Tiệm Tạp Hóa Cấm Nuôi Hổ Đói

Chương 38

Ở sạp báo bên Tây Hồ, Hàng Du Ninh cắn môi, nói: “Ông lừa tôi, đó không phải gói thuốc nổ đúng không, tôi từng nhìn thấy nó...”

“Tao đếm đến ba.” Người đàn ông ngắt lời cô, nói: “Một, hai...”

Ông ta là kẻ giết người hàng loạt, đi theo ông ta chắc chắn sẽ không có kết cục tốt, huống hồ cô đã từng thấy gói thuốc nổ, nó không hề giống thứ trước mặt. Nhưng... nhỡ đâu...

Con phố này vốn đông đúc người qua lại, lát nữa học sinh sẽ ùa ra, khiến nơi đây càng thêm tấp nập. Bọn trẻ sẽ vừa cười đùa vừa đi sát qua sạp báo.

Nếu nổ thật thì sao...

Hàng Du Ninh cảm thấy rối bời, cuối cùng cô mở miệng: "Tôi sẽ đi với ông."

Người đàn ông siết chặt gói thuốc nổ trong tay, nở một nụ cười.

Vùng Chiết Giang nhiều núi non, từ mặt hồ nhìn lên, những ngọn núi xanh mướt xinh đẹp, mang theo vẻ đẹp nghìn năm.

Nhưng khi thực sự bước vào, người ta chỉ cảm thấy ngột ngạt vì bị những ngọn núi bao vây, như vô số người khổng lồ cúi xuống nhìn đàn kiến.

Hàng Du Ninh và người đàn ông xuống xe buýt, đi bộ thêm một đoạn dài, xung quanh đã trở nên hoang vắng.

Cô dừng lại, hỏi: "Chị Tô Mai đâu?"

"Ở ngay phía trong." Người đàn ông trả lời.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, cả hai đều ướt sũng, vô số dòng nước dưới đất hội tụ trong bóng tối, con suối cạn ngày thường giờ trông như một con mãng xà, uốn lượn trườn về phía thung lũng sâu thẳm.

Người đàn ông bước vào thung lũng, trước mặt loáng thoáng xuất hiện một căn nhà nhỏ.

Ông ta đã gần bảy mươi tuổi, thân hình lọm khọm, một chân khập khiễng, cánh tay phải bị gãy, không còn sức lực - Hàng Du Ninh tự nhủ: "Mình không sợ ông ta, không sợ chút nào."

Nhưng... nhỡ có đồng bọn phục kích thì sao?

Hàng Du Ninh vừa đi vừa gọi tên Tô Mai: "Chị Tô Mai... Chị có ở đó không? Đừng sợ..."

Chẳng mấy chốc cô ngừng gọi, vì cô có thể nghe thấy tiếng răng mình va vào nhau, mỗi một câu đều thê lương như tiếng ma rú.

Ngôi nhà gỗ nhỏ dần hiện ra, có lẽ là chỗ ở bỏ hoang của người gác rừng, trông rất tàn tạ, như một chiếc lá sen đang chao đảo trong gió mưa.

Hàng Du Ninh chần chừ đứng lại.

Người đàn ông cũng dừng bước, ông ta hơi nghiêng đầu, giọng nói có thể gọi là mềm mỏng: “Cô nhìn đi, chị Tô Mai của cô đang ở trong phòng chờ cô đấy!”

...

Hứa Dã lau mặt, anh phải vẽ lại tuyến đường mà Hàng Du Ninh và Nhện Đen đã đi theo lời nhân chứng.

Nhưng hình ảnh trước mắt liên tục méo mó, ngón tay anh run rẩy, gần như không thể cầm bút.

Ninh Ninh, Ninh Ninh nằm trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt, nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, sau này anh có dẫn em đi chơi nữa không?”

Ninh Ninh ngồi đối diện anh, cắn đầu bút làm bài tập, ánh đèn ấm áp chiếu lên khuôn mặt mềm mại, đáng yêu của cô. Khoảnh khắc đó, anh nghĩ thời gian ngừng lại thật lâu thì tốt biết mấy, anh sẽ mãi mãi bảo vệ cô.

Nhưng rồi, họ lại cướp cô khỏi vòng tay anh một lần nữa.

Một giọt nước lớn rơi xuống trang giấy, chữ viết nhòe đi, Hứa Dã cố lau nhưng không thể lau sạch.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy mở.

