Tiệm Tạp Hoá Âm Dương (Dịch Full )

Chương 68 - Chương 421: Chương 421

vxdjq65o

LL

י

Bây giờ làm thần côn cũng dễ kiếm tiền như vậy sao?

Tại sao bây giờ mình phải cực khổ tìm nhà đầu tư, làm đạo diễn quay phim nhỉ??

Đạo diễn Thi Xương yên lặng lấy điện thoại di động ra chuyển khoản cho hai người mà trong lòng đã ngũ vị tạp trần.Đọc chương dịch nhiếu truyện giá rẻ mới nhất tại: vipTruyenGG.com. Web đăng truyện theo yêu cầu giá rẻ !

Nghi thức khởi động máy kết thúc, sau khi ăn cơm, tất cả mọi người nhanh chóng vùi đầu vào công việc, Vưu

Nhất và Linh Khê đi dạo một vòng xung quanh cũng không phát hiện ra cái gì thú vị liền bắt xe đến sân bay chuẩn bị trở về trấn Mộ Nguyên.

Đạo sĩ lui tới trong quán bỗng nhiên ít đi hơn phân nửa, Thẩm Như Như hậu tri hậu giác* phát hiện, cô tìm được Chiêm Hạc liền hỏi: “Gần đây căn tin sao không thấy người, mọi người đi đâu rồi?”

Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.

Chiêm Hạc đang ăn cháo vừng đen, bộ dáng có lác đác vài sợi tóc cột lên đỉnh đầu, da đầu lờ mờ có thể thấy được, ông vuốt vuốt râu: “Bọn họ đi công tác rồi, gần đây công việc ở nơi khác tương đối nhiều, còn bao cả chi phí giao thông và khách sạn nghỉ ngơi nên tôi liền để cho bọn họ đi. Rèn luyện thêm nhiều cũng tốt” Tuệ Trí đang trộn salad hoa quả nghe được liền giương mắt nhìn qua: “Quan chủ, danh tiếng hiện tại của cô trong ngành điện ảnh và truyền hình rất lớn, có một xưng hô nổi lắm, cái gì nhỉ, à, hình như gọi là kim bài huyền học đại sư ấy, còn có người hỏi có thể nhờ cô giúp cải mệnh hay không, để cho anh ta được nổi tiếng” Thẩm Như Như cắn một miếng của quả trứng luộc mà trong lòng tự nhủ, sửa mệnh cũng không phải đổi tên, hỏi một câu là có thể thành chuyện sao?

Hơn nữa, cô còn phải sống thêm vài năm nữa, cô còn chưa muốn ngắm gà khỏa thân đâu. Trung thu sắp đến, Huyền Thiên Quan đã sớm nhận được quà tặng của đạo hiệp gửi tới.

Lễ Trung thu đương nhiên là phải có bánh trung thu, chỉ thấy trong chiếc hộp tinh xảo in hình của mấy đám mây cát tường mang tính biểu tượng của Đạo Hiệp (Hiệp hội đạo giáo) có một chiếc bánh trung thu năm vị lớn như cái chảo, hoa văn trên mặt bánh trung thu khá đơn giản, mấy đám mây lành vây quanh một vầng trăng tròn, phía dưới trăng tròn in bốn chữ to rồng bay phượng múa, đơn giản mộc mạc mà lại không mất đi ý vị cổ điển.

801 chữ

Chương 421: Chương 421

Thẩm Như Như lấy dao gọt hoa quả cắt bánh trung thu thành mười hai cánh, một nửa đặt lên đĩa để lên bàn thờ trước mặt tổ sư gia, một nửa giữ lại cho mọi người nếm thử hương vị.

Bởi vì gần đây trong căn tin của đạo quán cũng lục tục chuẩn bị không ít bánh trung thu gửi cho đệ tử ở đây và đệ tử có tên tuổi đang bận ở chỗ khác, mọi người ở trong quán đã sớm ăn qua cho nên không có mấy người cảm thấy hứng thú với nó.

