“Dương Tiểu Hài, sao ngươi lại tới đây?”
Lý Hỏa Vượng khẽ vẫy tay với Dương Tiểu Hài, ra hiệu hắn đi ra ngoài. Nhưng sau một hồi do dự, Dương Tiểu Hài khẽ lắc đầu, hơn nữa cũng không nghe lời.
"Còn đứng đó làm gì, mau lại đây. Ta hỏi ngươi một chút."
Lý Hỏa Vượng nói xong, lần nữa đi vào miếu Trung Âm. Nhưng khi hắn vừa nhấc chân lên, tiếng chuông đồng lại vang lên khiến hắn đứng nguyên tại chỗ:
"Dương Tiểu Hài? Sao ngươi lại ở đây? Lạ thật.”
"Sư huynh ngươi...Ngươi cũng chết rồi sao?"
Dương Tiểu Hài sợ hãi hỏi hắn:
"Chết? Có lẽ vậy, nhưng mà tình huống này của ta có lẽ được coi là bị quên lãng nhỉ. Ngươi qua đây, ta dẫn ngươi rời khỏi rơi này.”
Lúc này, Dương Tiểu Hài không thèm quan tâm đến tiếng gọi của Lý Hỏa Vượng nữa, vẻ mặt hắn sợ hãi xoay người chạy về phía ngôi miếu Trung Âm treo ngược kia.
Lý sư huynh thật sự chết rồi, hắn cũng giống như Lữ Cử Nhân trước đây đều đã chết rồi. Bây giờ Lý sư huynh thậm chí không được coi là quỷ, mà chỉ là tàn ảnh còn lưu lại nhân gian không ngừng lặp đi lặp lại mà thôi. Khi chân trước của Dương Tiểu Hài vừa bước vào trong miếu, mọi thứ sau lưng lập tức biến mất, bất luận là tiếng gọi của Lý Hỏa Vương, hay là tiếng gầm thét của nước biển.
Sự trống trải xung quanh khiến tâm tình Dương Tiểu Hài thấp thỏm không yên. Nơi đây nhìn không giống với một ngôi miếu, trong này cũng không hề có vị hòa thượng nào cả.
"Có chuyện gì vậy? Không phải Lý sư huynh nói đây là lối ra sao? Chẳng lẽ hắn lại lừa ta?"
Đúng lúc này, Dương Tiểu Hài đột nhiên nghe thấy trên đầu tiếng động gì đó. Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện bất kể là tượng Phật hay là hòa thượng thì đều ở trên đó hết, chẳng qua là bọn họ đều đang ở trên đầu mình.
Từng hàng Lạt ma mặc áo tăng bào màu đỏ, tay xoay Kim Luân âm điệu cao thấp cộng hưởng bắt đầu niệm kinh Phật.
Vừa nãy Dương Tiểu Hài không phát hiện ra là bởi vì hắn đang bị treo ngược lên trên trần nhà, chẳng trách vừa nãy không tìm ra người nào cả.
Không đợi Dương Tiểu Hài có bất kỳ phản ứng nào, những lời kinh Phật tối nghĩa khó hiểu lọt vào trong tai hắn. Trong khoảnh khắc khi hắn nghe được tiếng kinh Phật kia, Dương Tiểu Hài lập tức cảm thấy toàn thân tê dại, ngay sau đó ý thức của bản thân cũng lập tức tan rã.
"Ông...Ni...Mâu...Ma...A, Om...A...Di...A...Hồng"
Dương Tiểu Hài hoàn toàn mất đi ý thức, vô lực ngã xuống, hoàn toàn hòa làm một thể với những kinh Phật kia, cuối cùng không ngừng xoay tròn hết lần này đến lần khác trong vòng kinh của nắm nay hài cốt kia.
"Đương gia! Đương gia à! Ngươi không thể chết được!!"
Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như Dương Tiểu Hài nghe thấy một giọng nói nào đó, đó là một giọng nói vô cùng quen thuộc.
"Đương gia à, ngươi chết rồi thì ta phải sống sao!! Hu hu hu~"
Khi giọng nói kia trở nên lớn hơn, Dương Tiểu Hài muốn mở mắt ra nhìn thử xem nhưng mà chuyện này không hề dễ dàng chút nào, bởi vì bây giờ hai mắt của hắn đều đang hoàn toàn bị vảy máu che lại.
Cùng với một trận đau nhói, cuối cùng Dương Tiểu Hài cũng hé hai mắt ra một khe hở nhỏ, sau đó nhìn thấy khuôn mặt hoa lê đái vũ của Triệu Tú Mai.
"Đương gia à! Ngươi tỉnh rồi! Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi!"
Triệu Tú Mai kích động cầm lấy hồ lô trong tay đổ ra một vài viên thuốc, sau đó đút vào trong miệng đối phương.
"Khụ~...không thể uống quá nhiều thuốc nhuận huyết được, nếu không máu trong người đều sẽ bị đông lại...”
Dương Tiểu Hài nuốt xuống ba viên, còn lại thì đều nhổ ra hết.
Khi bình nước hồ lô đưa tới bên miệng, Dương Tiểu Hài uống mấy hớp, đầu óc mơ màng rốt cục cũng tỉnh táo hơn không ít.
Hắn ráng chống đỡ mình dậy nhìn xung quanh, phát hiện bây giờ bản thân đang ở trong kẽ hở của Nhất Tuyến Thiên. Cái gì mà miếu Trung Âm trước đây, cái gì mà biển cả đều không thấy nữa, hai bên chỉ có nham thạch.
"Đương gia à? Ngươi không sao chứ? Ngươi có nhớ ta là ai không?"
Nghe vậy, Dương Tiểu Hài cúi đầu nhìn xuống cơ thể của mình. Lúc này hắn mới phát hiện cánh tay trái của mình bị vẹo, đầu ngón tay xiêu xiêu vẹo vẹo nhìn vô cùng đáng sợ.
Hơn nữa đầu của hắn còn rất đau, hình như lúc ngã xuống đã đập trúng đầu. Lần này mình ngã xuống đúng là quá thảm rồi.
"Đương gia à, ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng dọa ta, đầu của ngươi không bị ngã hỏng rồi chứ?"
Triệu Tú Mai bị dáng vẻ ngẩn ngơ của Dương Tiểu Hài dọa cho suýt phát khóc.
Ba đứa trẻ khỉ bên cạnh cũng lo lắng nhảy cẫng lên xung quanh, vò đầu bứt tai.
Dương Tiểu Hài đưa tay sờ đầu, sờ đến cục máu khi bị té ngã trên đầu, sau đó hắn sờ vào trước ngực của mình, Hủ Mộc Như Ý mình mang từ thôn Ngưu Tâm lại quay trở lại rồi.
"Ta...Ta vừa rồi hình như nằm mơ, một giấc mộng rất kỳ quái. Ta mơ thấy Lữ Cử Nhân, ta còn mơ thấy Lý sư huynh. Bọn họ...Bọn họ đều chết rồi."
Giọng điệu Dương Tiểu Hài không chắc chắn, hắn vẫn không biết những thứ mà mình vừa nhìn thấy rốt cuộc là thật hay là giả.
"Đương gia, đừng nói nữa, chúng ta mau đi ra ngoài đi."
Triệu Tú Mai nói xong, cẩn thận bế đối phương vào trong lòng, sau đó nhận lấy dây thừng trong tay đứa trẻ khỉ, dùng sức trói chặt hắn lại, nắm lấy dây thừng rũ xuống bên cạnh chuẩn bị trèo lên.