lá bùa đánh ra ngoài, đám trùng đen lập tức vây quanh lá bùa, tranh nhau cắn nuốt, đúng lúc này tay phải Đồng Thất bắn ra một đạo quyết lên trên lá bùa, lá bùa phát ra ánh xanh thẫm, nhanh chóng bùng cháy. Trùng đen không kịp trốn đi, trong một khắc liền bị đạo phù kia thiêu cháy không còn một mảnh.

Trần Bình thấy đám trùng đen này bị tiêu diệt sạch sẽ, ngược lại lộ ra tươi cười quỷ dị, cái miệng của hắn hé ra hợp lại, nhưng không có phát ra âm thanh.

Từ trong huyệt động truyền ra tiếng ‘tê tê’, Đồng Thất nhìn thấy một đám động vật nhuyễn thể khiến cho da đầu người ta run lên đang trườn lại đây.

Rắn là động vật, Âm Dương quỷ kính vốn có mạnh đến đâu cũng không nhằm vào động vật, lại nói sau một lần sử dụng Âm Dương quỷ kính sẽ hao phí năng lượng rất lớn, ở trong trường hợp không rõ như trên Đồng Thất cũng không thể dễ dàng sử dụng lại Âm Dương quỷ kính.

Một con rắn cũng không đáng sợ, nhưng là ngàn vạn con rắn các loại tụ tập lại một chỗ, lúc nhúc quấn lấy nhau, hơn nữa còn phun phì phì, những chỗ chúng trườn qua đều để lại chất lỏng không rõ ẩm dính, cảnh tượng kia là tuyệt đối chấn động.

Đồng Thất cơ hồ cảm giác được bộ phận nào đó đang không ngừng cuộn lên, y tất nhiên là không sợ đàn rắn này, nhưng cảm giác ghê tởm lại không tránh được.

Trần Bình lại đem vẻ mặt Đồng Thất giải thích thành e ngại, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, phát ra tiếng cười ‘khặc khặc’.

Đàn rắn đi qua Trần Bình cùng thành viên đội khảo cổ, lúc nhúc trườn về phía Đồng Thất.

Đồng Thất lui về phía sau mấy bước, quyết định thật nhanh hợp hai tay lại, quát lớn: “Hiện!” Ngay lập tức, hơn mười con trùng nhỏ màu tím xuất hiện trong huyệt động âm u, đám rắn kia giống như gặp phải khắc tinh liền có ý định chạy trốn.

Trần Bình khi nhìn thấy đám trùng nhỏ màu tím kia liền cứng đờ người, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Thi ngao……không nghĩ tới loại này lại còn chưa có diệt vong!” Khi hắn nhìn đến thi ngao dần dần ra khỏi kết giới, Đồng Thất từ bị động biến thành chủ động, trong mắt liền hiện lên một tia lệ khí.

“Ta không tin là cả một tòa rắn độc lại không làm gì được mấy con sâu nho nhỏ này!” Đồng Thất không hề động, Trần Bình miệng lại mấp máy, đàn rắn vốn muốn lùi về lại lần nữa đón đám thi ngao, hơn nữa còn có xu thế càng ngày càng nhiều.

Con rắn đầu tiên không hề chậm trễ đối đầu với thi ngao, đây là một con điều xà cả người xanh biếc, to chừng bằng eo của người trưởng thành. Mà thi ngao chẳng qua chỉ như một cái lọ nhỏ, hai con nhìn qua không thể tính là có thể so sánh được liền gặp nhau ở trước kết giới.

Thanh xà làm ra động tác công kích, chiếc lưỡi màu tím phun phì phì, nọc độc trong răng nanh tuyết trắng rục rịch. Thi ngao cũng không hề chịu thua phát ra một trận mùi tanh tưởi, rất nhiều rắn nhỏ nấn ná xung quanh thanh xà đều rơi xuống, thống khổ lăn lộn trên mặt đất, chỉ chốc lát sau liền chậm rãi hư thối.

Thanh xà giống như rất phẫn nộ, đầu nhanh chóng phóng về hướng thi ngao, chiếc lưỡi màu tím của nó rất nhanh quấn lấy thi ngao nuốt vào trong bụng.

Nhưng là tiệc vui chóng tàn, không quá một lát thanh xà liền giống như bị bốc cháy từ bên trong, trên người xuất hiện nhiều vết loang lổ, từ những vết loang lổ này còn có khói trắng thoát ra.

Thanh xà thống khổ lăn lộn trên mặt đất, chỉ lát sau đã không còn động đậy, thi ngao từ một lỗ thủng nhỏ trên thân thanh xà đi ra, tốc độ hư thối của thanh xà chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể thấy được.

Nhóm thi ngao phía sau thi ngao đầu tiên nhanh chóng bò lên, giống như ác quỷ mà cắn nuốt thi thể đã muốn hư thối của thanh xà, cái mồm nhỏ nhỏ mở ra không ngừng cắn nuốt, mùi máu tươi dần dần bay ra toàn bộ huyệt động.

Thi ngao sau khi đem thanh xà cắn nuốt xong liền quay lại tấn công những con rắn khác, rắn nhỏ đều bị mùi tanh tưởi phóng ra từ trên người bọn chúng giết chết, mà rắn lớn sau khi đụng vào bọn chúng không hề có ngoại lệ mà hư thối.

Nhất thời cảnh tượng trong động giống như địa ngục, thảm cảnh nối tiếp, các thành viên đội khảo cổ cũng xao động bất an, nhìn về phía Trần Bình.
Bình Luận (0)
Comment