Tiên Đài Có Cây

Chương 66

Nàng liếc Vương Toại Chi bên cạnh, vừa rồi lúc Tiết Nhiễm Nhiễm đánh với Khai Nguyên chân nhân hắn vẫn luôn có bộ dáng suy tư. Nàng nghi ngờ có phải hắn đã nhìn ra sơ hở gì, vậy nên lúc trở về trấn Ngũ Mã liền hỏi:

"Tiểu Chi, ngươi suy nghĩ gì vậy?"

Vương Toại Chi vốn đã không còn là thiếu niên như ngọc năm đó, có điều bị sư phụ gọi là Tiểu Chi thì vẫn vội vàng đáp lời:

"Ban nãy con thấy cây gậy Tiết Nhiễm Nhiễm kia dùng rất tinh xảo không giống vật tầm thường, giống như thứ mà lão Thập Tứ làm ra."

Lão Thập Tứ? Mộc Nhiễm Vũ nhất thời nhớ tới Tăng Dịch khéo tay có tiếng, hắn thật sự có bản lĩnh làm đồ, đôi tay khéo léo như thần linh. Đôi mắt nàng ta sáng ngời, hiền tài như vậy nếu không mời đến dưới trướng thì thật đáng tiếc, vì thế nàng thử hỏi:

"Ngươi biết Tăng Dịch ở đâu không?"

Vương Toại Chi lắc đầu, tiếc nuối:

"Năm đó hắn cậy tài khinh người, vốn không hòa thuận với bọn con, sau khi Tây sơn giải tán thì hắn cũng không rõ tung tích, về sau càng không đến tìm... Ế mà khoan, đó chẳng phải là lão Thập Tứ đó ư?"

Trong lúc cả hai đang nói chuyện trên phố ở trấn nhỏ biên quan, Vương Toại Chi vừa liếc mắt một cái đã trông thấy Tăng Dịch vừa bước xuống từ trên xe ngựa. Thì ra sau khi vụ việc đám ngựa nổi loạn, chưởng quầy và tiểu nhị bị bắt giữ vẫn chưa được thả ra, người khác trong tiệm hết cách nên chỉ đành dùng bồ câu đưa thư cho Tăng Dịch gọi hắn đến xử lý.

Tăng Dịch cách trấn Ngũ Mã không xa, sau khi xảy ra chuyện trong kinh hắn chưa từng liên hệ với đám Tô Dịch Thủy, cũng không biết tình hình Tiết Nhiễm Nhiễm gần đây thế nào. Nhận được thư Tô Dịch Thủy bảo muốn tới biên quan, Tăng Dịch liền mang theo Bạch Bách Sơn và mấy người hầu cũng một đường phong trần mệt mỏi chạy đến. Không nghĩ tới vừa đến còn chưa đặt chân xuống đất đã gặp được cố nhân, lúc tam sư huynh Vương Toại Chi đột nhiên xuất hiện trước mặt gọi tên mình thì Tăng Dịch không khỏi sửng sốt.

"Lão Thập tứ, thì ra đệ trốn ở chỗ này, có biết huynh tìm đệ bao lâu rồi không?"

Tăng Dịch không cảm xúc nhìn thoáng qua nữ nhân mang mũ che mặt bên cạnh Vương Toại Chi, cười đáp lời:

"Đúng vậy, đã lâu không gặp tam sư huynh. Vị này là..."

Lúc này Mộc Nhiễm Vũ cũng vén khăn che mặt, lộ ra gương mặt y hệt Mộc Thanh Ca kiếp trước:

"Dịch nhi, là ta..."

Gương mặt này đặt trước mặt những đồ đệ của Mộc Thanh Ca phải nói là mọi việc đều suôn sẻ, ai trông thấy cũng xúc động đến rưng rưng. Khi Mộc Nhiễm Vũ đang chờ Tằng Dịch khóc lóc nhận lại sư phụ thì hắn chỉ khựng lại một chút, chần chừ hỏi:

"Ngươi là... sư phụ?"

Vương Toại Chi cười cười:

"Đương nhiên là sư phụ, chẳng lẽ đệ không biết sư phụ đã sống lại trên cây luân hồi sao?"

