Tiên Đài Có Cây

Chương 22

(Chú thích: Điển cố: Tiểu gia Bích Ngọc:

Bích Ngọc là nhân vật chính trong thành ngữ trên, Bích Ngọc là thiếp của Nhữ Nam vương Tư Mã Nghĩa triều Tấn. Tư Mã Nghĩa mời Tôn Xước làm hai thủ thơ, nên có "Bích Ngọc ca". Bích Ngọc họ Lưu, nàng không phải rất xinh đẹp, nhưng từ Nhữ Nam vương đối với nàg sủng ái mà xem, suy đoán nàng hình dáng hẳn rất đáng xem, lại rất có ý nhị, hơn nữa ca hát vô cùng tốt. Gia cảnh Bích Ngọc không cao, nên tự xưng "Tiểu gia nữ".

Ý nghĩa:

"Tiểu gia Bích Ngọc" nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm "Tiểu thư khuê các")

~~~

Tô Dịch Thủy chẳng biết đã bước đến bên cạnh nàng từ lúc nào, từ trong ngực rút ra một chiếc khăn. Nhiễm Nhiễm ngượng ngùng nhận khăn lau nước mắt, thoải mái mỉm cười:

"Cầm nghệ của sư phụ quả là tuyệt diệu, con nghe đến mê mẩn động lòng, chẳng biết vì sao mà rơi nước mắt."

Tô Dịch Thủy nhìn gương mặt nhỏ ươn ướt của nàng có hơi căng thẳng, cúi đầu nói:

"Lúc nghe tiếng đàn ngươi đã nghĩ đến cái gì?"

Nhiễm Nhiễm hé miệng định nói ra tiếng lòng, nhưng lời vừa đến miệng lại biến thành:

"Con cảm động ạ, sau đó nghĩ tới hoa sen nở lại thật tốt, có thể hái lá sen để làm gà ăn mày..."

Nàng vừa nói dứt câu, trên mặt sư phụ bỗng phủ lên một tầng sương lạnh.

Nhớ tới việc cấm kỵ là không thể nhìn mặt sư phụ chằm chằm, Nhiễm Nhiễm vội vàng cúi đầu xuống. Lúc này nàng mới đột nhiên nhớ tới mục đích đi tìm ân sư, bèn hỏi:

"Sư phụ ơi, cái lò sư phụ cho con là... lò Cửu Chuyển Huyền Thiết ạ?"

Nàng kể lại quá trình mình phát hiện thân phận của cái lò cho Tô Dịch Thủy, cuối cùng sợ hãi nói:

"Hay là sư phụ không cẩn thận tưởng là đồ cũ nên đưa nhầm cho con?"

Tô Dịch Thủy xụ mặt tụa hồ như đang tiêu hóa con gà ăn mày lá sen kia, ngoài miệng thì bình thản nói:

"Để không cũng vô dụng, ngươi đừng phụ năng lực của nó thì tốt."

Nhiễm Nhiễm nhìn sư phụ cứ vậy thừa nhận thì trong lòng bỗng dâng lên một đốm lửa nhiệt thành. Sư phụ có thể đem thứ tốt như vậy cho đứa gà mờ như nàng dùng thì nếu như không luyện được một ngàn viên đan hoàn hồn chẳng phải sẽ cô phụ tấm lòng như trời biển của sư phụ?

Nàng vốn nghĩ rằng bản thân sẽ chỉ sống dập dìu như nước chảy bèo trôi nhưng thời khắc này chợt xúc động đến mức muốn hoàn toàn thay đổi. Nhiễm Nhiễm trịnh trọng cam đoan cùng sư phụ lần luyện đan tiếp theo tuyệt đối sẽ vô cùng chuyên tâm, cố gắng luyện ra đan dược có thể nhìn được.

Tô Dịch Thủy không nhìn nàng mà chỉ yên lặng đứng bên bờ nhìn sen băng trắng muốt đầy ao, không biết hắn suy nghĩ gì nhưng chỉ thấy bóng lưng cô đơn vô tận.. Nhiễm Nhiễm không dám quấy rầy sư phụ hồi tưởng, hành lễ xong bèn nhanh chân nhảy cẫng đi. Hiện giờ tam sư tỷ đã bắt đầu luyện tẩy tủy hoàn cao hơn một cấp, nàng cũng muốn ngày đêm khổ luyện tuyệt không thể lười.

