Bảy năm sau, nhà máy chế biến thịt Vĩnh Phong.
Hàng Du Ninh mặc bộ quần áo bảo hộ lao động, vô cảm chặt một nhát dao xuống miếng thịt, máu văng tung tóe.
Ở lối đi bên cạnh, hai bảo vệ cao to đang lôi một người đàn ông ra ngoài.
Ông chủ ưỡn cái bụng bia đi theo sau, mắng: "Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, xúc xích của chúng tôi sạch sẽ! Nếu anh còn dám đến đây, tôi sẽ chặt chân anh làm xúc xích đấy, anh có tin không!"
Người đàn ông vô cùng nhếch nhác, bị quăng ra cửa, kính mắt bay xa.
Ông chủ nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
Trên dây chuyền sản xuất, vô số thịt với hạch trắng thối rữa bị trộn lại, nhồi vào xúc xích.
Còn dưới đất thì đầy máu đen và bùn đất, thịt để chỏng chơ bên cạnh, ruồi bay tới bay lui.
Hàng Du Ninh vẫn làm việc một cách có trật tự trong môi trường bẩn thỉu này.
Đến khi ông chủ đột ngột gào lên: "Cô gái kia! Cô là ai! Làm cái gì vậy!"
Hàng Du Ninh không quay đầu lại, ôm chặt máy ảnh trong tay và chạy ra ngoài.
Bóng dáng cô như một con chim yến, linh hoạt nhảy qua vài cái thớt, khi mấy bảo vệ định đóng cửa lại thì cô đã lách ra ngoài qua khe cửa.
"Đuổi theo cô ta! Đập vỡ máy ảnh của cô ta!" Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Bức tường phía sau cao chót vót, trên đó còn phủ đầy lưới sắt. Hàng Du Ninh hít sâu một hơi, treo máy ảnh trước ngực, bước ba bước thành năm bước, trực tiếp nhảy lên tường, lao ra qua khe hở của lưới sắt.
Sau lưng, đám bảo vệ chỉ tay về phía cô, mắng chửi: "Lén lút thì có gì giỏi đâu! Cô có dám xuống không! Xuống đây!"
Hàng Du Ninh không thèm quan tâm, sau cánh cửa có một chiếc Santana đang chờ sẵn, gần như ngay khi cô vừa mở cửa xe ra thì có người đã đuổi theo phía sau.
Người đàn ông vừa bị đập vỡ một bên kính mắt giẫm ga lao đi.
Xe ô tô lao nhanh, chạy lên đồi cao, khiến vô số chim sẻ hoảng sợ bay lên, kêu ríu rít bay xa.
"Cô Hàng, sao rồi?" Lục Hoài vừa xuýt xoa chạm vào vết thương vừa hỏi.
"Những gì cần chụp đã chụp được rồi, họ dùng thịt có hạch trắng nhồi vào xúc xích! Hơn nữa, vệ sinh cũng không đạt tiêu chuẩn."
"Đỉnh!"
Lục Hoài giơ ngón cái lên, lại nói: "Video phỏng vấn công nhân cũng có thể dùng, chúng ta chỉ cần quay một đoạn mở đầu mới là được."
Dưới bóng cây bên đường, Lục Huệ đặt máy quay, hướng về phía Hàng Du Ninh.
Ba, hai, một...
Tại khoảnh khắc đó, cô nở một nụ cười vừa phải, điềm tĩnh nói: "Chào các bạn khán giả, tôi là Hàng Du Ninh - Phóng viên của chương trình Đôi mắt quan sát, sau khi ban hành Luật Vệ sinh thực phẩm, chương trình Đôi mắt quan sát đã tiến hành khảo sát về tình hình vệ sinh của nhà máy chế biến thịt...”
Trên TV, cô mặc áo sơ mi và chân váy đơn giản, trang điểm đậm, tóc ngắn gọn gàng.