Linh Khê đối với bánh trung thu ngũ vị của Đạo Hiệp rất không ưa, nói đúng hơn là căm thù đến tận xương tuỷ, ngửi thấy mùi vị liền nắm mũi chạy ra thật xa: “Cái này khó ăn vãi cả chưởng ra, bánh trung thu gì mà một chút cũng không ngọt, bên trong còn có thịt mỡ, má ơi, buồn nôn gần chết, chê nha, chê mạnh luôn ấy. Vưu Nhất cũng không quen ăn bánh trung thu ngũ vị nên chỉ cắt một miếng nhỏ nếm thử xem có gì đặc biệt hơn bánh trung thu bình thường không, Bách Lý Vô Thù dứt khoát nhìn cũng không thèm nhìn, anh ta không thích ăn bánh trung thu, đầu bếp căn tin chuẩn bị bao nhiêu cũng không chạm vào.

Ngược lại với bọn họ, Từ Dẫn Châu đối với cái bánh trung thu này như có tình cảm đặc biệt, không nói một tiếng giải quyết hết tất cả số bánh trong đĩa, thậm chí còn có chút chưa thỏa mãn.

Thẩm Như Như cũng cắt một miếng nhỏ thưởng thức, bánh trung thu ngũ vị của Đạo Hiệp kỳ thật không tệ, ngũ vị xốp giòn khẩu vị vừa phải, hương vị tương đối nhạt cũng sẽ không cảm thấy ngọt ngấy, điểm lôi duy nhất chính là thịt mỡ, nhưng mà khi ăn quen sẽ cảm thấy rất thơm.

Sau khi đêm xuống, cửa Kính Hoa Duyên vẫn khép hờ, có thể thấy được trong tiệm đèn đuốc sáng trưng, Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu ngồi bên cửa sổ chờ, cô gửi tin nhắn cho đám quỷ trong danh sách bảo bọn họ đêm

nay đến nhận bánh trung thu.

Đồng hồ tích tắc tích tắc chậm rãi chạy đến mười giờ, trên con đường đá yên tĩnh rốt cục cũng vang lên tiếng gõ cửa quen thuộc, ngay sau đó là từng đợt tiếng cười nói hỗn độn liên tiếp, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Số lượng bánh trung thu là dựa theo số lượng bạn bè mà chuẩn bị, có quỷ nào mà không nhận được thông báo lại chạy tới thì chỉ có thể lưu lại một danh ngạch chờ ngày mai lại đến nhận.

Thẩm Như Như cùng Từ Dẫn Châu một người phụ trách đóng gói một người phụ trách duy trì trật tự thuận tiện đăng ký lưu lại danh ngạch, bận tối mày tối mặt.

Kéo dài đến hơn một giờ sáng, quỷ dần dần ít đi, trong cửa hàng trở nên vắng vẻ. Bánh trung thu trên bàn còn có ba phần, vậy ra còn thiếu ba vị khách hàng chưa tới.

Thẩm Như Như đang muốn lật danh sách xem là ai không tới thì đột nhiên xuất hiện hai cậu bé đứng ở ngoài cửa, là Tiểu Vũ và anh trai cậu bé đã lâu không gặp. Hai anh em đều có biến hóa rất rõ ràng, anh trai lớn lên, còn cao hơn một chút, thoạt nhìn không còn gầy yếu như trước, Tiểu Vũ vẫn mang vóc dáng nho nhỏ, mặc yếm

quần cộc đỏ, để chân trần nằm ở trên lưng anh trai. “Thẩm đại sư, thật ngại quá, chúng tôi tới quá muộn. Anh trai có chút ngượng ngùng.

Thẩm Như Như: “Không sao đâu, vẫn còn những khách hàng khác chưa đến mà. Ngược lại là hai người đó, đã trễ

thế này rồi còn cố ý chạy đến đây, tý nữa làm sao trở về?”

Cô vốn tưởng rằng cậu sẽ đến lúc chạng vạng, không ngờ lại kéo dài đến rạng sáng.

“Tôi chuẩn bị ở trấn trên vài ngày, trường học cho nghỉ, trong nhà chỉ có tôi và em trai nên hơi chán, tới nơi này mới có cảm giác náo nhiệt một chút.

