Tiên Đài Có Cây

Chương 92

Trước tiên lão tiên rượu chạy xuống mương núi bắt đỉa rồi cho chúng nó hút máu Thanh Long, đợi đám đỉa phát ra ánh sáng xanh nhạt, lão bèn cho chúng cắn lên người những thôn dân bị ma nhập. Đám động vật mềm oặt này tự động tìm ra khe hở giữa lớp vảy kín của quỷ nước cắn lên, sau đó cố định vị trí rồi bắt đầu hút máu. Lão tiên rượu nói thứ chúng hút không phải máu mà chính là ma khí trong cơ thể, lúc cả người con đỉa càng lúc càng to ra, lớp vảy trên người nước ma cũng dần biến mất, bộ dạng cổ quái của bọn họ cũng dần khôi phục. Mà lúc này trên lớp da nhẵn nhụi ướt át của đám đỉa chợt mọc ra vảy, nhìn qua giống hệt phiên bản thu nhỏ của giao long.

Đợi ma khí đã hút xong, lão tiên rượu bắt đỉa bỏ vào một chiếc hồ lô dán đầy bùa chú, theo lão nói thì chỉ cần luyện hóa hồ lô bảy bảy bốn mươi chín ngày thì đám đỉa sẽ hóa thành máu loãng thông thường, không còn ma tính nữa. Đám người vừa được giải bùa cấm thì bắt đầu thiếp đi, trải qua biến hóa quá lớn thì tinh khí của họ cũng vô cùng hao tổn, cần phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng thật tốt.

Lúc bọn họ đi ngủ thì Nhiễm Nhiễm cũng thở phào một hơi. Nàng đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, ngoại trừ quan binh bao vây núi còn trông thấy có rất nhiều đèn hoa sen lớn bé trôi bồng bềnh trên sông. Nhiễm Nhiễm nhất thời nhớ tới nữ thần quân, giống như Tô Dịch Thủy nói, sau khi mất đi năm trăm năm tu vi có lẽ không phải nàng đã hết yêu mà chỉ là nhìn thấu được chấp nhất tiên tu của tiên dược, sau đó chủ động rời khỏi hắn. Lão tiên rượu đã nói anh trai lão trước nay quan tâm nhất là chuyện tu chân, nhưng cố quá kỳ thực sẽ trở thành quá cố.

Nhiễm Nhiễm càng thêm ngưỡng mộ nữ thần quân, người dám yêu dám hận, nói bỏ là bỏ như thế so với nhiều người lẫn tiên đã giỏi hơn rất nhiều, nàng không chịu đáp lại đèn hoa sen của tiên dược chắc cũng đoán được lâu ngày dài tháng hắn cũng sẽ có người khác cạnh bên. Nếu đã là vậy, chi bằng cứ sông núi quên nhau cho rồi.

Đang thở dài chợt nghe Tô Dịch Thủy đứng sau hỏi:

"Đồ đệ yêu của ngươi đã giải được bùa ác, sao vẫn còn rầu rĩ không vui?"

Nhiễm Nhiễm lắc đầu:

"Không phải không vui, chỉ là có hơi thương cảm..."

Tô Dịch Thủy nhìn theo tầm mắt nàng cũng thấy đèn hoa sen trôi theo dòng dưới chân núi, nhất thời cũng hiểu rõ nàng đang thương cảm cái gì.

"Tiên dược cũng là bạn cũ ngươi, lúc trước hắn còn cảm thấy ngươi và em trai hắn giống nhau, không có chí cầu tiến..."

Nhiễm Nhiễm bật cười:

"Làm người hay tiên chỉ khác nhau bởi tuổi thọ dài ngắn, quá mức chấp nhất mà làm gì? Thuẫn Thiên đại năng tuy tu thành chính quả nhưng cuối cùng không phải vì chán ngán mà tọa hóa sao?"

Bộ dáng không màng thế sự này cực kỳ giống Mộc Thanh Ca trước đây. Tây sơn lúc ấy vẫn là môn phái tiêu dao nhàn tản, sư phụ như nàng nếu nói dẫn đồ đệ tu tiên thì chi bằng nói là đưa một đám trẻ đi vòng quanh thế giới. Tuy ai nấy đều luyện ra bản lĩnh nhưng hết thảy đều không liên hệ gì tới việc thành tiên, chỉ là thuận theo sở thích của từng người, bằng không với tu vi của nàng thì sao còn chỗ cho ba môn phái giương oai giễu võ?