"Chương trình Đôi mắt quan sát rất thiết thực, tôi đã bảo thịt xúc xích không phải là thứ tốt mà!"
"Phóng viên này lúc nào cũng đưa tin về những vấn đề này, lần trước nhà máy chế biến đen cũng là cô ấy, trẻ tuổi đúng là dũng cảm!"
Trong khu tập thể, TV được đặt ở bên ngoài, một đám người phe phẩy quạt cói xem chương trình.
"Đúng vậy, người nhà tôi ai cũng dũng cảm!" Hàng Kiến Thiết cầm bình giữ nhiệt đi ra xen vào.
Nhìn thấy người khác ngơ ngác, anh ấy vui vẻ xoay vòng giới thiệu: "Đây là em gái tôi! Em gái ruột!"
Anh ấy rất thích giới thiệu như vậy, hoàn toàn quên rằng vài năm trước, anh ấy đã quyết đoán để Hàng Du Ninh nhận tiền và cắt đứt quan hệ với anh ấy.
Có người trêu chọc anh ấy: "Đừng làm mặt dày như vậy, người ta xinh đẹp như thế, sao có thể là em gái của cậu được!"
Trong mấy năm qua, Hàng Kiến Thiết phát tướng rất nặng, thanh niên đẹp trai năm nào giờ đây đã trở thành một người đàn ông bình thường với mũi đỏ và bụng bia.
Nhưng cái vẻ vô tâm đó vẫn còn, anh ấy không tức giận, chỉ cố hóp bụng vào, nói: "Khi tôi còn trẻ...”
...
Ở bên này, Trương Thục Phân cũng đang xem chương trình, bên cạnh là một cô bé mập mạp, Hàng Phỉ.
Cô bé là con gái của Hàng Kiến Thiết, năm nay năm tuổi, công việc Từ Tuệ bận rộn, không có thời gian chăm sóc cô bé nên Trương Thục Phân nuôi nấng cô bé. Bây giờ cô bé đã vào mẫu giáo, mỗi kỳ nghỉ hè đều đến nhà bà nội chơi.
Cửa hàng của Lai Phụng Minh giờ đã đổi tên thành "Siêu thị Phúc Vận Lai", kinh doanh rất tốt. Ban đầu Trương Thục Phân làm quản lý ở đó, sau này đã từ bỏ để chăm con cho Hàng Kiến Thiết.
Ngày nào Hàng Phỉ cũng ở bên bà nội, nhưng cô bé thích cô út nhất, hàng ngày vào lúc năm giờ rưỡi, dù không xem hoạt hình cô bé cũng phải xem "Đối mắt quan sát", khi Hàng Du Ninh xuất hiện, cô bé sẽ vỗ tay: "Cô út! Cô út!"
Trương Thục Phân cười mắng: "Con bé này không có lương tâm gì cả, chỉ biết quý cô út của cháu!"
Rồi bà ấy thở dài, vừa nhặt rau vừa tự nhủ: "Bận rộn như vậy, không biết bao giờ mới tổ chức lễ cưới được đây?"
...
"Cô ấy luôn chỉ để lại số điện thoại
Chứ không chịu để tôi đưa cô ấy về nhà
Nghe nói anh cũng từng thích cô ấy
Từng không thể kiềm chế giống tôi."
Trong ánh đèn mờ ảo ám muội của KTV, Lục Hoài vừa hát vừa liếc mắt về phía Hàng Du Ninh, mọi người xung quanh cười phá lên.
Anh ấy là mẫu con trai Bắc Kinh điển hình, phóng khoáng và tự tin, ngay cả khi hát lệch tông vẫn rất có sức hút.
Hàng Du Ninh ngồi trong góc sô pha, mỉm cười uống rượu cùng các chị em khác.
Dù phong cách làm việc của cô mạnh mẽ và không sợ chết, nhưng trong cuộc sống, cô rất dịu dàng, lúc nào cũng nở nụ cười trên môi, luôn được mọi người trong văn phòng yêu quý.
