Tiên Đài Có Cây

Chương 58

Nhiễm Nhiễm gắng sức bình tĩnh, đồng thời muốn rút ra gậy cơ quan bên hông đề phòng con rồng đột nhiên tập kích. Vào lúc này thanh âm quen thuộc lại vang lên bên tai:

"Cũng biết sợ sao? Đồ đệ không nghe lời như vậy đáng ra nên bị trục xuất khỏi sư môn..."

Giọng nói này là.. sư phụ!

Âm thanh rót vào tai y hệt lần đó sư phụ thông qua Bạch Hổ truyền âm đến mình, Nhiễm Nhiễm chắc chắn con rồng này cũng vậy. Con rồng tựa như không có ác ý với nàng, cẩn thận thu hồi móng vuốt rồi nâng nàng lên, giống như sợ làm nàng bị thương dù chỉ một chút. Chỉ là trên người nó quấn đầy xiềng xích, chỉ cần hơi động đậy là tiếng xiềng xích liền rầm rầm âm vang.

Nhìn đuôi rồng khóa chặt thân thể sư phụ Nhiễm Nhiễm đã rõ ràng, sư phụ đang dùng thuật ngự thú khống chế nó, đem ý thức mình bám lên, thế nên thân thể thực của hắn hiện chỉ là cái xác không hồn. Con rồng vừa nói vừa dùng móng vuốt to lớn nhẹ nâng Nhiễm Nhiễm lên, nó phun ra một cái bong bóng nước bao lấy nàng, có bóng nước bao lấy Nhiễm Nhiễm rốt cục có thể tự do hít thở.

"Sư phụ... sao người lại biến thành rồng?"

Rồng vàng dùng vuốt nâng bong bóng nổi lên, tiếp tục bí mật truyền âm nói:

"Con rồng nhỏ này sắp trưởng thành, lúc trước nó ăn quá nhiều Kết Đan của những kẻ tu chân mà vẫn luôn bị trấn áp bên dưới Vấn Đầm nên linh lực không được tiêu hóa, tính tình càng thêm hung bạo. Nếu như còn mất khống chế thì ngay cả trận đồ bát quái dưới nền cung cũng không trấn áp được nó, nó sẽ lật tung kinh thành, không thôn trang làng mạc nào có thể thoát khỏi. Hiện giờ ta dùng thuật ngự thú khống chế nó, để xem có thể hàng phục nó, đem trở về biển sâu hay không."

Nhiễm Nhiễm đã hiểu, lúc sư phụ nhìn thấy mưa to trong kinh rồi phát hiện điểm lạ ở sông nội hà thì đã biết chỗ mấu chốt. Hôm đó hắn cố ý mắc lừa, sau lại chủ động chạy đến Vấn Hồ nhảy vào bên trong muốn khống chế con rồng vẫn đang ẩn núp ở đây. Thế nhưng vì sao trong cung lại có hung thú lớn cỡ này, Tô Vực lại nuôi rồng để làm gì nhỉ?

"Tuổi thọ Tô Vực không cao, hắn nuôi rồng để tiếp thêm tuổi thọ cho mình." – Tô Dịch Thủy giải thích.

Năm đó trong cuộc chiến đoạt vị Tô Vực đã bị Bình thân vương ám toán dẫn đến trúng độc, mặc dù được Mộc Thanh Ca cứu giúp nhưng thân thể cũng đã tổn hao, về sau hắn lên ngôi nhưng sức khỏe thì không còn như trước. Nghe nói những năm gần đây hắn vẫn luôn cầu y hỏi thuốc, kế tiếp là linh dược tiên đan, ước chừng thân thể càng lúc càng không xong nên phải chọn đường ngang ngõ tắt.

Tất cả mọi thứ lúc này gần như thông suốt. Khó trách Tô Vực lại cảm thấy hứng thú với thi thể quỷ nước ở ải Vọng Hương, phái không ít người đi tra ra manh mối, lại thu nhận đám kỳ nhân dị sĩ có thể biến hóa thân thể giống với Báo Minh. Bởi vì thân thể hắn ta đã tàn tạ không chịu nổi, những thứ tu chân luyện đan gì đó cũng chỉ là loại nước xa không thể cứu được lửa gần. Hoàng đế luôn tự cho rằng mình là chân long thiên tử, Tô Vực lại càng trực tiếp muốn đem thân thể mình hợp thức với rồng vàng kia, từ đó đoạt lấy tuổi thọ ngàn năm của long tộc.