Tăng Dịch lấy lại bình tĩnh, lúc này mới hành lễ vấn an với Mộc Thanh Ca, thế nhưng lời nói cũng không mấy nhiệt tình. Mộc Nhiễm Vũ nhớ tới lời Vương Toại Chi rằng cây gậy trong tay Nhiễm Nhiễm có xuất xứ từ tay Tăng Dịch, lại nhìn tới biểu cảm trên mặt hắn lập tức hỏi:

"Dịch nhi, có vẻ ngươi không muốn gặp lại người xưa nhỉ?"

Vương Toại Chi cũng đấm nhẹ lên vai hắn, nói:

"Đệ làm sao vậy, chẳng lẽ làm binh khí đến ngốc rồi, ngay cả sư phụ cũng không nhận ra?"

Tăng Dịch cười khổ, hòa nhã đáp:

"Đương nhiên không phải, chỉ là giờ ta chỉ muốn an ổn sống tạm qua ngày, đã không còn nghĩ đến việc tu chân. Nếu hai vị đã không còn việc gì thì ta xin đi trước."

Vương Toại Chi vươn tay cản lại, cười lạnh:

"Sư phụ ngày xưa đối với đệ không tệ, đệ lại đối xử với người như thế ư? Chẳng lẽ đệ đã đầu quân cho Tô Dịch Thủy, cây gậy trên tay nữ nhân kia ta liếc mắt một cái đã nhận ra đệ làm... A..."

Hắn còn chưa nói xong đã giật mình vì hai bàn tay của Tăng Dịch, hai bàn tay đó trụi lủi không có lấy một ngón tay, quả là dọa Vương Toại Chi sợ đến nhảy dựng. Mộc Nhiễm Vũ nhíu mày lui về sau một bước:

"Tay của ngươi bị sao vậy?"

Tăng Dịch nói:

"Tuổi trẻ không hiểu chuyện đắc tội người ta nên cả hai tay đều bị phế, giờ ta kinh doanh suối nước nóng và trạm ngựa, làm chút buôn bán nhỏ nuôi già trẻ trong nhà. Bây giờ ta chỉ là người phàm, thật sự không có tiên duyên, nếu nhị vị không còn việc gì nữa thì ta xin phép đi trước một bước."

Vương Toại Chi hơi xấu hổ. Tay Thập Tứ nhìn qua quả thật bị phế đã rất lâu rồi, sao có thể trợ Trụ vi ngược làm binh khí cho đồ đệ Tô Dịch Thủy? Xem ra chính mình đã hiểu lầm, Tăng Dịch vốn là kẻ cậy tài khinh người, hiện giờ đã thành phế nhân nên sẽ xấu hổ, việc hắn không muốn nhận lại người quen cũng có thể lý giải. Nếu sớm biết hắn khó khăn như vậy thì Vương Toại Chi nhất định cũng sẽ giúp đỡ vị sư đệ này, nhớ tới những gian khổ của mấy người từng khỏi Tây sơn, trong đó có cả chính mình thì Vương Toại Chi rất xúc động.

Mộc Nhiễm Vũ nhìn bóng dáng Tăng Dịch vội vã rời đi tựa hồ có hơi thất vọng, tiếc nuối nói:

"Đạo bất đồng bất tương vi mưu, tay hắn đã phế, nếu không muốn dính dấp tới chúng ta nữa thì cứ tùy hắn thôi."

Đáng tiếc cho bàn tay thủ công thiên tài của Tăng Dịch, có điều nếu đã thành phế vật thì giữ lại bên cạnh cũng vô năng, Mộc Nhiễm Vũ chưa bao giờ lo lắng đến việc không có lợi cho mình. Nàng xoay người rời khỏi, không nhìn tới vẻ kinh ngạc trên mặt Vương Toại Chi. Hắn là một thương nhân nên đối với nhân tình thế thái cũng tự nhiên trở nên khéo léo, hắn vạn lần không ngờ khi sư phụ tình cờ gặp gỡ sự việc khiến người ta sợ hãi của Thập Tứ sư đệ lại lạnh nhạt như thế, giống như chỉ là nghe qua một câu chuyện trong sách kể ra. Chẳng lẽ cây luân hồi đã khiến sư phụ tốt bụng trượng nghĩa trở nên lạnh lùng?

Sau khi Tăng Dịch không kịp phòng bị mà gặp gỡ hàng giả này thì trong lòng cũng hơi hoang mang chút, nhưng hắn lại không thể ở trước mặt các sư huynh đệ mà vạch trần thân phận của nàng. Tiếc là thân phận thật sự của sư phụ không thể nói trắng ra cho toàn thiên hạ, khi dẫn hồn lên cây Tô Dịch Thủy từng nói với Tăng Dịch, cả đời này sư phụ ngàn vạn lần cũng không thể lại làm Mộc Thanh Ca.

