Chương 603: Hàn Châu
Chương 603: Hàn ChâuChương 603: Hàn Châu
Chương 603: Hàn Châu
Hai người sau khi cáo từ, tên đệ tử liên dẫn Ninh Chuyết leo lên Tiểu Tranh Phong. Trên đường đi, tên đệ tử liên tục bóng gió dò hỏi.
Ninh Chuyết thẳng thắn nói cho hắn biết, bản thân đến từ Hỏa Thị Tiên Thành, lần này đến đây để thỉnh giáo, chỉ vì không biết đường nên mới tình cờ gặp Lâm San San và được nàng giúp đố.
Tên đệ tử tự cảm thấy đã dò xét được lai lịch của Ninh Chuyết, ngữ khí trở nên thoải mái hơn, thái độ cũng tùy ý hơn. Trong lúc trò chuyện, Ninh Chuyết "kinh ngạc" phát hiện ra thân phận thật sự của Lâm San San.
Tên đệ tử cười nhạo hắn: "Coi như ngươi may mắn đấy! Lâm sư tỷ là người thích giúp đỡ người khác, thường xuyên dẫn người ngoài đến đây."
"Với môn phong như vậy, danh tiếng của Vạn Dược Môn quả nhiên không phải hư danh!" Ninh Chuyết cảm thán từ tận đáy lòng.
Tên đệ tử cười ha ha, trước khi rời đi còn dặn dò Ninh Chuyết một câu: "Ngươi vừa đến đã có được động phủ hơn hai trăm. Phải cẩn thận một chút, theo quy củ của Vạn Dược Môn chúng ta, nếu bị người ta khiêu chiến thành công thì sẽ mất quyền sở hữu động phủ.
"Tất nhiên, nếu ngươi tự tin vào thực lực của mình thì có thể thử khiêu chiến những động phủ phía trước."
Ninh Chuyết liền nói: "Ta sẽ ở lại xem tình hình đã"
Nói xong, hắn lấy ra mười viên Linh thạch, nhét vào tay tên đệ tử.
"Chỉ có mười viên hạ phẩm Linh thạch..." Tên đệ tử khinh thường trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên nhận lấy.
Chuyện Ninh Chuyết tặng Lâm San San hai cây Vụ Tú Lan lúc trước vẫn còn rõ môn một trước mắt, nên lần này, tiêu chuẩn tiếp nhận lễ vật của tên đệ tử đã bị tự động nâng cao lên rất nhiều. "Ngươi cứ ở lại cho tốt." Tên đệ tử qua loa nói một câu rồi bỏ đi, không thèm quay đầu lại.
Tên đệ tử đi đến lưng chừng núi, một người từ trong rừng đi ra.
Người đến có khuôn mặt trắng trẻo, phúc hậu, trên mặt mang theo nụ cười, chắp tay chào tên đệ tử, sau đó lén đưa cho hắn một viên trung phẩm Linh thạch.
Tên đệ tử nhận viên trung phẩm Linh thạch, thản nhiên cất vào túi trữ vật, trong lòng khá hài lòng, nói thẳng: "Lý Cảnh Khanh, tin tức của ngươi cũng nhanh nhạy đấy! Ta biết ngươi muốn hỏi gì rồi."
"Vận khí của ngươi không tốt lắm, động phủ mà ngươi nhắm trúng đã có người ở rồi."
Gã trung niên phúc hậu kia chắp tay nói: "Cho nên, tại hạ muốn hỏi thăm một chút, vị cao nhân nào đã chiếm động phủ của ta vậy? Ta nghe nói, hắn ta là do Lâm sư tỷ đích thân dẫn đến?"
Tên đệ tử khẽ gật đâu: "Đúng vậy, ngươi cũng không cần phải rắc rối làm gì"
Lý Cảnh Khanh lại lắc đầu: "Tu hành chính là tranh giành. Nơi này là Tiểu Tranh Phong, ta vẫn chưa đến mức dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
"Theo ta được biết, Lâm sư tỷ tuy nhiệt tình, nhưng cũng đã dẫn không ít người đến Tiểu Tranh Phong rồi”
"Cho nên, tên Ninh Chuyết này chưa chắc đã là ngoại lệ” Tên đệ tử lại gật đầu: "Ngươi đã có giác ngộ như vậy thì... "Nể mặt Linh thạch, ta sẽ nói rõ cho ngươi biết."
"Tên Ninh Chuyết này hoản toàn không có quan hệ øì với Lâm sư tỷ, hai người bọn họ mới gặp nhau lần đầu.
"Chỉ là, Lâm tỷ trước kia dẫn người đến đây đều rất qua loa. Lân này lại chủ động hỏi han, còn không hài lòng với động phủ mà ta sắp xếp cho Ninh Chuyết."
"Ta biết ngươi đã nhắm đến động phủ này từ lâu, ta cũng muốn giữ lại chút thể diện cho ngươi."
"Nhưng đáng tiếc, trước mặt Lâm sư tỷ, ta không thể cản trở, chỉ đành giao động phủ này ra."