Thái giám già khi ấy chuyện trò với sư phụ có nói qua, Vấn Hồ chỉ vừa mới xây dựng thêm từ hai mươi năm trước, nói cách khác thì kể từ đó hoàng đế mới có được con rồng này. Tô Dịch Thủy biết lai lịch con rồng, thản nhiên nói:

"Năm đó có người từng được thanh long Mạnh Chương ở long đảo Đông Hải cứu, tiếc là Mạnh Chương lại bị ma vật trong âm giới giết chết. Trước khi chết thanh long đã hạ sinh trứng rồng, quả trứng này hẳn là đã rơi vào tay Tô Vực."

Nếu Tô Vực đoạt được rồng con mới nở thì hết thảy đều dễ giải thích, chỉ là con rồng này đúng là bị ép lớn, thời kỳ trưởng thành vốn mất đến mấy trăm năm lại bị rút ngắn chỉ còn hai mươi năm. Rồng con hấp thụ quá nhiều linh khí nên lớn rất vội, Vấn Hồ sắp không giấu nổi nó nên Tô Vực mới vội vã tìm kiếm chú Thất Ác hóa hình để hấp thu linh lực của kim long. Cũng chính bởi con rồng này mà kinh thành cứ mưa liên miên không dứt, suýt chút là tạo nên tai ương hồng thủy.

Sau khi rõ ràng tất thảy, Nhiễm Nhiễm thử điều khiển bong bóng nước đang bao lấy mình vòng xung quanh thân thể của con rồng to bên dưới. Cơ hội có thể tận mắt thấy rồng cũng không nhiều, thừa dịp sư phụ có thể hàng phục nó đương nhiên nàng phải nhìn rõ một chút.

Tô Dịch Thủy hết cách nhìn đồ đệ hưng phấn giống như hạt đậu đang nhảy nhót tung tăng. Thiếu nữ tính tình nghịch ngợm ham chơi chút cũng rất bình thường, thế nhưng hắn biết rất rõ cho dù nàng có lớn thêm một chút thì tâm tính chỉ sợ cũng sẽ không già dặn mà ngược lại càng thêm ham chơi, không cách nào có thể hành sự một cách trầm ổn...

"Sư phụ, nó ăn nhiều người như vậy sao sư phụ còn mạo hiểm muốn cứu nó, chẳng lẽ không có cách giết nó sao?"

Con rồng nghe lời này thì mắt to thâm trầm nhìn hạt đậu nhỏ trước mặt, nhàn nhạt nói:

"Nó thật sự đáng chết, chỉ là có người từng hứa với mẹ nó nhất định sẽ đưa nó về quê cũ ở đảo rồng, chỉ tiếc sau này nàng cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên không cách nào thực hiện hứa hẹn. Ta sẽ thay nàng hoàn thành lời hứa đưa nó trở về, bản tính loài rồng không thiện không ác, chỉ cần đưa nó khỏi những kẻ dụ dỗ nó làm việc xấu, sau khi rời xa trần thế thì còn cần ai đến đánh giá thiện ác của nó nữa hay sao?"

Nhiễm Nhiễm trôi bập bềnh bên trên sừng rồng, cảm thấy sư phụ vẽ ra viễn cảnh thật đẹp. Có điều vị cố nhân kia là người phương nào, là Mộc tiên sư chăng? Trước đây Tần Huyền Tửu từng nói Mộc Thanh Ca từng đơn thân độc mã trấn áp ma vật để tránh một tai kiếp lớn cho thế nhân, suối linh kia cũng là róc xuống từ trên người ma tử, giờ nghĩ tới ma tử có thể gi.ết chết một con rồng đã thành niên thì không biết năng lực của kẻ đó đáng sợ tới cỡ nào?

"Sư phụ, cơ thể của người nếu ở dưới đầm mãi thế này thì có nguy hiểm gì không?"