Thay đổi thiên mệnh sẽ phải trả giá đắt, năm đó sư phụ thậm chí sửa mệnh của một đế vương! Hiện giờ quả linh rơi xuống sớm được sửa ngày sinh tháng đẻ, linh khí trên người cũng bị người ta thay mận đổi đào, không biết sư phụ có thể thoát được số phận bị trời trách phạt hay không. Người có thể bảo vệ sư phụ giờ không nhiều lắm, nhưng cho dù từ bỏ hết tất cả mọi thứ hắn cũng muốn bảo hộ sư phụ chu toàn.

Cuộc hội ngộ giữa thầy trò trong trấn Ngũ Mã hình như cũng không có kết quả gì.

Lại nói đến Nhiễm Nhiễm cưỡi Chu Tước bay vào khu rừng dưới chân núi thì nhẹ nhàng đáp xuống, nàng chợt trông thấy Tô Dịch Thủy đang ngồi trên một tảng đá lớn, đong đưa đèn lồng bị nàng chọc thủng... Kỳ thật Nhiễm Nhiễm cũng không biết khi đó mình bị gì, trong lòng bực bội thoắt cái đã chọc nát đèn lồng, hiện giờ nhìn sư phụ ngắm nghía bức tranh bị phá hoại thì nàng lại cảm giác hơi có lỗi.

Sư phụ và Mộc tiên sư dù là ân oán cũng được, là tình yêu cũng thế, tất cả đều là việc của họ, mình không có tư cách tức giận lại còn phá hỏng đèn lồng sư phụ vất vả làm. Nghĩ vậy nàng bối rối đến gần sư phụ, cầm lấy túi đồ ăn vặt của mình đưa cho người:

"Sư phụ ăn rồi tâm trạng sẽ tốt lên, còn thứ này, hay là con vào trấn mua cho người cái mới nhé?"

Tô Dịch Thủy nghiêng đầu nhìn vẻ chột dạ của nàng, vẻ mặt không cảm xúc nói:

"Ta không cần mua, ngươi tự tay làm trả lại cho ta là được."

Nhiễm Nhiễm sao có thể làm? Nhưng dỗ sư phụ cũng như dỗ con nít, trước cứ hứa đã rồi tính.

Cứ vậy sau khi được Nhiễm Nhiễm đút cho ba quả mơ tẩm mật thì tâm trạng của ma tử Tô Dịch Thủy cuối cùng cũng tốt lên một chút, lúc hai người đi vòng về nơi cắm trại thì đã qua ngày hôm sau.

Khi bọn họ trở về vừa lúc thấy Vũ Đồng cũng trở lại từ sau núi. Sáng sớm trên núi có rất nhiều sương đêm, trên vạt áo nàng toàn là vệt nước, không biết đã đứng trên đám cỏ bao lâu. Cũng có thể là hồi lâu không thấy Nhiễm Nhiễm và sư phụ trở về mới đi tìm bọn họ.

Quả nhiên thấy các nàng, Vũ Đồng liền hỏi:

"Chủ nhân, các người đi đâu thế?"

Tô Dịch Thủy nhàn nhạt nói:

"Tối qua có gì bất thường không?"

Vũ Đồng hơi sửng sốt, thắc mắc hỏi:

"Chuyện gì ạ?"

Nhiễm Nhiễm không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua nhị sư thúc. Từ lúc ở trên đảo trở về thì những người khác còn tốt, chỉ có nhị sư thúc vẫn luôn mất tập trung, nàng nhớ trước đây trong lúc vô ý còn thấy nhị sư thúc lén rơi nước mắt. Trận địa hôm qua lớn như vậy, ngay cả người ngủ say cũng sẽ bị tiếng vó ngựa đánh thức, thế mà nhị sư thúc lại mang bộ mặt vô tri, hiển nhiên là nàng đã rời khỏi từ hôm qua, vừa rồi mới quay trở về.

Nhiễm Nhiễm còn muốn nói, sư phụ bên cạnh đã vươn tay bóp lấy cổ Vũ Đồng. Nhiễm Nhiễm hoảng sợ cho rằng ma tính của sư phụ lại phát tác, thế nhưng Vũ Đồng lại không né tránh để Tô Dịch Thủy vặn gãy cổ nàng, thậm chí trên mặt còn mang theo biểu tình như được giải thoát.