"Thì ra là thế, đáng tiếc, đáng tiếc!" Lý Cảnh Khanh tỏ vẻ tiếc nuối, lúc chia tay tên đệ tử, hắn lại nỗ nụ cười, tặng thêm một viên trung phẩm Linh thạch.
Đợi đến khi chỉ còn một mình, sắc mặt hắn trở nên u ám. Vạn Dược Cốc được trời ưu ái, linh khí cực kỳ đồi dào.
Linh khí thấm vào Tiểu Tranh Phong, khiến cho mỗi động phủ trên núi đều có linh khí dư thừa, có thể cung cấp hiệu quả phụ trợ rất tốt cho tu sĩ. Không chỉ vậy, số thứ tự động phủ càng nhỏ, cứ cách một khoảng thời gian nhất định, Vạn Dược Môn sẽ phát ra phúc lợi càng hậu hĩnh. Lý Cảnh Khanh là một thương nhân, quanh năm mua bán thảo dược, đan dược từ Vạn Dược Môn.
Số thứ tự động phủ càng nhỏ, hắn càng có thể giao dịch với Vạn Dược Môn, nhập hàng với giá thấp hơn. Lợi ích về Linh thạch chênh lệch rất lớn.
Vì vậy, dù nghe nói Ninh Chuyết là do Lâm San San dẫn đến, Lý Cảnh Khanh cũng không muốn dễ dàng từ bỏ. Hắn rời đi một mình, quyết định tự mình hành động.
Đầu tiên, hắn cố gắng tìm hiểu thông tin về Ninh Chuyết, nhưng trong mấy ngày tiếp theo, hắn thu hoạch được rất ít.
Bởi vì Ninh Chuyết sau khi vào ở trong động phủ thì rất ít khi ra ngoài, ngay cả tu sĩ ở động phủ bên cạnh đến thăm cũng bị từ chối.
Lý Cảnh Khanh thấy sắp đến ngày thu hoạch mẻ thảo dược tiếp theo, biết rõ không thể trì hoãn thêm nữa, bèn quyết định chủ động ra tay.
Số thứ tự động phủ của hắn ở phía sau Ninh Chuyết, theo quy củ, Lý Cảnh Khanh có quyền khiêu chiến Ninh Chuyết.
Tuy nhiên, hắn không làm như vậy, mà là đi tìm người trợ giúp.
Hắn đã nhắm đến rất nhiều ứng cử viên, lần này ra tay, hắn trực tiếp chọn người mà hắn tin tưởng nhất - Hàn Châu!
Nguyên Lai Sơn. Phủ đệ của môn chủ.
Trong thư phòng.
Lâm San San gõ cửa phòng, bưng trà bánh đến đặt lên bàn cho phụ thân.
"Cha, cha bận rộn công việc của môn phái, đã một đêm không chợp mắt rồi. Uống chút trà, ăn chút bánh, nghỉ ngơi một lát đi."
Lâm Bất Phàm là một người đàn ông trung niên khá gầy, râu dài rủ xuống ngực. Ông ngẩng đầu, tựa lưng vào ghế, thở dài: "Không còn cách nào khác. Mấy ngày nữa là đến ngày thu hoạch thảo dược rồi."
“Trong môn phái phải xem xét kỹ lưỡng tình hình mua bán thảo dược, mỗi một thương nhân, thương hội đến mua đều phải tiếp đón chu đáo” "Đây là nền tảng của Vạn Dược Môn chúng ta, từ khi ta nhậm chức đến nay, luôn tự mình nắm giữ mảng này, chưa từng để xảy ra sai sót, con cũng biết lý do vì sao rồi chứ?"
Lâm San San mỉm cười: "Cha đang muốn thử con đấy à? Lân này con không thể không biết được. Con từng nghe Đại sư huynh nói, trước kia, khi cha chưa tiếp quản, nạn tham ô trong môn phái vô cùng nghiêm trọng. Đặc biệt là mảng này, cho dù là vị trưởng lão đức cao vọng trọng nào, nếu nắm giữ lâu dài cũng sẽ bị tha hóa”
"Cho nên, cha mới tự mình quản lý.
"Đại sư huynh còn khen cha anh minh thần võ, tự mình làm việc, nghiêm túc trách nhiệm nữa."
Lâm Bất Phàm lập tức hừ lạnh một tiếng: "Tính tình của Tửu nhi như thế nào, ta là sư phụ của nó, chẳng lẽ lại không biết sao?"
"Nó ham mê rượu chè như vậy, chắc chắn sẽ không nói ra những lời này."
"Con lại muốn xin tha cho nó sao?”
"Thôi đi!"
"Lần này, nếu không phạt nó đủ ngày tháng thì đừng hòng ra ngoài."
Lâm San San bị lời nói nghiêm khắc của phụ thân dọa sợ, le lưỡi không dám bàn luận về Lệnh Hồ Tửu nữa.
Nàng nhìn thấy trên giá sách có thêm một chồng ngọc giản mới: "Cha, cha ăn cơm trước đi, con lấy ngọc giản cho cha xem nhé” Lâm Bất Phàm khẽ gật đầu, bắt đầu ăn cơm.
