Tiên Công Khai Vật (Dịch)

Chương 174 - Chương 545: Phật Y Mạnh Dao Âm (2)

Chương 545: Phật Y Mạnh Dao Âm (2) Chương 545: Phật Y Mạnh Dao Âm (2) Chương 545: Phật Y Mạnh Dao Âm (2)

Chương 545: Phật Y Mạnh Dao Âm (2)

"Chuyết nhi, mẫu thân tặng con một món quà."

"Đây là Kính Đài Thông Linh quyết Chân kinh, một trong Tam Tông Thượng Pháp!"

"Mẫu thân đã giấu toàn bộ nội dung của nó vào Thần Hải của con, sau này nều con tu luyện môn công pháp này, nhất định sẽ không gặp bãt kỳ trở ngại nào."

Làm xong việc này, thân ảnh Phật Y Mạnh Dao Ẩm lặng lẽ biên mât. Khâm liệm, thiết linh đường, báo tang, đưa tang... Nhập liệm, tế lê, thủ linh, an táng... Phật Y Mạnh Dao Âm vân luôn âm thâm quan sát, tận mắt chứng kiến tang lê của "chính mình", trong lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp. Nhìn thầy Ninh Chuyết như một con rồi gô, yên lặng chịu đựng nôi đau mất mát, càng khiển nàng đau lòng khôn xiêt.

Nàng do dự, từ đầu đến cuối không chịu nhận con.

Bởi vì đạo thương!

Nàng cần phải xác nhận rằng bản _ thân đã thoát khỏi đạo thương. Nếu không, cho dù có nhận nhau, cũng chỉ là tăng thêm đau khổ và chia ly mà thôi.

Phật Y Mạnh Dao Âm ngừng thổ _ nạp, trong mắt lóe lên tỉa tử khí rồi biên mất.

"Đạo thương..." Trong lòng nàng tràn đầy tiêc nuôi.

Cho dù đã luyện hóa bản thân thành linh tính, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự dây dưa của nó. "Vậy thì lần này, ta còn có thể tồn tại bao lâu?"

Nàng cười khổ một tiếng, trong lòng cũng may mẫn vì bản thân không tiếp tục xuất hiện trước mặt Ninh Chuyết.

Đêm khuya.

"Nương, nương, nương đâu rồi, đừng bỏ con lại..." Ninh Chuyết hai tuổi cuộn tròn người trong chăn, gặp ác mộng.

Mạnh Dao Âm hiện thân.

Nàng cố nén nỗi đau buồn, nhẹ nhàng đi đến bên giường, nửa quỳ xuồng, cần thận năm lây bàn tay nhỏ bé của Ninh Chuyết. Nàng dịu dàng hát:

"Mây bay, mây bay,

Bay qua núi biếc sông dài.

Nước suối róc rách quanh cây đại thụ,

Ánh nắng rải đầy bãi cỏ xanh.

Mây bay, gió đuổi theo,

Bay qua sông lớn ánh sao.

Trời cao đất rộng muôn màu rực rỡ, Mây cuộn mây trôi mặc gió thổi. Mây bay, lòng bổi hổi,

Bay qua cầu vồng khăn choàng rực rơ. Ánh sáng trên cao dần dần buông xuồng,

Ánh trăng nhẹ nhàng soi sáng đêm đen.

Mây bay, giấc mơ về,

Bay qua nỗi nhớ niềm thương nhớ. Mẹ hiền trong mơ dắt con trở về, Về đến quê hương ngủ ngon giấc nồng."

Trong tiếng hát quen thuộc, lông mày Ninh Chuyết dân giãn ra, bình tĩnh trở lại, chìm vào giấc ngủ. Những trường hợp như vậy ngày càng nhiều.

Một đêm nọ, Mạnh Dao Âm còn _ chưa kịp cât tiêng hát, Ninh Chuyêt đã bị ác mộng đánh thức, đột ngột mở mắt.

Hắn nhìn thấy một bộ khôi lỗi xuất hiện ở đầu giường, sợ hãi hét lên. "Đừng sợ, đừng sợ, là nương, là mâu thần đây. " Phật Y Mạnh Dao Ẩm vội vàng an ủi.

Ninh Chuyết sợ hãi co rúm người vào góc giường, gắt gao ôm lây chăn, cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ, run rấy không thôi. Phật Y Mạnh Dao Âm đau lòng như cắt, nàng theo bản năng đưa tay muốn vuôt ve Ninh Chuyết, nhưng lại nhìn thấy cánh tay cơ quan của mình.

