Tiệm Tạp Hóa Cấm Nuôi Hổ Đói

Chương 53

Đêm mưa to, bác Triệu bị một tiếng sét vang dội đánh thức, ông ấy giật mình tỉnh dậy, quay đầu sang bên cạnh...

Một ma nữ mặt trắng bệch, mắt thâm đen đang nhìn chằm chằm vào ông ấy.

Trước khi ông ấy kịp quay đi vì sợ hãi, ông ấy nhận ra ma nữ đó là vợ mình.

Thím Tần nói: "Ông Triệu, ông có nghe thấy tiếng kêu của một cô gái không...?"

"Bà đúng là hổ giấy, làm tôi sợ chết khiếp! Chẳng phải sét đánh đó sao!"

"Không đúng!" Thím Tần nhìn lên trần nhà, trông như mắt trợn trắng lên, thím ấy lẩm bẩm: "Tiểu Hứa tầng trên đã lâu không về, nhưng trên tầng vẫn..."

Đột nhiên! Trên tầng phát ra một tiếng động lớn, như có vật nặng rơi xuống đất.

Hai vợ chồng giật mình, nhìn nhau.

Bác Triệu nói: "Có, có trộm à?"

Thím Tần nói: "Nghe nói bố của Hứa Dã chết thảm..."

Cặp vợ chồng nhanh chóng trùm chăn lên đầu, run rẩy.

Nghe thấy tiếng động, không chỉ nhà họ Tần mà sáng hôm sau, mới hừng sáng, mấy hàng xóm tập trung quanh nhà Hứa Dã, muốn gõ cửa nhưng không dám, chỉ có thể thì thầm với nhau ở bên ngoài: "Hay là báo cảnh sát đi?"

"Cảnh sát đến thì nói gì đây?"

Ngay lúc đó, cửa được mở ra.

Hứa Dã mặc áo sơ mi trắng, tóc gọn gàng, giày da bóng loáng, nhìn thấy một nhóm hàng xóm đang chặn cửa, anh nói: "Có chuyện gì vậy?"

"Trời ơi! Cậu về từ khi nào vậy!" Thím Tần vỗ ngực, nói: "Làm tôi sợ muốn chết!"

"Cháu về vào nửa đêm hôm qua." Hứa Dã nói: "Có thể do vali va đụng, cháu xin lỗi thím ạ!"

Mọi người sợ bóng sợ gió một hồi, ai cùng tươi cười. Thím Tần nói: "Không có chuyện gì là tốt rồi, tôi còn tưởng có trộm nữa! Lần này cậu về không đi nữa chứ?"

Hứa Dã nhíu mày. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Thời niên thiếu, anh bị mọi người trong khu tránh như trách dịch bệnh.

Mặc dù sau khi trở thành cảnh sát, những tin đồn và kỳ thị đã tan biến, nhưng anh vẫn giữ mối quan hệ chẳng mấy thân thiết với hàng xóm.

Anh chỉ nói: "Cháu về làm chút việc."

"Anh ơi, em còn muốn ăn quýt..." Đúng lúc Hàng Du Ninh ra khỏi nhà, cô mặc đồ ngủ, vẫn đang mơ màng.

Thím Tần tinh mắt, liếc cái thấy ngay, thốt lên: "Ơ, sao lại có một cô gái ở đây!"

Hứa Dã suýt thì thốt ra câu "Liên quan gì đến thím”, nhưng anh cố nuốt xuống, giải thích: "Vợ cháu."

"Cậu, cậu kết hôn rồi á? Cưới một người miền Nam? Sao không có tin gì hết vậy..." Mọi người đều ngạc nhiên, trong lúc họ bàn tán huyên thuyên.

Hàng Du Ninh đứng bên cạnh Hứa Dã, mắt nhắm mắt mở chào mọi người: "Thím tần, bà Tôn, cháu đây ạ...”

"Hả?"

Đầu tiên thím Tần hơi chần chừ, sau đó vỗ đùi nói: "Ôi trời ơi! Đây không phải Ninh Ninh sao!"

