Tiệm Tạp Hóa Cấm Nuôi Hổ Đói

Chương 70

Cuộc sống hằng ngày của cặp vợ chồng những năm 1990

1

“Đệ gồng gánh, ta dắt ngựa, đón chào ngày mới, tiễn biệt ánh chiều tà...” (*)

(*) Bài hát “Xin hỏi đường ở phương nào?” – nhạc phim Tây Du Ký.

Buổi chiều oi bức, có vài gia đình mang bàn ăn và chiếu ra ngoài để hóng mát. Thậm chí họ còn kéo cả TV ra, dưới chung cư đang chiếu “Tây Du Ký”, đám trẻ con ngồi khoanh chân trên chiếu, ăn đậu xanh đá xay và kem que rất cứng.

Hứa Dã mặc đồng phục cảnh sát, xách một con cá và một túi rau, cẩn thận bước qua đám người đang ngồi hóng mát.

“Ôi, hôm nay cảnh sát Hứa nấu cá đấy à?”

“Con cá tươi ngon thế này, phải hấp mới ngon.”

“Chú Hứa ơi, hôm nay chú có đi bắt người xấu không ạ?”

Hứa Dã không thích chuyện trò. Anh vốn ít nói, ở đồn cảnh sát, phải lặp đi lặp lại một câu nói đã khiến anh mệt mỏi. Về nhà, anh chỉ muốn im lặng.

Về đến nhà, anh để cá vào bồn rửa, mở vòi nước chảy nhỏ để nước giữ cho cá tươi.

Sau đó, anh đi tắm, rửa sạch hơi nóng và cảm giác oi bức trong người mới thấy dễ chịu đôi chút.

Tắm xong, anh giặt quần áo, thay bộ đồ cũ sạch sẽ, xắn tay áo lên bắt đầu nấu cơm tối.

Con cá tất nhiên là để kho, vì Ninh Ninh thích vị đậm đà. Ngoài ra, anh cũng hầm một con gà mái già với táo đỏ, hạt sen, ngô và cà rốt trong nồi đất...

Củ niễng non tươi ở miền Nam xào với thịt ba chỉ, làm món khổ qua xào trứng cuối cùng để thanh nhiệt…

Trời dần tối, làn gió mát thổi nhẹ qua cành hoa.

Trong hành lang vang lên tiếng giày cao gót.

Khóe miệng Hứa Dã thoáng nhếch lên một nụ cười khó nhận ra. Anh bắt đầu làm nóng dầu xào rau.

Hàng Du Ninh vừa đi vừa vui vẻ chào hỏi mọi người: “Chú Ngô ơi! Chú ăn tối chưa ạ?”

“Cháu không làm bài tập mà chạy ra đây chơi hả?”

Thậm chí cô còn đứng lại đó, thong thả trò chuyện nửa tiếng với một thím nào đó, vì thím ấy là khán giả trung thành của “Đôi mắt quan sát”.

Khi cô mở cửa, ánh hoàng hôn dịu dàng đã chiếu khắp căn phòng, chiếc quạt quay cót két, bàn ăn đã bày biện cơm nước đầy đủ, TV đang chiếu “Cối xay gió” - chương trình thiếu nhi duy nhất mà Hàng Du Ninh yêu thích.

Hứa Dã thò đầu ra từ bếp, nói: “Trong tủ lạnh có nước ngọt đấy.”

Nói xong, anh quay vào bếp tiếp tục xào nấu.

Công việc của cả hai đều bận rộn, một tháng mà chẳng ăn chung được mấy bữa. Hiếm lắm mới có cuối tuần cả hai đều rảnh nên nhất định phải ăn một bữa ngon.

Hàng Du Ninh đi tắm. Hứa Dã đã tắm trước nên cả căn phòng tràn ngập mùi dầu thơm. Bên ngoài khung cửa sổ nhỏ, những đám mây đỏ rực sắp tan biến.

Đột nhiên Hàng Du Ninh nhớ lại nhiều năm trước, khi cô còn là sinh viên đại học, trò chuyện với mấy chị em trong ký túc xá. Các bạn hỏi cô: "Cậu chắc chắn ở bên anh ấy sẽ hạnh phúc chứ?"

2

Ngày hôm đó cũng là một buổi chiều tà như bây giờ. Sau khi tắm rửa xong, họ ngồi tại chỗ của mình vừa chải đầu vừa trò chuyện, hương thơm lan tỏa khắp phòng.