Anh trai của Tiểu Vũ giải thích: “Thừa dịp mấy ngày này vừa lúc đem Trường Mệnh Tỏa đặt ở trước mặt tổ sư gia

tế bái”

Thẩm Như Như gật đầu, đóng gói hai phần bánh trung thu đưa cho anh: “Vậy buổi tối cứ nghỉ ngơi trong quán đi, đêm nay vừa lúc vẫn có phòng trống”

824 chữ

Chương 422: Chương 422

Từ Dẫn Châu dẫn hai anh em đến phòng trống để Thẩm Như Như tiếp tục ở trong tiệm trông coi, một lát sau

liền thấy một bóng dáng màu trắng đi vào cửa.

Cô đứng lên chào hỏi: “Tôi tưởng hôm nay anh không đến

Người kia đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, khuôn mặt tuấn mỹ cùng chiếc mũ cao màu trắng dưới ánh đèn lộ ra

không bỏ sót một chi tiết dư thừa nào: “Hôm nay quả thật không tới được, vừa vặn có một nhiệm vụ đi qua nơi

này nên tới xem.

Thẩm Như Như đem bánh trung thu cất kỹ đưa cho người đàn ông, vừa nói vừa yên lặng nhìn làn da cùng ngũ quan người kia: “Hiện tại công việc như thế nào, thích không?”

“Cũng may, thú vị hơn nghiên cứu khoa học một chút. Lật Tử khẽ cười nói: “Có thể quen biết rất nhiều người khác nhau, hiểu rõ các loại hiểm ác và thiện ý trên thế giới này”

Thẩm Như Như nhìn bộ dáng vô hỉ vô bi (không vui không buồn) của Lật Tử, cuối cùng cô cũng có thể lý giải

Chung Quỳ vì cái gì cho rằng người này thích hợp làm thiên sư bởi bất luận đối mặt tình huống cực đoan như thế nào, Lật Tử đều có thể bình tĩnh mà đối mặt với nó, so với bất luận kẻ nào đều bình tĩnh cùng dứt khoát hơn. Cô nghiêm túc nói: “Anh nhất định sẽ trở thành một thiên sư xuất sắc.

Ngày Trung thu, cha mẹ Thẩm cùng Thẩm Thần Thần từ thành phố S bay tới thành phố C đón tết đoàn viên, Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu sáng sớm đã lái xe đến sân bay đón bọn họ.

Tết âm lịch năm ngoái, Thẩm Thần ở trấn Mộ Nguyên mấy ngày lễ mừng năm mới chụp được rất nhiều ảnh,

trong đó không thiếu các loại ảnh chụp đa sắc thái đa biểu cảm của Từ Dẫn Châu, bởi vậy ảnh chụp của Từ Dẫn Châu từ lúc Thẩm Như Như còn chưa xác định quan hệ với anh cũng đã bị Thẩm Thần làm thành biểu tượng cảm xúc (mấy cái biểu tượng moe moe ấy) ở trong nhóm nhà mình đăng lên vô số lần. Cũng may nhan sắc của Từ Dẫn Châu vượt trội nên cho dù là người chụp ảnh có ác ý đến mấy thì vẫn có thể

nhìn ra người thật lớn lên không tệ, chỉ là anh quá gầy nên ấn tượng ban đầu của mẹ Thẩm đối với anh cũng

không tệ lắm.

Còn cha Thẩm á, dĩ nhiên là không thể vui được rồi, đang yên đang lành tự dưng có thằng đực rựa xuất hiện với tư cách là bạn trai của con gái yêu nhà mình thì có người cha nào vui cho nổi, chính vì thế mà mỗi ngày ông đều thúc giục Thẩm Như Như chia tay, chỉ tiếc con gái giờ không còn nghe lời ông nói nữa, ông là người cha già

đáng thương nên vẫn không thể rút ra thời gian tự mình tới đây, dẫn đến chuyện khuyên chia tay kéo dài tới tận bây giờ cũng không có xuất hiện tiến triển.

Thật vất vả mới có thời gian tới đây thì nhất định phải làm khó dễ tên tiểu tử họ Từ này một phen, để cậu ta biết

khó mà lui. Trong lòng cha Thẩm tính toán rầm rầm như đúng rồi, còn chưa xuống máy bay mà ý chí chiến đấu đã dâng trào lên level max luôn.

Bên kia, Thẩm Như Như cùng Từ Dẫn Châu chạy tới sân bay trước hai mươi phút, bọn họ thấy thời gian còn sớm

liền tìm chỗ ngồi ở phòng chờ máy bay.