Lần này đối mặt với lò luyện đan sáng bóng mới tinh, Nhiễm Nhiễm yên lặng nhớ tới chú bình tâm tĩnh quyết sư phụ dạy, xếp bằng dồn khí xuống đan điền. Lúc đầu bên tai nàng còn có tiếng lốp bốp của lửa cháy dưới đáy lò, thế nhưng thời gian trôi qua khi khí tức lẫn nhịp tim đều từ từ bình ổn thì tạp âm bên ngoài cũng dần biến mất.

Khâu Hỉ Nhi ngủ gật bên cạnh vừa mông lung mở mắt vô tình trông thấy Nhiễm Nhiễm thì không khỏi ngây ngẩn cả người. Không biết có phải vì lò đan quá nổi bật mà trên mặt tiểu sư muội cũng hiện ra chút ánh sáng, so với lúc bình thường có hơi khác nhau. Thế nhưng khác cái gì thì nàng không rõ, chỉ là nhìn qua có cảm giác khiến người ta hơi kính sợ mà thôi.

Khâu Hỉ Nhi thấy ngồi thiền có thể làm khí chất người ta tăng lên thì không thèm lười biếng nữa mà tranh thủ thời gian nhắm mắt tĩnh tâm đối diện với hỏa lò, trông đợi vào ngày mình biến thành mỹ nhân tuyệt thế giống y sư phụ.

Có lẽ lò đan cũng cảm nhận được thành tâm của Nhiễm Nhiễm lên lần đốt lò này hoàn toàn không có mùi hương của bánh bao, luyện xong nàng liền tranh thủ đi tìm đại sư huynh thử thuốc, lần trước làm không tốt nên lần này nàng phải càng bù đắp cho đại sư huynh giúp hắn tĩnh khí bình tâm.

Đại sư huynh Cao Thương phủi tay như phẩy quạt, nói liên miệng rằng gần đây trong lòng yên tĩnh cực kỳ không cần đan dược gì hết, nhị sư huynh cũng cười lớn bảo rằng mình đang tiêu chảy không thể ăn quàng. Nhiễm Nhiễm thở dài hiểu rằng tên tuổi của mình đã bị viên đan dược lần trước bôi đen, đại sư huynh khi ấy ăn nhiều đến mức suýt nữa thì bể bụng đương nhiên không dám lại dùng. Nhiễm Nhiễm không thể làm phiền người khác nên chỉ đành tự mình nếm thử, lúc vào miệng lại không ngờ mang theo một cỗ mùi hương sen trong veo.

Ban đầu chính nàng cũng thấp thỏm dặn dò Khâu Hỉ Nhi mang hết đồ ăn vặt cất đi để tránh cho nàng về đêm mất khống chế ăn đến bể bụng ở trong phòng không ai hay biết, có điều Thanh Tâm hoàn lần này luyện chế rất khá nên hại nàng nhìn thấy cái gì cũng không muốn ăn.

Ngay cả khi nấu cơm, mùi măng khô nấu với gà cũng không làm nàng mảy may lấy một chút, điều này khiến kẻ lấy ăn làm thú vui như Nhiễm Nhiễm bỗng có chút sầu bi. Gà do một người từng là bệnh nhân của sư phụ mang qua, chính là gà hoa lau chân chắn trong thôn dưới núi, chân thô mông chắc vừa nhìn đã biết ngon.

Nhiễm Nhiễm vốn rất trông mong được thịt gà, còn cố ý nhờ nhị sư thúc mua măng khô đến nấu. Đến giờ cơm trước đầy bàn thức ăn ngon ngọt ngay cả Tô Dịch Thủy cũng uống một phát ba bát canh gà, chỉ có Nhiễm Nhiễm tẻ nhạt vô vị nhìn đám người, ngay cả một chút cũng không muốn ăn.

Cao Thương nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của Nhiễm Nhiễm có hơi đau lòng, liền nói:

"Thanh Tâm hoàn mặc dù có thể làm dịu tâm tình nhưng cũng không thể mạnh mẽ khiến người ta ngay lập tức tuyệt thực như thế!"

Bạch Bách Sơn lại bảo:

"Theo ta thấy tiểu sư muội mặc dù căn cơ hơi kém nhưng ở phương diện luyện đan thì quả là bậc kỳ tài, mỗi lần mở lò thì đều luyện được mấy thứ đan dược tà môn. Có điều sau này sư muội đừng nên tự mình ăn thử nữa, nếu như để lại hậu quả gì xấu thì thật khiến người ta đau lòng.