Trước đây Tô Dịch Thủy hận Mộc Thanh Ca cũng là vì cảm thấy bộ dáng cà lơ phất phơ của nàng sẽ làm trì trệ sự nghiệp của mình, kiểu cách nghiêm túc tập luyện ở Tây sơn của hắn cùng những huynh đệ khác quả thực không hợp nhau, có điều đối với những lời của dược tiên thì hắn lại cảm thấy quá ghê tởm. Tô Dịch Thủy cảm thấy vị nữ thượng thần trên long đảo có vài phần giống với người mẹ bị bội tình bạc nghĩa của mình trước kia, vậy nên hắn mới không kiềm được mà chọc ngoáy kẻ đó.

Tô Dịch Thủy cho rằng đàn ông có thể không yêu, nhưng không thể quá chấp nhất thiệt hơn như vậy. Lúc bình thường thì nói lời lãng mạn, gặp chuyện lại đem lời hứa với người tình vứt sang một bên, thỉnh thoảng nhớ ra lại ngậm ngùi tiếc nuối mối tình đã qua, người như thế thật khiến người ta ghê tởm. Tiếc là trên đời loại người này thường chiếm đa số, Tô Vực kia cũng vậy, không biết thế nào lại nhớ ra chỗ tốt của Chu Phi Hoa, trăm phương nghìn kế đưa nàng trở về.

Hôm sau khi trời vừa hửng sáng, quan binh dưới chân núi đột ngột rút lui, nghe đâu là lệnh quan trên ban xuống nói họ không cần vây núi nữa. Lúc này người trong động cũng đã khôi phục gần hết, từng người dùng cành cây làm gậy dìu dắt nhau trở về. Lúc về thôn lập tức đã có người chạy như bay vào thôn báo cáo, người thân sau đó cũng ngập ngụa nước mắt ra đón chào, riêng những kẻ từng dẫn quan binh đi bắt người kẻ nào kẻ nấy đều đóng chặt cửa sân. Xem ra mối quan hệ trong thôn về sau còn cần phải chậm rãi cải thiện.

Sau khi sắp xếp tốt đám tiểu nhị và đám trẻ trong tiệm mình, Vương Toại Chi cũng không muốn rời đi mà ở lại bên cạnh Tiết Nhiễm Nhiễm làm tròn chữ hiếu. Có điều Tô Dịch Thủy lại tỏ vẻ gạo mì Tây sơn quý giá không nuôi người rảnh rỗi, thế nên Tiết Nhiễm Nhiễm chỉ có thể lựa lời bảo giờ chưởng môn Tây sơn không còn là nàng, nàng cũng phải kiếm cơm dưới mái hiên người ta, dẫn đồ đệ theo không tốt lắm.

Vương Toại Chi lại tỏ vẻ:

"Sư phụ, sao người lại phải sống luồn cúi chịu tủi thân? Phòng ốc Tây sơn xây dựng đã lâu, nói thế thì giờ cũng không còn dùng được. Đồ nhi sẽ chọn một ngọn núi khác cho người, lập nên môn phái mới, Tây sơn kia cũng không cần trở về!"

Trước đây đồ giả Mộc Nhiễm Vũ từng tính toán như vậy nên Vương Toại Chi thu xếp đã quen, không phải chọn chỗ đẹp trên núi mà là mua cả ngọn núi, bắt đầu xây dựng rầm rộ. Có loại khí chất của kẻ giàu nhất thiên hạ, Vương Toại Chi tỏ vẻ nếu như ân sư không hài lòng, không muốn kém hơn Mộc Nhiễm Vũ thì hắn sẽ mua một ngọn núi khác cho sư phụ sử dụng.

Cao Thương và Khâu Hỉ Nhi nghe xong thì liên tục hít khí, trên mặt đều là vẻ hâm mộ, chỉ có Tô Dịch Thủy là sắc mặt vô cùng khó coi, đôi mắt ngập ánh nước như dao nhỏ bắn về phía Vương thần tài. Hắn thậm chí bí mật truyền lời với Tiết Nhiễm Nhiễm, nói nếu nàng muốn lập núi khác thì trước hãy kêu Vương Toại Chi tự xây mộ cho mình đi!