Nhất là chủ nhiệm Ngô, bà ấy luôn nói: "Ninh Ninh, em cũng lên hát một bài đi."
Hàng Du Ninh xua tay, nói: "Cô ơi, em hát bị lệch tông."
"Về luyện đi, chỉ cần Hàng Du Ninh em để tâm, có thứ gì mà không tập luyện được!"
Vừa tốt nghiệp, Hàng Du Ninh đã theo chủ nhiệm Ngô làm phóng viên thực tập, là học trò đầu tiên và cuối cùng chính thức của bà ấy.
Bây giờ, những vụ án mà cô đưa tin liên tiếp đều đạt tỷ lệ người xem cực kỳ cao, khiến chủ nhiệm Ngô vừa tự hào vừa vui mừng, tuổi đã cao mà bà ấy còn chủ động mời nhóm thanh niên này đến KTV hát hò.
"Nhìn đi, đứa trẻ này giỏi ghê chưa! Là học trò của tôi đấy!"
"Em có còn nhớ lúc mới vào đài không, ngay cả viết bản thảo cũng không viết được, giờ thì đã có thể tự mình đảm nhận mọi việc rồi!"
Hàng Du Ninh ngượng ngùng mỉm cười, đáp: "Đều nhờ cô dạy dỗ tốt ạ."
"Đừng cảm ơn cô, hãy cảm ơn chính mình." Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Chủ nhiệm Ngô nói: "Làm phóng viên điều tra đòi hỏi phải gan dạ, sức khỏe tốt, ngòi bút phải sắc sảo, không phải ai cũng làm được, em thật sự rất có năng khiếu."
Nhớ ra điều gì, chủ nhiệm Ngô hỏi: "À? Có phải nhà em có ai từng làm nghề này rồi không?"
Dưới ánh đèn mờ ảo của KTV, nụ cười của Hàng Du Ninh dường như thoáng chút u buồn, nhưng cô nhanh chóng đáp: "Không ạ, nhưng... bố em là cảnh sát."
“Thảo nào!” Chủ nhiệm Ngô nói: “Công việc này của chúng ta ấy à, vừa là cảnh sát, vừa là sâu mọt hại nước hại dân!”
Mọi người cười phá lên, đúng lúc bài hát “Đỗ Thập Nương” mà chủ nhiệm Ngô chọn vang lên. Bà ấy nhanh chóng đứng dậy hát, còn không quên vỗ tay Hàng Du Ninh và nói: "Tương lai rộng mở."
Hát hò xong, cả nhóm chuẩn bị về nhà, Lục Hoài xung phong đưa Hàng Du Ninh về. Cô bạn Viên Viện khoác tay Hàng Du Ninh, cười nói: "Cậu chủ Lục, anh chưa từ bỏ ý định đấy à! Bạn trai của Ninh Ninh chúng tôi là cảnh sát đấy nhé!"
Lục Hoài đáp: "Thế thì phải làm sao đây? Ai bảo cảnh sát Hứa của chúng ta lúc nào cũng bận rộn!"
Đó là thời đại tiểu thuyết Quỳnh Dao thịnh hành, mọi người đều nhiệt tình hô hào "tình yêu không có lỗi", Lục Hoài cũng chẳng có gánh nặng gì.
Hàng Du Ninh sống gần đó, trong một căn chung cư bên bờ sông.
Hai người tản bộ dọc theo dòng sông, hương thơm thoang thoảng dưới ánh trăng, ngay cả người vô tư cũng không khỏi thấy trong lòng dâng lên chút quyến luyến.
Lục Hoài ngập ngừng rồi nói: "Không biết tại sao, anh luôn cảm thấy em ngày nào cũng cười, nhưng chưa bao giờ thực sự vui vẻ."
Hàng Du Ninh cười, đáp: "Lục Hoài, anh bớt xem phim truyền hình lại đi."