Ngắn ngủn hơn mười phút thời gian vậy mà ngẫu nhiên gặp được vài nhóm tín đồ Huyền Thiên Quan, nhóm tín

đồ đi thắp hương khá nhiều nên đều biết hai người bọn họ, một đám thập phần nhiệt tình đi lên cùng hai người

chào hỏi.

Một bác gái hỏi: “Thẩm quan chủ và Từ tiên sinh tới đón ai?”

Thẩm Như Như đáp: “Gia đình tôi đến thị trấn để đón Tết Trung thu.

Một bác gái khác bừng tỉnh đại ngộ nói: “Khó trách hôm nay Từ tiên sinh trông đặc biệt không giống ngày

thường, thì ra là gặp phụ huynh

Lần đầu tiên gặp phụ huynh, Từ Dẫn Châu vô cùng coi trọng nên bản thân anh liền đặc biệt để ý vấn đề ăn mặc cùng hình tượng linh tinh, hôm nay trước khi ra cửa lại cố ý ăn mặc chỉnh tề một phen, không mặc Đường trang mà đổi thành áo trắng quần đen đơn giản, cả người thoạt nhìn đặc biệt sạch sẽ tuấn tú.

793 chữ

Chương 423: Chương 423

Khác với vẻ tự phụ văn nhã khi mặc Đường trang, Từ Dẫn Châu như vậy không chỉ có vẻ của đạo sĩ tuấn tú mà

còn tăng thêm một chút tinh thần phấn chấn đặc biệt có ở người trẻ tuổi, anh bây giờ giống như học sinh trong trường vậy, vừa nhìn đã biết đây là con nhà người ta trong mắt các phụ huynh rồi.

Từ Dẫn Châu cười gật đầu, anh bỗng nhiên đứng dậy nói: “Đến rồi”

Thẩm Như Như ngẩng đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy cha mẹ và anh trai mỗi người kéo một cái vali từ bên trong

đi ra.

Hai người tiến lên nghênh đón, Thẩm Thần Thần từ xa đã nhìn thấy bọn họ, giơ tay lên vẫy vẫy. Anh ấy vẫy tay một cái, cha mẹ Thẩm đều nhìn sang bên này, ánh mắt lập tức tập trung trên người Từ Dẫn Châu. Ánh mắt mẹ Thẩm trong nháy mắt sáng lên, nói với Thẩm Thần Thần: “Tiểu tử này không tệ đâu a, mặt mày soái

như người tranh vẽ, so với mấy tấm hình mà con gửi đẹp hơn rất nhiều nha, đứng một chỗ cùng với Như Như nhà mình quả thật rất xứng đôi nha…..

Thẩm Thần Thần nghe xong có chút buồn bực, mịa nó, có hơn nửa năm không gặp thôi mà sao tên tiểu tử họ Từ

kia lại thay đổi nhiều như vậy. Lúc trước đã nói trong người bị bệnh nguy kịch mà, thế éo nào bây giờ trông khỏe như đúng rồi thế kia!

Cha Thẩm nhìn chằm chằm Từ Dẫn Châu vài lần nhưng không lên tiếng, cho đến khi người một nhà cùng lên xe, tâm trạng ông vẫn buồn bực nên bảo trì trầm mặc.

Mẹ Thẩm thì nhiệt tình hơn, một bên nhắc nhở Từ Dẫn Châu nghiêm túc lái xe, một bên lại nhịn không được tìm

anh nói chuyện, đầu tiên là hỏi tuổi, sau đó nói bóng nói gió hỏi tình huống gia đình, xong lại bắt đầu quan tâm

thân thể bạn trai của con gái mình: “Tiểu Châu à, dì nghe nói trước kia thân thể con không được tốt, hiện tại thế

nào rồi?”

Từ Dẫn Châu mắt nhìn con đường phía trước nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Dì yên tâm, chỉ là bệnh nhẹ mà thôi,

hiện tại đã tốt hơn rồi ạ”

Mẹ Thẩm gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, cái khác mặc kệ, thân thể khỏe mạnh là quan trọng nhất.

Một lát sau, bà lại hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Châu, con hiện tại làm công việc gì?”