Nhiễm Nhiễm nhìn ánh mắt kia của hắn không giống nói giỡn, vì giữ cái mạng nhỏ của đồ đệ yêu nàng chỉ có thể ba phải tỏ vẻ phong thủy Tây sơn vượng mình, nàng đã chọn ở nơi đó. Vương Toại Chi gật đầu xem như đã hiểu, hắn lại lôi một cái bàn tính bằng vàng gõ lạch cạch lộc cộc bắt đầu định giá Tây sơn, sau đó tỏ vẻ với Tô Dịch Thủy sẽ mua lại với giá gấp mười, bảo Tô Dịch Thủy dời qua núi khác. Đương nhiên cuối cùng vẫn là Tiết Nhiễm Nhiễm liều mạng ôm lấy eo Tô Dịch Thủy kéo lại mới tránh được cảnh hai kẻ từng là sư huynh đệ gà nhà bôi mặt đá nhau, máu chảy đầu rơi tại chỗ.

Tóm lại cuối cùng Vương Toại Chi đã dùng ba tấc lưỡi sắc bén của thương nhân làm đến cực hạn mới được như ý nguyện ở lại Tây sơn phụng dưỡng sư phụ mình.

Từ trong miệng Vương Toại Chi, Nhiễm Nhiễm biết được thêm nhiều bí mật của Phạn Thiên giáo. Theo lời hắn nói thì việc Mộc Nhiễm Vũ dùng tà thuật bắt trẻ con làm thuốc bổ khí chính là biện pháp mà người của Phạn Thiên giáo dạy cho, hơn nữa thế lực này hình như đang không ngừng lớn mạnh. Đồ giả kia từng đắc ý nói với hắn nếu Phạn Thiên giáo này sống lại thì công của nàng ta không nhỏ, sau này các danh môn chính phái đều sẽ nằm dưới ách thống trị của giáo phái Phạn Thiên, nguyên lão có công phục hưng như nàng về sau vô cùng có tiền đồ. Một khi giáo Thánh sống lại thì nàng và các môn đồ sẽ không cần cực khổ tu chân, có thể trực tiếp lướt qua nỗi khổ thiên kiếp đạt thành chính quả.

Vương Toại Chi nghe xong món hời như vậy trong lòng thật ra cảm thấy không ổn, nhưng mắt thấy đồ giả kia và Phạn Thiên giáo gắn bó keo sơn nên hắn cũng không dám nói gì, bây giờ nghĩ lại đây không phải là một dạng tà ma ngoại đạo sao? Những kẻ không cần trải qua thiên kiếp chỉ có tà thần, không được nằm trong hàng tiên ban, chỉ có thể được xem như ma vương có thực lực lớn mạnh.

Tô Dịch Thủy nghe xong thì hỏi:

"Giáo Thánh ả nói là ai?"

Nhiễm Nhiễm từng xem qua Phạn Thiên giáo chí, bên trong miêu tả người có thể được gọi là giáo thánh tức là ma tử đời đầu, tức là ma vương chỉ còn cái đầu lâu màu vàng kia! Vậy chẳng lẽ thứ mà Phạn Thiên giáo muốn hồi sinh chính là cái đầu lâu đó? Nhớ tới máu Thanh Long bị hút cạn, nhắm chừng mục đích của kẻ thủ ác chính là dùng máu Thanh Long để làm vật dẫn hồi sinh. Nhiễm Nhiễm chợt nghĩ tới việc mình từng sống lại trên cây luân hồi, liền hỏi Tô Dịch Thủy có nhớ cách thức hay không, ai ngờ hắn cũng chẳng nhớ rõ chi tiết quan trọng ấy.

Sau ba ngày biến mất, Chu Phi Hoa trở về thôn Cùng Kỳ. Nhiễm Nhiễm hỏi hoàng đế tìm nàng ấy có phải để nối lại tình xưa không, nàng lại cười lạnh bảo:

"Người có thể làm đế vương sao lại câu nệ chút nam nữ luyến ái? Thực ra có một nhóm thuộc hạ cũ của cha ta không khống chế được, hoàng đế không muốn dùng lại cha ta nhưng vì để bồi dưỡng nghĩa quân thần nên mới chiêu mộ ta về, trong mắt hắn ta cùng lắm chỉ là một con cờ còn giá trị lợi dụng."