"Thật đấy! Anh cảm thấy trong lòng em luôn có chuyện gì đó." Lục Hoài nói: "Em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?"
Nhiều năm trước, họ đã từng chạm mặt trên sân trượt băng ở Bắc Kinh, khi đó anh ấy bị một cô nhóc dễ dàng vượt qua, thua vô cùng thảm hại.
Nhưng anh ấy vẫn nhớ nụ cười sáng rỡ, hồn nhiên của cô gái ấy.
Không ngờ, vài năm sau, anh ấy được phân về đài truyền hình và gặp lại cô.
Khi ấy, cô đã trở thành một nhân viên văn phòng điển hình ở đô thị, mặc sơ mi chỉn chu, trang điểm tinh tế, đi giày cao gót báo cáo, là nữ phóng viên xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ.
Lúc đó một nhà máy dệt không trả lương, chỉ đưa hàng hóa như khăn bông trong nhà máy để trả bù, nhiều gia đình công nhân không có cơm để ăn. Bất chấp áp lực từ phía lãnh đạo nhà máy, Hàng Du Ninh đã đưa tin về vụ việc này.
Những nữ công nhân ôm chầm lấy cô và bật khóc nức nở, cô nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi họ.
Khi đó, anh ấy đã thấy cô gái này thật quyến rũ.
Nhưng vẫn luôn có cảm giác, cô mang tâm sự nặng nề.
Hàng Du Ninh nói: "Có ai mà không trưởng thành đâu?"
"Nhưng chỉ khi rời xa người khiến em không vui, em mới có thể tìm thấy niềm vui." Lục Hoài nói đầy ẩn ý.
Trong mắt anh ấy, Hàng Du Ninh đã có tất cả.
Tốt nghiệp đại học, xinh đẹp, vào đài truyền hình, chắc hẳn từ bé đến lớn cô luôn thuận buồm xuôi gió.
Nghe nói điều kiện gia đình cô cũng khá giả, là em út trong nhà, chắc được cả gia đình cưng chiều mà lớn.
Người như vậy, còn có điều gì không vui chứ? Điều duy nhất có thể khiến cô đau khổ chỉ có thể là tình yêu.
Với tâm hồn đầy lãng mạn của tuổi trẻ, Lục Hoài cảm thấy mình có trách nhiệm cứu vớt cô gái mà mình thích.
Anh ấy từng thấy bạn trai cô đến đón cô, người đàn ông ấy rất đẹp trai, nhưng lúc nào cũng trưng vẻ mặt lạnh lùng, dù nghe nói người đàn ông ấy là một lãnh đạo trong Cục cảnh sát.
Nhưng anh ấy cũng nghe nói người đó đã ngoài ba mươi.
Ba mươi tuổi rồi, một chân bước xuống mồ rồi, Lục Hoài thật sự nghĩ vậy, anh ấy cứ ngỡ mình có thể mãi mãi là chàng trai hăng hái đầu sức sống ở độ tuổi hai mươi.
Hàng Du Ninh ngập ngừng một lát rồi mới nhận ra: "Anh nói anh tôi á? Tôi rời xa anh tôi?"
Lục Hoài thở dài: “Anh biết, hai người có hôn ước từ nhỏ, anh ta còn giúp em lên đại học... Nhưng Hàng Du Ninh à, người sống trên đời không phải để trả nợ, em hiểu không?”
Hàng Du Ninh không chịu nổi: "Lục Hoài! Anh thật sự, thật sự bớt xem phim truyền hình lại đi!”
Đúng lúc đó, một người đàn ông mặc đồ đen đi tới từ phía trước.
Người ấy cao to rắn rỏi, khuôn mặt lạnh lùng, tay xách hộp cơm màu hồng.
“Anh.” Hàng Du Ninh đón, giới thiệu: “Đây là đồng nghiệp của em, anh từng gặp rồi á.”
“Ừ.”
Hứa Dã không nhìn Lục Hoài, chỉ nói: "Hôm nay anh đi thăm mẹ, mang ít sủi cảo về cho em."
