Tiên Đạo Quỷ Dị (Dịch Full)

Chương 1017 - Chương 1017: Lý Hỏa Vượng

Chương 1017: Lý Hỏa Vượng Chương 1017: Lý Hỏa Vượng

Dương Tiểu Hài nín thở, cúi người, đi theo hướng đầu ngón tay mát lạnh, cẩn thận lần mò phía trước.

Cùng với chân chạm xuống những thứ dưới đất, Dương Tiểu Hài biết hai người họ đang đi xuống dưới.

Hắn không biết đó là tốt hay xấu, điều chắc chắn duy nhất hắn biết là, trước đây Lý sư huynh đã trốn khỏi lòng đất Thanh Khâu theo cách này, vậy mình làm theo cách này có lẽ có thể trốn ra được.

Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy vui mừng là tuy nơi này tối tăm, nhưng không hề có thứ gì kỳ lạ làm hại mình, khiến hắn có thêm lòng tin với việc vợ của mình vẫn còn sống.

Đúng lúc Dương Tiểu Hài nghĩ như vậy, tiếng động phía xa khiến hắn giật mình, đi tìm về hướng bên đó.

Dần dần tới gần, tiếng động càng lúc càng lớn, nhưng Dương Tiểu Hài nghe cứ cảm thấy có điều kỳ lạ, dường như là tiếng người.

“Rốt cuộc nơi này là nơi nào, sao lòng đất Thanh Khâu lại có nhiều người như vậy chứ?”

Sau một nén hương, cuối cùng Dương Tiểu Hài cũng nhìn thấy âm thanh này từ đâu, đó là một hàng quái nhân mặc vải bố đủ loại.

Những quái nhân này quá cao, cao đến mức Dương Tiểu Hài chỉ có thể nhìn thấy nửa người dưới của họ, còn toàn bộ nửa người trên chìm vào bóng tối, không nhìn rõ. Khi họ di chuyển, áo choàng dưới hai chân như cùng đi về một hướng.

Dương Tiểu Hài kiễng người cao nhìn bóng tối đó, bóng tối đó dường như hé ra một chút, hắn có thể phân biệt được, hình như những quái nhân đó đều cầm ô trong tay.

Đúng lúc hắn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, thứ mà những quái nhân đó lôi dưới đất khiến hắn hít khí lạnh.

Tiếng đất rung càng gần khiến trong lòng hắn thêm tuyệt vọng, đúng lúc hắn nghĩ rằng mình rơi vào kết cục của Lữ Cử Nhân, một cơn gió ập đến, liền sau đó phía sau vang lên tiếng đổ đất, hắn gặp nguy hiểm rồi.

Một đầu gậy khóc tang màu trắng bị những quái nhân đó cầm trong tay.

Đúng lúc Dương Tiểu Hài run sợ quay người lại, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.

“Lý...Lý sư huynh?”

Dương Tiểu Hài xúc động nhìn người đàn ông quen thuộc phía xa.

Người mặc đạo bào phía xa đeo mặt nạ đồng tiền, không phải Lý sư huynh thì là ai.

“Dương...Dương Tiểu Hài? Hehe, thật ly kỳ.”

Lý Hỏa Vượng bước lên thang, hiếu kỳ quan sát thanh niên này.

---

“Lý sư huynh? Ngươi đúng là Lý sư huynh? Lý sư huynh, ngươi đến cứu ta sao?”

Thấy Lý Hỏa Vượng xuất hiện trước mặt mình, Dương Tiểu Hài như tìm được người đáng tin cậy, chạy đến kể hết những chuyện đã xảy ra trước đó như đổ hạt đậu.

Đợi Dương Tiểu Hài nói xong, hắn thấy Lý sư huynh đang nhìn dò xét mình, ánh mắt đó khiến hắn thấy kỳ lạ.

“Đi theo ta.”

Lý Hỏa Vượng nói, cũng không để ý Dương Tiểu Hài nữa, bước nhanh về phía tây.

Trong lòng Dương Tiểu Hài cũng hơi do dự, nhưng nghĩ đến vừa nãy Lý sư huynh cứu mạng mình từ trong tay quái nhân đó, chắc sẽ không hại mình, bèn vội vàng đi theo.