"Ngươi đồng ý với hắn?" – Nhiễm Nhiễm hỏi.

Chu Phi Hoa lắc đầu:

"Cha bí mật truyền tin cho ta, nói lòng dạ đế vương sâu như biển, bây giờ hắn chưa thuần phục được những tướng quân đó đương nhiên sẽ nói ngon nói ngọt với ta, nhưng về sau nếu như hắn qua cầu rút ván thì chỉ sợ chính ta là vật tế trước nhất. Thế nhưng để yên dạ hắn ta phải vào cung mấy ngày, giờ về từ biệt với ngươi, mong ngươi bảo trọng."

Nhiễm Nhiễm không hiểu được đấu đá chốn quan trường, có điều nếu hai cha con đã bàn bạc được biện pháp tốt thì nàng cũng chẳng cần nói nhiều nữa, sau khi tạm biệt nhau ở bờ sông thì đường ai nấy đi. Trước khi đi, Chu Phi Hoa còn đặc biệt dặn dò Nhiễm Nhiễm:

"Việc quái vật xuất hiện khắp nơi khiến hoàng đế rất coi trọng các tu chân phái, giờ quan hệ của hắn với Xích môn rất mật thiết, chỉ sợ Xích môn sẽ trở thành Dị Nhân quán thứ hai, làm nanh vuốt trợ giúp hắn. Tây sơn các ngươi hiện tại nổi bật hơn cả ba đại môn phái, việc sau này càng phải cẩn trọng hơn!"

Nhiễm Nhiễm gật đầu, cũng dặn dò Chu Phi Hoa:

"Ngươi cũng phải cẩn thận, lòng dạ Tô Vực sâu không lường được, làm bạn với người như thế khác nào bên cạnh hổ lang. Muốn làm gì cũng phải chừa đường giữ mạng, sắp xếp ổn thỏa cho lão tướng quân xong ngươi cũng phải chạy nhanh lấy người."

Chu Phi Hoa gật đầu:

"Tĩnh phi của ngày xưa đã chết rồi, lần này ta vào cung bằng thân phận thị vệ. Gần đây Tô Vực liên tục gặp ác mộng, nghe nói là bị bóng đè, vậy nên hắn mới dùng cha ta ép buộc ta múa kiếm trừ ma cho hắn. Đến khi ma quỷ đi khỏi, có khi hắn sẽ không tiếp tục bám víu lấy ta."

Nhiễm Nhiễm cảm thấy phỏng đoán của Chu Phi Hoa có hơi lạc quan, vậy nên đưa mấy lá bùa cho nàng:

"Bùa này có thể dùng chim bay để truyền tin, nếu ngươi ở kinh thành gặp bất trắc thì nhất định phải nhanh chóng báo tin cho ta biết."

Chu Phi Hoa cười gật đầu, không nhịn được ôm lấy Nhiễm Nhiễm, vỗ nhẹ vào lưng nàng, nói:

"Ngươi cũng phải sống thật tốt, phải biết tự thương lấy mình. Kiếp trước ngươi ôm đồm quá nhiều, nếu cứ cõng trên lưng một người thì ngay cả thần tiên cũng chịu không nổi. Hiện giờ chưởng môn Tây sơn là Tô Dịch Thủy, dù trời có sập xuống thì cũng có hắn đỡ cho ngươi, nếu như thấy có điều không phải thì nhanh trí chạy đi là được. Ngươi biết không, hai mươi năm trước khi nghe nói ngươi chết đi, cõi lòng ta tan nát đến nhường nào..."

Nhiễm Nhiễm không nhớ nỗi tình bạn của nàng và Chu Phi Hoa hai mươi năm trước, chỉ là bây giờ tuy tuổi tác cách xa nhưng vẫn thấu hiểu nhau như cũ. Tình bạn là một thứ rất diệu huyền, dù qua hai kiếp vẫn có thể như xưa. Cả hai trò chuyện tới hơn nửa đêm, lúc này mới lưu luyến không rời mà ly biệt.

