Tiệm Tạp Hóa Cấm Nuôi Hổ Đói

Chương 34

Hàng Du Ninh bỗng mở choàng mắt ra.

Tiếng chim hót líu lo, ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào, đèn trên bàn vẫn sáng.

Hàng Du Ninh hít một hơi thật sâu, rửa mặt qua loa rồi ra ngoài tập võ.

Mỗi khi bị nỗi sợ bao trùm, cô đều tập võ, vì bố cô đã nói rằng võ thuật có thể giúp tinh thần bình tĩnh.

Võ thuật là gì? Là sức mạnh, chỉ khi có sức mạnh vượt trội hơn người khác, cô mới không cảm thấy sợ hãi.

Hàng Du Ninh treo ngược trên một cây bưởi vàng, suy nghĩ:

Cô không sợ, nhất định phải tự tay bắt được kẻ đã hại chết bố cô.

Cô phải bảo vệ mẹ, bảo vệ Hàng Nhã Phỉ...

"Ninh Ninh!"

Khuôn mặt của Hứa Dã đột nhiên xuất hiện, Hàng Du Ninh suýt thì cắm đầu rơi xuống đất, những quả bưởi xanh rơi lả tả xuống đất cùng với cô.

Trên mặt Hứa Dã vẫn còn đọng mồ hôi, trông như vừa chạy về, anh nhào tới hỏi ngay: "Ninh Ninh, hôm trước ở ký túc xá của Hàng Nhã Phỉ, ai đã cho em ăn mì?"

"Chị Mai ạ."

Hứa Dã nhìn thẳng vào mắt cô, lặp lại: "Em nghĩ kỹ rồi hãy nói, là Tô Mai, hay là Trang Trạch Thư?"

"Trang Trạch Thư?" Hàng Du Ninh nghĩ một lúc mới nhận ra đó là bạn trai của chị Tô Mai.

Cô nói: "Chị Tô Mai, chị ấy nấu mì cho em, sau đó bạn trai chị ấy mới tới."

Hứa Dã có vẻ hơi thất vọng, trầm ngâm một lúc lâu, Hàng Du Ninh thử hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à?"

Hứa Dã bỗng nắm chặt cổ tay cô, hỏi: "Ninh Ninh, không phải em có thể nhìn ra ai là kẻ xấu sao? Trang Trạch Thư có phải là kẻ giết người không?"

Hàng Du Ninh hoảng hốt nhìn anh, con ngươi của Hứa Dã rất đen, phản chiếu gương mặt hoang mang của cô.

...

Khu vực Hàng Nhã Phỉ sống đa số là người trẻ tuổi, đang trong giờ làm việc nên rất vắng vẻ.

Nhưng vẫn tìm được một nhân chứng.

Đó là một bà lão ở Thiệu Hưng, được con trai đón lên thành phố hưởng phúc, sống ở tầng cao nhất bên đối diện.

Mỗi ngày, điều mà bà ấy thích nhất là ngồi ở ban công nhìn xuống, có thể thấy một góc Hồ Tây, cũng có thể thấy dòng người đi lại.

Vào khoảng ba giờ chiều ngày xảy ra vụ án, bà ấy nhìn thấy một người đàn ông, kéo một chiếc vali lớn, vội vã rời khỏi ở hành lang đối diện.

"Cao không?"

"Không cao." Bà lão giơ tay lên tầm một mét sáu mấy: "Mặc áo khoác đen, cổ áo đứng lên rất cao, không nhìn rõ mặt!"

Tống Chi Giang nói chuyện rất nhẹ nhàng và kiên nhẫn, anh ấy nói: "Bà ơi, bà xem thư, có ai hơi giống không?"

Bà lão nỗ lực mở đôi mắt mờ đục ra, chăm chú nhìn bảy người đàn ông trước mặt, họ cao thấp mập gầy khác nhau, nhưng ai cũng đều căng thẳng, lo lắng.