Lâm San San lấy ngọc giản từ trên giá sách xuống, sau đó lấy ra một cỗ máy cơ quan. Nàng đặt ba cái ngọc giản vào trong cỗ máy cơ quan, sau đó thúc giục pháp lực, khởi động nó.
Ngay sau đó, trong cỗ máy cơ quan bay ra đủ loại cát bụi. Cát bụi ngưng tụ giữa không trung, nhanh chóng hình thành một chiến trường trên núi thu nhỏ. Trên chiến trường, hai hình nhân bằng cát bắt đầu giao chiến.
Hai hình nhân bằng cát tái hiện lại một trận chiến đấu chân thật.
Lâm Bất Phàm vừa ăn vừa xem, vô cùng thích thú. Đây là khoảng thời gian nghỉ ngơi duy nhất của ông giữa lúc bận rộn công việc.
Thỉnh thoảng, ông lại đưa ra lời bình.
"Trịnh Tinh Trần tuy xuất thân từ gia tộc tu chân, nhưng lại tu luyện ma công, tâm ngoan thủ lạt, kết hợp với ma công càng thêm lợi hại, cho nên thường xuyên chiến thắng. "Bộ giáp cơ quan của La Tiêu đã trải qua thử thách thực chiến, có thể ứng phó với đủ loại đối thủ. So với lúc mới đến, hắn đã tiến bộ rất nhiều” "Hàn Châu... Tên ăn mày vô danh tiểu tốt này chỉ lấy tên theo địa danh mà thôi. Hắn kỳ ngộ được công pháp rất đặc biệt, bề ngoài là thể tu, võ tu, nhưng cốt lõi lại giống với công pháp Phật môn, chú trọng tu luyện tinh thần, giác ngộ hồng trần"
"Kiếm pháp của Lại Vô Ảnh càng lúc càng nhanh, nếu không phải là tu sĩ top 10 thì cơ bản không đỡ nổi ba chiêu đầu của hắn"
"2 Con rắn đất kia đã cải tiến Thổ hành thuật, không còn giống như trước kia, lần này lại giành chiến thắng một cách hiểm hóc”
Lâm Bất Phàm xem đến mê mẩn.
Lâm San San nói: "Cha, cha là cao thủ Nguyên Anh, sao lại thích xem đám Trúc Cơ đánh nhau thế? Nhìn bọn họ chắng khác nào xem trẻ con đánh lộn, chẳng thú vị chút nào” Lâm Bất Phàm lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "San San, con không hiểu rồi” "Giao chiến giữa các tu sĩ, nếu chỉ nói về tu vi thì quá bất công. Còn phải xem xét đến chiến thuật, ý chí chiến đấu, kỹ xảo thi pháp... đều là những yếu tố quan trọng trong suốt cuộc đời của một tu Sĩ.
"Những điều này, cho dù là ở cấp độ Nguyên Anh, cũng rất hữu dụng và giá trị.
"Tất nhiên, ta thích xem chiến đấu. Ha ha ha! Đây là sở thích duy nhất của ta“
Lâm San San thở dài: "Cha thích xem chiến đấu, Đại sư huynh thì nghiện rượu, hai người đúng là sư đồ của nhau." Lần này, Lâm Bất Phàm không cười nữa, nhưng cũng không trách cứ Lâm San San: "Con bé này, lại muốn nhân cơ hội này để xin tha cho sư huynh con sao?”
Đúng lúc này, thuộc hạ đến báo cáo.
Trên bàn của Lâm Bất Phàm lại xuất hiện thêm một chồng ngọc giản cần ông xử lý.
Lâm Bất Phàm thở dài. Cơ thể ông không cảm thấy mệt mỏi, nhưng tinh thần đã gần như đạt đến giới hạn.
Vừa rồi xem chiến đấu, ông được thả lỏng và nghỉ ngơi một chút, khiến ông càng cảm nhận rõ ràng sự mệt mỏi của bản thân hơn.
"Để ta xem thử, trên Tiểu Tranh Phong lại có trận đấu đặc sắc nào nữa đây?"
"Ừm... La Tiêu lại khiêu chiến Trịnh Tinh Trần sao?"
"Lại Vô Ảnh thể hiện rất mạnh mẽ, cho nên vòng này không ai dám khiêu chiến hắn”
"Hàn Châu khiêu chiến Ninh Chuyết... Ninh Chuyết?"
Cái tên xa lạ này khiến Lầm Bất Phàm cảm thấy bất ngờ. Lâm San San kêu lên một tiếng, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Lâm Bất Phàm quay đầu nhìn con gái: "San San, con quen Ninh Chuyết sao?"
"Vâng, cha." Lâm San San kể lại đầu đuôi câu chuyện, lo lắng cho Ninh Chuyết: "Hàn Châu là cao thủ hiếm có trên Tiểu Tranh Phong, Ninh Chuyết vừa đến đã bị hắn khiêu chiến, e là lành ít dữ nhiều:
Lâm Bất Phàm nhìn con gái, vuốt râu, trong lòng hơi kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên ông thấy Lâm San San lo lắng cho một người bạn mới quen như vậy.