Nhiễm Nhiễm trông thấy cơ thể Tô Dịch Thủy cũng được một cái bong bóng nước to bao lấy, nếu như người bên trên phát hiện dị trạng dưới nước mà tạo ra động tác gì thì chẳng phải sư phụ lại được này mất kia hay sao? Trên người con rồng hiện giờ cũng bị trói bởi vô số xích khóa chế tạo bằng huyền thiết, trông qua thì hành động cũng không được tự do.

"Ta không dám sử dụng hoàn toàn sức mạnh của nó, nếu không một khi nó nổi giận sẽ rất khó điều khiển được. Bây giờ chỉ có thể chờ thời cơ, xem có thể lợi dụng thời điểm Đoan Ngọ Chính Dương lúc ma tính xuống đến thấp nhất để nó phá xích thoát ra."

Chính Dương Đoan Ngọ chính là ngày mai.

Trước kia Tô Dịch Thủy định mạo hiểm một lần thừa dịp giữa trưa dương khí đầy đủ điều khiển rồng lớn thoát khỏi xiềng xích bay lên trở về biển, khi phát hiện ra manh mối trong kinh hắn đã muốn vào cung dò xét rõ ngọn ngành, về sau thấy được lớp vảy dưới nước hắn gần như hiểu rõ mọi chuyện.

Trước khi rơi xuống hồ hắn từng phân tích rõ lợi hại cho Tô Vực, chỉ là Tô Vực vẫn cứ khăng khăng cố chấp phải dùng rồng để kéo dài sinh mạng, Tô Dịch Thủy chỉ đành dứt khoát nhảy xuống hồ tạm thời khống chế con rồng này. Tô Vực cũng biết con rồng này chính là một mầm họa, hắn mặc dù có rất nhiều cách để gi.ết chết con rồng dưới nước nhưng lại không nỡ tự tay dập tắt cơ hội kéo dài tính mạng nên mới ném chuột sợ vỡ bình, đối với Tô Dịch Thủy cũng tạm thời không tìm ra cách.

Còn Tô Dịch Thủy trăm tính vạn tính lại không tính được Nhiễm Nhiễm tinh ranh, thao túng Chu Tước trông thấy được một màn mình bị bắt, cuối cùng bất chấp nguy hiểm xâm nhập vào cung. Nếu như nàng không tới thì hắn tự nhiên có thể thả lỏng tay chân hành sự thoải mái, nhưng bây giờ nàng nằm trong hoàng cung Đại Tề nên những cách trước đó Tô Dịch Thủy dự tính đều không thể dùng, lỡ như khi đó hắn không khống chế nổi con rồng thì chẳng phải Nhiễm Nhiễm cũng theo đó gặp nạn?

Nhiễm Nhiễm ngược lại cảm thấy thân thể của sư phụ tuyệt không thể cứ trôi nổi ở đầm nước, thừa dịp chuyện còn chưa gấp rút trước cứ đưa thân thể sư phụ lên, tránh cho hắn được này mất khác. Nàng tỉ mỉ kể lại những lỗ hổng mình đã phát hiện khi thăm dò trong cung cho sư phụ, sau khi đơn giản bàn bạc một lần thì Nhiễm Nhiễm bèn đưa cơ thể sư phụ từ dưới nước trồi lên.

Chu Phi Hoa đang chờ trên bờ, nàng nhìn Nhiễm Nhiễm không chỉ lên một mình mà còn tặng kèm thêm một nam nhân thì không khỏi sửng sốt, thế nhưng lúc nhìn ra nam nhân đó là Tô Dịch Thủy thì nàng ta lập tức rút chủy thủ chuẩn bị cắt cổ người kia. Nhiễm Nhiễm vội vàng ngăn lại, trợn mắt với Chu Phi Hoa:

"Ngươi muốn làm gì? Ngươi giết sư phụ ta thì con rồng dưới nước sẽ không thể khống chế nổi!"

Nói xong nàng liền tường thuật sơ lược tình hình dưới nước.

Chu Phi Hoa cũng biết sắp tới thời điểm thay quân, cũng đến lúc phải dùng thuốc mê nên chỉ oán hận liếc Tô Dịch Thủy một chút rồi giúp Nhiễm Nhiễm nhấc hắn vào trong kiệu, một mạch trở về cung điện của mình. Chờ hồi cung Nhiễm Nhiễm mới nói với Chu Phi Hoa rõ ràng tình hình hiện giờ cùng tiền căn hậu quả, nàng ta nghe chuyện con rồng dưới nước là do Tô Vực muốn kéo dài tính mạng thì bất động một hồi, cố gắng đem chuyện này tiêu hóa xong.