"Quá xa, thật ra tôi không thấy rõ lắm." Bà ấy do dự, lần lượt quan sát từng người một, cuối cùng, ngón tay gầy gò của bà ấy chỉ vào một người: "Giống dáng của cậu ta!"

Trang Trạch Thư gần như hét lên: "Bà nói nhảm cái gì vậy! Sao có thể là tôi chứ!"

Anh ta nhanh chóng bị dẫn vào phòng thẩm vấn.

"Tại sao hôm qua anh không đi học?"

Trang Trạch Thư là dân trí thức rất điển hình, đeo kính dày, mắt lồi ra biến dạng, lúc này đổ mồ hôi như tắm, tóc ướt sũng dính vào mặt.

Đối mặt với cảnh sát, anh ta cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thành công, chỉ có thể nói: "Tôi, tôi bị bệnh, ở trong nhà suốt cả ngày."

"Sáng hôm qua, khoảng chín giờ, có phải anh đã đến ký túc xá của Tô Mai không?"

"Không."

Tống Chi Giang đập mạnh xuống bàn, nói: "Trang Trạch Thư, đây là cơ hội chúng tôi cho anh! Hãy thành thật trả lời! Rốt cuộc Tô Mai đang ở đâu!"

"Tôi thật sự không biết!" Anh ta trông như sắp khóc: "Hôm đó tôi rời khỏi phòng cô ấy, sau đó không gặp lại cô ấy nữa! Tôi còn gọi điện cho cô ấy..."

Qua điều tra cho thấy tình cảm của anh ta và Tô Mai là rất tốt.

Hai người đều là sinh viên tốt nghiệp đại học hiếm có vào những năm đó. Tô Mai có ngoại hình đẹp, lương cao, nhưng có một khuyết điểm, nhà cô ấy ở nông thôn.

Mẹ của Trang Trạch Thư không vui về điều này, nhưng dù Trang Trạch Thư là giáo viên, tính cách lại hiền như bụt, ngoại hình cũng không đẹp trai lắm, bà ấy vẫn ngầm chấp nhận.

Trang Trạch Thư thật lòng tốt với Tô Mai, mỗi ngày dù bận rộn thế nào, anh ta cũng sẽ đạp xe đến công ty của cô ấy để cùng ăn trưa. Tô Mai từng phàn nàn rằng anh ta cứ hay đến nhà cô ấy làm việc nhà, con trai một ở thành phố mà lại cong mông lau sàn nhà cho cô ấy.

Hai người vốn dự định sau Tết sẽ đăng ký kết hôn.

“Làm sao tôi có thể hại cô ấy! Tôi rất yêu cô ấy! Tôi coi cô ấy như hoàng hậu!” Trang Trạch Thư vừa khóc vừa nói.

Tống Chi Giang nhìn anh ta, phát hiện lúc này Trang Trạch Thư trông có vẻ hoảng hốt và sợ hãi nhiều hơn.

Nói cách khác là vợ chưa cưới mất tích mà anh ta không ngạc nhiên, cũng không sốt sắng.

Điều này thật kỳ lạ.

Trang Trạch Thư vẫn khóc lóc kể lể, đột nhiên Tống Chi Giang nói: “Nhưng gần đây hai người rất hay cãi nhau, đúng không?”

Trang Trạch Thư sợ đến mức nấc cụt, nói: “Ai, ai nói vậy? Nhã Phỉ phải không?”

“Anh không cần bận tâm, tại sao?”

Trang Trạch Thư ấp úng một lúc lâu, chỉ nói: “Tôi không làm điều gì có lỗi với cô ấy cả!”

“Cô ấy làm điều gì có lỗi với anh sao?”

Đúng lúc này, một cảnh sát đi tới, thì thầm vào tai Tống Chi Giang: “Chiếc vali đã được vớt lên.”

Mấy tiếng trước, Hứa Dã đã nhanh chóng xác định địa điểm dựa vào hoàn cảnh xung quanh nhà Trang Trạch Thư - Giang Nam có nhiều sông nước, nếu Trang Trạch Thư muốn vứt xác, địa điểm khả thi nhất chính là con sông rác cách nhà họ khoảng một kilomet.

