Tiên Dao Ký

Chương 1 - Đổng Hư

Nước Đại Huyền.

Quận Mục Thạch.

Thành Nguyệt Minh ồn ào náo nhiệt, khắp nơi vang lên âm thanh nhân sinh sống động. Tiếng rao bánh bao, tiếng gõ búa trong lò rèn, âm thanh xe ngựa cộc cộc tới lui... Sinh ý thịnh vượng, nhộn nhịp không tả xiết.

Bởi vì thành Nguyệt Minh chỉ cách kinh thành một quận khác, khoảng cách không quá xa, các đường giao thương đi qua nơi này, có nhiều thế lực cắm rễ tại đây, nên nhờ đó mà phát triển, hình thành gốc rễ không biết bao nhiêu năm.

Ngoại ô thành Nguyệt Minh, tại một quán trà nhỏ ven đường, bên cạnh bàn trà cạnh cửa sổ, có hai người một già một trẻ đang ngồi uống trà.

Người già là một lão nhân làn da hồng hào, râu tóc trắng bạc, bộ dáng phúc hậu khoẻ mạnh. Mặc một bộ y phục giống như của đạo sĩ, cũ nát và rách rưới. Tuy trên bàn có chén trà, nhưng lại cầm bình trà ngửa cổ tu ừng ực, bộ dáng vô cùng khát.

Người trẻ là một thiếu niên mười sáu tuổi, trong ánh mắt lộ ra vẻ xấu hổ.

Đổng Hư là người xuyên không, từ nhỏ là cô nhi bị bỏ rơi, không biết phụ mẫu là ai, được lão nhân lặt về giữ bên người để làm phụ tá.

Lão nhân là một quẻ sư, hàng ngày mang đồ nghề ra ngồi nơi đông người xem bói gieo quẻ kiếm tiền. Lão nhân không có nhà, năm này qua năm khác di chuyển khắp cái nước Đại Huyền này hành nghề.

Sau khi xuyên không, Đổng Hư kiểm tra thấy bản thân không có hệ thống hay ngón tay vàng đi kèm, thân chỉ là một phàm nhân bình thường, sau khi âm thầm chửi tiểu thuyết chỉ là đồ bịa đặt, không còn cách nào chỉ có thể đi theo lão nhân mưu sinh.

Những ngày đầu mệt mỏi không chịu nổi, nhưng dần dần cũng quen.

"Ai, trời hôm nay thật nóng, tiểu Hư, ngươi có muốn tìm một bờ sông tắm không? A... Tiểu nhị, mang thêm trà!"

Lão nhân dốc dốc bình trà trống rỗng, nhìn những giọt trà cuối cùng trong bình chảy ra, hô tiểu nhị.

Đổng Hư nhìn xung quanh, nhân lúc tiểu nhị chưa mang thêm trà đến, cúi đầu nói nhỏ:

"Diệp lão, uống trà cũng mất tiền, chúng ta..."

Nhìn lão nhân này, hắn cảm thấy bộ dáng bên ngoài giống như... Chu Bá Thông.

Diệp lão, tên là Diệp Chu Minh, nhếch râu khinh thường:

"Không phải chúng ta còn vài lượng bạc sao, tiền uống trà thì đáng mấy văn tiền."

Vẻ mặt Đổng Hư hơi xấu hổ:

"Ta... hôm qua đi ngang qua thanh lâu, bị mấy tỷ tỷ lôi kéo vào, ta không thể từ chối, thật, Diệp lão ngươi phải tin ta, là ta bị bọn họ ép buộc, cuối cùng phải vào trong ăn một bữa cơm."

Diệp lão sửng sốt trợn tròn mắt:

"Cái gì? Ngươi đi thanh lâu?"

Đổng Hư dịch chuyển chân, sẵn sàng tư thế chạy trốn:

"Cũng không phải chuyện quá đáng chứ?"

"Con mẹ nó! Là ngươi chủ động vào, chứ có cô nương nào lại lôi kéo tiểu tử hôi hám bẩn thỉu như ngươi!"

"Kẻ nào nói ta hôi hám bẩn thỉu, chí ít ta đẹp trai hơn một lão nhân như ngươi."

Trong quán trà vang lên âm thanh mắng chửi, sau đó một già một trẻ đuổi nhau chạy ra khỏi quán.

Tiểu nhị nghe bên ngoài động tĩnh lớn, vội chạy ra thì thấy hai ôn thần chạy đi mà không trả tiền trà, nếu chỉ có tiền trà còn tốt, còn cả con vịt quay, bốn cái bánh ngọt, nửa bình rượu lưu ly hai người này gọi nữa. Trà chỉ là thứ tráng miệng sau cùng mà thôi.

Mặc dù đây chỉ là một quán trà, nhưng vẫn có bán đồ ăn.

Tiểu nhị chỉ có thể dẫm chân tức giận, cố nhớ lại sáng hôm nay thức dậy bước ra cửa có dẫm phải thứ đồ vật bẩn thỉu gì không, mà hôm nay xui xẻo như vậy.

Đổng Hư và Diệp lão, một đuổi đánh một chạy, dù Diệp lão lưng mang một thùng gỗ chứa đồ hành nghề nhưng chạy rất nhanh. Khi xác định chạy đã xa quán trà, Đổng Hư dừng lại, giơ tay:

"Khoan, lão dừng lại nghe ta nói."

Diệp lão mặc dù vô cùng tức giận, nhưng cuối cùng vẫn ngừng lại, thở dốc hừ lạnh:

"Ngươi muốn nói cái gì, đừng nghĩ rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Ngươi đi thanh lâu vậy mà... không gọi ta đi cùng."