Từ Dẫn Châu liếc kính chiếu hậu trả lời người phụ nữ: “Nghề chính của con là điêu khắc, nghề tay trái là phụ

trách an bài công tác điều động nhân viên xí nghiệp của gia tộc.

Mẹ Thẩm hiểu sai nên cho rằng anh chỉ là nhân sự nho nhỏ trong công ty, nhưng bà cũng không để trong lòng,

chỉ là vẻ mặt quan tâm nói: “Thân kiêm hai chức hẳn là rất may mắn đi, người trẻ tuổi không nên quá liều mạng, thân thể quan trọng hơn.

Trong tiếng ồn ào không dứt của mẹ Thẩm, cuối cùng xe cũng đến được trấn Mộ Nguyên, đoàn người kéo hành lý đi vào Huyền Thiên Quan.

Tết Trung thu hôm nay là một ngày đẹp trời, rất nhiều tín đồ tranh thủ ngày này đến chùa dâng hương bái thần khẩn cầu sáu tháng cuối năm thuận lợi, gặp nhiều may mắn, thừa dịp ngày nghỉ lễ từ nơi khác chạy tới lập bài

cầu phúc, người mời pháp sư cũng không ít, bởi vậy tiền viện Huyền Thiên Quan người đến người đi vô cùng náo

nhiệt.

Các tín đồ nhìn thấy Thẩm Như Như cùng Từ Dẫn Châu đều cười híp mắt đứng lại chào hỏi, mở miệng một tiếng Thẩm đại sư, Từ tiên sinh.

Mẹ Thẩm nhìn thấy hình ảnh như vậy liền vô cùng kinh ngạc: “Như Như, công tác của con ở đây nhộn nhịp như vậy sao?”

Bình thường bà rất ít khi hỏi thăm chuyện công tác của con cái, tuy rằng nghe Phan Hồng có đề cập qua Huyền Thiên Quan gặp khó khăn mấy lần nhưng vẫn thủy chung không để trong lòng, dù sao trước kia trấn Mộ Nguyên luôn là cảnh tượng âm u vắng vẻ như vậy, công việc ở đạo quan chưa chắc đã ổn, chưa kể nơi đây còn không được ông trời ưu ái về khí hậu nữa.

Cha Thẩm cũng có chút giật mình, nhịn không được mở miệng: “Trong quan hiện tại có bao nhiêu đạo sĩ?”

829 chữ

Chương 424: Chương 424

Thẩm Như Như suy nghĩ một chút rồi nói: “Thêm con vào nữa thì có tổng cộng một trăm hai mươi mốt đạo

sĩ. Nhân tiện, ký túc xá trong chùa đã đầy. Cha mẹ với anh hôm nay có lẽ phải sống trong ngôi nhà cũ của ông

ngoại. Ngày hôm qua con đã tìm người để quét dọn qua, hiện tại có thể trực tiếp đi vào rồi. Đoàn người lại kéo hành lý đi vào bên trong phố cổ, cha mẹ Thẩm vừa đi vừa đánh giá mọi thứ xung quanh mà

tràn đầy cảm khái: “Trấn Mộ Nguyên thay đổi quá lớn, lần trước đến đây còn thấy nơi này mang dáng vẻ tiêu điều, muốn cái gì cũng không có, bây giờ với trước kia đúng là khác nhau một trời một vực” Sắp xếp xong hành lý, người một nhà trở lại quán, lúc đi qua Kính Hoa Duyên, cha Thẩm đi vào dạo một vòng, thậm chí còn đứng ở bên cạnh bàn nhìn Mạch Mạch vẽ bùa một lát, sau khi đi ra khuôn mặt căng thẳng rốt cục

cũng lộ ra vẻ tươi cười: “Như Như, tiệm này của con kinh doanh không tệ, còn nhận cả đồ đệ, xem ra một năm này con quả thật không lãng phí thời gian.

Thẩm Như Như cười nói: “Con thu nhận hơn hai mươi đồ đệ, sau này chờ bọn họ nhận thêm đồ đệ cho con, quy

mô của Huyền Thiên Môn sẽ càng lúc càng được mở rộng, cửa hàng bán hoa cũng hợp tác với các xí nghiệp nổi

tiếng bên nước ngoài, vào lễ tình nhân năm sau sẽ chính thức đưa ra các loại hoa liên danh, sau này sẽ càng ngày càng tốt.”