Gần đó có một nhà máy giấy, nhiều ống xả thải liên tục xả nước sôi bất kể ngày đêm, vì vậy khu vực này không có nhiều người qua lại. Hứa Dã dựa vào tốc độ dòng chảy của con sông để xác định vị trí, sau đó bắt đầu công tác vớt xác.

Không ngờ, rất nhanh sau đó, họ đã vớt được chiếc vali.

Tống Chi Giang phấn chấn hẳn lên, ánh mắt nhìn Trang Trạch Thư trở nên chắc chắn hơn, nói: “Trang Trạch Thư, chống cự cũng vô ích thôi, anh nói thật thì còn có thể coi như tự thú!”

Trang Trạch Thư khóc lóc, mặt mũi đỏ bừng, không còn hình tượng gì, anh ta run rẩy nói: “Các người, các người vu oan cho người tốt!”

Anh ta khóc thảm thương, nhưng vào lúc này, mọi bằng chứng đều chỉ về phía anh ta.

...

“Không phải.”

Cuối cùng Hàng Du Ninh đã trả lời câu hỏi của Hứa Dã, nói: “Không phải, anh ấy không phải người xấu.”

Hứa Dã hơi khó tin, nhìn cô nói: “Em chắc chắn không?”

Hàng Du Ninh tiện tay cầm hai chiếc lá, một chiếc vàng khô, một chiếc xanh biếc, nói: “Trong mắt em, người đã giết người và người chưa giết người hoàn toàn khác nhau. Em chắc chắn, anh ấy chưa bao giờ giết người.”

Hứa Dã nói: “Nhưng không có nghĩa sau đó anh ta sẽ không giết người!”

Hàng Du Ninh lắc đầu, cô nói: “Người có khả năng sẽ giết người và người không sẽ không giết người cũng khác nhau, giống như cây giống của cây bưởi vàng không thể lớn lên thành cây ngô đồng được.”

Ánh nắng xuyên qua những chiếc lá trong tay cô, ánh sáng rực rỡ.

“Trang Trạch Thư có thể làm nhiều điều xấu, nhưng anh ấy thuộc loại người sẽ không giết người.”

Hứa Dã nhìn cô rất lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Em nghĩ về tội phạm quá đơn giản.”

...

Lúc này, chiếc vali khổng lồ đang được chậm rãi mở ra, mọi người đều nín thở.

Bị vứt ở đây, chắc chắn không sống nổi.

Bên trong, rất có thể là một thi thể, hoặc là những mảnh thịt bị cắt nhỏ.

Dưới ánh nắng, chiếc vali như một con trai bị tách vỏ ra.

Nhưng bên trong không có thi thể, không có máu, cũng không có thịt vụn.

Chỉ có vô số bức ảnh màu sắc rực rỡ, bay ra ngoài như những chú bướm.

Cô gái trong những bức ảnh đó không có một bức nào nhìn về phía ống kính, nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lùng và xinh đẹp.

Hàng Nhã Phỉ.

...

“Cái gì?” Tống Chi Giang không thể tin được, nắm chặt điện thoại: “Đúng là anh ta đã xử lý chiếc vali, nhưng bên trong không có thi thể?”

Giọng Hứa Dã nghe có vẻ bình tĩnh hơn, nói: “Đúng vậy, nhưng tôi vẫn nghĩ, việc Tô Mai mất tích có liên quan đến anh ta.”

“Đúng, không thể trùng hợp như vậy.” Tống Chi Giang nói: “Trừ khi anh ta cố ý chơi xỏ với chúng ta...”

Tống Chi Giang vừa nói vừa nhìn vào phòng thẩm vấn.

Trang Trạch Thư co rúm ngồi đó, trông có vẻ cực kỳ hèn nhát, nhưng khuôn mặt trong bóng tối lại chậm rãi nhếch môi cười.

Bình Luận (0)
Comment