Lúc rời thôn Cùng Kỳ thì ma vật khắp nơi dường như đã giảm đi không ít, giống như sau khi có người thả ma vật náo loạn trời đất thì ngay trong đêm đã bị trừ đi phân nửa, khôi phục biển lặng sóng êm. Lão tiên rượu nói vì trước đây xuất hiện quá nhiều ma vật nên cân bằng hai giới âm dương đã bị phá vỡ, người thường thì cho rằng thái bình đang chậm rãi trở lại, thế nhưng người tu tiên có năng lực cao thâm một chút đều sẽ cảm giác được trời đất sắp xảy ra thay đổi rồi, có lẽ không lâu nữa sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Vương Toại Chi vừa mới trở về Tây sơn cảm giác thế giới quan dường như sụp đổ. Tên Tô Dịch Thủy này rốt cuộc làm tông chủ kiểu gì, tại sao cung vũ hoa lệ tinh xảo của ngày xưa bây giờ lại trở nên rách nát như vậy? Hơn nữa nơi ở của Tiết Nhiễm Nhiễm – người từng là sư phụ hắn lại không phải là gian phòng tốt nhất Tây sơn mà chỉ tại mấy gian phòng ngủ cho đệ tử! Tuy trong viện hoa hoa cỏ cỏ, bài trí trong phòng cũng là kiểu yêu thích của mấy tiểu cô nương nhưng Vương Toại Chi lại cảm thấy vô cùng kiệt sỉ, thật sự không phải chỗ ăn ở tốt đẹp gì!

Thần tài đã đến Tây sơn, trên bàn cơm thịt cá tầm thường mỗi ngày đã không thấy bóng dáng, thay vào đó chính là cá to nơi Đông Hải, canh tổ yến, ngay cả tôm tích cũng to bằng một cánh tay trẻ con, hại mấy đồ đệ nhà quê mỗi lần ngồi trước bàn đều phải đặt ra một nghìn câu hỏi vì sao, nếu không cũng không biết mình đang ăn thứ tốt gì.

Qua mấy ngày lại có thêm rất nhiều kẻ trước đây từng là đệ tử của Mộc Thanh Ca xôn xao tiến đến, đó đều là những kẻ từng nhận nhầm sư phụ, nghe tiếng gió biết rõ nguồn cơn thì một trước một sau trở về, lăn lê bò lết dưới chân Tây sơn cầu xin ân sư tha thứ.

Tiết Nhiễm Nhiễm cũng không có lý do gì để không tha thứ, nhưng lại rất khó làm theo ý muốn của họ là để họ trở về Tây sơn vì bây giờ tông chủ Tây sơn đã là Tô Dịch Thủy. Gần đây Tô Dịch Thủy thích yên tĩnh, đám đệ tử được nhận khi trước đều bị hắn một phen đuổi xuống núi, huống gì đến đám đệ tử của Tiết Nhiễm Nhiễm trước kia. Có điều nghe nàng hỏi vì sao đuổi các sư đệ xuống núi thì hắn lại không dám nói thật, nhìn đám đệ tử trẻ trung phơi phới vây xung quanh nàng lúc nào cũng gọi tỷ tỷ à, tỷ tỷ ơi, cái loại hơi thở thanh xuân dạt dào này khiến hắn không thoải mái. Vậy nên hắn chỉ có thể trầm giọng nói:

"Tu chân trừ luyện khí còn phải trải nghiệm cho tầm nhìn sâu rộng. Ở trên núi lâu dài chỉ có thể nuôi ra loại ếch ngồi đáy giếng, cho bọn họ xuống núi một phen rèn luyện mới tốt cho việc tu chân."

Lời lẽ đường hoàng như thế thật làm người ta vô cùng kín nể, Nhiễm Nhiễm nhớ tới trước đây hắn cũng từng đưa đệ tử Tây sơn vào ải Vọng Hương rèn luyện để tầm mắt rộng rãi, việc tu hành sau đó đúng thật là tiến triển rất nhanh. Vậy nên lúc đưa mấy sư đệ khóc như đưa đám xuống núi, kẻ làm sư tỷ như nàng cũng hết lời khích lệ hy vọng họ sẽ có một tương lai tươi sáng.