Nàng ở lâu trong cung sớm đã phát giác điểm không đúng nhưng vẫn không thể tin trong cung có loại ma thú bực này, có thể cất giấu một con rồng không để ai hay biết ở đây thì ngoài Tô Vực ra không một ai làm được. Từ khi hắn lên ngôi vẫn luôn chăm chỉ cần cù, yêu dân như con, nếu không có gì bất ngờ thì trăm năm sau cũng xứng đáng với danh vị hiền quân đệ nhất. Thế nhưng không ngờ hắn vậy mà lại làm chuyện kinh thế hãi tục, xem sinh mệnh bách tính toàn thành như một trò đùa.

Ngẫm lại những năm nay thân thể Tô Vực đã không còn như trước. Nàng là một trong số ít người có thể trông thấy hắn, cách màn lụa quả thật có thể nghe âm thanh ho khan đến tê tâm liệt phế, hơi thở mỏng manh. Nhưng gần đây bệ hạ lại giống như hồi quang phản chiếu, tinh thần khí sắc tốt hơn trước nhiều, nếu đúng như lời Tô Dịch Thủy nói nguyên nhân là do con rồng này kéo dài tính mạng thì tất cả mọi việc đều trở nên hợp tình hợp lý.

Nghĩ vậy nàng rơi vào trầm tư, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Nhiễm Nhiễm kỳ thật cũng không trông cậy Chu Phi Hoa có thể giúp đỡ, nếu không phải nàng ta bị kẹt giữa tình cảnh khó xử của triều đình và Chu gia thì nói không chừng nàng ta còn muốn thay phu quân suy tính, nghĩ cách có thể giúp bệ hạ sống lâu hơn.

Ai ngờ lúc này Chu Phi Hoa lại cười tự giễu:

"Ban đầu ta vào cung sở dĩ là vì Mộc Thanh Ca từng hi vọng cha con Chu gia có thể vì vua dốc sức, nàng nói nàng đã tự ý sửa lại ý trời, khó thoát bị trời phạt. Chỉ là khi ấy Tô Vực còn nhỏ nên bản tính khó thuần, cần người ở bên nâng đỡ hắn thật tốt mới không phụ lòng bách tính toàn thiên hạ, vậy nên ta nghĩ không bằng cứ trực tiếp vào cung làm phi tử hắn cho nhanh. Nhưng càng về sau ta càng thêm mệt mỏi những ghen ghét tranh đấu trong cung nên chỉ một lòng trốn tránh, an lòng bệ hạ là một hoàng đế yêu dân như con, chuyên cần với chính sự. Giờ bệ hạ lại làm ra loại chuyện này, có lẽ vì ta không nhắc nhở hắn thật tốt, nếu cứ để chuyện này tiếp tục nghiêm trọng thì cho dù người không trách ta, ta cũng chỉ biết lấy cái chết để tạ tội.."

Ý trong lời nàng rất rõ ràng, nàng và Tô Vực tuy mang danh nghĩa vợ chồng nhưng dưới mắt nàng thì đó chỉ đơn thuần là thực hiện tâm nguyện của Mộc Thanh Ca. Hiện giờ Tô Vực lầm đường lỡ bước, vì kéo dài mạng mình mà lại làm ra chuyện tà ma thì chính nàng cũng khó mà thoát tội, chỉ có thể dùng hết sức đưa hoàng đế trở về nẻo thẳng đường ngay.

Nhiễm Nhiễm cảm thấy lời này của nàng ta có chút thâm ý, cái gì là nghịch thiên cải mệnh, chẳng lẽ hoàng đế trong thiên mệnh không phải Tô Vực sao? Thế thì sẽ là ai, là Bình Thân vương từng tạo phản?

Nhiễm Nhiễm không biết rõ ân oán trong hoàng tộc đại Tề nên nhất thời cũng mờ mịt, có điều so với Tô Vực thì việc ngoài ý muốn của Chu Phi Hoa chính là Tô Dịch Thủy chủ động để mình bị bắt, vậy mà lại vì để hàng phục con rồng muốn ngo ngoe cử động kia.

