Chỉ mong như vậy, năm tháng dài lâu đều như hôm nay, vậy là đủ.
Một ngày bình thường sau khi Diêu Như Ý kết hôn, thực ra bắt đầu bằng tiếng gầm lớn đầy uy lực của a gia.
"Đồ nhóc thối, đó là cái khăn rửa mặt của Thái Gia Gia ngươi, ngươi chùi chân chó đấy hả!"
Nàng vừa ngáp vừa đi từ cửa hông ra, liền thấy bộ râu bạc của Diêu Khải Chiêu tức đến mức dựng đứng lên, ông tóm lấy da cổ một con chó con béo ú vẫn chưa hết sữa, nhấc bổng nó lên. Bốn cái chân béo của con chó rời khỏi mặt đất, nó lập tức ngoan ngoãn hẳn, nhút nhát kẹp đuôi g*** h** ch*n, còn lay lay ra vẻ lấy lòng.
Nằm dưới đất là cái khăn vải thô của a gia, dính đầy vết chân chó.
Con chó con này có lưng đen bụng vàng, có hai cái "lông mày đậu" (vệt lông trên mắt). Nó là con của con Thiết Bao Kim nhà nàng với con chó cái mới nuôi của Lâm tư tào trong hẻm sinh ra. Diêu Như Ý thấy trong ổ có mỗi con này là giống hệt Thiết Bao Kim, bèn dùng một miếng thịt ba chỉ để "cưới" nó về.
Thiết Bao Kim được các học tử đặt biệt danh là Kim tiến sĩ, vì vậy Diêu Khải Chiêu liền đặt tên cho chó con là Kim Nguyên Bảo.
Kim Nguyên Bảo quậy phá khắp nơi, cắn bàn gặm ghế, tài năng phá nhà là tự học mà thành. Đại Hoàng khinh bỉ dạy dỗ nó mấy lần, cuối cùng bị con chó con bất tài này làm cho tức đến mức bỏ về Tri Hành Trai không chịu về nhà.
Nhưng A Gia vẫn cưng chiều con "cháu chó" này, nên ngày nào cũng phải diễn lại màn này.
Hoặc là khăn rửa mặt bị tai họa, hoặc là quần áo bị chó tè lên, hoặc là miếng thịt trong bát bị chó cắp đi. Tóm lại, ngày nào cũng có chuyện mới mẻ. Ông cụ ngày nào cũng đuổi chó, khiến cho chân cẳng cũng linh hoạt hơn.
Diêu Như Ý đã quen rồi, cười chào a gia một tiếng rồi tự mình đi rửa mặt.
Nàng mở cửa tiệm tạp hóa, phủi bụi trên quầy hàng tỉ mỉ một lượt. Tùng bá cũng đã dọn bữa sáng lên bàn, gọi mọi người vào ăn.
Hôm nay ăn bún, là loại bún được gửi từ Giang Tây đến hàng tháng.
Trong cái bát gốm thô lớn, nước dùng xương nóng hổi, sợi bún gạo trắng ngần nằm ở giữa, những lát thịt heo thái mỏng tươi mềm vừa chần qua xếp trên đó, tiết heo mềm mượt, gan heo bùi bùi kèm theo vài bông nấm rừng thơm lừng, rau xanh tươi rói và một nhúm củ cải muối thái hạt lựu để tăng vị. Tùng bá còn đặt thêm cho mỗi người một quả trứng lòng đào, lòng đỏ bán lỏng rung rinh, mùi vị thật tuyệt vời.
Thêm vào đó là dầu cháo quẩy mua ở ngoài, bẻ ra chấm vào nước dùng ăn. Vỏ giòn, ruột dai, hút đẫm nước dùng, ngon không tả xiết. Sợi bún mượt mà dai giòn, quyện với nước dùng tươi ngon trôi tuột xuống làm ấm bụng.
Diêu Như Ý, người không thể thiếu cay, còn thích thêm một thìa dầu hoa tiêu và dầu thù du tê tê cay cay, nóng bừng cả miệng, ăn kèm với bún thơm, mượt mà và mềm mại, nàng húp rột rột đến mức toát mồ hôi trên trán, thật là sảng khoái.
Nàng đang ngồi húp bún trộn bên cửa sổ tiệm, bưng bát ngồi trước cái bàn nhỏ kê sát cửa.