Tiếng trạm phát thanh vang vọng khắp khuôn viên trường:

"Cuối thu mát mẻ, hương quế thơm ngát, Trường Sư phạm Thu Thanh lại chào đón một buổi dạ hội chào tân sinh viên..."

Viên Viện bỗng hào hứng reo lên: “Tớ cứ nghĩ là không tổ chức chứ! Các chị em, đi không?”

Phương Phương đáp: "Đương nhiên phải đi rồi, lần này còn có bên Học viện Y nữa, bên đó có một anh đẹp trai trông rất giống Phí Tường đấy!"

“Không biết xấu hổ!”

Các cô gái cùng hò hét rồi cười phá lên.

Chỉ có Hàng Du Ninh vẫn lặng lẽ chải mái tóc ướt của mình.

Viên Viện sáp tới, choàng tay qua cổ cô hỏi: “A Ninh, cậu có đi không?”

“Tớ không đi đâu, tớ còn phải đọc sách.”

Viên Viện im lặng một lúc, thì thầm hỏi nhỏ: “Có phải chú cảnh sát nhà cậu không cho cậu đi không?”

“Không phải.”

“Thế thì đi đi.”

Viên Viện bất ngờ nói với giọng như đinh đóng cột, làm Hàng Du Ninh ngơ ngác nhìn cô ấy.

“Tại sao không đồng tình với chuyện con dâu nuôi từ bé? Vì người ta chưa hiểu chuyện đã định sẵn cả đời.”

Viên Viện xuất thân từ một ngôi làng nhỏ trên núi, từng chứng kiến nhiều cuộc hôn nhân ép buộc, cô ấy thề sẽ yêu tự do và tìm một người đàn ông như Hứa Văn Cường.

Viên Viện nói: “Cậu cũng ở bên chú cảnh sát từ lúc chẳng hiểu gì về tình yêu. Cậu chắc chắn giữa hai người là tình yêu chứ?”

Một người bạn khác xen vào, hỏi: “Cậu có chắc là sau này mình sẽ hạnh phúc không?”

“Nếu sau này cậu gặp được người tốt hơn anh ấy thì sao?”

Hàng Du Ninh bị vây quanh, cô ngẩn ngơ trong giây lát, chỉ có thể nhấn mạnh: “Tớ sẽ không rời xa anh của tớ.”

“Nhưng lòng biết ơn không phải tình yêu!”

Viên Viện khẳng định chắc nịch: “Cậu còn trẻ như vậy, sao có thể vội vàng định sẵn cả cuộc đời mình!”

Cô đã nghe câu nói này vô số lần từ mọi người.

Ai cũng nghĩ rằng giữa cô và Hứa Dã không phải là tình yêu, mà chỉ là thói quen, là lòng biết ơn, là anh em.

Nhưng rốt cuộc tình yêu là gì? Là những lời thề non hẹn biển trong tiểu thuyết Quỳnh Dao, là những lời ngọt ngào bên những hàng cây trong trường, hay là giống như chị gái cô, thấy chán thì đổi bạn trai mới?

Cô không biết. Dường như cô bẩm sinh bị thiếu dây thần kinh để cảm nhận tình yêu.

Bố mẹ cô cũng chưa bao giờ nói cho cô biết tình yêu là gì.

3

Hứa Dã đang ở đồn cảnh sát, vì một vụ trộm ở tiệm vàng mà đã ba ngày rồi anh không về nhà.

Anh bỏ kính xuống, xoa phần giữa đôi lông mày, nói với Tống Chi Giang: "Tối nay tôi cần về nhà một chuyến."

Tống Chi Giang hỏi: “Sao vậy?”

Hứa Dã là người cuồng công việc, chủ động yêu cầu về nhà thế này, có khi cơ thể anh đã như nỏ mạnh hết đà, anh phải chủ động quan tâm nó.

Không ngờ Hứa Dã nói: “Hôm nay Ninh Ninh về.”

Tống Chi Giang trợn mắt suýt thì bay lên tận trời.

“Làm ơn đấy, cậu có tí chí hướng được không?” Tống Chi Giang nói: “Cô ấy về nhà thì liên quan gì đến cậu? Chẳng lẽ cậu còn phải bón cơm cho cô ấy à? Cô ấy đâu phải trẻ con ba tuổi.”

Hứa Dã nhíu mày, không vui đáp lại: “Cậu giống mặt trăng ấy, suốt ngày chỉ biết nghĩ đến chuyện nhà người ta, tự lo cho mình đi!”

