Tiên Đạo Quỷ Dị (Dịch Full)

Chương 1148 - Chương 1333: Dọa

. Chương 1333: Dọa

Nhưng khác với lúc đi ra, khi Lý Hỏa Vượng lại về trong khe nứt, ông lão mặt hồ ly đã từ trên bục cao đi xuống, trốn đi, còn mấy chục đại quân thuyết bất đạt đã bao vây quanh Lý Hỏa Vượng.

Liền sau đó, tất cả đại quân thuyết bất đạt giơ tay ngọc trắng phỉ thúy lên, khí thế bừng bừng thò ra với Lý Hỏa Vượng.

Chỉ cần bị họ chạm vào một chút, thì cơ thể Lý Hỏa Vượng bất luận đau khổ cái chết hay máu thịt thối rữa đều sẽ rời bỏ hắn mà đi.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đạo bào màu đỏ của Lý Hỏa Vượng bỗng trướng lên, bên trong căng phồng, Lý Hỏa Vượng lập tức phân ra thành mấy trăm người.

Tất cả Lý Hỏa Vượng này nhanh chóng bay ra bốn phương tám hướng như bày ong vỡ tổ.

Hơn trăm cánh tay không ngừng vung trong Lý Hỏa Vượng.... có những tên trốn đi, có những tên không trốn đi, Lý Hỏa Vượng bị chạm phải lập tức biến mất như mây khói.

Đây là thủ đoạn của Lý Hỏa Vượng, đã biết năng lực đặc biệt của họ, vậy thì dứt khoát dùng số đông để giành chiến thắng, để họ đối phó không xuể.

Đợi sau khi đại quân không thể nói ra xử lý sạch sẽ tất cả Lý Hỏa Vượng ngập trời, Lý Hỏa Vượng thực sự đã nhân lúc hỗn loạn bỏ chạy khỏi vòng bao vây của họ.

Thấy Lý Hỏa Vượng đứng trên một cái cây phía xa, tất cả mọi người của Thiên Trần Quốc cũng không màng đến người Đại Tề, đều vây đến Lý Hỏa Vượng.

Và họ phóng ra một số thứ, không đợi Lý Hỏa Vượng nhìn rõ thì nó đã biến mất trong không trung, tin rằng quân chi viện của họ sẽ đến nhanh thôi.

Người của Thiên Trần Quốc vây đến với khí thế hùng hổ, nhưng Lý Hỏa Vượng nhìn thấy cảnh này lại không bỏ chạy, mà trực tiếp ngồi khoanh hai chân trên tán cây.

Một Lý Hỏa Vượng khác sinh ra từ trên lưng hắn, hai người đồng thanh niệm chú.

“Kim quang xử, nhật nguyệt tiềm. Bảo tuyền thời, quỷ thất sắc. Hiển tông vu trần thế, vệ giá vu diêm phù.

Nghe thấy tiếng niệm chú của hai Lý Hỏa Vượng, tất cả mọi người của Thiên Trần Quốc phía xa đều lộ vẻ mặt cực kỳ chấn hãi.

Trước đây có một số thành viên đại quân thuyết bất đạt tự sát không thành, thông qua thông tin họ nhận được, người của Thiên Trần Quốc đều biết, tà tu mặc đạo bào đỏ này có thể mời Đấu Mỗ đến hỗ trợ.

Đừng thấy bây giờ họ người đông thế lớn, đối phương chỉ có một người, nhưng đối diện với hóa thân Đấu Mỗ, đám người họ vốn chẳng là gì.

Tiếp đó, tất cả lập tức thể hiện thần thông theo cách của từng người, biến mất trước mặt Lý Hỏa Vượng với tốc độ nhanh nhất.

Sau khi họ biến mất, tiếng niệm chú của Lý Hỏa Vượng cũng vừa kết thúc, nhưng không có gì xảy ra sau đó.

“Hừ” Lý Hỏa Vượng cười lạnh lùng một tiếng rồi đứng lên, phía sau Lý Hỏa Vượng lắc lư một cái bóng rồi lòi ra một thiếu nữ có dung mạo tinh tế, đó không phải là Lý Hỏa Vượng tu chân ra, mà là Lý Hỏa Vượng đóng giả. Vừa nãy Lý Hỏa Vượng không niệm Võng Thiên Bảo Hạp thật, hắn cố ý niệm thiếu mấy chữ, đối phó với họ, không nhất thiết phải dùng tu chân, sử dụng tiểu xảo trên “Phiến kinh” cũng có thể giải quyết rắc rối lần này.