Lúc Nhiễm Nhiễm muốn ra tay chặn lại thì nàng bỗng phát hiện rằng Tô Dịch Thủy hình như đang đem linh lực ép vào cơ thể Vũ Đồng, linh lực hắn hiện giờ có ma tính, khí tức mãnh liệt như sông ngầm cuồn cuộn. Tuy Vũ Đồng có chút tu vi nhưng vẫn vô phương tiếp nhận, nhất thời linh mạch toàn thân đều nổi lên, khi ấy bỗng nhiên có thứ gì đó giống như trứng gà nhanh chóng được vận chuyển từ trong bụng chạy ngược lên yết hầu. Lúc này Tô Dịch Thủy mới buông tay, Vũ Đồng nằm sấp trên mặt đất cũng nôn một cái, khó khăn phun ra thứ y hệt con bọ cánh cứng màu vàng.

Nhiễm Nhiễm hoảng hốt. Ban đầu nàng cho rằng đó là thị tiên trùng nhưng sau lại nhận ra là không phải, bởi con trùng này thoạt nhìn rất mập mạp, bộ dạng không thể nào bay lên. Nàng nhấc chân muốn giẫm lên nhưng lại bị Tô Dịch Thủy ngăn cản, hắn khom người dùng túi nước gạt nó vào trong, sau lại đậy nút rồi ném ra thật xa vào trong khe núi.

"Thứ đó có độc, không thể đụng vào. Được rồi, ngươi có lý do gì khó nói, lúc này có thể nói rồi." – Tô Dịch Thủy lúc này mới mở miệng.

Vũ Đồng quỳ "bịch" một tiếng lên mặt đất, lệ rơi đầy mặt:

"Chủ nhân, con trai ta bị Tô Vực phái người bắt mất. Ta không muốn phản bội người, nếu không phải lo lắng cho con trai thì ta đã sớm lấy chết tạ tội."

Đám Vũ Thần Cao Thương và Khâu Hỉ Nhi cũng đã nghe tiếng đi tới, thấy một màn trước mắt thì không kìm được trợn mắt há hốc mồm. Thì ra tên Tô Vực kia không biết nghe được tin tức ở đâu mà biết chuyện Vũ Đồng có gia thất dưới trấn Tây sơn, trước khi bọn họ lên kinh đã phái người bắt cóc chồng con của nàng. Khi đó Vũ Đồng không biết chuyện, lúc biết tin thì đã bị người ta uy hiếp.

Sau đó Tô Vực phái người tìm được Vũ Đồng, ép nàng nuốt trùng Phệ Tâm. Con trùng này vừa tiết ra cổ độc vừa có thể truyền âm cách cảm, danh xứng với thực là cái đồ nghe lén. Nói cách khác thì những thứ Vũ Đồng nhìn được nghe được đều rơi vào tai lão Phùng, nếu như Vũ Đồng dám tiết lộ thì bên kia lão sẽ giết con tin.

Vũ Đồng tuy có ý cắt đứt với hồng trần, thậm chí còn chưa từng thành hôn với người yêu nhưng phải là cắt đứt khi vẫn biết rõ cha con họ mạnh khỏe, không lo lắng đến việc áo cơm. Hiện giờ bọn họ rơi vào đầm rồng hang hổ, tuy Vũ Đồng trung thành với chủ nhân nhưng cũng không biết phải chọn bên nào, nếu nói thẳng với chủ nhân thì chỉ sợ lão Phùng bên kia nghe được lập tức hạ độc thủ, nếu nàng bỏ trốn không chịu làm tai mắt thì tình huống của họ cũng không khá hơn là bao. Thế nên Vũ Đồng chỉ có thể cố gắng lánh mặt, thậm chí lúc mọi người thoải mái tụ họp về đêm cũng cố tình tránh đi, miễn cho nghe phải những chuyện có liên quan đến suối linh khiến Tô Vực biết được.