Hai người chuẩn bị đấu khẩu thì điện thoại của Hứa Dã đổ chuông. Hàng Du Ninh gọi cho anh từ bốt điện thoại công cộng: “Anh ơi, trường em có hoạt động, xong việc em sẽ ở lại ký túc xá, tuần này không về nhà nữa.”

“Được rồi.”

Hứa Dã lại hỏi: “Có tiền không?”

“Có.”

“Ừ.”

Cúp máy xong, Tống Chi Giang cười trên sự đau khổ của người khác, chọc ghẹo: “Nói thật chứ, hai người các cậu nên đăng ký kết hôn trước đi, không thì thật khó nói kết cục sẽ ra sao.”

Hứa Dã day trán, không để ý đến Tống Chi Giang.

“Cuộc sống đại học phong phú lắm đấy, trai trẻ bâu tới, sao cô ấy còn nhớ gì đến cậu nữa?”

Hứa Dã đáp: “Vậy chẳng phải rất tốt sao?”

Tống Chi Giang ngơ ngác, hỏi: “Sao cơ?”

Hứa Dã lạnh lùng đáp: “Tôi nói là làm việc đi!”

Anh cầm xấp tài liệu dày cộm lên, tiếp tục công việc của mình.

So với những cảnh gây cấn trong phim hình sự, công việc thực tế của họ có thể nói là nhàm chán.

Việc phá án cần lời khai, càng cần những vật chứng trực tiếp. Công việc của họ là thu thập các dấu vết như máu, chất dịch, lông tóc, đầu mẩu thuốc lá, dấu vân tay, và các mẫu sinh học tại hiện trường để xác định danh tính của nghi phạm.

Trong thời đại này, các thiết bị vẫn còn thô sơ, Hứa Dã phải tự mình đối chiếu hàng ngàn, hàng vạn dấu vân tay bằng mắt thường mới có thể tìm ra phương hướng cho vụ án.

Công việc vô cùng khô khan nhưng họ phải nhanh, phải làm cho kịp.

Vì hiệu suất công việc của họ quyết định trực tiếp đến tốc độ phá án.

4

"Đóa hồng thẹn thùng lặng lẽ hé nở

Chầm chậm mở ra tình cảm nàng để lại nơi tôi

Bàn tay mùa xuân lật mở sự chờ đợi của nàng

Tôi thầm nghĩ liệu có nên nhẹ nhàng hái nàng xuống không."

Hàng Du Ninh mặc một chiếc áo len mohair màu trắng, kết hợp với váy xếp ly màu nâu, trang điểm nhẹ nhàng, che vết sẹo dưới mắt. Viên Viện trang điểm cho cô, cô ấy rất khéo tay trong việc này.

MC bắt đầu bằng vài hoạt động khuấy động bầu không khí.

Tiếng đàn piano vang lên, các cô gái có bạn nhảy nhanh chóng xoay tròn bước vào sàn khiêu vũ.

Hầu hết các cô gái đều ngại ngùng, lúng túng đứng một bên, chờ đợi các chàng trai rụt rè bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay mình.

Ánh đèn mờ ảo cùng với nhạc điệu trang nhã đã tiếp thêm rất nhiều can đảm cho các chàng trai và các cô gái.

Hàng Du Ninh ngồi một lúc thì một chàng trai bước đến hỏi: "Mình có thể mời bạn nhảy một bài không?"

Chàng trai cắt tóc ngắn, đeo kính, sạch sẽ gọn gàng, trông không gây đáng ghét chút nào.

Hàng Du Ninh gật đầu đáp: "Mình nhảy không giỏi lắm."

Cô đã tập nhảy chậm bốn bước cấp tốc với mấy cô bạn ở ký túc xá.

"Không sao đâu, mình, mình cũng không rành lắm." Chàng trai lắp bắp.

Tay anh chàng hồi hộp đặt lên eo cô, hai người họ gần nhau đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Cậu ấy rất căng thẳng, run rẩy liên tục, thậm chí khi trò chuyện giọng còn hơi run: "Bạn học ngành Báo chí phải không?"

"Đúng rồi, còn bạn?"

"Ngành tiếng Trung."

Cậu chàng lúng túng tìm đề tài: "Bạn nhảy rất giỏi."

"Cảm ơn."

Có lẽ nhờ việc tập võ, cô nhảy thực sự rất tốt, trở thành tâm điểm trên sàn khiêu vũ.

Kết thúc một bài nhạc, một chàng trai khác đến mời cô nhảy.