Tô Dịch Thủy không nói gì mà đem bát gà ăn hết hơn phân nửa, giống như thịt gà này rất hợp khẩu vị hắn ta. Nhìn nhị đồ đệ lại hướng đến tiểu sư muội xun xoe, hắn chợt mở miệng nói:

"Luôn thấy đau lòng là vì khí huyết không lưu thông, ngươi còn cần phải tu luyện nhiều hơn, ngày mai lúc luyện đi..."

Bạch Bách Sơn cũng xem như nhanh trí, giờ phút này đột nhiên ngộ ra có lẽ do sư phụ không thích nhìn đồ nhi dưới gối liếc mắt đưa tình bèn chưa đợi sư phụ bày trí xong đã lập tức nhận lấy bát của hắn múc thêm canh, cười nói:

"Sư phụ, con nói vậy chỉ muốn an ủi sư muội mà thôi, với khả năng chưa tới nơi tới chốn của muội ấy hiện giờ chỉ sợ ăn bậy bạ nhỡ may tổn thương trí nhớ... Sư muội à, muội phải để ý một chút, đừng để sư phụ phải nhọc lòng."

Dạng gió chiều nào theo chiều ấy này làm Khâu Hỉ Nhi nhịn không được mà hung hăng trừng nhị sư huynh một cái. Mặc dù ban đầu nhị sư huynh hào hoa phong nhã khiến người ta không nén được phải ngước nhìn, thế nhưng lâu dài nàng lại cảm thấy thiếu niên ngây thẳng giống đại sư huynh mới có thể để người ta yên tâm nương tựa.

Cơm nước xong xuôi Tô Dịch Thủy gọi Nhiễm Nhiễm đang dọn bát đi theo mình đến cái ao ở sau núi. Hắn chỉ đóa sen nở to nhất ở trung tâm, nói với nàng:

"Đi hái đóa hoa kia xuống."

Nhiễm Nhiễm "a" một tiếng rồi đi loanh quanh tìm thuyền chèo, giữa hồ thường rất sâu, nếu như không có thuyền hẳn là không đi được.

Tô Dịch Thủy lại nói:

"Không cần dùng thuyền, ngươi trực tiếp đi qua."

Nhiễm Nhiễm không dám tin ngẩn người nhìn ao sen, nhỏ giọng nói:

"Con giẫm lên cái gì để qua ạ?"

Tô Dịch Thủy chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói:

"Giẫm lên bao gà ăn mày lá sen thì có thể đi qua."

Hửm... Tiết Nhiễm Nhiễm có chút không rõ là do sư phụ muốn giễu cợt nàng hay đang muốn nàng làm như thế thật, mặc dù hoa sen ở trong ao là thứ quý báu nhưng lá sen cũng chẳng phải thứ thần kỳ gì, nếu như một cước đạp xuống chẳng phải sẽ rơi vào trong hồ hay sao? Nhiễm Nhiễm yếu ớt từ nhỏ, mẹ không cho nàng nghịch nước với những đứa trẻ trong thôn nên đến giờ cũng chẳng biết bơi, lúc này nghe sư phụ nói thế nàng có hơi ngây ngốc.

Tô Dịch Thủy thấy nàng nhìn mình lom lom như nhìn một tên tội phạm giết người thì khóe miệng ngược lại hơi nhếch lên một chút, sau đó nói:

"Tu tiên tuyệt thực là hướng đến thân thể sạch sẽ, để cho chân khí có thể thuận lợi chảy qua kinh mạch toàn thân. Mấy ngày nay ngươi không ăn gì chính là thời cơ tu luyện tốt nhất, chỉ cần nắm được bí quyết thì đi trên lá sen cũng là việc dễ dàng."

Nhiễm Nhiễm hiểu ra, gật đầu.

Nhưng hai sư huynh khổ luyện lâu như vậy lúc xuống núi bước chân trông qua cũng chỉ hơi nhẹ nhàng hơn một chút, kẻ không chút căn cơ nào như nàng liệu có thể tu được thuật Khinh Thân hay sao?