Mẹ Thẩm kinh hỉ nói: “Lợi hại như vậy nha, chờ sang năm sau khi hoa ra mắt, mẹ một hơi gói một ngàn bó cho con ha!”

“Vẫn là đừng” Thẩm Như Như vội vàng cự tuyệt: “Hoa bọn con là số lượng có hạn, người mua đều phải đặt rồi chen chúc nhau thì lấy đâu ra một ngàn bó để lại cho mẹ chứ

Nụ cười trên khóe miệng mẹ Thẩm không ngừng được: “Được rồi được rồi, biết con lợi hại, không lo không bán

được.

Thẩm Thần Thần bên cạnh nghe được vô cùng chua xót, bản thân ở công ty phải tăng ca hơn mười ngày, thật vất

vả mới được nghỉ Trung thu, thế mà còn phải chịu loại đả kích này, đã thế, cú đả kích này còn là do em gái mình ra nữa chứ!

tạo

Sao số tôi khổ thế này!

Người một nhà đi vào phía sau đạo quan, thời gian bây giờ là giữa trưa, ngoại trừ đạo sĩ phụ trách tiếp đãi ở phía

trước, những người khác đều trở về phòng nghỉ trưa nên trong viện rất an tĩnh.

Tiểu Vũ và anh trai ở dưới giàn hoa chơi cờ phi hành, một chùm ánh mặt trời xuyên qua khe hở giữa phiến lá rơi

vào trên người Tiểu Vũ, làn da óng ánh trong suốt. Trong không khí của nơi này có linh khí đầy đủ, cậu bé có thể

được tẩm bổ đầy đủ, khí sắc so với buổi tối hôm đó tốt hơn nhiều lắm, hơn nữa bây giờ thời gian mỗi ngày có

thể thấy ánh sáng mặt trời nhiều hơn không ít.

Mẹ Thẩm nhìn thấy Tiểu Vũ mặc yếm đỏ thì thích vô cùng, bà lấy ra một nắm kẹo chocolate liền sáp lại gần:

“Bạn nhỏ, có muốn ăn kẹo hay không?”

Tiểu Vũ liếm liếm môi, nhìn về phía anh trai mình đang ngồi phía đối diện: “Anh trai nói con không thể tham ăn.

Mẹ Thẩm nhét mấy viên chocolate cho cậu bé: “Nào, anh trai cũng cùng ăn

“Cảm ơn bà ạ …” Cậu bé tuy nhận lấy chocolate nhưng vẫn cảm thấy có chút khó xử, rối rắm trong chốc lát liền

lấy ra một viên nhỏ nhất đưa cho Tiểu Vũ: “Chỉ cho phép ăn một viên Tiểu Vũ lập tức nở nụ cười, mở giấy gói ra một ngụm ăn hết chocolate.

Mẹ Thẩm nhìn mà mở cờ trong bụng, quay đầu lại nhìn hai đứa con nhà mình, nói: “Hai đứa nhanh lên, kết hôn

sớm một chút rồi sinh con, sinh một đứa bé cho mẹ ôm, nhìn xem thật đáng yêu nha!”

Cha Thẩm lập tức liếc mắt nhìn Từ Dẫn Châu, kéo dài mặt nói: “Tôi khát.

Từ Dẫn Châu làm động tác mời: “Chú vào nhà ngồi một lát, cháu pha trà cho chú.

Cha Thẩm nhìn mấy người còn lại mà bọn họ vẫn cứ thờ ơ, ông liền tức giận đi vào trong phòng, oán thầm nói,

con gái còn chưa lấy chồng, ông làm cha tới cửa lại giống như làm khách, đây là đạo lý gì??

1337 chữ

Chương 425: Toàn văn hoàn

Ngồi vào chỗ của mình trong phòng khách, cha Thẩm lạnh lùng nhìn Từ Dẫn Châu, thấy anh không nhanh không

chậm đun nước, nước sôi rửa chén, rửa trà, pha hai lần … Động tác nhẹ nhàng lưu loát, hiển nhiên là bình thường

làm quen rồi.