"Trời ơi, hai đứa gặp nhau thế nào vậy?"

"Mẹ cháu có khỏe không? Sao bà ấy không về?"

"Ôi! Sao mặt lại thành thế này chứ!"

Họ vây quanh Hàng Du Ninh ngay lập tức, hỏi hàng trăm câu.

Hàng Du Ninh đang định trả lời thì bị Hứa Dã kéo lại, anh nói: "Em ấy bị ốm, không thể nói chuyện nhiều."

Anh đóng cửa lại cái rầm.

...

Trong nhà chỉ còn hai người họ, Hứa Dã sờ trán Hàng Du Ninh, vẫn còn nóng.

Anh bảo: “Em ra làm gì, lại bị lạnh thì phải làm sao?”

Hàng Du Ninh không trả lời, để mặc Hứa Dã kéo cô về giường, đắp mấy lớp chăn dày lên cho mình, chỉ để hở mặt ra ngoài.

Hứa Dã lại lấy một cái khăn lông nóng đắp lên trán cô, nói: “Đừng dậy nữa, anh sẽ về nhanh thôi.”

Đột nhiên Hàng Du Ninh mở miệng, hỏi: “Anh, vì sao anh lại nói hai chúng ta kết hôn rồi?”

Hứa Dã ngẩn ra. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Mắt Hàng Du Ninh trắng đen rõ ràng, chuyển động bất an, mái tóc hạt dẻ làm cô trông như một nhân vật hoạt hình.

Hứa Dã nhìn cô một lúc, cười nói: “Tại sao anh lại không thể nói thế?”

Thật ra Hứa Dã rất giống bố.

Cả hai đều là người cao gầy, khuôn mặt hơi dài, nhưng gương mặt Hứa Dã có đường nét sâu hơn bố anh, mắt cũng to hơn.

Nhưng bây giờ, khi anh đeo kính, cả hai gần như không khác nhau là mấy.

Trong chăn, Hàng Du Ninh nắm chặt tay lại, một lớp mồ hôi mỏng rịn ra phía sau lưng cô.

Cô không nói gì.

Hứa Dã rót một cốc nước cho cô, thêm một cục đường phèn, khuấy nhẹ nhàng, trong phòng chỉ còn tiếng thìa sắt va vào thành cốc, phát ra những âm thanh khe khẽ.

Hứa Dã lẩm bẩm: "Mấy ngày nay em hạn chế ra ngoài. Họ nhìn thấy lại đoán linh tinh, có khi còn gây chuyện."

Hàng xóm sống ở đây đã hơn hai mươi năm, họ đều là những người nhiệt tình quá mức. Báo cảnh sát bảo có người sống chung bất hợp pháp, mèo mả gà đồng cũng có thể xảy ra.

Bây giờ cùng lắm là nói xấu sau lưng, không đến mức đuổi theo vào tận nhà đòi xem giấy đăng ký kết hôn.

"Nhưng em đấy, thật ra em không nên nói với họ em là ai."

Hàng Du Ninh nhìn cốc nước được đưa đến bên miệng, hơi do dự, nhưng vẫn mở miệng uống.

"Anh bỏ thuốc vào đấy." Hứa Dã nói.

"Hả?"

Hàng Du Ninh giật mình, cảm thấy toàn thân tê rần.

"Thuốc cảm cúm." Hứa Dã nói: "Uống xong rồi ngủ một giấc. Nếu tối nay vẫn không giảm sốt, em phải đi bệnh viện."

"Vâng."

Hứa Dã đút cô uống nước xong thì đứng dậy kéo rèm cửa lại, cả căn phòng chìm vào ánh sáng mờ ảo xanh lam.

Hàng Du Ninh nhắm mắt lại, im lặng chờ anh rời đi.

Một bàn tay với các khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng vuốt tóc cô, vén những sợi tóc dính trên mặt cô sang một bên.