Tuy trải qua người Đại Tề không ngừng cầu nguyện tế bái, đúng là phi cang đang liên tục tăng lên, nhưng muốn tích đủ một lần cũng không phải dễ, không thể lãng phí thứ này vào việc nhỏ như này.

Giải trừ được nguy cơ, bên phái Đại Tề cũng tạm thời an toàn, Lý Hỏa Vượng nhìn quanh một vòng rừng cây rậm rạp, bèn định rời khỏi nơi này trước rồi tính.

Chuyện mình đến Thiên Trần, chắc chắn người bên này cũng biết, mình phải làm rõ tình hình ngọn ngành ở đây trước khi họ tìm được mình.

Đối với Thiên Trần Quốc, ngoại trừ biết họ và Vô Sanh Lão Mẫu có mâu thuẫn, bây giờ Lý Hỏa Vượng cũng không biết gì.

Điều Lý Hỏa Vượng muốn biết nhất là hiện giờ họ có thực lực mạnh đến mức nào, để giết chết Vô Sanh Lão Mẫu lần nữa, họ lại định bỏ ra cái giá lớn thế nào.

Rừng cây rất lớn cũng rất rậm rạp, cũng may Lý Hỏa Vượng thông qua thị giác nhạy bén, quan sát được một số dấu giày xuất hiện trước đó không lâu trong rừng cây.

Thông qua dấu giày, Lý Hỏa Vượng tìm được một số cái bẫy dùng để bắt thú hoang, vì vậy có thể thấy phán đoán chủ nhân của dấu giày này có lẽ là thợ săn.

Chỉ cần cứ tìm theo dấu giày này, chắc sẽ rất nhanh tìm được bóng người.

Nhưng không đợi Lý Hỏa Vượng tìm được chủ nhân của dấu giày, sắc trời đã dần tối.

Nhìn mặt trời dần xuống núi, Lý Hỏa Vượng nghĩ đến một chuyện quan trọng lập tức lên tiếng nhắc nhở.

“Tuế Tuế, giúp ta tính toán canh giờ, xem rốt cuộc bên này có mấy long mạch.

"Ừm."

Cùng với Lý Tuế đồng ý, một hình ảnh đồng hồ cát lập tức xuất hiện bên cạnh Lý Hỏa Vượng, cát trong đồng hồ cất chậm rãi chảy xuống.

Cát vừa chảy thì là một canh giờ, đồng hồ cát lật chuyển bao nhiêu lần, thì có nghĩa bên phía Thiên Trần Quốc có bấy nhiêu long mạch.

Đúng lúc đồng hồ cát vừa hay chảy được một nửa, cuối cùng Lý Hỏa Vượng tìm được bóng người trong rừng cây.

Đứng trong rừng cây tối tăm, Lý Hỏa Vượng nhìn thôn trại có chút ánh lửa phía xa.

Để tránh mai phục của triều đình Thiên Trần Quốc, Lý Hỏa Vượng ở trong rừng quan sát rất lâu, cuối cùng xác định đây là một thôn trại bình thường.

1110 chữ
Chương 1334: Ngật Hùng Trại

“Đi thôi, chúng ta đi tìm hiểu tình hình của Thiên Trần Quốc qua dân chúng bình thường"

Lý Hỏa Vượng vuốt mặt, hắn biến thành dáng vẻ của Dương Tiểu Hài, đi về phía bên đó.

Xúc tu của Lý Tuế quấn một số con mắt chui ra từ trên lưng Lý Hỏa Vượng, mau chóng trồi lên, biến ảo thành một cái túi vải bố lớn.

Khi càng lúc càng đến gần thôn, Lý Hỏa Vượng lập tức ngửi thấy mùi hương trúc nồng nàn, tính toán thời gian, bây giờ cũng là thời gian ăn tối rồi.

Khi Lý Hỏa Vượng đi vào thôn không bao lâu, thì một người phụ nữ đi đến, khi hai người bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều sửng sốt.

Đối phương sửng sốt là vì có một người lạ vào thôn, còn Lý Hỏa Vượng sửng sốt vì người phụ nữ này trông rất quái dị.

Trông nàng đúng là con người, trên người mặc áo ngắn cổ tròn, dưới mặc váy xếp li, thắt dây lưng ở phía trước và sau, áo màu xanh đậm, còn có hình cá và chim.