Bên ngoài cửa sổ, con hẻm dần trở nên nhộn nhịp, các học tử đã lần lượt thức dậy đi học.
Một lúc sau, Lâm Văn An và Tri Hành cũng dậy. Hôm nay hắn nghỉ phép, hơn nữa nửa đêm Tri Hành tè dầm hai lần, đều là hắn âm thầm thức dậy lo liệu nên hôm nay dậy hơi muộn hơn.
Vẻ mặt hắn mang theo chút mệt mỏi nhưng thần thái lại hiền hòa. Tiểu Tri Hành dụi mắt, khuôn mặt nhỏ hồng hào, tóc vẫn còn rối bù, chưa hết buồn ngủ.
Diêu Khải Chiêu vừa thấy cháu gái cưng của mình lập tức bỏ lại bát bún vừa ăn được vài miếng, cũng chẳng thèm để ý đến Kim Nguyên Bảo đang lén lút thò đầu qua mép bát thèm thuồng miếng thịt trong bát ông.
Ông cười tươi như hoa đưa tay ôm Tri Hành còn nửa tỉnh nửa mê vào lòng, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng thủ thỉ với cô bé: "A Hành của chúng ta ngủ có ngon không, tè dầm rồi sao? Không sao không sao cả! Cha nương con lúc bằng con cũng tè dầm mà, ai mà chẳng tè dầm, tè dầm tốt lắm chứ sao, không nên nhịn đâu..."
Ôi chao tình thương cách một thế hệ này quá lớn rồi, Diêu Như Ý nghe mà mặt đơ ra.
Lâm Văn An rửa mặt xo liền rất tự nhiên bưng bát đến ngồi cạnh nàng cùng ăn. Tuy Tri Hành mới chưa đầy ba tuổi nhưng Diêu Như Ý đã có cảm giác mình với Lâm Văn An như là vợ chồng già rồi.
Nàng cũng rất tự nhiên dựa lấy lưng hắn làm chỗ dựa. Dưới sự giám sát của Diêu Như Ý, hắn đã chăm sóc cơ thể vài năm, khung xương được phủ một lớp cơ bắp cân đối, có độ đàn hồi ấm áp và dày dặn khiến nàng an tâm. Người hắn cũng tròn trịa hơn một chút, má có sắc hồng, không còn vẻ trắng bợt đáng thương ngày nào.
Lâm Văn An cảm nhận được sự tựa vào của nàng, hơi nghiêng người điều chỉnh tư thế để nàng dựa vào thoải mái hơn. Lúc này hắn mới bưng bát lên cúi đầu húp một ngụm nước dùng nóng. Vừa lúc đó, một học tử dậy sớm thò đầu vào cửa sổ muốn mua bữa sáng.
Diêu Như Ý định đứng dậy, hắn đã đặt bát xuống: "Nàng ngồi đi, để ta."
Học tử kia nhận ra Lâm Đại Nhân, kinh ngạc đến mức luống cuống tay chân, vội vàng lau tay liên tục lên quần áo rồi mới cung kính nhận lấy suất ăn bình dân mười văn tiền, cúi mình thật sâu qua cửa sổ, miệng nói "Chào Lâm đại nhân ạ" rồi như được đại xá mà chuồn mất.
Diêu Như Ý thấy thú vị, miệng vẫn đang húp bún, hỏi ngắc ngứ không rõ lời: "Họ sao lại sợ chàng thế?"
Lâm Văn An lo xong lượt này quay lại, bún trong bát đã bị nguội vón lại, hắn cũng không bận tâm, cúi đầu ăn vài miếng, tiện tay chỉ vào cái biển quảng cáo bắt mắt về sách mới phát hành ở cửa Tri Hành Trai đối diện: "Tuyển tập đề mới ra lò, vũ khí lợi hại cho thi cử, không thể bỏ qua!"
Diêu Như Ý nhìn theo ngón tay hắn, không nhịn được cười.
Cũng phải thôi, một Diêm Vương sống chuyên biên soạn sách ôn thi và ra đề ngay tại đây, học tử nào mà không sợ hắn? Không, có lẽ là vừa yêu vừa sợ, dù sao hướng ra đề của Lâm Văn An rất chuẩn xác. Vì từ nhỏ đã phụng sự Quan Gia, ngay cả tâm ý của Quan Gia hắn cũng hiểu rõ, có lần đề thi Đình (thi Hội) đã bị hắn đoán trúng đến bảy tám phần.