Sắc mặt cha Thẩm nhất thời tốt hơn rất nhiều, người trẻ tuổi bây giờ không có mấy người có thể để tâm vào làm

mấy thứ như này, con trai ông cũng thích uống trà nhưng lúc pha trà lại không cẩn thận như vậy, tính nhẫn nại

so ra kém vị trước mắt này mấy bậc.

Sau khi uống ngụm trà đầu tiên, sắc mặt cha Thẩm hoàn toàn chuyển biến sang tốt: “Trà ngon, Từ Dẫn Châu,

công phu pha trà của con không tệ”

Từ Dẫn Châu: “Chú thích thì có thể mang theo mấy lon đi?

Cha Thẩm khoát khoát tay: “Lá trà có ngon hơn nữa mà thời gian ngâm không đến lúc thì cũng vô dụng”________________

 

Từ Dẫn Châu cười cười không nói chuyện.

Cha Thẩm trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Con nói nghề chính của con là điêu khắc, vậy thì bình thường con điêu khắc những gì?”

Từ Dẫn Châu nghiêm túc trả lời: “Đa số loại con điêu khắc là ngọc thạch, thỉnh thoảng sẽ làm thêm tượng gỗ” Cha Thẩm gật đầu: “Có ảnh chụp về tác phẩm nào không? Cho chú xem chút.

“Cháu không có thói quen chụp ảnh lắm, trên người ngược lại mang theo một cái. Từ Dẫn Châu lấy ra hoa tại âm nhãn, từ đêm đó ở nhà vợ chồng Tây lão tiên sinh, hoa tai bỗng nhiên nóng lên nhắc nhở tình hình nguy hiểm nên anh vẫn luôn mang nó theo bên người.

Cha Thẩm nhận lấy hoa tai xem xét, thần sắc dần dần có chút mê ly: “…. Hoa tai này nhìn rất quen mắt, hình như chú đã gặp qua ở một buổi triển lãm châu báu nào đó”

“Quả thật là nó đã đi triển lãm vài lần nên chú hẳn là trùng hợp đụng phải. Từ Dẫn Châu nói xong, bất động thanh sắc thu hồi âm nhãn.

Bộ sưu tập âm nhãn vẫn luôn nằm bên kia lớp kính chống đạn cho người khác xem, anh cũng không biết thì ra người bình thường nhìn thấy sẽ có phản ứng như vậy.

Sau khi trả lại hoa tai, thần sắc của cha Thẩm nhất thời khôi phục thanh minh, ông lắc lắc đầu, ấn ấn huyệt thái dương: “Tuổi tác không được như xưa, về quê một chuyến mà đầu váng mắt hoa.

Lúc này ông nhìn Từ Dẫn Châu cuối cùng cũng thuận mắt hơn liền mở miệng khen: “Cậu quả thật rất tốt, tuổi còn trẻ đã có tác phẩm xuất sắc như vậy, tiền đồ vô hạn.

Từ Dẫn Châu khiêm tốn nói: “Chú cứ quá khen.

Vào đêm, hậu viện náo nhiệt hẳn lên.

Các đồ đệ của Thẩm Như Như đều đến kính trà cho cha mẹ Thẩm, các đạo sĩ khác cũng chạy tới góp vui, mọi người cùng nhau ở trong sân hóng mát ngắm trăng.

Thẩm Thần Thần bị mẹ thúc giục kết hôn đến nhức đầu, trốn đến bên cạnh Thẩm Như Như: “Không phải em học xem tướng sao? Giúp anh nhìn xem, khi nào mới có thể gặp được nửa kia của mình.

Thẩm Như Như liếc anh trai mình một cái: “Hồng Loan tinh động, lập tức liền có

Thẩm Thần Thần sửng sốt: “Em lừa anh đấy à?”

Thẩm Như Như khinh bỉ nói: “Anh nghĩ anh là ai? Cứt trâu loại ba lại tưởng mình là socola loại một, cục c

t trôi sông tưởng mình là cục xà bông Hàn Quốc! Xem lại bản thân anh hộ em cái, anh có cái gì mà em phải lừa dối”

Lúc này Bách Lý Vô Thù vừa lúc bưng chén rượu từ bên cạnh đi qua, Thẩm Như Như gọi anh ta lại: “Bách Lý, anh tới xem cho người này một quẻ, xem nhân duyên của anh ấy ở đâu?”