Chàng trai này nhảy giỏi hơn, dẫn dắt cô thực hiện nhiều động tác khó.

Âm nhạc trở nên dồn dập, chấn động đến mức làm thái dương cô giật giật.

Khiêu vũ xã giao có lẽ là sự tương tác gần nhất với tình yêu, vừa thân mật, vừa như gần như xa, có thể cùng nhau đi một chặng nhưng cũng có thể dễ dàng rời đi bất cứ lúc nào.

Các chàng trai và các cô gái trẻ trung chìm đắm trong âm nhạc, bóng dáng giao hòa, mùi hương dầu tắm gội và mùi mồ hôi xen lẫn, ai nấy đều trò chuyện nhiệt tình.

Chẳng mấy chốc, Hàng Du Ninh đã đi đến giữa sàn khiêu vũ.

Cô nhảy múa, xoay tròn không ngừng, cứ xoay, xoay mãi.

Cô ngước đầu lên, nhìn bóng đèn tròn đẹp đẽ, hết lần này đến lần khác cảm nhận một cách sâu sắc hơn về một từ:

“Nhàm chán.”

5

Bên phía Hứa Dã, anh làm việc đến tận mười hai giờ, cuối cùng cũng tìm ra một chút manh mối:

Nhân viên cửa hàng vàng bị bịt mắt và trói chặt, lẽ ra sợi dây thừng phải có dấu vết giãy giụa, nhưng nó lại không có gì hết.

Bên cạnh tủ có dấu vân tay của nhân viên đó, dấu vết cho thấy anh ta đã dồn rất nhiều sức lực để di chuyển tủ, cùng với bọn cướp.

Điều này không khớp với lời khai.

Công tác điều tra tiếp theo là việc của các tổ khác.

Hứa Dã mời mọi người đi ăn khuya.

Họ ăn món phở xào và bánh bao súp, không dinh dưỡng, không vệ sinh, nhưng nhiều dầu mỡ và bao no.

Mọi người hò reo ăn xong rồi quay về ký túc xá chợp mắt một chút.

Hứa Dã cũng nên như vậy.

Nhưng anh nhìn lên vầng trăng khuyết, bỗng cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Người thô lỗ như anh không thể miêu tả chính xác về cảm giác đó.

Anh luôn đột nhiên có một khoảnh khắc cảm thấy rất cô đơn ở trong những tình huống rất nhộn nhịp, rất đáng vui mừng.

Anh thu dọn một ít quần áo để thay, chuẩn bị về nhà một chuyến - nhà của anh và Hàng Du Ninh.

Từ khi căn nhà này được chia xuống, hai người cùng nhau trang trí cho nó.

Họ cùng sơn tường, cùng lát gạch men, cùng đi khắp nơi mua sắm đồ nội thất vừa rẻ vừa đẹp.

Đó là khoảng thời gian vui vẻ và yên tâm nhất trong đời anh.

Cũng là lần đầu tiên sau khi trưởng thành, anh có cảm giác mình có một mái ấm.

Ban đầu anh đi bộ, sau đó dần dần chạy nhanh hơn, dưới ánh trăng như nước, anh càng chạy càng nhanh...

Rồi anh gặp Hàng Du Ninh dưới chân tòa nhà.

6

Hàng Du Ninh đã rời khỏi khi bầu không khí tại bữa tiệc đang ở thời điểm sôi nổi nhất.

Mọi người đều nói rằng cô nên bước ra khỏi vùng an toàn của mình, đi tìm tình yêu.

Cô cũng đã thử, nhưng phát hiện ra mình không thích bầu không khí đó, cũng không thích những chàng trai đó, dù có nắm tay hay ôm eo, cô cũng rất khó để cảm thấy đỏ mặt và tim đập nhanh với họ.

Cô đã phải rất nỗ lực để kiềm chế cảm giác chán ghét theo bản năng.

Cô định quay về ký túc xá, nhưng bỗng cảm thấy mình rất muốn về nhà.

Căn nhà mà cô và Hứa Dã đã cùng nhau xây dựng từng chút một, với cánh cửa màu xanh da trời, chiếc ghế sô pha cũ bọc vải màu vàng nhạt, kệ sách cao chạm trần.

Nó không quá tinh tế hay thời thượng, nhưng khi ở đó, trong lòng cô cảm thấy bình yên, cô thích sự bình yên đó.

Cô đã nhảy lên tuyến xe cuối cùng.