Ăn sáng xong, Diêu Như Ý ra ngoài dạo quanh Tri Hành Trai một vòng, kiểm tra sổ sách một lát tiện thể cùng Mạnh Viên Ngoại đi tuần tra một vòng hiệu sách hợp tác bên ngoài. Về đến nhà thì đã quá trưa.
Nắng đang gay gắt chiếu rọi trắng xóa. Tiếng ve sầu kéo dài râm ran. Trong sân nhỏ tĩnh mịch, ngay cả gió cũng lười biếng không lay động.
Chó và a gia đều đã ngủ.
Gaau Gâu nằm bò trong bóng râm mát mẻ, ngủ bốn chân chổng lên trời. Cái bụng phúng phính lông lá của nó phồng lên xẹp xuống theo hơi thở. Nó ngủ rất say, tiếng ngáy nho nhỏ vang động cả trời, hai mắt hé mở nửa chừng để lộ chút lòng trắng, trông thật mất phẩm giá.
May mà không để các học tử nhìn thấy bộ dạng xấu hổ này của nó. Hiện giờ trên mấy bức tường của Tri Hành Trai đều có tranh thủy mặc do các học tử giỏi hội họa vẽ Gâu Gâu, vẽ tinh tế và giống y hệt như thật.
Tùng bá không thấy đâu, đoán chừng lại đang nghỉ ngơi trong Tri Hành Trai.
Hơi nóng bốc lên ngùn ngụt. Diêu Như Ý đi tuần tiệm nửa ngày bên ngoài đã đổ mồ hôi đầy người. Nàng múc nước giếng và nước nóng, nhờ hai người hầu gái mới mời về giúp pha vài thùng nước ấm lạnh vừa phải rồi khiêng vào phòng tắm nhà họ Lâm.
Phía nhà họ Lâm cũng yên tĩnh. Phòng tắm nối liền với phòng ngủ của nàng, chỉ cách một cánh cửa trượt nhẹ nhàng. Nàng đẩy cửa, thò nửa người vào nhìn. Lâm Văn An thấy nàng về liền dựng một ngón tay thon dài lên, khẽ chạm vào môi.
Trong lòng anh là Tri Hành đang mơ màng sắp ngủ.
Diêu Như Ý lập tức gật đầu, bước nhẹ nhàng rồi cực kỳ cẩn thận khép cánh cửa trượt lại.
Nếu làm đứa bé tỉnh giấc thì cả buổi trưa này sẽ chẳng ai được ngủ nữa.
Trong phòng tắm, nước đã được xả đầy.
Phòng tắm này là do Diêu Như Ý tự quyết định xây mới sau khi kết hôn để tiện cho hai người họ sử dụng. Dù sao nếu đêm khuya có làm những chuyện "uyên ương thêu chăn lăn sóng đỏ, không dám lớn tiếng" cũng có thể chuẩn bị sẵn có chỗ tiện lợi để lau rửa. Bằng không phải gọi người hầu đến châm nước phục vụ, Diêu Như Ý e rằng sẽ ngượng chết thêm lần nữa.
Phòng tắm lát gạch sạch sẽ, có bình phong để treo quần áo, ở giữa xây một cái bể nhỏ tiện cho việc ngâm mình. Từ khi có phòng tắm này, Diêu Như Ý không còn đi tiệm Hương Thủy để tắm nữa. Tắm ở nhà mình cũng đủ thoải mái rồi, lại còn sạch sẽ.
Chỉ có Diêu gia gia là không thích. Phòng chính của nàng ở sân nhà họ Diêu, nàng nhường cho Diêu gia gia ở. Cái phòng nhỏ trước kia của Diêu gia gia, nàng cũng cải tạo thành phòng tắm.
Nhưng Diêu gia gia vẫn thà đi tiệm Hương Thủy tắm, ông bảo ở đó có người chà lưng, rửa mặt, lấy ráy tai, thoải mái hơn tự tắm ở nhà, mà tự tắm ở nhà còn phiền phức hơn.