Bách Lý Vô Thù dừng chân, nhìn kỹ Thẩm Thần Thần, lấy ra ba đồng tiền ném lên trên lại dùng một tay bắt lại, mở lòng bàn tay ra, ba đồng tiền xếp ngay ngắn chỉnh tề thành một hàng ngang, anh ta giương mắt nói với Trầm Như Như: “Hướng đông một trăm mét.

Chỉ chốc lát sau, Thẩm Thần Thần liền mang vẻ mặt ngơ ngác bị Thẩm Như Như cứ như vậy nhét bó hoa hồng vào tay rồi đuổi ra cửa, anh ấy nhìn cửa lớn đóng chặt mà khóe mắt co quắp một trận, chửi thề một nói: “So với thần côn bày sạp bên đường còn có tác dụng hơn…

Thẩm Thần Thần cầm bó hoa xoay người, phân biệt phương hướng rồi đi về phía đông, rất có một loại tư thế nhận mệnh.

Thời điểm này trên phố cổ rất đông người, đèn lồng đỏ bên bờ sông từng hàng sáng lên phản chiếu trong nước tạo nên cảnh sắc vô cùng đẹp.

Cảm nhận được bản thân đại khái đi được chừng một trăm mét, Thẩm Thần Thần liền dừng bước nhìn về phía cầu hình vòm trên đường sông, anh ấy không nghĩ ngợi mà đi lên.

Lúc này, một cô gái từ phía sau chạy lên, thiếu chút nữa đụng vào người Thẩm Thần Thần. Anh ấy khẩn trương quay đầu lại nhìn, phát hiện là một học sinh trung học mặc đồng phục, nhất thời trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ vợ tương lai của mình còn đang học trung học……

Ý niệm vừa chuyển qua, nữ sinh trung học kia xấu hổ nói xin lỗi với anh ấy xong liền kéo tay một nam sinh chạy

đi.

Thẩm Thần Thần nhìn bóng lưng bọn họ: “… Xin chào, có vẻ như anh đang đợi ai đó, hay là đang bán hoa?” Một giọng nữ thanh thúy bỗng nhiên vang lên bên tai, Thẩm Thần Thần quay đầu nhìn lại, ánh mắt trong nháy mắt đụng vào một đôi mắt như nước mùa thu (ý nói là đôi mắt trong veo ấy), chủ nhân của đôi mắt kia hơi nghiêng đầu: “Bán hoa hay là chờ người vậy?”

Trong chốc lát, Thẩm Thần Thần bỗng nhiên cảm giác được động tĩnh tim đập, tay cầm bó hoa xác nhận bên cạnh cô gái không có người khác phái, chậm rãi gật đầu nói: “…… Tôi nghĩ, hẳn là đang chờ cô đi.

Cách đó không xa, Thẩm Như Như cùng Từ Dẫn Châu đứng ở hành lang lầu ba ký túc xá đạo quan, cả hai dựa vào

lan can nhìn Thẩm Thần Thần bên kia tiến triển.

Sắc trời quá tối, Thẩm Như Như nhìn trong chốc lát không thấy rõ, dứt khoát thu hồi tầm mắt ngắm trăng: “Lát nữa chờ anh ấy trở về chắc là có thể chúc mừng được rồi.

Từ Dẫn Châu buồn bực nở nụ cười một lát, nắm lấy tay cô: “Vậy anh phải chúc mừng em trước.

Một cảm giác mát lạnh bỗng nhiên dán sát vào đầu ngón tay, Thẩm Như Như kinh ngạc cúi đầu nhìn lại, một

chiếc nhẫn làm bằng ngọc thạch màu vàng ấm áp được điêu khắc kỳ công bây giờ đang được đeo vào ngón áp út của cô.

“Chúc mừng em, từ nay về sau sẽ có thêm một thành viên mới.

Trăng tròn như một cái đĩa tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, trên ngói lưu ly phát ra từng điểm huỳnh quang (giống kiểu đom đóm bay trên đấy ấy).

Thẩm Như Như nắm ngược lại tay anh, ý cười trở nên dịu dàng: “Càng phải chúc mừng anh thì hơn, không chỉ có thêm bốn gia nhân mới mà còn có thêm hơn hai mươi đồ đệ”

Bình Luận (0)
Comment