Chương 441: Nói không nên lời (2)
Chương 441: Nói không nên lời (2) Chương 441: Nói không nên lời (2)
Chương 441: Nói không nên lời (2) Vô số cơ quan tạo vật lao đến khu vực xung quanh Sử Ký Đình.
Ninh Tiểu Tuệ không dám tin tưởng những cơ quan nhân ngâu này, . nàng biết rõ chúng đều chịu sự điều khiển của Long Ngoan Hỏa Linh. Lợi dụng chiến trường hỗn loạn, nhìn thầy sơ hở, nàng lập tức bỏ chạy!
Tôn Linh Đồng nhìn thấy cảnh này, nhưng hắn không hề hành động! Thân hình Long Ngoan Hỏa Linh quá mức to lớn, gần như chiểm hềt cả chính điện, nó không cách nào điều khiển cơ quan nhần ngâu nhằm vào Ninh Tiểu Tuệ.
Muốn giết chết Ninh Tiểu Tuệ, nó nhất định phải mượn tay người khác. Ban đầu, Ninh Chuyết là con dao trong kể hoạch của nó, nhưng hiện tại Ninh Chuyết không có mặt, sau khi quan sát toàn cục, nó lập tức chuyển mục tiêu sang Tôn Linh Đồng.
"Tôn Linh Đồng!" Giây phút tiếp theo, giọng nói của Long Ngoan Hỏa Linh đột nhiên vang lên bên tai Tôn Linh Đồng.
''Giết Ninh Tiểu Tuệ!"
"Nàng ta đã vào Sử Ký Đình, biết rõ tất cả bí mật của Ninh Chuyết!"
Cơ thể Tôn Linh Đồng khẽ run lên. "Nhanh lên!" Long Ngoan Hỏa Linh gầm lên.
Tôn Linh Đồng trợn mắt: "Ngươi là ai? Xuất hiện đột ngột như vậy muốn dọa chết người ta sao, còn muốn lừa gạt ta nữa hả?!"
Long Ngoan Hỏa Linh: ...
Ninh Tiểu Tuệ loạng choạng chạy trồn trong chiền trường hồn loạn, tìm kiểm đường sông.
Hai con yêu thú Xích Diễm cấp Trúc Cơ phát hiện ra miêng mổi ngon, lao về phía Ninh Tiểu Tuệ.
Ẩm ầm.
Hai tiếng nổ vang lên, hai con yêu thú Xích Diễm bị đánh tan ngay trên đường.
Là tu sĩ Kim Đan của Chu gia ra tay bảo vệ Ninh Tiểu Tuệ.
Ninh Tiểu Tuệ vội vàng chạy trốn. Lại có thêm yêu thú Xích Diễm bao vây. Trịnh Song Câu phất tay áo, ném Nguyệt Câu trong tay ra ngoài. Nguyệt Câu bay lên không trung, ngưng tụ một lượng lớn pháp lực Kim Đan, hóa thành một phân thân của Trịnh Song Câu.
Phân thân cầm Nguyệt Câu trong tay, đáp xuồng bên cạnh Ninh Tiểu Tuệ, chém giết đám yêu thú Xích Diêm.
Ninh Tiểu Tuệ lại một lần nữa được cứu.
"Ngươi có phát hiện ra gì trong Sử Ký Đình không?"' Phân thân Nguyệt Câu lên tiếng hỏi.
Ninh Tiểu Tuệ run lên, bừng tỉnh: "Đúng rồi! Hiện tại chỉ cần ta vạch trần chân tướng, Long Ngoan Hỏa Linh và Ninh Chuyêt sẽ tiêu đời, bọn họ tự lo cho mình còn không xong, sẽ không rảnh rang mà giết ta..."
Nghĩ đến đây, Ninh Tiểu Tuệ vội vàng lắc đầu, thốt lên: "Ta vừa mới xem qua một chút, chưa kịp nhìn kỹ thì đã xảy ra chuyện."
Phân thân Nguyệt Câu gật đầu, không hề nghỉ ngờ: "Vậy ta đưa ngươi ra ngoài trước. "
Ninh Tiểu Tuệ: HIII
Lúc này, nàng cảm thấy sợ hãi tột độ, kinh khủng vô cùng!
Vừa rồi, nàng không hể muốn nói như vậy, nhưng sự thật là nàng đã nói ra miệng.
Nàng không thể khống chế bản thân!
"Chuyện gì vậy? Tại sao lại như vậy?"
"Tại sao ta lại nói như thế?"
"Rõ ràng ta muốn nói ra chân. tướng, tại sao ta lại không thể khổng chế được bản thân?!"