Ông và Tùng bá đều là khách quen của tiệm Hương Thủy, thường hẹn gặp bạn già trong hẻm. Xách một cái giỏ tre nhỏ, bên trong đựng bã trà thảo dược, khăn tắm, vừa nói cười vừa thong thả đi bộ đến tiệm Hương Thủy. Sau khi chà rửa khắp người sảng khoái, lại đấm bóp vai gáy cho thư giãn gân cốt, cuối cùng còn được thưởng thức trà bánh tinh tế do tiệm chuẩn bị. Ăn uống no đủ mặt mày hồng hào rồi mới chậm rãi về nhà.
Diêu Như Ý cởi bỏ quần áo, dùng nước ấm tắm sơ qua người. Vừa định bước xuống bể để ngâm mình liền nghe thấy cánh cửa trượt khẽ kêu một tiếng.
"Như Ý, A Hành ngủ rồi." Lâm Văn An ở ngoài hạ giọng nói.
Tiếng nước nàng khuấy động khá to, Diêu Như Ý không nghe rõ, quay người lại, cánh tay trắng ngần gác lên thành bể, tóc ướt dính vào cổ, khẽ hỏi: "Hửm? Chàng nói gì cơ?"
Hắn đành đẩy cửa bước vào, trong ánh mắt có chút bất lực nhưng cũng xen lẫn sự nhẹ nhõm: "Con bé cuối cùng cũng ngủ rồi."
Vòng qua bình phong, nàng thấy hắn mặc một chiếc áo choàng nhàu nát, trên vai thấm một mảng nước ướt đốm trắng đáng ngờ, đoán chừng là nước dãi của Tri Hành. Nhìn lên búi tóc, quả nhiên cũng bị Tri Hành vò rối. Một lang quân tuấn tú phong nhã, bị chính nữ nhi mình hành hạ đến không còn ra hình dạng gì nữa.
Trông thật đáng thương.
"Chàng cũng xuống ngâm đi, đỡ mệt." Kết hôn nhiều năm, Diêu Như Ý đã không còn ngượng ngùng nữa.
Trong làn nước ấm, nàng tựa vào lòng hắn, sóng nước nhẹ nhàng lan tỏa. Ban đầu chỉ là tựa vào, dần dần những va chạm và ôm ấp trong nước âm thầm thay đổi nhiệt độ. Diêu Như Ý xoay hẳn người lại, hai tay quấn lấy cổ hắn, ngước khuôn mặt còn dính nước lên, môi lưỡi giao hòa.
Hai người ôm sát lấy nhau, hơi thở hòa quyện. Đầu ngón tay v.u.ố.t v.e má, eo của đối phương, ngón tay lần mò trong hơi nước mờ ảo, cuối cùng đan chặt vào nhau.
Diêu Như Ý bị hôn đến hơi mơ hồ, cơ thể mềm nhũn, vô thức cọ xát nhẹ trong lòng hắn, như một con mèo lười biếng nũng nịu.
Tiếng nước thỉnh thoảng vang lên, tiếng th* d*c khe khẽ. Diêu Như Ý cắn môi, lên xuống bập bềnh như đang đi trên đường núi.
Nước bắn lên mắt và lông mày, nàng giơ tay định lau đi, nhưng cổ tay lại bị hắn nhẹ nhàng giữ lại.
Hắn lại cúi đầu xuống, hôn khắp người nàng từng chút một.
Nước trong bể gợn sóng đã lạnh từ lâu. Cuối cùng, hai người chỉ ôm chặt lấy nhau. Diêu Như Ý tựa đầu vào vai Lâm Văn An, nhắm mắt, cơ thể thỉnh thoảng run lên vì dư chấn chưa dứt.
Không biết qua bao lâu, khó khăn lắm mới bước ra khỏi bể, hai người khoác áo choàng vào. Diêu Như Ý được Lâm Văn An ôm vào phòng bên cạnh ngủ.
Phòng của Tri Hành có lan can bên giường, không sợ con bé lật ngã.
Hơn nữa bên cạnh giường còn có tiểu Bạch và tiểu Hoàng vào canh giữ.
Diêu Như Ý từ trước đến nay không thích người hầu phục vụ sát bên, phòng ngủ tuyệt đối không cho phép người khác tự ý vào. Có con rồi, vợ chồng muốn ấm áp một lát, chỉ có thể tranh thủ lúc nhàn rỗi như thế này.
Nghĩ đến chuyện này...
Lúc này, cơ thể Diêu Như Ý đang được bao bọc trong chiếc áo ngoài rộng rãi sạch sẽ của hắn, cả người vùi trong vòng tay vững chãi của hắn, thoải mái đến mức thở dài. Nàng không khỏi khẽ thở dài: "Ôi..."