Sau khi xuống xe, trên con đường ngập tràn hoa quế nở rộ giữa đêm ban, khi đi đến cuối đường, cô nhìn thấy Hứa Dã.

7

“Em ăn gì chưa?”

“Em chưa.”

“Em muốn ăn gì?”

“Em muốn ăn mì.”

Bữa tiệc có phục vụ đồ ăn, nhưng cô không thích ăn những viên kẹo chất lượng kém ấy, cô thích ăn mì nóng, giống như bát mì trước mặt, nó được xào nóng với mỡ lợn, thêm hành lá và một quả trứng bên trên.

Hứa Dã làm hai bát, họ ngồi đối diện nhau dưới ánh đèn vàng nhạt, ăn hết mà không ai nói một lời, nhưng trong lòng cảm thấy yên bình và ấm áp.

Họ nói rằng như vậy không giống tình yêu, không lãng mạn.

Nhưng chỉ có những khoảnh khắc như thế này, chỉ khi ở bên anh, trong lòng cô mới cảm thấy dịu dàng và an yên nhất.

Hàng Du Ninh nói: "Anh ơi, hôm nay em đã đi nhảy đấy."

Hứa Dã hơi bất ngờ, nhướng mày hỏi: "Thế nào?"

Cô không trả lời, mà đứng dậy, cười nói: "Anh có biết nhảy không?"

Cô biết Hứa Dã luôn chiều theo mọi yêu cầu của cô.

Để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của hàng xóm, họ cởi giày, đứng trên thảm, chậm rãi xoay tròn, một tà tà, hai tà tà...

Tay anh ôm lấy eo cô, hơi thở của anh phả vào môi cô, rất gần...

Đột nhiên Hàng Du Ninh ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Hơi thở trở nên rối loạn, cơ thể mềm mại, cực kỳ mềm mại, chỉ còn lại sự quấn quýt của đầu lưỡi.

Cô rời khỏi anh trong hơi thở dồn dập, đôi mắt trong veo quan sát biểu cảm của anh, nhỏ giọng nói một câu gì đó.

Hứa Dã cảm thấy đầu óc rối loạn, không nghe rõ, cúi đầu để lắng nghe.

Anh nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô: "Anh có thích không?"

Anh ngây ngốc nhìn cô, cô cười và nhẹ nhàng nói: "Em rất thích."

Thích nhảy múa với anh, cũng thích nụ hôn say đắm này.

Đó chính là thích, thích một cách chân thành hơn bất cứ điều gì khác.

Hứa Dã không thể chịu đựng thêm nữa, anh bế bổng cô lên, áp cô vào tường và hôn lên đôi môi cô thật mạnh mẽ.

Đêm đã khuya, hương hoa quế bay xa theo gió.

Dưới ánh sáng vàng mờ nhạt, không biết ai đã thốt ra những lời run rẩy đầy khát khao: "Thích, mẹ nó, anh/em thật sự muốn móc trái tim mình ra cho em/anh ném chơi, anh/em cũng thích em/anh."

8

"Ăn cơm thôi...”

Hứa Dã ở bên ngoài gọi với vào, Hàng Du Ninh đóng vòi nước, lau mặt, cũng tỉnh lại từ những kỷ niệm.

Hứa Dã đã nấu một bàn đầy thức ăn, hai người thỉnh thoảng nói về công việc, đa phần đều im lặng.

Nhưng sự im lặng này rất thoải mái, dễ chịu, giống như làn gió mát thổi vào từ ban công sau khi tắm xong.

Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau rửa bát, trong làn bọt xà phòng tung tóe, họ chia sẻ một nụ hôn.

Hứa Dã dùng đĩa hát bật nhạc jazz, giơ tay về phía Hàng Du Ninh.

Đêm đó, cô nhận ra rằng cô thật sự thích nhảy múa.

Nhưng không phải ở trong sàn nhảy, không ở bất kỳ nơi ồn ào nào.

Sắc trời dần tối, căn phòng bao trùm trong sắc xanh lam, giống như một đại dương.

Cô đưa tay cho người mà cô tin tưởng nhất, từ từ, từ từ, chìm xuống nơi sâu thẳm nhất của đại dương.

Cuộc đời rất dài.

Mỗi người chỉ có thể nhảy điệu nhảy của riêng mình.

Nhưng nếu có thể mời người mình thích làm bạn nhảy.

Cũng là một điều cực kỳ đẹp đẽ, cực kỳ tuyệt vời.

Bình Luận (0)
Comment