"Từ lúc nào mà hắn ta lại lòng mang thiên hạ thế?"

Lúc nói lời này Chu Phi Hoa vẫn vô tình cố ý di chuyển chủy thủ trong tay, giống như muốn tìm cơ hội vòng qua Nhiễm Nhiễm để một đao đâm chết nam nhân mất ý thức đang nằm trên giường. Nhiễm Nhiễm không thể không phòng bị nàng, ngồi thẳng chắn trước người sư phụ, kiêu ngạo nói:

"Sư phụ ta vẫn luôn là người tốt như vậy đấy, chẳng những hành y cứu đời còn rất quan tâm đồ đệ, lại thêm hàng ma tứ phương. Cho dù người không có tu vi thì cũng có thể làm thần tiên nhờ công đức!"

Chu Phi Hoa có hơi không xác định được người mà cô nhóc này nói tới với Tô Dịch Thủy mà nàng từng quen biết liệu có phải cùng một người? Tô Dịch Thủy trong ấn tượng của nàng là một thiếu niên lạnh lẽo đến tận xương tủy, cho nên nghe cô nhóc không rành thế sự Nhiễm Nhiễm nói lời ngây thơ thì cũng chẳng cười nổi, chỉ lạnh lùng:

"Tấm chiếu mới như ngươi vốn không thể nhìn thấu được bộ mặt thật của hắn, có điều ngươi nói giữa trưa mai có thể làm nên chuyện là thật sao?"

Nhiễm Nhiễm nhẹ gật đầu, trầm giọng nói:

"Chỉ là nếu như có thể tìm cách tháo hết xiềng xích của nó mới có thể dễ dàng hơn. Các nương nương trong hậu cung thì chỉ có ngài là được lật thẻ nhiều nhất, từng nghe việc thổi gió bên gối rất có tác dụng, ngài có thể thổi thổi một chút xem có thể tìm ra biện pháp hay không?"

Chu Phi Hoa nghe vậy lại cười khổ:

"Hắn lật thẻ của ta chỉ đơn giản là nhìn ta mặc áo đỏ múa kiếm để hồi tưởng cố nhân, ta cũng chưa từng ngủ cùng hắn, có thổi cũng thổi không tới được."

Lúc nói lời này trên mặt Chu Phi Hoa dù có hơi thẫn thờ tiếc nuối nhưng cũng không phải loại u oán của cung phi bị vứt bỏ, chỉ là một lời này khiến người ta không khỏi chua xót trong lòng, nói vậy chẳng phải hai mươi năm qua nàng ở trong cung chỉ như một quả phụ? Nhưng kể cũng tốt, những năm này viết chữ vẽ tranh, trui rèn đao kiếm, kiếm thuật so với thời con gái còn cao siêu hơn, đấy cũng là một loại hài lòng.

Nhiễm Nhiễm nghe vậy gật đầu, Chu Phi Hoa chỉ biến mình từ một oán phụ thâm cung trở thành cụ bà an hưởng tuổi già trong viện dưỡng lão, vị Tĩnh phi này thật đúng là một cao thủ giết thời gian.

Chu Phi Hoa thấy Nhiễm Nhiễm cực kỳ hâm mộ thì cười một tiếng, nói:

"Nếu có cơ hội ta chỉ muốn ra khỏi hoàng cung này, hòa mình với núi sông không chút trói buộc, đó mới là tận hưởng hết vui sướng của cái thú làm người..."

Nhiễm Nhiễm cũng cảm thấy loại người như Chu Phi Hoa cứ ngây ngốc trong cung hầu hạ tên hoàng đế bệnh hoạn thì có hơi đáng tiếc, lại nghiêm túc bảo:

"Nhất định sẽ có cơ hội, đến lúc đó phải chơi thật đã bù đắp cho những năm tháng thiệt thòi!"

Mấy lời cổ súy cho phi tử trốn đi này thật đại nghịch bất đạo, Chu Phi Hoa nghe xong lại ha ha cười lớn, giang hồ chính khí ôm quyền nói:

"Vậy xin mượn lời tốt đẹp của ngươi!"