Biết thế này, sinh con muộn hơn một chút cũng được. Giờ đây... phu thê đường đường chính chính mà cứ như đang lén lút ngoại tình vậy.
Nhưng mà... Diêu Như Ý bỗng nổi hứng, ngẩng đầu thổi hơi vào tai Lâm Văn An, nói giọng nhão nhẹt: "Quan nhân à, chàng cùng nô gia tư thông như thế này, nương tử nhà chàng có biết không? Về nhà có bị đánh không?"
Lâm Văn An khựng lại, cúi mắt nhìn nàng, đáy mắt đầy sự bất lực nhưng vẫn chiều theo lời nàng, khẽ đáp: "Nàng ấy không đánh người."
Diêu Như Ý run run vai, cả người vùi vào lòng hắn cười khúc khích.
Hắn lại hôn xuống.
Lát sau, tấm lưng hơi nóng của Diêu Như Ý chạm vào tấm chăn mềm trên giường trong phòng nhỏ. Màn lụa xanh chưa kịp buông, một bóng hình đã phủ xuống. Nàng dần mất hết sức lực, trên người lại rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, không khỏi nhíu mày, ngẩng cổ lên đòi hôn. Ngón tay nàng chỉ mò mẫm loạn xạ vào những sợi tóc rối tung của hắn.
Hắn cúi thấp hơn nữa.
"Núi tuyết trên tim" của nàng bị hắn nhẹ nhàng ngậm lấy.
Tóc rối, thân run, Diêu Như Ý chân tay mềm nhũn, nhắm nghiền mắt nói năng lảm nhảm. Ban đầu còn giả vờ gọi "Quan nhân, quan nhân," sau đó ngượng quá hóa giận gọi thẳng "Lâm Văn An," rồi sau đó hết hơi, chỉ còn lẩm bẩm gọi "Nhị Thúc, Nhị Thúc..."
Cuối cùng mệt đến mức cảm thấy tất cả những gì vừa tắm đều uổng phí.
Cuối cùng Lâm Văn An vẫn kiên nhẫn lấy nước ấm và khăn mặt lau rửa lại cho nàng lần nữa. Hai người mới sạch sẽ thơm tho ôm nhau ngủ thiếp đi.
Buổi trưa yên tĩnh, thời gian dường như ngưng đọng. Tủ đá lạnh trong góc nhà tỏa ra hơi mát mỏng manh, chiếu tre lạnh lẽo. Trước khi ngủ, Diêu Như Ý theo thói quen lăn vào lòng hắn, má cọ vào vạt áo ấm áp, giọng nói mang theo sự buồn ngủ sâu đậm, lơ mơ nhưng hài lòng: "Thật tốt..."
Lâm Văn An cũng cúi đầu xuống, ánh mắt dịu dàng.
"Ừm."
Đời này của hắn, không cầu gì khác.
Chỉ mong như vậy, năm tháng dài lâu đều như hôm nay, vậy là đủ.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lời của editor:
Vậy là hình trình của bộ truyện này đã kết thúc tại đây. Đây cũng là bộ truyện đầu tay mình edit, trong quá trình edit cũng ngộ ra được rất nhiều điều, vất vả thật sự. Tên riêng phải tra từ bản gốc ra Hán Việt, có chỗ khó hiểu hoặc tác giả dùng điển tích điển cố hoặc chơi chữ phải xem đi xem lại raw để dịch.
Xin được chân thành cảm ơn các độc giả đã đồng hành và yêu thích bộ truyện này.
Bộ này chắc chắn vẫn còn một vài lỗi chính tả và có chỗ edit chưa được mượt, mình sẽ beta lại khi có thời gian.
Mình rất thích văn phong của tác giả, nên mình sẽ edit tiếp bộ còn lại của tác giả là bộ “Quán mỳ nhỏ ở Biện Kinh”, những bộ khác tác giả đang ngâm nên mình sẽ theo dõi từ từ.
Tiếp theo mình sẽ hoàn nốt bộ “Tối có một tòa nhà ở quê: và đào thêm 2 hố mới mà mình cảm thấy văn án khá thú vị. Mong mọi người ủng hộ.
Chân thành cảm ơn và gửi lời yêu thương!