Đổng Hư vô cùng kinh ngạc, không ngờ Diệp lão già rồi mà lại phương cương như vậy. Hắn cười nói:

"Diệp lão, không phải chúng ta đã rời quán trà không phải trả tiền sao?"

Hai mắt Diệp lão sáng lên, cười lớn vỗ vai Đổng Hư:

"Ha ha, tốt, vẫn là tiểu tử ngươi thông minh nhất."

Trong những năm này hai người sống cùng nhau, Đổng Hư chính là một tiểu quỷ cơ linh, luôn quậy phá đủ trò khiến Diệp Chu Minh vô cùng đau đầu.

Nhưng bù lại, đứa trẻ này vô cùng thông minh, khiến Diệp lão rất ưa thích.

"Vậy ngân lượng vẫn còn phải không?"

Đổng Hư hơi thấp giọng, có lỗi nói:

"Ta nói là sự thật, ngân lượng đã không còn. Nếu không ta sẽ không phải bày trò để hai ta chạy khỏi quán mà không trả tiền."

"Ngươi..."

Diệp lão thật sự chỉ biết ngậm miệng, tiểu tử này thật đúng là phá gia chi tử.

Hai người đi đến một con sông, cởi đồ trên người ra, chỉ mặc một chiếc quần nhỏ, nhảy xuống sông tắm. Trong thời gian này, lão nhân luôn miệng lải nhải tiếc rẻ số ngân lượng kia, khiến Đổng Hư đau đầu không chịu được. Chỉ đến khi nhảy xuống sông tắm, làn nước mát lạnh xua tan cảm giác nóng nảy mang đến sự dễ chịu, lúc này Diệp lão mới bớt hoạt động miệng một chút.

Tắm xong, hai người mặc lại y phục rồi vào thành. Tìm một chỗ vắng vẻ trên một cung đường lớn, có nhiều người qua lại, dựng một sạp gỗ, bày một bản vẽ viết hai chữ đơn giản "Xem Quẻ".

Đổng Hư bày biện mọi thứ ra xong, ngồi sang một bên nửa nằm nửa ngồi tựa vào tường, gác chân chữ ngũ, nằm... hóng mát.

Cuộc sống thường ngày của hắn là như vậy. Phụ giúp Diệp lão bày sạp, thu tiền, và nằm chơi xem lão nhân xem quẻ.

Rảnh rỗi thì trốn đi dạo chơi xung quanh.

Nhìn thấy cảnh này mí mắt lão nhân giật giật, nói:

"Tiểu tử thối, ngươi không có chuyện gì làm sao?"

Đổng Hư điềm nhiên lắc đầu:

"Không có a!"

Nghe thế Diệp lão càng xuất khí:

"Không có chuyện gì làm? Vậy ngươi đừng có bày ra cái bộ dáng cà lơ phất phơ đó được không? Nhìn thật đáng ghét!"

Đổng Hư bất mãn:

"Hừ, có phải lão ghen tỵ ta đẹp trai nên mới ghét? Lại nói, ta cũng muốn có chuyện làm. Sao lão già ngươi không dạy ta cách xem bói, chỉ dạy ta học thuộc một bản kinh thư duy nhất, thật nhàm chán."

"Ngươi đừng nói càn, bây giờ ngươi chưa thể học cách xem quẻ, trước tiên học bản kinh thư này ngươi sẽ có thể sống trường thọ, tinh thần cơ linh..., ta đây là muốn tốt cho ngươi... A, khách nhân, ngươi có muốn xem quẻ...?"

Lão nhân bất mãn đáp lại. Nói chưa dứt thì phát hiện có người ghé đến, liền quay ra tiếp sinh ý.

Đổng Hư không để ý lời lão nhân nói. Hơi khép hờ mắt rung chân ngủ.

Không có việc gì làm, vậy thì ngủ a!

Trong quãng thời gian trước đây, Diệp lão chưa từng dạy hắn xem bói, dù hắn có năn nỉ thế nào. Mà lão chỉ bắt hắn học thuộc một bản kinh thư.

Lại nói, sau khi xuyên không, mặc dù không có đồ phụ trợ như hệ thống, ngón tay vàng, nhưng Đổng Hư phát hiện hắn có một khả năng đặc biệt, đó là chỉ cần liếc qua là không thể quên.

Sau khi xem qua bản kinh thư, hắn phát hiện đây là Ngưng Thần Quyết một pháp môn cảm ứng, hấp thụ nguyên khí trời đất, muốn tu thành pháp môn này hắn cảm giác sẽ mất thời gian rất lâu, nhưng hắn chỉ cần nhìn qua, đã tự động tu thành chỉ trong chớp mắt.

Hắn còn có khả năng thể hồ quán đỉnh.

Đổng Hư không nói cho Diệp lão biết những chuyện này, vì hắn không thật sự tin tưởng Diệp lão, khi hắn hỏi Diệp lão về Ngưng Thần Quyết, Diệp lão chỉ nói rằng đây là một bản kinh thư, cụ thể thì không nói. Chỉ để hắn học thuộc hết bản kinh thư, rồi dựa theo phương pháp trên đó mà nhập niệm tĩnh toạ.

Nhưng Đổng Hư cảm thấy không đơn giản như vậy.

Diệp lão còn nói, muốn hiểu hết bản kinh thư, không đến thời gian vài chục năm sẽ không thể.

Lúc đó Đổng Hư bĩu môi, cần gì vài chục năm, ta đây chỉ cần một giây.

Bình Luận (0)
Comment