Xúc cảm nhẹ nhàng và mát lạnh ấy mang đến một cơn rùng mình, Hàng Du Ninh vô thức nín thở.

Bàn tay anh tiếp tục lướt qua trán, má, cổ của cô, như thể đang vuốt v e một viên pha lê dễ vỡ, một bảo vật quý giá hiếm có.

Xuống thấp hơn một chút, nơi chiếc cúc áo chưa được cài kỹ, lộ ra làn da vùng xương quai xanh, trắng mịn và mềm mại.

Đó là khu vực cấm tuyệt đối của “anh em”.

Cuối cùng tay anh rời khỏi đó.

Hàng Du Ninh thở phào nhẹ nhõm, khi cô thật sự không chịu nổi nữa muốn mở mắt ra thì hai bên gối lún xuống.

Anh chống hai tay ở hai bên gối, nhẹ nhàng và chậm rãi tới gần cô, hơi thở ấm nóng phả vào môi cô.

“Không sao đâu.” Anh nói nhỏ nhẹ: “Dù sao chúng ta cũng sắp kết hôn rồi.”

Ngay sau đó, Hứa Dã dém chăn cho cô, nói: “Được rồi, ngủ đi, anh đi mua quýt.”

...

Nửa đêm hôm trước, Hàng Du Ninh hét một tiếng chói tai, có lẽ đời này cô chưa bao giờ hét lớn như thế.

Cơ thể cô phản xạ có điều kiện, bắt đầu tấn công, nhưng vì vừa bơi xong và đang trong kỳ kinh nguyệt, tay cô mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.

Người đàn ông định giữ cô lại nhưng cô đã vùng thoát ra. Trong bóng tối, cả hai lặng lẽ đánh nhau, giá sách đổ sập xuống.

Giữa sự hỗn loạn, cô bị ghì chặt trong lồ ng ngực, có tiếng nam giới nói gì đó bên tai cô nhưng nó hoàn toàn không chui vào trong não cô được, cô điên cuồng vùng vẫy.

"Ninh Ninh, là anh đây! Hứa Dã!"

Đến khi kiệt sức, cô dè dặt ngẩng đầu lên.

Trong bóng tối, cô chỉ có thể nhìn thấy đường nét mờ mờ, nhưng mùi hương trên người anh ta rất quen thuộc, mùi của thuốc sát trùng, bột giặt, sách cũ...

"Anh! Sao anh lại ở đây!"

"Đây là nhà anh!"

Hứa Dã thở phào nhẹ nhõm, anh buông cô ra và bật đèn lên.

Ánh sáng trút xuống như dòng nước, chiếu sáng căn phòng khách tan hoang, đồng thời chiếu rọi hai người họ.

Hứa Dã mặc một chiếc áo khoác đen, trông phong trần mệt mỏi, trên sàn còn có một cái vali.

Anh cũng vừa trải qua một cơn hoảng sợ.

Vì mãi không nhận được tin tức gì của Hàng Du Ninh, anh không thể ngồi yên, xin nghỉ phép để đi tìm cô.

Anh đã vạch ra vài nơi, thành phố Liêu Tây là điểm dừng chân đầu tiên. Thật ra giữa biển người mênh mông, anh đã chuẩn bị tinh thần cho việc không tìm thấy cô...

Không ngờ rằng, nửa đêm vừa mở cửa căn nhà đã lâu không về ra, Hứa Dã lại phát hiện căn nhà như vừa xảy ra một vụ nổ, còn có một người phụ nữ tóc tai rối bù ngồi ngay chính giữa.

Dù có là người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, giây phút ấy anh cũng không khỏi thấy lạnh sống lưng.

"Không ngốc!" Anh vừa bực vừa buồn cười nói: "Biết đường đến đây."

Anh chỉ sợ Hàng Du Ninh không có chỗ ở.

Hàng Du Ninh ngồi im lặng, mặt tái nhợt, cơ thể run rẩy như đang co giật.