Thế đã là gì, đặc biệt nhất là cổ của nàng, cái cổ của người phụ này vô cùng dài, có vẻ dài gấp đôi cổ người bình thường, trên cổ còn có từng tầng vòng đeo hình tròn.

Người phụ nữ phía xa với cơ thể và cái đầu như vậy đứng một mình trên đường thôn tối tăm, cảnh này khiến trong mắt Lý Hỏa Vượng hiện lên vẻ vô cùng kinh sợ.

“Cha, nàng ta không phải là tông của chúng ta.

“Ta biết rồi"

Lý Hỏa Vượng hắng giọng, học theo giọng điệu của Dương Tiểu Hài, hỏi đối phương.

“Vị tỷ tỷ này, có thể hỏi thăm đây là nơi nào không?"

Không biết khuôn mặt Dương Tiểu Hài non nớt hay đối phương không phát hiện ra gì không, đối phương trực tiếp lên tiếng.

“Đây là Ngật Hùng Trại, tiểu tử, ngươi là người ở đâu? Chạy đến chỗ chúng ta làm gì?"

Đối phương nói vô cùng tự nhiên, nếu không phải có cái cổ cực dài đó, thì trông chẳng khác gì dân chúng bình thường.

“Ngật Hùng Trại? Xem ra ta đi nhầm chỗ rồi, xin hỏi huyện thành gần nhất phải đi đường nào?"

"Bên đó, nhưng phải vượt qua mấy con núi, ít nhất cũng phải hai ngày, bây giờ ngươi đi, thì có thể đến"

Tiếng trò chuyện của hai người lập tức thu hút những người khác trong thôn, dần dần người trong thôn vậy quanh Lý Hỏa Vượng bàn tán xôn xao.

Lúc họ đang quan sát Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng cũng quan sát họ, trên cổ của người thôn trại này đều có vòng bạc, hơn nữa cái cổ đều rất dài.

Còn có một điều đặc biệt là, thôn trại này chỉ có phụ nữ, gần như không có đàn ông, mấy người đàn ông duy nhất cũng đều là trẻ con.

“Tỷ tỷ, ta không phải người ở đây, có thể hỏi một chuyện không? Tại sao ngươi phải đeo vòng trên cổ?"

“Nó đẹp mà?

Nghe thấy câu trả lời, Lý Hỏa Vượng muốn nói lại ngừng, những người phụ nữ này đúng là bị Tọa Vong Đạo đùa giỡn rồi sao?

Trong lúc Lý Hỏa Vượng đang nghĩ có nên nói hay không, một người bà lão cầm hai ống trúc đưa đến trước mặt hắn.

Đúng lúc hắn đang khó hiểu, một nửa ống trúc bị gãy cạy mở ra, mùi hương thơm mát và hương trúc lập tức ấp đến, thì ra đối phương muốn mời mình ăn cơm ống trúc.

“Cảm ơn bà bà, cảm ơn cảm ơn, cả ngày nay ta cũng chưa ăn cơm.

Lý Hỏa Vượng lập tức đưa tay nhận lấy, cầm ống trúc gảy cơm ăn từng miếng lớn.

Hắn cũng không sợ người ta bỏ thuốc độc, bây giờ e rằng nếu sử dụng những trò vặt này sẽ không lừa được hắn.

Nhưng ăn một cây trúc, Lý Hỏa Vượng phát hiện cơm ống trúc không bất thường gì, ngược lại còn vô cùng ngon.

Ống trúc và cơm dung hòa lẫn nhau, hương thơm của ống trúc hòa lẫn vào trong cơm, ăn vào vừa thơm vừa ngọt, ăn xong mùi hương còn vương trong miệng.

Trong thôn trại được bao quanh bởi rừng cây, Lý Hỏa Vượng ăn cơm ống trúc dưới sự quan sát của những người phụ nữ đó.

Mảnh trúc nửa hình tròn giống như cái thìa, hắn xúc cơm ống trúc cho vào trong miệng nhai từng miếng lớn.

Lý Hỏa Vượng vừa ăn, vừa tiếp tục trò chuyện với Lý Tuế trong lòng.

“Tuế Tuế, ngươi thấy thế nào?"

“Không thế nào cả, có lẽ họ chỉ là dân chúng bình thường của Thiên Trần Quốc, sợ rằng cũng không biết nhiều.