Ninh Tiểu Tuệ cố gắng trợn to mắt, nhìn về phía phân thân Nguyệt Câu cầu cứu.
Nhưng lúc này, một con yêu thú Xích Diễm cấp Kim Đan lao đến. Phân thân Nguyệt Câu lộ vẻ mặt nghiêm trọng: "Ngươi mau chạy đi, ta cản nó lại!"
Ninh Tiểu Tuệ chỉ là Luyện Khí kỳ, phân thân Nguyệt Câu phải đảm bảo khoảng cách an toàn, không. thể để nàng bị cuồn vào trận chiên cầp Kim Đan.
Thấy phân thân Nguyệt Câu định rời đi, Ninh Tiểu Tuệ vội vàng nắm lẫy cơ hội cuối cùng, hét lớn:
"Tiền bối, ngài phải cẩn thận!" Phân thân Nguyệt Câu khựng lại, cười ha ha: "Tiểu cô nương, ngươi mới là người phải cẩn thận, ta chỉ là một phân thân pháp lực mà thôi. " "Không, đó không phải là điều ta muốn nói!!" Ninh Tiểu Tuệ gào thét trong lòng.
Sợ hãi!
Nỗi sợ hãi mãnh liệt như muốn bóp nghẹt trái tim nàng.
Ninh Tiểu Tuệ gần như sắp ngạt thở.
"Rốt cuộc ta đã làm sao vậy?"
"Tại sao ngay cả một câu nói thật cũng không thể thốt ra?" "Long Ngoan Hỏa Linh, đúng vậy, nhất định là nó!"
"Đây là địa bàn của nó, nó đang quầy phá ta, nó muốn giết tall" Khuôn mặt Ninh Tiểu Tuệ trắng bệch, không còn chút máu.
Con rối đóng vai phạm nhân cũng có biểu cảm vô cùng hoảng sợ.
Hắn ta ngổi im trong ngục tối, ánh đèn leo lét, vẻ mặt sầu khổ.
Bỗng nhiên, một cánh cửa bí mật ở giữa sân khẩu mở ra, con rổi sứ giả mặc áo đen chậm rãi bước ra.
Ánh đèn hai bên sân khấu tập trung vào người sứ giả áo đen, càng làm nổi bật lên sự âm u của nhà tù. Tiếng trống trầm thấp vang lên theo từng bước chân của sứ giả áo đen, khiển khán giả bên dưới cảm nhận được một luồng khí đen tối và áp lực.
Con rối phạm nhân như bị điện giật, đứng bật dậy, kêu gào: "Ta không khai, ta không khai, ta chưa từng nói ngươi là hung thủ!"
Sứ giả áo đen dùng giọng điệu âm lãnh hát: "Đừng lo lắng tacó _ thượng sách. Chỉ cần đổ tội, nhất định thoát khỏi kiếp nạn."
Hát xong, sứ giả lại nói: "Thảo dân, đừng đau khổ nữa, ta đền đây là để cứu ngươi. "
"Chỉ cần ngươi đổ tội cho Phương Thanh, ta sẽ đảm bảo ngươi được miên tội chết, không phải lo lắng gì nữal" CỐNG!
Tiếng chiêng vang lên, ám chỉ cảm xúc sợ hãi tột độ.
Con rối phạm nhân sợ hãi lùi lại một bước, ngã ngổi xuông đât. Hắn ta nhìn sứ giả áo đen, vội vàng hát: “Phương Thanh là vị quan thanh liêm, sao ta có thể vu oan cho ngài ấy? Ta chỉ là một tên dân đen, sao dám hổ đổ như vậy?"
"Tội danh bịa đặt, làm sao có thể trở thành sự thật?"
"Ôi chao... "
Con rối phạm nhân lắc đầu nguầy nguậy, nghiêng người về phía khán giả, dang hai tay ra: "Sao ta có thể làm chuyện hèn hạ như vậy? Sao ta có thể đổi trăng thay đen, lừa gạt bách tính chứ?"
Sứ giả áo đen cười lạnh.
Tiếng đàn nhị bỗng nhiên cao vút. Sứ giả áo đen hát: "Quan thanh liêm thì đã sao? Bách tính chỉ là lũ ngu muội. "
"Lũ ngu muội thì dễ điều khiển _ nhãt. Chỉ cần lời đổn đãi lan truyền, miệng lưỡi thể gian đủ sức dời non lâp biển."
"Chân tướng có còn quan trọng hay không?"
"Chỉ cần chúng ta vu oan cho hắn, hăn sẽ chêt không có chô chôn thân!"
Vở kịch Phương Thanh tẩy oan, màn thứ hai kêt thúc.