Tiệm Tạp Hóa Cấm Nuôi Hổ Đói

Chương 30

Hàng Du Ninh ngủ một giấc rất sâu.

Vào lúc bốn giờ sáng, giây phút thức dậy, cô tự hỏi mình đang ở đâu, nhưng nghĩ một lúc cũng không ra. Tuy nhiên, cô cảm thấy hơi thở xung quanh rất quen thuộc, đây là một nơi rất an toàn.

Cô lại ngủ tiếp, khi tỉnh dậy lần nữa, trời đã sáng rõ.

Chết rồi, nếu có người đến mua đồ thì sao đây! Cô gần như nhảy bật ra khỏi giường.

"Dậy rồi à?"

Cô nhìn thấy Hứa Dã, anh đang ngồi bên bàn, đeo một cặp kính gọng vàng, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam nhạt, anh đang viết gì đó.

Ký ức dần quay trở lại, Hàng Du Ninh khẽ vâng một tiếng, ngơ ngác nhìn anh. Cô chưa bao giờ thấy Hứa Dã đeo kính, trông anh rất nho nhã, giống như... giống như kế toán Triệu ở nhà máy nhựa.

"Anh ơi, trông anh giống kế toán ghê." Hàng Du Ninh nói.

"Còn em giống đứa ngốc!" Hứa Dã xoa đầu cô, nói: "Dậy ăn sáng đi."

Hứa Dã đã mua xíu mại và sữa đậu nành cho cô, sữa đậu nành được bỏ thêm rất nhiều đường, cô rất thích, xíu mại nhỏ xíu, vừa mặn vừa thơm ngon.

Hàng Du Ninh ăn một phát hết nửa khay, thấy Hứa Dã vẫn chưa ăn, chỉ ngồi im lặng nhìn cô ăn.

Cô lo lắng, dè dặt hỏi: "Anh Tiểu Dã, anh có phải hết tiền rồi nên chỉ mua một suất không?"

"..."

Hứa Dã lấy một tờ giấy lau miệng cho cô, mắng: "Toàn nói mấy lời ngớ ngẩn, anh ăn rồi!"

Hàng Du Ninh yên tâm, tập trung ăn tiếp.

Nhưng cô lại nghe thấy Hứa Dã nói: "Ninh Ninh, anh có chuyện muốn nói với em."

"Dạ?"

"Xin lỗi em." Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Trong miệng Hàng Du Ninh vẫn còn ngậm xíu mại, nhìn Hứa Dã với vẻ bối rối.

Hứa Dã rất nghiêm túc, nói: "Ngày hôm đó anh đã nói với em rằng chúng ta không có quan hệ gì, anh không phải là anh trai của em, vì khi đó anh đang nằm vùng, sợ em bị liên lụy..."

Hàng Du Ninh ngẫm mất một lúc mới nhớ ra đó là hôm cô đến bến phà Kê Minh tìm anh rồi gặp Cố A Phúc.

Hàng Du Ninh đáp: "Chuyện đó có sao đâu, sau đó em cũng biết rồi mà!"

"Sau khi nói xong, anh cứ nghĩ mãi, câu đó thật là khốn nạn, anh phải xin lỗi em." Hứa Dã cúi đầu nhìn xuống mặt bàn, giọng trầm xuống: "Ban đầu anh định tìm em ở bệnh viện, nhưng không có cơ hội..."

Hàng Du Ninh muốn cười phá lên, muốn thở dài thật mạnh, muốn làm động tác thật khoa trương để thể hiện rằng chuyện đó đã trôi qua lâu rồi, cô đã quên từ lâu, hoàn toàn không bận tâm chút nào.

Nhưng cô không bận tâm thật sao?

Hàng Du Ninh đã quen với việc bị la mắng, bị trách móc, bị đối xử tùy tiện.

Từ xưa đến nay không một ai nhớ phải nói xin lỗi với cô.

Cô lơ đễnh "ừm" một tiếng, tiếp tục ăn xíu mại, một giọt nước mắt rơi xuống, không ai nhìn thấy.

Sau khi cô ăn xong, Hứa Dã đi làm, bảo cô ở nhà làm bài kiểm tra để xem trình độ của cô.

Vừa nãy anh ngồi ở bàn tự tay làm bộ đề thi đó.