"Vâng."
Dù hai người chưa kết hôn, nhưng dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Trương Thục Phân, Hứa Dã đã gọi bà ấy là mẹ từ lâu rồi.
"Tối nay anh đi công tác, một tuần sau sẽ về."
"Dạ."
Hứa Dã được thăng chức, lượng công việc phải giữ bí mật của anh ngày càng nhiều, Hàng Du Ninh cũng không tiện hỏi han.
Hai người không nói thêm gì, Hứa Dã lên xe rời đi, Hàng Du Ninh cũng không có chút lưu luyến nào.
Lục Hoài nhìn mà sững sờ, đây là một cặp đôi yêu nhau đấy à?
...
Khi Hàng Du Ninh về đến nhà, trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, nụ cười của cô biến mất ngay lập tức.
Thay vào đó là sự mệt mỏi tột cùng.
Phòng của cô hoàn toàn không giống căn phòng của một cô gái, nó treo đầy các loại vũ khí lạnh: kiếm, đao, roi dài, tay gấu...
Cùng đủ loại sách từ luật pháp, khoa học pháp y, khoa học về dấu vết đến tâm lý học tội phạm...
Trên tường còn treo rất nhiều tấm ảnh, chi chít những khuôn mặt người, được đánh dấu với các thông tin khó hiểu:
Giang Tô, Từ Triều Vân, nhân viên khách sạn, loại B
Sơn Đông, Lưu Tiểu Mạch, công nhân nhà máy dệt, loại C
...
Hàng Du Ninh nhìn những gương mặt mà cô đã thuộc nằm lòng, rót cho mình một cốc nước rồi đi tẩy trang.
Vì yêu cầu công việc, mỗi ngày đi làm cô đều phải trang điểm đậm để lên hình đẹp hơn.
Kem che khuyết điểm do Hàng Nhã Phỉ đưa cho cô, rất tốt, bây giờ Hàng Nhã Phỉ là tổng giám đốc của một công ty ngoại thương, tiện tay vơ bừa một món đồ trang điểm cũng là hàng nhập khẩu.
Khi tẩy trang xong, cô chẳng khác gì bảy năm trước, vẫn là đôi mắt nhỏ, vẫn không mấy ưa nhìn, và bên dưới mắt là một vết sẹo gớm ghiếc.
Thuốc đông y của Lai Phụng Minh rất hiệu quả, vết sẹo ấy dần nhạt bớt, không còn nổi cộm lên nữa, nhưng vẫn không thể biến mất hoàn toàn, để lại một vết đỏ.
Ban ngày có thể trang điểm che đi, nhưng tối về đối diện với gương, cô lại nhìn thấy nó.
Nó đại diện cho quá khứ đẫm máu và đen tối ấy, gào thét mà đến, đau đớn và mê man, lấp đầy từng hơi thở của cô.
Lục Hoài nói không sai.
Những năm qua…
...
Hứa Dã ngồi trong xe, vẫn xem tài liệu.
Tống Chi Giang liếc qua, cau mày: "Bao nhiêu năm trôi qua rồi, sao cậu vẫn còn xem lại vụ án này?"
Hứa Dã đáp: "Có vài nghi vấn chưa thể giải quyết."
"Gì vậy?" Đọc Full Tại TruyenGG.vision
"Dựa vào lời của Phương Lâm Hà, những tội phạm tiềm ẩn mà Hàng Tầm kiểm soát có tổng cộng năm người: Nhện Đen, Lâm Tử, Phương Lâm Hà, Cố Kỳ Hành, Trang Trạch Thư... Có lẽ còn nhiều hơn nữa. Ngoại trừ Lâm Tử là người ở thành phố này, những người khác đều ở khắp nơi trên cả nước."
Lâm Tử là tên bị bệnh tâm thần đã giết Hàng Tầm, Hàng Tầm gặp gã trong lúc xử lý vụ án, chuyện này có thể điều tra được.