Sư tỷ xinh đẹp dịu dàng an ủi một phen, đám thiếu niên lang bị sư phụ lạnh mặt đuổi xuống núi lại một lần nữa cảm nhận được nắng ấm mùa xuân ùa về, ai nấy đều vực dậy tinh thần mang hành lý xuống núi rèn luyện, lập chí khi về lại Tây sơn nhất định sẽ làm mới chính mình.

Về phần những đồ đệ cũ, lý do không cho họ lên núi của Tô Dịch Thủy càng đường hoàng:

"Họ rời Tây sơn đã hai mươi năm có lẻ, ai nấy đều đã có sự nghiệp của chính mình, huống gì trước đây từng kề cận Mộc Nhiễm Vũ. Lòng người khó dò không thể không có phòng bị, ngươi muốn nhận lại họ cũng không sao, thế nhưng thật sự không thể để họ về núi. Lại nói Vương Toại Chi tuy giàu ngang quốc khố nhưng cũng không cần phô trương trước mặt Tây sơn ta, tài lực Tây sơn không thua gì hắn, chút vàng bạc đó cũng không hiếm lạ!"

Nói nhiều như vậy chỉ sợ có mỗi câu cuối là xuất phát từ tận đáy lòng, có điều Tiết Nhiễm Nhiễm nhớ Vũ Đồng từng nói Tô Dịch Thủy không thích xa hoa lãng phí nên hắn mới bực bội với Vương Toại Chi, có lẽ là do thói quen sinh hoạt không hợp thật. Vì thế Nhiễm Nhiễm bèn lén dặn Vương Toại Chi nên tiết kiệm một chút, sau này không thể vác lên núi, đặc biệt là trong viện của nàng những nguyên liệu nấu ăn và vật trang trí quý báu nữa.

Nghe vậy, hai mắt Vương Toại Chi đẫm lệ:

"Sư phụ sống lại lâu như thế đều phải ăn nhờ ở đậu như vậy sao? Đáng giận con lại hoàn toàn không biết gì, không thể chăm lo chu toàn cho sư phụ. Tên Tô Dịch Thủy kia đúng là lòng lang dạ thú, rõ ràng biết người là sư phụ hắn mà hắn lại tự mình bày ra cái bộ dạng ân sư...Sư phụ hãy theo con đi, tìm chỗ khác khai sơn lập phái!"

Nước mắt của một người đàn ông trung niên so với thiếu nữ xuân xanh yếu đuối đáng thương hai mắt đẫm lệ càng làm người ta khó lòng chống đỡ, huống gì Vương Toại Chi vừa khóc vừa than, khiến Nhiễm Nhiễm cũng lòng đau như cắt.

Nhiễm Nhiễm không biết nên dỗ đồ đệ già thế nào, chỉ có thể liều mạng liếc mắt ra hiệu cho Tô Dịch Thủy đang lộ ra phân nửa người trên bậu cửa sổ, nơi tòa lầu nấp sau một bụi hoa. Hắn đã nghe lén nửa ngày, lúc này cũng nên hiện hình giải quyết nỗi ưu phiền của nàng đi chứ?

Ai ngờ nam nhân lại mang cái bản mặt lạnh, hừ một tiếng bước đi không thèm ngoảnh đầu. Trong lòng Nhiễm Nhiễm bực bội, thậm chí cảm thấy khai sơn lập phái một mình cũng không tồi, ít ra cũng không cần nhìn cái bản mặt lạnh lùng của ai đó. Có điều lát sau Vũ Đồng lại phi như bay tới, không chút khách khí đẩy vai Vương Toại Chi ra, nói với Nhiễm Nhiễm:

"Chủ nhân đã đưa cha mẹ và Tăng tiên sinh về Tây sơn rồi, đêm nay có tiệc tẩy trần, ngươi nghĩ giúp ta mấy món họ thích ăn nhé!"

Vũ Đồng nói thế vừa hay giải vây giúp Nhiễm Nhiễm, hơn nữa nàng không ngờ được kẻ luôn chê phiền khi có quá nhiều người trên núi lại sẽ đưa cha mẹ mình tới, cái này quả có hơi khó tin.