Sau khi ăn hết cơm ống trúc, Lý Hỏa Vượng lau miệng, trả lại ống trúc cho người phụ nữ trước mặt.

“Cảm ơn bà chị khoản đãi, nếu tiện, có thể cho ta mượn phòng trống nghỉ một đêm không?"

“Đương nhiên là ta sẽ trả tiền phòng.

Lý Hỏa Vượng lấy ra mấy miếng bạc vụn mốc đen từ trong tay áo.

“Ở một đêm thôi, không cần, không cần.

Người phụ nữ đó tỏ ra vô cùng nhiệt tình, kéo Lý Hỏa Vượng đi về phía trước.

“Dân chúng của Thiên Trần Quốc đều tốt bụng như vậy sao?"

Lý Hỏa Vượng cũng phải nhủ thầm.

Rất khó tưởng tượng những người này đã từng là tín đồ của Vô Sanh Lão Mẫu, và cuối cùng phản bội lại nàng, cướp đi thiên đạo của nàng.

“Chị à, nơi này thật hoang vu.

Lý Hỏa Vượng nhìn về sang những căn nhà thấp xung quanh, phát hiện nhà ở đây đều được làm bằng gỗ, hoặc đều được bện đan từ mảnh trúc.

“Thôn trại hẻo lánh một chút thì tốt hơn, lương thực trồng được đều là của mình, không ai cướp.

“Đều là của mình ư? Không cần nộp thuế cho triều đình ư?"

Lý Hỏa Vượng bắt đầu dẫn dắt chủ đề sang hướng thông tin mà mình cần.

“Triều đình? Triều đình là cái gì?"

Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng mới hiểu ra, Thiên Trần Quốc không có triều đình, nếu không có triều đình thì cũng không có hoàng đế, vậy thì càng có khả năng kim long chính là long mạch.

1169 chữ
Chương 1335: Phóng Khoáng

Thấy vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt đối phương, Lý Hỏa Vượng vội vàng sửa lại.

“Không có gì, chỉ là một thứ bình thường ở quê hương tiểu đệ thôi Nhìn chằm chằm bóng dáng người dẫn đường phía trước, sau khi dừng lại một lúc, Lý Hỏa Vượng lại hỏi thăm dò.

“Đúng rồi, chị à, lúc ta đến, thấy một vài người mặc trang phục hát kịch đi cà kheo trên đường, bay qua từ nóc nhà"

Không đợi Lý Hỏa Vượng nói hết, đối phương lập tức quay đầu, nói với vẻ mặt kinh ngạc.

“Cái gì? Ngươi nói ngươi thấy cái gì?"

Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm biểu hiện của nàng, và cả khuôn mặt vô cùng nghiêm túc quan sát hắn, muốn tìm được chút manh mối nào đó.

“Ngươi nói cái gì vậy, không được lừa ta, đâu có thứ như vậy"

Nhưng điều khiến hắn cảm thấy vô cùng thất vọng là đối phương thực sự không biết đại quân Thuyết Bất Đạt.

Sau đó Lý Hỏa Vượng lại hỏi một số điều đơn giản, nhưng vẫn không có được câu trả lời. Thiên Trần Quốc sắp khai chiến, nhưng trong mắt nàng, cuộc sống vẫn rất yên bình, không có gì thay đổi.

“Chẳng lẽ bị lệch vị trí? Dân chúng trong thôn này đều là ếch ngồi đáy giếng ư? Thôi vậy, hỏi một số vấn đề mà họ biết vậy"

Sau đó Lý Hỏa Vượng nhân lúc nói chuyện phiếm, hỏi về diện tích đại khái của Thiên Trần Quốc, có thể chắc chắn Thiến Trần Quốc rất rộng lớn, vô cùng rộng lớn.

Theo như người phụ nữ đó miêu tả, Lý Hỏa Vượng phán đoán có lẽ còn to hơn Đại Lượng, nhưng cụ thể rộng bao nhiêu, nàng ta cũng không trả lời được.

Trong thế giới quan vô cùng giản dị chất phác của nàng, thôn trại này chính là nơi nàng sống từ nhỏ đến lớn.

Với nàng, cả Thiên Trần Quốc cũng không phân huyện tỉnh gì, nửa phần trên Thiên Trần Quốc cơ bản đều là đồng bằng, nhiều sông hồ lớn, những người đến từ nơi đó đều gọi là người phương Bắc.