Nhưng còn những người khác thì sao? Họ cách nhau hàng ngàn dặm, Hàng Tầm đã làm cách nào để tìm và liên lạc với họ?
"Chuyện này…"
"Còn nữa, tại sao Phương Lâm Hà lại tự sát?"
Vào buổi chiều chấn động ấy, để bắt được Phương Lâm Hà, họ đã cố ý để Hàng Du Ninh mạo hiểm đi vào vùng hoang vu hẻo lánh.
Cảm giác lúc ấy giống như Phương Lâm Hà đã bị mắc bẫy do họ giăng ra.
Nhưng thực tế là sau khi gặp Hàng Du Ninh, chẳng hiểu sao Phương Lâm Hà lại bắt đầu thú nhận một tràng dài, kể rõ về những hành vi phạm tội của mình và Hàng Tầm.
Sau khi bị bắt, anh ta cũng tự sát một cách khó hiểu.
Giờ nghĩ lại, dường như anh ta cố tình nói ra những điều đó trước mặt cảnh sát rồi mới đi tìm cái chết.
Điều tra sau đó cho thấy Phương Lâm Hà không phải là người của thành phố này; anh ta là trẻ mồ côi, không rõ vì lý do gì lại đến đây sinh sống.
Anh ta cũng không phải là bạn học của Triệu Minh Minh, mà chỉ hay quanh quẩn gần trường.
Anh ta thường theo chân những kẻ làm ăn phi pháp, làm vài việc như trộm thuốc ở bệnh viện hoặc đưa trẻ em từ vùng nông thôn vào thành phố để bán.
Bản chất anh ta là kẻ mưu mô, tàn nhẫn, lạnh lùng.
Anh ta nói anh ta quen biết Hàng Tầm, có lẽ họ biết nhau trong khoảng thời gian đó.
Vì vậy, Hàng Tầm bảo anh ta tìm Triệu Minh Minh, lợi dụng việc cô ta có thai để uy hiếp Hứa Kiến Bang.
Hứa Kiến Bang đã phải thỏa hiệp.
Cuối cùng toàn bộ số tiền đó đều chuyển vào tài khoản của bà Triệu - một người già cả lú lẫn, sau đó anh ta đã rút tiền ra cho Hàng Tầm sử dụng.
Vì Hàng Tầm muốn giết Nhện Đen, anh ta cắt đứt quan hệ với Hàng Tầm và định nuốt trọn số tiền đó.
Vấn đề là ở đây.
Tài khoản của bà Triệu do anh ta quản lý, khi bị phát hiện, trong tài khoản còn lại khoảng hơn năm mươi vạn tệ.
Hơn một trăm vạn tiền mặt đã được rút ra và không ai biết nó đã đi đâu.
Cách giải thích phổ biến: Anh ta đã tiêu dùng cho bản thân, hoặc chuyển tiền vào tài khoản ở Hồng Kông, không thể truy tìm.
Nhưng tại sao anh ta lại chuyển tiền vào tài khoản ở Hồng Kông, trong khi bản thân đang ở đây?
Mà tất cả chi tiêu của Hàng Tầm đều nằm trong mức lương bình thường của ông ấy.
Vậy số tiền đó đã đi đâu?
Hứa Dã cho rằng, họ đã hỏi đi hỏi lại Hàng Du Ninh, bố cô đã nói gì trước khi chết.
Chính là manh mối về số tiền đó đang ở đâu.
Tống Chi Giang vỗ vai Hứa Dã, nói: "Trên đời có bao nhiêu vụ án còn nghi vấn, sao cậu cứ phải kiên quyết đâm đầu vào vụ này vậy? Câu chuyện của những năm tám mươi, hãy để lại cho những năm tám mươi đi."
Hứa Dã không nói gì, xe lướt vào màn đêm.
Tống Chi Giang tưởng anh sẽ không trả lời, đột nhiên Hứa Dã lên tiếng: "Tôi đã hối hận."