Là Hà Văn Đào, mấy ngày nay anh ấy phụ trách kiểm tra các tuyến giao thông lớn để ngăn chặn nghi phạm rời khỏi Hàng Châu.

Anh ấy bước nhanh đến trước mặt cảnh sát Dư, báo cáo: “Báo cáo!”

“Nói!”

“Đã tìm thấy Tô Mai!”

Mọi người ngạc nhiên nhìn Hà Văn Đào, gương mặt anh ấy đầy nghiêm nghị: “Cô ấy còn sống, không bị ai uy hiếp, đang chuẩn bị giả dạng rời khỏi Hàng Châu.”

...

"Chị Tô Mai ơi?"

Hàng Du Ninh mở cửa, hình như trong căn nhà gỗ tối tăm có một bóng người, lại như chẳng có ai cả. Cô không thể kìm được mà bước thêm một bước.

Đúng lúc đó! Người đàn ông mới nãy vẫn còn vẻ gần đất xa trời bất ngờ lao về phía cô.

Hàng Du Ninh phản ứng nhanh nhạy, nghiêng người tránh nhưng vẫn bị trúng một phần, hai người giằng co.

Lúc này cô mới nhận ra mình đã sai, sai quá nhiều. Cô chỉ làm gãy cánh tay phải của ông ta, nhưng tay trái của ông ta vẫn cực kỳ linh hoạt, dáng vẻ già yếu chỉ là giả bộ.

Điều đáng sợ hơn là trong không gian nhỏ hẹp này, ưu thế trốn tránh linh hoạt của "Tiểu Yến Thanh" không thể phát huy được, Hàng Du Ninh chỉ có thể cố gắng né tránh sự tấn công của ông ta và tìm cách chạy ra ngoài.

Đúng lúc ấy, người đàn ông rút gói thuốc nổ ra.

Hàng Du Ninh hoảng sợ, không ngần ngại lao vào giành lấy, dùng chân đá, dùng răng cắn, chẳng khác gì một trận ẩu đả trên đường phố.

Cuối cùng, cô cũng cướp được gói thuốc nổ ôm vào lòng, đèn đỏ vẫn nhấp nháy không ngừng.

Hàng Du Ninh vừa thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy tiếng cười vang dội.

Người đàn ông ngã xuống đất, cười thở không ra hơi: “Ngốc thật, ha ha ha, đó là giả thôi, tao đi tiểu rồi chế ra chơi đấy, buồn cười chết mất!”

Hàng Du Ninh sững sờ trong giây lát, nhận ra cơn đau nhói ở chân. Cô cúi xuống nhìn.

Một ống tiêm to đùng đang c ắm vào bắp chân cô.

Đó hẳn là loại thuốc an thần, bởi cơn choáng váng trắng xóa đang trỗi dậy từ sâu trong não cô.

Hàng Du Ninh vùng vẫy vài cái, cuối cùng ngã ra đằng sau, bất lực ngã vào vũng bùn.

...

Ở đồn cảnh sát, tóc Tô Mai ướt đẫm, cô ấy khoác tạm chiếc áo của một cảnh sát nam, nước mắt lưng tròng: "Tôi không còn cách nào khác, Trang Trạch Thư uy hiếp tôi, anh ta bảo chỉ cần ngủ với Nhã Phỉ thêm một lần nữa, mọi chuyện sẽ coi như chưa từng xảy ra..."

"Cô có thể báo cảnh sát."

"Tôi không có cách cả.” Tô Mai nức nở, nước mắt rơi lã chã: "Tôi không thể để người ta biết tôi đã có con, bố tôi nói nếu lần này tôi không lấy được chồng, ông ấy sẽ không nhận tôi nữa... tôi không còn cách nào khác."

Hứa Dã nghiến chặt răng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, nói: "Vậy nên cô tạo hiện trường giả Nhện Đen giết người rồi bỏ trốn?"

"Phải." Cô ấy nói: "Tôi... tôi nghe lén được các anh đang truy bắt Nhện Đen, tôi chỉ hy vọng mọi người nghĩ tôi đã chết, tôi không ngờ mọi chuyện lại lớn thế này..."

Hứa Dã đứng bật dậy, đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại. Khi đi đến nơi không còn ai nhìn thấy, anh đấm hết cú này đến cú khác lên tường cho đến khi tay chảy máu mới run rẩy dừng lại.