Nửa phần dưới của Thiên Trần Quốc nhiều núi nhiều rừng cây, người đến từ bên đó gọi là người phương Nam.

Còn về những thứ khác, nàng không biết, đương nhiên nàng cũng không biết đại quân Thuyết Bất Đạt là gì, kim long là gì, nàng chỉ sống ngây ngô mơ hồ như vậy.

E rằng nếu không có biến có gì xảy ra, thì cả đời nàng cũng sẽ trôi qua ở nơi trăm dặm gần thôn.

“Quả nhiên Đầu Tử đã lừa ta"

Lý Hỏa Vượng nói với Lý Tuế trong lòng.

“Người như này đừng nói chạm vào thiên đạo, sợ rằng còn chẳng biết chữ ấy chứ.

Theo như tìm hiểu, Lý Hỏa Vượng phát hiện Thiên Trần Quốc không đáng sợ như Đầu Tử nói, tìm một người bất kỳ ra, thì có thể dễ dàng lôi kéo tất cả thiên đạo lên người người khác.

Thiên Trần Quốc giống Đại Tề Đại Lương, rất ít người biết thần thông, phần lớn dân chúng đều mơ hồ trải qua sinh lão bệnh tử trong thế giới quan của mình.

Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng mới lặng lẽ thở nhẹ nhõm, cảm giác áp bức với Thiên Trần Quốc trong lòng cũng được giảm một phần.

“Cha, Đầu Tử không lừa ngươi, nàng ta thực sự có thể, chỉ là nàng ta không học thôi “Không học và không biết có gì khác nhau? Bây giờ học cũng không kịp, suỵt, yên lặng, sắp đến rồi, đợi nàng đi rồi, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này, đến huyện thành mà nàng nói.

Nếu đã không tìm được manh mối có ích từ người trong những thôn nhỏ, đương nhiên cũng không cần thiết ở lại.

Muốn tìm hiểu nhiều hơn về Thiên Trần Quốc, ít nhất cũng phải tìm người có học.

Tuy không có triều đình cũng không có hoàng đế, nhưng ít nhất có lẽ cả Thiên Trần Quốc phải có người quản sự mới đúng, chỉ là cách gọi khác nhau thôi.

Sau khi hai đi qua nhiều ngã rẽ trong thôn, chẳng mấy chốc một căn nhà gỗ nhỏ được dựng bằng thanh gỗ xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng.

“Đêm nay ngươi ở lại đây, đừng chê cũ rách"

Thấy đối phương men theo cầu thang trèo lên trên, Lý Hỏa Vượng cũng đi theo, định đánh ngất đối phương. Nhưng vừa trèo lên, Lý Hỏa Vượng lập tức ngẩn người tại chỗ, người phụ nữ đó đã cởi áo.

“Nào, nằm xuống đi.

Nàng đưa tay về hướng Lý Hỏa Vượng định kéo hắn lại.

Lý Hỏa Vượng nhanh chóng né tránh, hắn bỗng hiểu tại sao thôn này không có đàn ông, tại sao người trong thôn lại tốt bụng với mình như vậy, thì ra tất cả đều có cái giá của nó.

“Sao thế? Chê ta già hả? Vậy ta gọi con gái của ta đến “Không làm phiền nữa.

Lý Hỏa Vượng đưa tay vuốt lên mặt đối phương, nàng lập tức cứng đờ tại chỗ.

Lý Hỏa Vượng nhanh chóng đi xuống cầu thang, thu nhỏ địa hình bỏ chạy theo hướng trước đó.

“Cha, có phải ta cản trở ngươi không? Yên tâm đi, ta sẽ không nói với mẹ đâu.

Lý Hỏa Vượng nghe thấy lời này, da đầu lập tức giật giật.

“Đã là lúc nào rồi còn có sức đùa hả, đừng quên chúng ta đến đây làm gì?

Hắn thực sự không ngờ, phong tục của Thiên Trần Quốc lại kỳ lạ như vậy.

“Cha, ngươi đừng nghiêm túc như vậy, nên cười thì vẫn phải cười, ngươi cứ nghiêm túc như vậy, sớm muộn cũng có ngày sẽ căng đứt như dây đàn.

“Được rồi, không cần người dạy ta, mau chạy đi.