Giữa các nàng là khoảng cách mười bốn mười lăm năm, khó mà tưởng tượng lúc này còn có thể cùng nhau tâm sự vui vẻ. Có khởi đầu như thế thì về sau cũng dễ nói chuyện, Chu Phi Hoa đã hứa ngày mai sẽ nghĩ cách yểm trợ sư phụ nàng, cho đến khi con rồng bay khỏi hoàng cung thì thôi.

Nhiễm Nhiễm nói Thất Ác hóa hình chú vốn chỉ là tà thuật mà suối linh dùng để mê hoặc lòng người, một khi sử dụng sẽ đánh mất bản chất thật, dù Chu Phi Hoa hi vọng Tô Vực sẽ khỏe lại nhưng nàng tuyệt đối không thể khiến hắn đánh mất chân tâm. Một kẻ đế vương nếu như mất đi lòng thiện thì hậu quả gây ra cho toàn bộ người trong thiên hạ đúng là khó lường.

Sau một phen thương định thì sắc trời đã hơi sáng, nhóm cung tỳ trong cung vẫn chưa rời giường, Nhiễm Nhiễm lại cảm thấy đói bụng. Cũng may Tĩnh phi vẫn luôn đóng cửa tự mình tận hưởng cuộc sống nên vẫn có bếp riêng, dù chỉ là một cái bếp nho nhỏ nhưng rất thích hợp để nấu cháo. Nàng trông thấy trong bếp có thịt gà và sò khô, bèn dựa theo ghi chép trong "sách chơi" nấu một nồi, vừa hay có thể đút sư phụ đang hôn mê uống. Mặc dù sư phụ đang rơi vào trạng thái tuyệt thực không cần ăn uống nhưng lần trước thân thể tiều tụy không ít vì nhập vào Bạch Hổ, vẫn nên tiếp tục bồi bổ thôi.

Chu Phi Hoa nhìn Nhiễm Nhiễm lau mặt đút cháo cho nam nhân đang hôn mê, cái bộ dáng tỉ mỉ này nói hiếu kính sư phụ thì chi bằng nói là âu yếm chăm sóc cho lang quân mới đúng. Thế là nàng vừa ăn cháo Nhiễm Nhiễm nấu vừa nói:

"Nhóc con, ngươi đừng bị cái bộ dạng đẹp mắt của sư phụ ngươi lừa gạt, người này không có tim, nếu như thích hắn thì khẳng định không có kết quả tốt. Cháo này của ngươi ăn cũng được đấy, hay là sau này ngươi ở lại trong cung làm bạn với ta đi..."

Đúng lúc này đột nhiên ngoài cung có người thông báo:

"Bệ hạ giá lâm, Tĩnh phi tiếp giá!"

Thì ra là Tô Vực nghe Tĩnh phi thân thể không khỏe nên vừa sáng sớm đã đến thăm nom.

Nhiễm Nhiễm nghe vậy thì cả người hơi cứng đờ, cảm thấy sự việc lại trở về lúc khởi điểm. Tĩnh phi bây giờ chẳng những bị hoàng đế tự mình vây lại, nam nhân trên giường nàng lại còn là Tô Dịch Thủy, thế thì chẳng bằng là biểu ca nàng như ban đầu còn tốt hơn!

Chu Phi Hoa ngược lại rất bình tĩnh đem rương quần áo chuyển đến sau bình phong, sau đó cùng với Nhiễm Nhiễm nâng Tô Dịch Thủy nhét vào, làm xong hết thảy thì nàng ta bèn dặm phấn cho gương mặt thêm phần tiều tụy rồi mới đến gặp hoàng đế. Nhiễm Nhiễm không thể lộ diện nên chỉ nấp ở gian trong trông coi sư phụ của mình, có điều Tĩnh phi còn chưa ra thì hoàng đế bệ hạ đã xuất hiện, nàng ta chỉ đành vội hướng tới phía bệ hạ vấn an.

Cách lớp màn gấm chỉ nghe giọng nam nhân hòa nhã nói:

"Ái phi miễn lễ, nghe nói nàng không khỏe nên trẫm mới cố tình đi xem..."

Nói xong hình như hoàng đế ngồi xuống cạnh Tĩnh phi ở bàn ngoài, cái bàn đó bày cháo mà Nhiễm Nhiễm vừa nấu vẫn còn nóng hổi. Tĩnh phi cũng rất biết điều nói với bệ hạ:

"Cháo này mới nấu trong bếp nhỏ của thần thiếp, bệ hạ đói có thể nếm thử xem."