Anh phải giữ bình tĩnh. Lần cuối Hàng Du Ninh và Nhện Đen bị nhìn thấy là ở trạm Thất Khê.

Gần đó là những dãy núi trùng điệp và vô số con đường núi hẹp và ẩn khuất.

Anh phải tìm cách xác định phương hướng của họ. Vừa nãy Phó Cục trưởng Dư ám chỉ rằng cảm xúc của anh không ổn định, không phù hợp tham gia vào hành động lần này.

Anh phải bình tĩnh, dù đã gần bốn mươi tám giờ không nghỉ ngơi, bộ não anh đang quay cuồng bất an, hình ảnh trước mắt đã bắt đầu bị bóp méo.

Dù thế anh vẫn phải bình tĩnh, phải làm việc nhanh chóng, càng nhanh càng tốt.

Ninh Ninh đang ở đó! Ninh Ninh đang chờ anh!

Ngoài cửa sổ lúc này, mưa lớn trút xuống, như khóc như than.

...

Một tiếng sấm làm Hàng Du Ninh giật mình tỉnh dậy. Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một bức tượng Phật.

Dưới ánh chớp chiếu sáng, nó làm người ta hãi hùng. Tay bức tượng làm tư thế phục ma ấn, rõ ràng là Bồ Tát, nhưng vì lớp vàng đã phai mòn loang lổ, mất vẻ từ bi, thay vào đó là nét kinh dị rùng rợn.

Hàng Du Ninh muốn lùi lại, nhưng lúc này cô nhận ra mình bị trói chặt, tay chân không thể cử động.

"Tỉnh rồi à?"

Người đàn ông bên cạnh bức tượng đứng dậy, dưới ánh nến chập chờn, gương mặt ông ta càng dữ tợn hơn.

Hàng Du Ninh không ngờ, câu đầu tiên ông ta hỏi vẫn là: "Trước khi chết, bố mày đã nói gì với mày?"

Sau chín năm nghe lại câu hỏi này, Hàng Du Ninh không khỏi cảm thấy ngẩn ngơ. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Triệu Minh Minh do ông giết, bố tôi đã điều tra ra ông nên ông giết ông ấy sao?"

Những năm qua, cô cũng đã băn khoăn về vụ án mà Hàng Tầm điều tra trước khi chết, chính là vụ của Triệu Minh Minh. Ông ấy từng nói nhất định phải rửa oan cho Hứa Dã.

Biểu cảm của người đàn ông thay đổi mấy lần, cuối cùng chuyển thành một nụ cười nhếch mép.

Ngay sau đó, ông ta đá mạnh vào mặt cô. Hàng Du Ninh ngã xuống đất, đau đớn cuộn mình lại.

Người đàn ông túm lấy tóc cô, kéo cô dậy, hung tợn thì thầm: "Con mẹ nó ông đây đang hỏi mày đấy!"

Lần này, Hàng Du Ninh không né tránh, cô cắn chặt răng, nhìn thẳng vào mắt ông ta. Trái tim cô chùng xuống, nhưng mâu thuẫn thay, cô lại cảm thấy có chút nhẹ nhõm.

"Ông vốn không định để tôi sống, đúng không?" Cô nói, một dòng máu tươi chảy xuống theo khóe môi: "Vậy tại sao tôi phải nói cho ông biết?"

Người đàn ông sững sờ.

Sau đó, ông ta cười lớn, như thể vừa nghe thấy một câu chuyện hài hước, cười ngặt nghẽo: "Mẹ nó, sao lại có đứa ngu thế này chứ, mày làm tao cười chết mất!"

Vừa cười, ông ta vừa nhặt một con dao từ dưới đất lên, kề vào mặt Hàng Du Ninh.

Mắt cô hơi lồi ra vì bị lưỡi dao ép.

"Đúng vậy, tao không định để mày sống. Nhưng nếu mày không chịu trả lời..." Lưỡi dao của ông ta chầm chậm di chuyển quanh mắt Hàng Du Ninh, ông ta nói: "Tao sẽ móc thứ này lên mũi dao rồi cho mày ăn...”

Cơ thể Hàng Du Ninh khẽ run lên không dễ phát hiện ra, cô thật sự rất sợ, sợ đến mức muốn bật khóc.

Nhưng cô không được phép sợ, một khi sợ hãi, cô sẽ thua ngay.

Bình Luận (0)
Comment