Tối qua cũng vậy, nàng tự mình chạy đến sau núi khóc lóc một hồi, thế nên mới bỏ lỡ chuyện huyên náo mà đàn ngựa gây ra. Địa thế ở đây có chút đặc thù, sau núi giống như lá chắn thiên nhiên, cả tiếng vó ngựa cũng không thể nghe thấy, tất nhiên sẽ không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Nhiễm Nhiễm nghe vậy cũng hơi bừng tỉnh, nhỏ giọng hỏi:

"Việc sư phụ từng nhập vào Bạch Hổ là do người tiết lộ?"

Vũ Đồng xấu hổ gật đầu, lại lắc đầu:

"Chắc là lúc ta nói chuyện cùng Hiên lang có vô ý để lộ, người nói vô tình nhưng người nghe hữu ý, không ngờ Tô Vực lại trăm phương ngàn kế lợi dụng điểm này, suýt nữa đã hại chủ nhân..."

Hiên lang là người yêu dưới núi của Vũ Đồng, không ngờ tới những lời này cũng có thể lọt vào tai Tô Vực. Có điều Nhiễm Nhiễm lại tò mò vì sao sư phụ có thể phát hiện trong bụng Vũ Đồng có con sâu?

Lúc này Tô Dịch Thủy mới nói:

"Vốn không thể phát hiện, chỉ là mấy hôm nay không thấy ngươi ăn uống, con sâu trong bụng lại là thứ tham ăn, bởi vì huyết mạch ngươi suy yếu mà nó cũng vo ve biểu tình..."

Vũ Thần tức đến giậm chân, hét về phía em gái:

"Trước đây ta từng nói với ngươi đã muốn phụng dưỡng chủ nhân thì sao có thể lén xuống núi lấy chồng? Giờ thì tốt, ngu ngốc để lại nhược điểm cho người ta, vì người khác mà đắn đo rồi làm ra việc phản chủ! Ngươi, ngươi..."

Y nói xong thì móc ra chủy thủ, kéo vạt áo lộ ra khuôn ngực của mình, khóc ròng nói:

"Em gái làm ra việc không thể tha thứ là kẻ làm anh sai, ta chỉ có thể lấy chết tạ tội, cầu xin chủ nhân thương tình tha cho đứa em số khổ của ta..."

Đến đây y liền hướng đao vào trong ngực, Vũ Đồng liền vụt chạy tới giằng lấy đao muốn tự sát. Nhất thời hai anh em đều giành nhau đi chết, hết sức náo nhiệt.

Nhiễm Nhiễm bước tới giật lại thanh đao rồi ném xuống khe núi, sau đó nàng hít một hơi:

"Đúng sai thế nào thì để nói sau, bây giờ Tô Vực bắt đứa trẻ mới sáu tuổi, không biết nó còn bị dọa sợ đến thế nào, nói không chừng còn đang chờ mẹ và cậu đi cứu. Các người đều muốn chết là đang muốn đẩy gánh nặng lên vai sư phụ sao?"

Trọng lượng lời nói của tiểu sư muội Tây sơn trước giờ chỉ sau sư phụ. Nàng vừa ra lệnh một tiếng thì toàn bộ đều xoắn xít đi tìm túi nước kia, Tô Dịch Thủy ra tay cũng quá hiểm ác, túi nước kia bị ném một cái thì thiếu chút nữa một đi không trở lại.

Có điều con trùng này đã thoi thóp, lúc chui ra khỏi bình nước chỉ có thể vỗ cánh vài cái đã quyên sinh. Vũ Đồng biết nếu con sâu này chết đi thì phía bên kia nhất định sẽ biết việc bại lộ, nghĩ đến hai cha con có thể vì mình mà chết, Vũ Đồng cắn răng dứt khoát cầm con trùng sắp chết kia nhét lại vào trong miệng. Khâu Hỉ Nhi nhìn một màn này thì nôn thốc nôn tháo, cảm giác một ngày cơm của mình đã đi tong, lại có hy vọng sẽ gầy xuống.

Vất vả lắm mới đoạt lại con sâu chết từ tay Vũ Đồng, bỗng nhiên dưới núi có người cao giọng hô:

"Thánh chỉ của bệ hạ tới, mời Tiết Nhiễm Nhiễm cô nương tiếp chỉ!"

Đám người Tây sơn nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau, bọn họ không nghĩ tới con sâu này vừa chết thì đám người kia đã nhanh chóng đánh hơi chạy đến.