Nàng giật mình thu tay lại, nửa ngốổi xuống bên giường.

Nàng chậm rãi mở miệng, nhẹ nhàng ngân nga. "Mây bay, mây bay... "

Tiếng hát thu hút sự chú ý của Ninh Chuyết, hắn lây hêt can đảm, đầu tiên là hé mở một kheheptrên chăn, sau đó chậm rãi mở rộng, cuôi cùng thò đầu ra.

Hắn ngơ ngác nhìn Phật Y Mạnh Dao Ẩm, dân dân xác định đó chính là mẹ ruột của mình.

Nước mắt của hắn trào ra, đợi tiếng hát kết thúc, hắn đột nhiên hât chăn lên, lao thăng vào lòng Mạnh Dao Am.

Hắn lớn tiếng gọi, nước mắt tuôn rơi: "Nương!"

"Chuyết nhi, con ngoan của nương. " Mạnh Dao Âm ôm chặt. Ninh Chuyết trong lòng, tay vuồt ve mái tóc của hắn, trong lòng dạt dào cảm xúc, nhưng nước mắt lại không thể rơi xuống.

Mẹ con đoàn tụ, Mạnh Dao Âm. không còn kìm nén nôi đau khổ . chia ly nữa, môi ngày đều âm thẩm chăm sóc Ninh Chuyêt, dạy hắn học tập.

Điều mà nàng truyền dạy chủ yếu là Cơ Quan thuật.

Mất đi rồi mới biết trân trọng.

Ninh Chuyết luôn kè kè bên Mạnh Dao Âm, chăm chú lăng nghe từng lời nàng nói.

"Nương, nương." Ninh Chuyết nhẹ nhàng gọi.

Mạnh Dao Âm hoàn hồn.

Ninh Chuyết nép trong vòng tay Mạnh Dao Ẩm, ngầng đôi mắt ngây thơ nhìn nàng, bập bẹ nói: "Nương lúc nãy học không tập trung, không được đầu nha."

Mạnh Dao Âm cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Ninh Chuyêt, nhỏ giọng xin lôi, nhưng trong lòng lại dâng lên nôi lo lăng.

Nàng biết đây là do đạo thương quây phá.

Lúc đầu, nàng hầu như không nhận ra nó trong linh tính của mình. _ Nhưng chăng bao lâu sau, đã xuât hiện một chút tử khí.

Mà bây giờ, những tử khí này đã ngày càng nhiều.

Cảnh tượng trong quá khứ lại hiện lên, Mạnh Dao Ẩm biết thời gian của mình không còn nhiều nữa. Trong lòng nàng tràn đầy đau buồn và bât lực. Nàng không biết phải. nói rõ sự thật này với Ninh Chuyết như thể nào. Một bóng người lén lút xuất hiện gần nhà Ninh Chuyết.

Mạnh Dao Âm lập tức ra tay. "Bịch. "

Bóng người kia ngã xuống đất. Ninh Chuyết nhìn thấy cảnh tượng này, sợ hãi đến mức mặt mũi trắng bệch, lắp bắp: “Nương, nương, nương, nương giết, giết người 2" Mạnh Dao Âm lắc đầu: "Hắnta - hành động mờ ám, lại có tu vi, chắc là tên trộm chuyên nghiệp. Nhưng mà, hẳn ta chưa chết, chỉ là bị trừng phạt nhẹ một chút thôi. "

Ninh Chuyết nhìn bóng người đang hôn mê trên mặt đât, sau khi hêt kinh sợ, trong lòng lại dâng lên sự thương xót: "Hình như hãn ta bằng tuổi con, cũng còn là trẻ con." "Nương, nương nói xem, nếu chúng ta bỏ hắn ta ở đây, có khi nào hắn ta mất máu mà chết không?"

Mạnh Dao Âm mỉm cười: "Con muốn cứu hắn ta sao?"

"Vâng!" Ninh Chuyết liên tục gật đầu.

Mạnh Dao Âm nghĩ đến thời gian của mình không còn nhiều, muốn nhân cơ hội này để Ninh Chuyết có được bài học kinh nghiệm sâu sắc, bèn nói: "Vậy đề con tự mình quyết định. Nhưng mà con muôn cứu, thì phải tự mình làm, không được dựa dâm vào mâu thân đâu nha."

Ninh Chuyết vui mừng khôn xiết: "Cảm ơn nương!"

Hắn nhận được sự cho phép, vội vàng kéo Tôn Linh Đồng vào trong sân.
Bình Luận (0)
Comment