Hàng Du Ninh rất ngoan ngoãn, bảo làm gì thì làm nấy, nhưng lề mề cả buổi sáng, đến khi Hứa Dã quay về, cô vẫn chưa làm xong phần trắc nghiệm.

Lông mày Hứa Dã nhíu lại thành hình chữ Xuyên, anh nói: "Chuyện gì đây, em đi học không nghe giảng à?"

"Em... em... Từ khi tốt nghiệp cấp hai em đã không học nữa rồi, toàn lấy tài liệu của chị em tự xem... Sai nhiều lắm ạ?"

Hàng Du Ninh ngó đầu qua xem, vẻ mặt dè dặt, thái độ rất tốt.

Hứa Dã cảm thấy cô rất dễ thương, nhưng kỳ thi đại học đâu có đánh giá ai dễ thương.

Anh ho một tiếng, nói: "Em toàn đoán mò! Sai ít hay nhiều có quan trọng gì đâu?"

Anh thu dọn bài kiểm tra, nói: "Anh đã tìm hiểu rồi, trước kỳ thi có lớp tăng tốc, phù hợp với những thí sinh tự do như em. Ban đầu anh định đăng ký cho em..."

Anh thở dài, nói tiếp: "Với trình độ của em hiện giờ, năm nay thi có lẽ không khả quan lắm, nhưng đi thi một lần cho biết quy trình cũng tốt, em nghĩ sao?"

Hàng Du Ninh xị mặt, trông như một chú chó con cụp tai.

Cô nói: "Năm nay em không đỗ, năm sau càng không có cơ hội..."

Chắc chắn Trương Thục Phân sẽ không cho cô thi lại thêm một năm nữa.

"Tại sao vậy?" Hứa Dã hỏi.

Hàng Du Ninh không nói gì, cúi đầu nghịch mép bài kiểm tra.

Hứa Dã không nhịn được, vẫn duỗi tay véo cái má bánh bao của cô, nói: "Lo lắng về tiền à? Có anh trai em đây mà! Không chết đói được."

Mùa hè Giang Nam chẳng khác gì cái lồ ng hấp, nhà Hứa Dã không có chỗ tắm nên anh dẫn cô đi đến nhà tắm của cơ quan.

Hàng Du Ninh yếu ớt phản đối: "Em về nhà tắm là được... "

"Không tắm thì sẽ thiu luôn đấy." Hứa Dã không khách sáo: "Anh không muốn có đứa em gái ở dơ đâu."

Hứa Dã vốn không cảm thấy gì, nhưng khi gặp đồng nghiệp, mọi người đều quay lại nhìn cô, ánh mắt kỳ lạ.

Đối với họ, Hứa Dã vốn là một nhân vật rất bí ẩn.

Vụ án Nhện Đen liên quan rất rộng, chuyên gia từ các tỉnh đều đến, Hứa Dã là một trong số đó.

Anh còn trẻ nhưng nghe nói có trình độ học vấn cao, từng tham gia phá mấy vụ án lớn ở Đông Bắc, là nhân tài được cảnh sát Dư đặc biệt mời đến.

Bình thường anh không hay cười nói, nhưng lại cố chấp với vụ án đến mức cuồng nhiệt, thậm chí đi nằm vùng, sau khi trở về lại cắm đầu vào vụ này bất kể ngày đêm.

Một người như vậy, thường sẽ được coi là một thiên tài kỳ quái.

Nhưng giờ phút này, anh lại dẫn theo một cô bé đến đây... tắm?

Nói là bạn gái thì... trông cô còn nhỏ quá, tóc thì rối bù, lại gầy gò thấp bé, trông như một học sinh trung học.

Nói là em gái thì anh là người ngoại tỉnh, lấy đâu ra em gái ở Giang Nam?

Chính là em gái mà! Hứa Dã ước gì có ai đó hỏi thật to: "Hứa Dã, sao cậu lại dẫn một nữ đồng chí đến đây tắm vậy?"

Anh có thể thẳng thừng trả lời: "Em gái tôi lên đây."

Nhưng không ai hỏi cả, mọi người chỉ nhìn anh với ánh mắt đầy ý nghĩa, chào hỏi: "Đồng chí Hứa, ăn chưa?"

Hứa Dã: "Tôi ăn rồi."