“Cha, ngươi không động lòng thật hả? Người phụ nữ đó cũng rất đẹp"

Nghe thấy Lý Tuế nói vậy, toàn thân Lý Hỏa Vượng khó chịu, hắn thực sự không muốn nói chuyện chủ đề này với con gái mình.

Trước đây cứ cảm thấy Lý Tuế hiểu biết ít, bây giờ lại cảm thấy nàng hiểu quá nhiều rồi.

“Ngươi còn nói linh tinh, có tin ta ném người về không?"

Khi thấy Lý Hỏa Vượng đưa tay nắm chặt Tích Cốt Kiếm, Lý Tuế cũng không nói nữa.

Tiếng lá cây cành cây sột soạt không ngừng vang lên, bị Lý Hỏa Vượng liên tục bỏ lại phía sau, hắn men theo con đường nhỏ trong rừng chạy về phía trước.

Khi ảo ảnh đồng hồ cát lật lại lần nữa, mặt đất trước mặt trở nên rộng lớn, một tòa thành xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng.

1103 chữ
Chương 1336: Manh Mối

Đúng là đã tìm được huyện thành, nhưng điều khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy bất ngờ là huyện thành này lại không có tường thành, chỉ có một chiếc đèn lồng trắng được treo lên cổng đung đưa theo gió.

“Đề cao cảnh giác, chưa biết chừng có thể có người nhìn thấy được ta Lý Hỏa Vượng làm lệch vị trí bóng hình của mình vào trong lòng đất, hắn ẩn mình, đi về phía huyện thành.

Huyện này thành cho Lý Hỏa Vượng cảm giác duy nhất là đổ nát, khắp nơi đều là nhà trống cổng lớn mở rộng, khắp chỗ trên mặt đất đều là hố lớn hố nhỏ, rác rưởi khắp nơi.

Nếu không phải trên cửa sổ của một số căn nhà còn lóe lên ánh nến, Lý Hỏa Vượng suýt nữa cho rằng mình đến bãi tha ma.

Đúng lúc này, Lý Tuế đột nhiên lên tiếng.

“Cha, Thiên Trần Quốc có người đang bói quẻ tính xem chúng ta đang ở đâu?

Lý Hỏa Vượng nghe thấy lời này, tê dại da đầu, quả nhiên bên đó đã nhanh chóng hành động, họ lại không cử người đến tìm, mà trực tiếp xem bói.

“Đã xem được chưa?"

“Không tính được, bị ta ngăn cản rồi, nhưng ta không ngăn được lâu.

“Có thể ngăn được đến chừng nào thì hay chừng đó, tốt nhất chúng ta tranh thủ rời khỏi đây trước khi họ tìm thấy chúng ta.

Lý Hỏa Vượng trực tiếp đi và trung tâm huyện thành.

Trung tâm huyện thành miễn cưỡng náo nhiệt hơn, tuy trời đã tối, nhưng cửa hàng xung quanh vẫn sáng đèn. Cũng không có nhiều loại cửa hàng để lựa chọn, sòng bài, kỹ viện, viện kịch, chỉ có mấy loại này.

Sau khi nhanh chóng lựa chọn, Lý Hỏa Vượng đi và trong viện kịch, nơi có khả năng có người có học nhất, nhưng vừa đi vào, thì nhìn thấy trên sân khấu đang diễn kịch dâm loạn.

Hơn nữa khác với kịch dâm loạn cả đoàn nhà họ Lữ lúc trước, diễn viên kịch của Thiên Trần Quốc chỉ mặc một chiếc voan mỏng gần như trong suốt.

Cả viện kịch ầm ĩ hỗn loạn, nhìn các vị khách ở phía dưới sân khấu uống rượu múa may, trên sân khấu đang diễn kịch.

Đột nhiên lúc này, một người đàn ông râu ria lởm chởm bỗng xé rách quần áo trên người, để lộ ra lông đen trước ngực, nhảy lên sân khấu bổ nhào vào hoa đán cùng với tiếng nhạc, trực tiếp bắt tại chỗ.

Hoàn toàn không để ý đến tiếng vỗ tay và tiếng hò hét, Lý Hỏa Vượng hoàn toàn tập trung vào sát khí giữa đôi lông mày của những người này, họ là đồng bọn.

“Binh gia? Binh gia cua Thiên Trần Quốc là như này sao?"