"Luyện cho tốt, ngươi cũng biết Tây sơn và Xích môn là kẻ thù, nếu như có ngày Ngụy Củ đến đây trả thù thì đệ tử trong môn cũng chẳng ai may mắn thoát được. Hay ngươi định mỗi lần gã tới thì cười ngọt ngào với gã chữa nguy?"

Lúc nói lời này giọng nói của Tô Dịch Thủy toát ta ý khinh thường nhàn nhạt. Nhiễm Nhiễm nhớ hôm ở trong rừng dạo đó nàng từng cười nịnh nọt với Ngụy ma đầu làm mất đi khí khái người chính đạo, không khỏi thầm cảm thấy xấu hổ, đồng thời cũng sợ hãi vô cùng. Sư phụ là đang nhắc nhở những đệ tử mới nhập môn phải cẩn thận mà giữ cái mạng nhỏ, khiến người ta không khỏi phấn chấn.

Sư phụ nói có lý làm Nhiễm Nhiễm như được tiếp thêm động lực. Nàng về phòng mặc thêm áo dày quần dày để tránh phản cảm khi không may rơi xuống ao, sau đó ghi lại khẩu quyết Khinh Thân rồi cùng Tô Dịch Thủy ngồi cạnh ao nhập thiền. Điều hòa xong khí tức đang lưu chuyển, nàng liền bạo dạn nhảy lên lá sen...

Kết quả "tỏm" một tiếng thân thể mảnh khảnh của nàng rơi ùm xuống nước.

Sư phụ thi pháp kéo nàng lên khỏi mặt nước, Nhiễm Nhiễm toàn thân ướt nhẹp bò vào bờ vừa khạc nước vừa ho khan hỏi sư phụ:

"Con không luyện cái này có được hay không?"

Sư phụ nửa ngồi trước mặt nàng, trầm mặc một chút sau đó ôn hòa mà hữu lực nói:

"Không được."

Nhiễm Nhiễm bay nhảy trong ao sen trọn vẹn năm ngày, mỗi lần về nghỉ đều ướt như chuột lột, lại thêm mấy ngày nay tuyệt thực ngay cả kẹo mạch nha cũng không muốn ăn quả thực không thiết sống. Thế nhưng mặc dù thời tiết lạnh lẽo nhưng trong ao rất ấm, nàng rất nhanh tìm ra giữa bất hạnh cũng có chỗ vui mừng.

Sáng hôm nay sau khi giày vò Nhiễm Nhiễm một phen thì sư phụ rất có nhã hứng xuống núi thăm bạn bè. Khâu Hỉ Nhi nhịn không được vừa giúp tiểu sư muội lau tóc vừa bức xúc nói:

"Muội rốt cuộc đắc tội với sư phụ chỗ nào, sao người lại giày vò muội như vậy?"

Nhiễm Nhiễm ngơ ngác nhìn mình trong gương, sau đó dựng thẳng sống lưng tỉnh táo lại, tự động viên nói:

"Sẽ không, sư phụ là muốn dạy muội bản lĩnh."

Khâu Hỉ Nhi mới không tin là thật, nàng nhíu mày:

"Vậy muội học được gì rồi?"

Nhiễm Nhiễm vui mừng nói:

"Tối thiểu thì muội đã biết bơi!"

Bởi vì rơi xuống nước quá nhiều lần nên đối với việc nín thở nàng đã thành thạo, có đôi khi rơi vào nước sẽ còn nhào lộn mấy vòng. Dần dần đối với việc này nàng không cần ai dạy mà tự thông, tuyệt kỹ bơi chó cũng càng ngày càng điêu luyện.

Lúc này Khâu Hỉ Nhi đang lau tóc cho nàng chợt "a" lên một tiếng, nói:

"Nhiễm Nhiễm, hình như tỷ phát hiện dạo này da mặt muội càng lúc càng đẹp, mặt mày cũng thanh tú hơn rất nhiều."

Mặc dù Nhiễm Nhiễm so với nàng luôn đẹp hơn, nhưng nhiều nhất thì cũng chỉ như tiểu gia Bích Ngọc, tuy quý giá nhưng cũng chỉ ở mức độ thường thường.

Thế mà dạo gần đây Nhiễm Nhiễm giống như minh châu càng lau càng sáng, dù mặt mày vẫn không thay đổi nhưng từ bên trong lại tản mát ra loại ý vị khó tả, làn da trắng đến phát sáng khiến người ta phải nhìn chằm chằm.
Bình Luận (0)
Comment