Vương Toại Chi cũng tạm thôi buồn phiền, vội chạy đi ôn chuyện với Thập Tứ sư đệ Tăng Dịch. Trước đây hắn còn trách Thập tứ trợ Trụ vi ngược, tiếp tay cho Tô Dịch Thủy, giờ nghĩ lại có lẽ Tăng Dịch đã sớm biết chuyện này nên âm thầm theo bảo vệ cho sư phụ chân chính.

Vợ chồng Xảo Liên và Tăng Dịch phải chập tối mới đến Tây sơn, ban nãy Vũ Đồng vội vàng đến báo tin như vậy hẳn là được Tô Dịch Thủy sai tới giải vây cho nàng, vậy nên sau khi ăn bữa cơm đoàn viên với cha mẹ thì Nhiễm Nhiễm bèn cố ý mang trái cây rửa sạch đến ao sen băng tìm Tô Dịch Thủy. Trước kia hắn thích đánh đàn vào buổi tối giữa hồ đầy ánh sáng mờ ảo của sen băng, nhưng Tô Dịch Thủy của hôm nay lại không thích đánh đàn mà chỉ thắp một chiếc đèn bên bờ ao ngồi xem cây cỏ.

Hôm nay trăng sáng như gương, Nhiễm Nhiễm đút một miếng dưa lê vào miệng Tô Dịch Thủy, sau đó nàng nhìn chiếc đàn bám bụi trong đình, nhất thời ngứa tay lấy khăn lau đi bụi bặm, lại tra dầu vào đàn rồi gảy thử một khúc đơn giản. Trước đây Tô Dịch Thủy từng dạy nàng chơi đàn, khó khăn lắm cũng được xem là đã nhập môn, vậy nên tuy giai điệu hơi non nớt nhưng miễn cưỡng cũng có thể nghe lọt.

Tô Dịch Thủy buông quyển sách trên tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Nhiễm Nhiễm. Kiếp trước Mộc Thanh Ca là cao thủ chơi đàn, tiếng đàn có thể so với tiếng trời, vậy nên mới khiến hắn chán ghét đàn cổ. Cây đàn trong đình là vật cũ của Mộc Thanh Ca để lại, nghe Vũ Đồng kể hai mươi năm này sở thích lớn nhất của hắn là tấu lên chiếc đàn cổ kia, thậm chí thành thạo khiến hắn khó lòng tin tưởng. Hôm nay nghe Nhiễm Nhiễm tấu khúc, hắn lại phát hiện mình vậy mà lại không hề cảm thấy khó chịu đối với thứ âm điệu du dương của tiếng đàn.

Nhiễm Nhiễm bắn nửa khúc thấy có một số chỗ vẫn chưa hay, bèn ngẩng đầu hỏi Tô Dịch Thủy:

"Sư phụ, chỗ này đàn thế nào?"

Tô Dịch Thủy định đáp mình không biết đánh đàn, ai ngờ ma xui quỷ khiến đứng dậy ngồi phía sau Nhiễm Nhiễm, vươn tay bao trọn cả người nàng, dùng ngón tay đặt lên dây đàn bắt đầu gảy. Xem ra ký ức của thân thể có đôi khi hữu dụng hơn cả đầu óc, Tô Dịch Thủy thậm chí chưa kịp suy nghĩ thì ngón tay đã tự động gảy lên một khúc du dương trên dây đàn, khúc đàn này lại chính là khúc "Ngư tiều sơn thủy" mà năm xưa Mộc Thanh Ca thích nhất.

Khúc nhạc này không dễ nhưng hắn lại không vấp chỗ nào, Tô Dịch Thủy không thể không tự hỏi hai mươi năm nay mình đổ vào đánh đàn bao nhiêu công sức? Khó trách quãng thời gian này tu vi của hắn không hề tiến bộ, thì ra hắn đã vô thức thay đổi giống kiếp trước của nhóc quỷ này, làm việc rất lơ đễnh..

Vậy nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui sướng nhìn hắn của Tiết Nhiễm Nhiễm, giống như đắm chìm vào âm thanh thì Tô Dịch Thủy nhất thời nghĩ thật ra việc mê muội đến mất cả ý chí, chỉ biết hưởng lạc, thỉnh thoảng lại chơi đùa thế này kỳ thực cũng không tồi....
Bình Luận (0)
Comment