Tiết Nhiễm Nhiễm xuống núi chỉ thấy mấy cung nhân đại Tề hoa hòe lòe loẹt được đám thị vệ bảo hộ xung quanh đương cầm một tờ giấy đưa tin màu vàng. Thư là Tô Vực tự tay viết riêng cho Nhiễm Nhiễm, giống như hắn đã sớm biết con sâu kia sẽ bị bọn Tô Dịch Thủy phát hiện nên gửi tin thay lão Phùng xin lỗi, chỉ bảo chuyện này là do lão Phùng tự chủ trương, đứa bé và thư sinh đã được trả về phía Tây trấn Ngũ Mã. Một loạt giải thích thật giống như mọi sự chỉ là hiểu lầm.

Ánh mắt Tô Dịch Thủy đứng một bên lại dần chuyển đỏ. Xem ra Tô Vực vẫn rất biết cách làm người, hắn đã biết thân thế của Nhiễm Nhiễm nên muốn ở trước mặt nàng làm người tốt, cái loại hành vi dùng đứa con để ép bức người mẹ quá mức vô sỉ, cho dù là nguyên do gì cũng khó lòng giải thích được.

Nếu Tô Dịch Thủy không sớm phát hiện con sâu kia khiến bức thư này đến trước một bước thì lại có ý nghĩa là Tô Vực phát hiện kẻ bên dưới mình không quy củ nên chủ động thừa nhận, đương kim bệ hạ trước mặt Tiết Nhiễm Nhiễm vẫn không mất cái uy danh quân tử lỗi lạc. Loại chuyện cố hết sức mà xu nịnh lấy lòng người khác này thật khiến người ta bội phục, kiếp trước tên "tiểu Vực" dùng cách như thế để từng bước đoạt lấy tin tưởng của Mộc Thanh Ca, dần trở nên xa cách với hắn...

Nghĩ vậy, Tô Dịch Thủy không khỏi vươn tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng. Nhiễm Nhiễm biết ma tính của hắn lại mất khống chế, tuy không rõ nguyên nhân nhưng vẫn trở tay cầm lấy cánh tay hắn, mềm mại nói:

"Tăng Dịch sư thúc hẳn cũng đến trấn Ngũ Mã, nếu sư phụ lo có gian dối thì có thể để Tăng Dịch sư thúc phái người hỏi thăm."

Lúc tay nàng nắm lấy tay Tô Dịch Thủy, ánh đỏ trong mắt hắn dần tan đi. Nếu hành tung của bọn họ đã bị đưa ra ánh sáng thì cứ ngây ngốc trên núi mãi cũng vô dụng, chi bằng cứ trở lại thị trấn.

Vị thái giám kia hơi mỉm cười với Tiết Nhiễm Nhiễm, lại nói:

"Lúc bệ hạ hôn mê thì kẻ dưới lại không hiểu chuyện, cư nhiên lại vẽ tranh truy nã cô nương. Thân thể bệ hạ khỏe lại không ít, đã sai người tháo hết những bức họa của cô nương và các vị, cô nương cứ yên tâm."

Truyền xong lời, thái giám liền lệnh cho tất cả xuống núi.

Vũ Đồng nghe nói hoàng đế đã hạ lệnh thả nhi tử và Hiên lang thì gấp đến độ muốn lập tức xuống núi, có điều tên Tô Vực kia nói dối như cuội nên vẫn phải thong thả một ngày thám thính động tĩnh rồi mới có thể an tâm trở lại trấn Ngũ Mã. Lúc Cao Thương và Khâu Hỉ Nhi đi xem xét tình hình thì quả nhiên trên phố không còn dán lệnh truy nã nữa, bởi sự việc mất ngựa đã được điều tra rõ nên tiểu nhị trong trạm ngựa cũng được thả trở về.

Tăng Dịch đứng ở trạm ngựa đón Nhiễm Nhiễm, con trai của nhị sư thúc và thư sinh Triệu Hiên cũng đã được đón về. Tô Dịch Thủy kiểm tra kinh mạch cho họ, lúc kiểm tra thấy quả thật không trúng cổ độc gì cả thì nhị sư thúc mới lệ rơi đầy mặt ôm lấy con trai có phần gầy ốm.

Sau một phen trắc trở, cuối cùng tâm nguyện chăn ấm cùng thịt kho tàu đã được thực hiện. Thừa dịp Nhiễm Nhiễm và Tam sư tỷ đi tắm nước nóng, Tăng Dịch và Tô Dịch Thủy lén lút nói chuyện một phen.