Nhiễm Nhiễm quỳ gối cùng hai cung nữ ở gian trong, nhìn xuyên qua khe hở của tấm màn gấm có thể thấy được tên kỳ nhân chỉ nghe tên mà chưa thấy mặt. Nam nhân lúc này đang ngồi bên bàn cùng đồ giả khi ấy cũng có năm phần giống nhau, có điều thế thân dù dạy dỗ tỉ mỉ đến đâu cũng không cách nào có loại khí chất trang nhã của vương tôn quý tộc, hoàng đế hiện tại khí chất quả không tầm thường, rất có phong phạm đế vương.

Nhiễm Nhiễm phát hiện mi tâm của Tô Vực và Tô Dịch Thủy cũng có vài phần giống nhau, xem ra đều là con nhà đế vương Tô gia. Đáng tiếc Tô Vực không có cách duy trì dung mạo thanh xuân thiếu niên như Tô Dịch Thủy, cho nên khóe mắt đuôi mày đã hằn lên dấu vết tháng năm, còn làn da trắng bệch như giấy trên người nam nhân thon gầy cao lớn kia cũng nói lên bệnh tình nguy kịch của hắn.

Lúc này Tô Vực nhìn nồi cháo đang tỏa hương cũng hơi đói bụng, liền cười nói:

"Đồ ăn ở nhà bếp nhỏ của Tĩnh phi so với ngự thiện phòng của trẫm còn ngon hơn, cháo này hương vị chắc là rất đặc biệt."

Thái giám trước đã múc cháo vào chén nhỏ ăn trước một ngụm, Tô Vực rất cảnh giác, cho dù là đồ ăn của thiếp yêu thì vẫn cần thái giám thử trước. Chỉ là ngày thường thái giám nuốt xuống một ngụm thấy không có độc là đủ, hôm nay sau khi ăn một miếng lại nhịn không được hớp thêm một ngụm lớn, dáng vẻ khi ăn lại như sói như hổ.

Bọn thái giám phục vụ trước mặt hoàng đế ngoại trừ một bát cháo loãng thì căn bản không dám ăn nhiều, nếu không lỡ đâu đánh rắm hay ợ hơi trước mặt bệ hạ thì phải ăn roi. Thế nên thái giám thử thức ăn cũng rất đói bụng, cháo gà thơm ngon cực đỉnh vừa vào miệng là tan đi khiến y nhịn không được muốn uống hết cháo trong chén...

Sau khi đánh chén sạch sẽ y mới giật mình phát hiện bản thân thất thố, bị dọa đến con sâu thèm cũng không cánh mà bay, quỳ bịch xuống chờ bệ hạ trách phạt.

Tô Vực cười cười, hắn ngược lại tò mò không biết cháo này có mùi vị gì mà khiến thái giám quên cả quy củ. Thế là hắn nhận lấy bát cháo Tĩnh phi múc cho mình, dùng thìa khuấy khuấy rồi uống một ngụm.. Chỉ thấy nụ cười anh tuấn trên mặt hoàng đế hơi khựng lại, sau đó chậm rãi nhấm nháp một hồi rồi giống hệt thái giám kia ăn sạch bát cháo.

"Ái phi, cháo này do ai làm?" – Hắn ăn xong, đột nhiên mở miệng hỏi.

Chu Phi Hoa bị hỏi cũng không để tâm lắm, đáp:

"Do người hầu trong bếp của thiếp làm."

Hoàng đế giương mắt cười với nàng:

"Nàng gọi người đó tới nói công thức chép lại giao tới Ngự thiện phòng, để đám ngu xuẩn không hiểu tâm ý kia khỏi phải lừa ăn gạt uống trẫm."

Chu Phi Hoa không nghĩ tới chuyện sẽ diễn biến sang hướng này nên có hơi vội vàng không kịp chuẩn bị, Nhiễm Nhiễm cũng không nghĩ tới bệ hạ cũng là kẻ tham ăn, hơn nửa đêm lại đi hỏi cách nấu cháo gà. Đúng lúc này thái giám quản sự bên cạnh bệ hạ đã đi gọi cung nữ trong bếp tới.
Bình Luận (0)
Comment