Lý Hỏa Vượng nhìn đám người nhảy múa hỗn loạn trước mặt, phát hiện không những có đủ cao lùn béo gày, mà còn có những kẻ râu ria xồm xoàm không tỉa cạo, mà còn vô cùng bẩn thỉu.

Hắn biết Thiên Trần Quốc có binh gia, đám người lén tấn công mình lần đầu tiên chính là người của binh gia. Đám người đó có thực lực vô cùng lợi hại, hơn nữa hai bên còn phối hợp rất ăn ý, Tích Cốt Kiếm của mình suýt nữa bị họ cướp mất.

Mau chóng nhìn quanh một vòng, Lý Hỏa Vượng chuyển ánh mắt sáng vị trí trung tâm nhất ở tầng hai, ở đó có một chiếc ghế nằm, một tên béo có vết sẹo lớn trên đầu ôm hai cô gái ăn mặc hở hang lộ cả đầu ngực đang đánh bài cửu với vài người khác.

Sát khí trên người hắn nặng nhất, nếu không ngoài dự đoán, có lẽ tên béo này chính là chủ nhân ở đây.

Lý Hỏa Vượng đi qua đó, giật khuôn mặt từ trên mặt mình xuống, định dính lên sau ót của tên béo đó.

Khi sắp dính được khuôn mặt đó lên, thì lời của họ khiến Lý Hỏa Vượng phải dừng lại.

“Nhị đương gia này, Một Liễn Tử, thực sự mời chúng ta đánh gà gỗ đấy?"

Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng lập tức phản ứng lại, đây là tiếng lóng có ý đen tối, những người này không phải binh gia, họ là thổ phỉ hoặc là sơn tặc.

Sau đó Lý Hỏa Vượng lập tức nhớ đến đám người ra tay với mình lúc đó, khi họ muốn ra tay với mình, không nói là đã giết mình, mà là đã đâm rồi.

Chắc chắn không sai được, e rằng, đám người đó cũng là thổ phỉ, binh lính chính là thổ phỉ, thổ phỉ là binh lính, họ đều là ngươi của binh gia.

“Cha, nếu Thiên Trần Quốc không có hoàng đế, đương nhiên cũng không có lính và tướng, binh gia đều biến thành sơn tặc, đó cũng là chuyện đương nhiên.

Lý Hỏa Vượng gật đầu, tiếp tục nghe xem rốt cuộc đám thổ phỉ này đang nói gì.

“Đừng cảm thấy đây là chuyện tốt, Nhất Liễm Tử không chỉ mời chúng ta, lần trước lão Hợp thủy tặc và lão đại Hải Thanh Tử đều đi, kết quả bây giờ họ vẫn chưa về đấy.

Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng biết ngay lão hợp thủy tắc, lão đại Hải Thanh Tử chính là đám thổ phỉ muốn cướp Tích Cốt Kiếm của mình trước đây.

Tại sao họ vẫn chưa về, đương nhiên là đã bị mình thiêu chết bằng một mồi lửa rồi.

Còn Nhất Liễm Tử mà họ nói là ai, Lý Hỏa Vượng tạm thời vẫn chưa hiểu, theo như trước đây hắn từng học tiếng lóng, thông thường Nhất Liễm Tử là chỉ những tên quỷ quái yêu ma.

“Chắc chắn lần này Nhất Liễm Tử gặp rắc rối rồi, Thác Tuyến Tôn nói, họ cũng đã bẻ gãy không ít người, lần này mời cả ba mươi sáu động, chắc chắn là làm thật đấy"

Nếu binh gia của Thiên Trần Quốc đều là thổ phỉ, vậy lần này Nhất Liễm Tử mời tất cả thổ phi đi, thì cũng không phải tin tốt.

“Nhị đương gia, lần này lão Khoan nhúng tay như vậy, thì chúng ta có đi không?"

“Đi chứ, đương nhiên phải đi, không nể mặt Nhất Liễm Tử, thì đúng là không còn mặt mũi"

1136 chữ
Chương 1337: Tập Kích

Nói đến đây, nhị đương gia lập tức thủ nhỏ tiếng, sau khi nhìn một cái về phía sân khấu đang hỗn loạn phía dưới một cái, lại thấp giọng nói.

“Ta nghe nói, lần này có liên quan đến Nguyệt Tuyến, đi xem sao trước rồi tính.

Đúng lúc này, dưới tầng bỗng vang lên tiếng hô hét.

“Nhị đương gia! Trong hố lửa có vuốt đại bàng lướt qua!"