"Sau trận can qua sao Tô Vực lại đột nhiên nhân từ như thế?"

Tăng Dịch vốn đã có dự tính đóng cửa hết sản nghiệp đi theo đám Nhiễm Nhiễm lưu lạc đầu đường xó chợ, không lường được chuyện này đột nhiên có chuyển biến. Hắn hỏi xong nhưng không thấy Tô Dịch Thủy trả lời, quay đầu đã thấy y đang ngồi xếp bằng, hai tay nắm chặt, tuy khuôn mặt vẫn không cảm xúc nhưng gân xanh nổi đầy trên tay, hiển nhiên là đang chống lại ma tính đang bùng phát trong cơ thể.

Tăng Dịch thấy thế thì thở dài, móc trong ngực ra một chuỗi tràng hạt lưu ly trong suốt đưa cho Tô Dịch Thủy:

"Đây là chuỗi ngọc tĩnh tâm năm đó lúc ngươi nhập ma sư phụ đã đi Vĩnh Sinh tháp cầu được, đeo nó bên người có thể triệt đi một chút ma tính. Tiếc là năm đó không có cơ hội đưa cho ngươi mới để tạm chỗ ta, không ngờ giờ lại có thể đem ra dùng."

Lời còn chưa nói xong, chuỗi hạt lưu ly đã bị Tô Dịch Thủy một phen đoạt mất. Lúc hắn đeo nó vào cổ tay liền cảm thấy một cỗ lạnh lẽo thấm vào người, quả nhiên ma tính có phần được át đi.

"Hắn làm như thế có gì khó lý giải đâu, tất nhiên đã biết suối linh ở trên người ta, vì an nguy Nhân giới hắn còn ước ta có thể nhanh chóng tìm được âm giới đưa suối linh trở về. Hơn nữa bây giờ hắn vẫn còn chưa chết thì ắt đã có người giải khát cho hắn bằng rượu độc, thế nhưng muốn hoàn toàn trị khỏi ốm đau vẫn cần phải đến âm giới một chuyến, nên trước khi tìm được cửa vào âm giới thì chúng ta tạm thời vô lo." – Sau khi an ổn ma tính một lát thì Tô Dịch Thủy mới chậm rãi giải thích.

Tăng Dịch gật gật đầu, lại thở dài:

"Ta biết ngươi vẫn luôn oán hận sư phụ sửa thiên mệnh, nhưng chính ngươi cũng nên biết rằng nếu trước đây sư phụ không vì ngươi mà sửa mệnh, cho dù nước chảy thành sông thì tất cả lại có kết cục gì..."

Tô Dịch Thủy không đáp. Hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn xuyên qua viện sau trạm ngựa có thể thấy hai cô nhóc vừa tắm rửa xong đang đứng ngắm nghía một con ngựa con mới sinh được mấy ngày, cô nhóc có mái tóc dài hơi ướt xõa tung đang vuốt lông ngựa kia cười vô cùng rạng rỡ.

Tô Dịch Thủy bình tĩnh vuốt chuỗi hạt trên cổ tay, chỉ có chính hắn mới biết hắn giận nàng ban đầu là vì sửa lại thiên mệnh của hắn, nhưng về sau hắn mới phát hiện lý do hắn giận nàng thật sự rất rất nhiều. Chỉ là trong mớ ân oán hỗn độn này đến tột cùng là những thứ gì cũng chỉ có mình hắn mới biết được.

Tăng Dịch đã quen với thói thích thì đáp không thì thôi của Tô Dịch Thủy, cho rằng ban nãy mình chọc vào nỗi đau của hắn, lại tiếp tục thở dài:

"Tuy rằng ngươi giúp sư phụ sống lại nhưng không thể thay nàng chịu trời phạt, không biết trước đây rơi xuống khi còn chưa chín nẫu, sửa lại ngày sinh tháng đẻ có ích lợi gì không..."

Lần này Tô Dịch Thủy mở miệng đáp:

"Ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện..."

Lúc này Tăng Dịch mới yên tâm gật đầu:

"Khi ta vừa đến trấn trên đã gặp vị Mộc tiên sư kia, các vị sư huynh đệ ngày xưa đều vây quanh ả. Ả lừa đời lấy tiếng như vậy sẽ làm bẩn danh dự của sư phụ, ngươi thấy ta có nên nói với họ sự thật để miễn cho họ bị lừa gạt không?"
Bình Luận (0)
Comment