Nhưng điều hắn không chú ý đến là Lữ Cử Nhân bị gậy khóc tang xuyên qua phía sau đang giãy dụa bò lên.

Hai người một trước một sau đi trong bóng tối, có Lý Hỏa Vượng ở trước mặt, lúc này, Dương Tiểu Hài lập tức cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

“Lý sư huynh, đây là nơi nào?”

“Đây là đâu? Đây là phía dưới cùng của Thanh Khâu, Phong Đô.”

“Phong Đô? Đúng rồi, Lý sư huynh, vợ ta cũng cùng xuồng, ngươi có thể tìm giúp ta không?’

“Ngươi cũng có vợ rồi? Được.”

Lý Hỏa Vượng khẽ cong khóe miệng gật đầu.

“Lý sư huynh, thực sự cảm ơn ngươi.”

Nghe thấy Lý sư huynh đồng ý giúp mình cứu Triệu Tú Mai, Dương Tiểu Hài vô cùng xúc động nói lời cảm ơn.

“Đều là huynh đệ, ngươi khách sáo vậy làm gì, yên lặng đi theo đi, sắp đến nơi rồi.”

Hai người tiếp tục đi, cứ đi vậy khoảng thời gian một nén hương, mặt đất bắt đầu gập ghềnh nhấp nhô.

Một số chỗ cao cao nổi lên trụ đâm vào bóng tối, còn một số chỗ lõm xuống, lõm thành cái hố lớn, mọi thứ xung quanh đều trở nên vô cùng quỷ dị.

Bên trong hố to còn có ánh màu xanh, thấy những quái nhân kéo tang hồn nhảy xuống hố to.

Dương Tiểu Hài trốn sau cột trụ thấy cảnh này, dường như thấy không đúng.

¬¬¬¬“Lý...Lý sư huynh, hình như đây không phải đường ra.”

“Đây là đường ra, ngươi biết những cái động này, và cả đống đất là cái gì không?”

Lý Hỏa Vượng chỉ trước mặt nói.

¬Không đợi Dương Tiểu Hài trả lời, Lý Hỏa Vượng bèn tự trả lời.

“Thực ra đó là con rối, Ti Mệnh quản lý cái chết, còn tại sao nó nằm ở đây không động đậy. Đó đương nhiên là vì đó mà Ti Mệnh quản lý cái chết, thì đương nhiên là nó chết rồi, hahaha!”

Nói xong lời này, Lý Hỏa Vượng cảm thấy lời mình vừa nói vô cùng buồn cười, ôm bụng cười ha ha, cười đến chảy nước mắt.

“Lý sư huynh, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì, sao ta nghe không hiểu.”

Dương Tiểu Hài hơi khó hiểu.

“Không hiểu hả? Thật ra ngươi đã bị ngã chết, ngươi đã chết, đương nhiên do Khôi Lỗi quản lý, còn không mau đi cùng nó hòa thành một thể? Ta đặc biệt tiễn ngươi một đoạn đường.”

Nghe thấy vậy, Dương Tiểu Hài mềm nhũn người, trực tiếp tê liệt ngã xuống đất.

“Ta đã chết, ta đã chết thật rồi ư?”

Hắn tự cấu mình một cái, phát hiện không chảy máu, lập tức suy sụp òa khóc lớn.

“Ta còn chưa gặp cha mẹ ta, ta không thể chết, ta muốn sống! Ta không muốn chết.”

Đúng lúc Dương Tiểu Hài khóc lóc tuyệt vọng, Lý Hỏa Vượng bỗng vỗ hai tay trước mặt hắn, cười ha ha đắc ý.

“Hahaha, ngươi bị ta lừa rồi! Thật ra ngươi không chết đâu, sinh lão bệnh tử của ngươi còn chưa hết đâu.”

Hắn phá lên cười, khuôn mặt Lý Hỏa Vượng biến thành Hồng Trung, lại từ Hồng Trung biến thành Lý Hỏa Vượng.

Bình Luận (2)
Comment
Sắc 6
Sắc
Reader
1 Tháng Trước
này là end r hả
Trả lời
| 0
trungdung162008 4
trungdung162008
Reader
3 Tháng Trước
Hmm, main bị hoàn toàn rơi vào thế giới này và chết ở thế giới gốc r hả
Trả lời
| 0