Tống Chi Giang: "Hả?"
Hứa Dã lắc đầu, không nói gì thêm.
Anh hối hận vì đã nói với Hàng Du Ninh về chuyện của Hàng Tầm.
Sau đó, vì không có chứng cứ xác thực, lại thêm thời gian đã lâu, cuộc điều tra về Hàng Tầm đã bị bỏ ngỏ.
Nói cách khác, nếu anh kiên định hơn một chút, anh hoàn toàn có thể giấu cô chuyện của Hàng Tầm suốt đời.
Như vậy, cô vẫn là cô con gái nhỏ ngưỡng mộ bố, dù phải đối mặt với nhiều áp bức và khó khăn, trong lòng cô vẫn luôn có một ngọn hải đăng, cô vẫn giữ được niềm vui trong sáng và rực rỡ.
Nhưng…
Hứa Dã không thể quên được Tết năm đó, Hàng Nhã Phỉ trở về từ Thâm Quyến, đã là chủ của một công ty ngoại thương.
Hàng Kiến Thiết cũng đưa vợ về, nhà Trương Thục Phân chưa bao giờ ồn ào như vậy.
Hàng Du Ninh cũng đang cười, gói sủi cảo, xem chương trình Tết, đốt pháo.
Kể từ khi ông nội qua đời, Hứa Dã chưa từng đón Tết cùng gia đình nữa, anh cũng rất vui, rất phấn khởi.
Sau khi đồng hồ điểm mười hai giờ, mọi người đều mệt, chuẩn bị đi ngủ.
Hàng Du Ninh lại đến bên cạnh anh, thì thầm: "Anh, anh đưa em về nhà được không?"
Anh ngẩn người, tưởng rằng cô sẽ ngủ ở nhà.
Nhưng anh vẫn thu dọn đồ đạc, đi cùng cô.
Vì đang dịp Tết, xe buýt ngừng hoạt động, anh đạp xe đạp đưa cô về, cẩn thận di chuyển trong đêm đông lạnh lẽo vắng vẻ.
Sông Tiền Đường vẫn cuộn chảy trong cái lạnh buốt của mùa đông, khi Hứa Dã qua cầu, anh nói: "Nếu ở Đông Bắc thì tốt biết mấy, anh sẽ làm cho em một chiếc xe băng."
Hàng Du Ninh bỗng lặng lẽ nhảy xuống xe đạp, lao thẳng về phía thành cầu!
Nửa thân người cô đã vươn ra ngoài, chỉ một giây nữa thôi, cô sẽ chôn thây trong dòng nước sông lạnh buốt.
Anh ôm chặt cô, cả hai ngã nhào xuống đất, tim anh đập loạn xạ, hét to: "Hàng Du Ninh! Em điên rồi à…"
Anh nói được một nửa thì dừng lại.
Hàng Du Ninh vùi mặt vào đầu gối, cô đang khóc, không một tiếng động, đau đớn xé lòng.
Một bông tuyết rơi xuống từ bầu trời xanh thẫm, sau đó từng mảng rơi xuống, rơi vào dòng nước cuồn cuộn, cũng rơi xuống đỉnh đầu cô.
"Anh ơi, em không chịu nổi nữa." Cô nói nhỏ: "Quá đau khổ, em thật sự không chịu nổi."
"Đừng sợ, anh ở đây, anh sẽ ở bên em."
Hứa Dã ôm chặt lấy cô, anh đã làm cảnh sát nhiều năm, cũng coi như là người mạnh mẽ cứng rắn.
Nhưng khoảnh khắc này, lòng anh đau như cắt, phải làm sao bây giờ? Anh không thể gánh chịu nỗi đau thay cô.
Anh chỉ có thể ôm chặt lấy cô.
Vũ trụ bao la chìm vào mùa đông lạnh giá, họ là nguồn ấm áp duy nhất của nhau.