Ban đầu Hứa Dã dự định khi gặp cô sẽ mắng cô một trận, nhưng cuối cùng anh không nói được lời nào, chỉ có thể dịu giọng nói: "Bị dính mưa rồi đúng không? Ở đây có thể tắm, để anh đi xả nước cho em."

Anh định đứng dậy đi, nhưng bị Hàng Du Ninh nắm chặt lấy cánh tay.

Cô nhìn anh, mắt đỏ hoe, đôi môi run rẩy, cô nói: "Anh, em muốn nói với anh...”

"Em bị thương sao? Để anh xem nào!"

Hứa Dã vội vàng kéo cô dậy. Hàng Du Ninh nhìn xuống theo ánh mắt anh, dưới chỗ cô ngồi, vệt máu đang loang rộng.

Hàng Du Ninh bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng, nhảy dựng lên: "Không phải, không phải, em... em..."

Cô hoảng loạn đẩy Hứa Dã ra, vội vàng nói: "Em đi tắm!"

Hứa Dã đứng ngoài, gõ cửa nói: "Ninh Ninh, nếu bị thương thì phải đi bệnh viện đấy!"

Hàng Du Ninh đỏ mặt tía tai ở bên trong, hiếm khi cô tức giận: "Không phải! Không phải! Anh cứ mặc kệ em!"

"Con bé này, sao lại không hiểu lòng tốt của người khác chứ!" Hứa Dã cũng tức rồi, nhưng ngay sau đó dường như anh đã hiểu ra: "À, có phải em đến kỳ rồi không?"

Hàng Du Ninh tức đến mức không muốn trả lời.

Hứa Dã cười gượng: "Vậy để anh tìm quần áo cho em."

Cuối cùng anh cũng rời đi. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Vì sự cố nhỏ này, cái đầu đang nóng hừng hực của Hàng Du Ninh cũng bình tĩnh lại.

Nếu người đàn ông qua lại với Triệu Minh Minh là chú Hứa thật...

Vậy thì Hứa Dã đóng vai trò gì trong chuyện này?

Trước khi chết, Triệu Minh Minh liên tục tìm gặp anh, chẳng lẽ cô ta không nói gì với anh sao?

Mà dù không nói thật, anh cũng nói rằng anh đã điều tra vụ án của Nhện Đen suốt mười năm.

Về bố của anh, anh thật sự không phát hiện ra điều gì sao?

Nước nóng xối xuống người, nhưng Hàng Du Ninh lại cảm thấy ớn lạnh từng cơn, cô biết mình lại sắp sốt cao.

Chú Hứa tự tử không lâu sau khi Triệu Minh Minh chết.

Còn đồng bọn của Nhện Đen, tháng trước vẫn còn sống sờ sờ xuất hiện cùng ông ta ở ngôi miếu. Bóng dáng lùn mập đó, chắc chắn không phải là chú Hứa.

Hoặc là, mọi thứ tối nay đều do cô đoán sai.

Hoặc là, Nhện Đen... không chỉ có một đồng bọn...

Hàng Du Ninh chỉ cảm thấy cả người nổi da gà, giống như khi cô phát hiện tổ kiến trong tủ bát hồi còn nhỏ. Cô cứ nghĩ chỉ có một đám kiến đó thôi, nhưng khi nhấc cái bát thứ hai lên, vô số con kiến lít nhít bò ra...

Hứa Dã lại đến trước cửa, nói: "Ninh Ninh, em sao rồi? Anh mang đồ ngủ cho em."

Lúc này Hàng Du Ninh đã choáng váng, cô nhìn về phía cánh cửa, bóng dáng Hứa Dã ở đó.

Anh là anh trai cô, người đối xử tốt nhất với cô từ nhỏ đến lớn.

Thậm chí có lúc cô còn từng muốn kết hôn với anh.

Nhưng... anh có đáng tin không?

Trên thế giới này, có ai thực sự đáng tin không?

Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, giọng của Hứa Dã truyền vào: "Em nói gì đi chứ!"

Bình Luận (0)
Comment