Hàng Du Ninh thì rất vui, cô cảm thấy như quay trở về thời thơ ấu. Khi đó, bố nắm tay cô, dẫn cô đi ăn, đi tắm, xung quanh là cảnh sát đi tới đi lui, họ chào ông ấy: "Lão Hàng, lại đưa con gái tới à?"

"Ăn chưa?"

"Tôi ăn rồi."

Nhưng đồn cảnh sát đó, thành phố đó, có lẽ đã cảnh còn người mất từ lâu rồi.

"Đi đi, anh phải về cục một lát, tắm xong thì ở đây chờ anh." Hứa Dã dặn dò rồi đi, mặc dù đã xin nghỉ, nhưng vụ án gần đây đang gặp bế tắc, có quá nhiều việc cần giải quyết.

Hàng Du Ninh gật đầu, cô định tắm xong sẽ đi tìm Hàng Nhã Phỉ.

Cô vẫn chưa biết lúc này Hàng Nhã Phỉ đã ở Thâm Quyến.

Cô nghĩ nếu xin Hàng Nhã Phỉ thêm lần nữa, có lẽ cô ấy sẽ mủi lòng, cô có thể ở lại ký túc xá của cô ấy.

Vất vả lắm cô mới bỏ nhà đi một lần, thật sự không có mặt mũi quay về Tưởng Gia Lý ngay ngày hôm sau.

Còn về việc ở nhà Hứa Dã... Mặc dù cô vẫn còn mơ hồ về sự khác biệt giữa nam và nữ, nhưng cô biết rằng nếu cô qua đêm ở nhà Hứa Dã, đó là tội chết, Trương Thục Phân chắc chắn sẽ “đại nghĩa diệt thân”.

Nước nóng chảy xuống, Hàng Du Ninh ngay lập tức quên hết mọi rắc rối, nước nóng trong thành phố thật sự dễ chịu, cô híp mắt lại đầy hạnh phúc.

Các cô các bác bên cạnh đang uống trà, một cô gọi Hàng Du Ninh: "Cô bé, cháu có uống trà không?"

Hàng Du Ninh đang khát, đáp: "Dạ, cháu cảm ơn cô ạ."

Người lớn tuổi thường rất thích Hàng Du Ninh, cô thật thà, trắng trẻo, cho gì cũng ăn.

Cô đó rất thân thiện, hỏi: "Cháu và cảnh sát Hứa đang hẹn hò à?"

Hả?

Hàng Du Ninh vội vã xua tay, nói: "Không phải, không phải đâu, anh ấy là anh trai cháu."

"Anh ruột hả?" Đọc Full Tại TruyenGG.vision

"Không, ừm... bọn cháu lớn lên cùng nhau từ nhỏ."

Hàng Du Ninh kể sơ qua chuyện gia đình cô dọn đến đây trước rồi tình cờ gặp Hứa Dã.

Các cô các bác vỗ tay: "Đúng là trùng hợp quá!"

"Vâng ạ." Hàng Du Ninh cũng rất vui vẻ.

Các cô các bác bắt đầu thảo luận về Hứa Dã: "Cảnh sát Hứa rất thú vị, trời sinh đã có tướng cảnh sát."

“Là sao?”

"Bảo là hồi nhỏ gặp phải Nhện Đen đến nhà hàng xóm giết người, gã chạy thoát được, từ đó cậu ấy bắt đầu truy đuổi Nhện Đen, vì thế mà thi vào trường cảnh sát."

Cô bác quay đầu lại hỏi Hàng Du Ninh: "A Ninh có biết chuyện này không?"

"Không ạ!" Hàng Du Ninh cũng thấy lạ lùng, cô chưa bao giờ nghe nói khu nhà mình có Nhện Đen. Đối với cô, cụm từ này chỉ là một vụ án khủng khiếp trên báo chí.

"May đấy, Nhện Đen là kẻ làm người ta sợ khiếp vía, nghe nói gã đã học được môn co rút xương, khe cửa nhỏ đến mấy cũng có thể lách qua..."

Đột nhiên Hàng Du Ninh cứng đờ.

Cô nhớ lại đôi mắt dưới gầm giường, người đàn ông có tay chân dài ngoằng, trận cháy lớn khói đen ngùn ngụt...

Không phải mẹ nói người đó chỉ là một tên trộm bình thường, đã bị bắt và kết án rồi sao...

Bình Luận (0)
Comment