Cùng với tiếng huýt còi vang lên, các loại cửa của viện kịch phập một tiếng trực tiếp đóng lại.

Thấy mình bị phát hiện, Lý Hỏa Vượng cũng không định trốn, tên béo này chắc chắn biết gì đó, mình phải ép hỏi hắn mới được.

Nhị đương gia đó ném bài cửu trong tay đi, nhìn sang Lý Hỏa Vượng có khuôn mặt Dương Tiểu Hài.

“Sát kề vai, cùng ném?"

“Ta ném ông nội ngươi!"

Khi Lý Hỏa Vượng vút người trực tiếp đến trước mặt tên béo, vừa định rút kiếm, lại nghĩ đến phải giữ hắn lại, tiện tay vợt đồng hồ cát bên cạnh lên, đập mạnh lên đầu hắn.

Cả đồng hồ cát bọ đập đến biến dạng, nhưng cái đầu của tên béo đó bị đập vỡ đầu chảy máu, lảo đảo ngã xuống đất.

“Đâm!"

Hắn tức giận gầm lên một tiếng, sát khí ngút trời lập tức bao trùm cả sân viện, tất cả thổ phỉ cũng tức giận gào thét lao về phía Lý Hỏa Vượng.

“Ta đến đây"

Lý Tuế vừa dứt lời, cả viện kịch lập tức méo mó, bất luận là mặt đất hay là người đều bắt đầu lúc thì kéo dài, một lúc lại co ngắn, một lúc lại biến to lên, một lúc lại nhỏ lại.

Sát khí vừa ngưng tụ lại vừa nãy nhanh chóng đứt đoạn giống như kéo sợi mì.

Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng và Lý Tuế liên thủ lại vô cùng đáng sợ, tên béo đó vô cùng thức thời quỳ dưới đất xin tha.

“Đứng lên! Chúng ta đến chỗ khác!"

Lý Hỏa Vượng đá hắn một cú, lôi hắn định bỏ đi.

“Cha! Cẩn thận” Đúng lúc Lý Tuế nhắc nhở, một bàn tay khô gày trực tiếp phụp một tiếng xuyên ra từ lồng ngực Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng không quan tâm đến thương tích của mình, mà quan tâm đến cái thứ trên lòng bàn tay đó Bàn tay đó đã lôi ra một số thứ màu vàng sẫm, Lý Hỏa Vượng biết nó là cái gì, tiên thiên nhất khí của mình lại bị người này lôi ra!

Tâm tố có thể tu chân được đều dựa vào tiên thiên nhất khí trong cơ thể, Lý Hỏa Vượng cũng biết điều này. Nhưng hắn không biết rằng, người của Thiên Trần Quốc không những có thể dễ dàng tiếp xúc thiên đạo, mà ngay cả tiên thiên nhất khí trong cơ thể mình mà bọn họ cũng có thể lôi ra được!

Trong móng vuốt trong lồng ngực Lý Hỏa Vượng, cái thứ màu vàng đang chậm rãi chảy đó chính là tiên thiên nhất khí trong cơ thể mình, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nó ở bên ngoài cơ thể.

Trước đây Lý Hỏa Vượng từng bị thương rất nhiều lần, nhưng chưa từng có lần nào bị thương nghiêm trọng như vậy.

Nếu không có tiên thiên nhất khí, mình cũng không thể tu chân, e rằng mình sẽ biến thành một người bình thường thật.

Tiếng soạt soạt lại vang lên lần nữa, bộ móng vuốt sắc đó tóm lấy tiên thiên nhất khí và định lôi ra khỏi cơ thể Lý Hỏa Vượng. Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, mười mấy cái xúc tu nhanh chóng chui ra trên lưng Lý Hỏa Vượng, quấn chặt cánh tay đó, ngăn đối phương mang tiên thiên nhất khí của Lý Hỏa Vượng đi.

Đương nhiên Lý Hỏa Vượng không thể bỏ qua cơ hội mà Lý Tuế tạo ra, lập tức rút Tích Cốt Kiếm trên lưng mình ra.

Nhưng kẻ địch ở phía sau mình, Lý Hỏa Vượng quay lại hắn cũng quay lại, nhất thời không thể tấn công đến được.

Trong lúc cấp bách, Lý Hỏa Vượng bất chấp, hai tay tóm chặt cái đầu của mình quay mạnh sang bên trái. Cùng cái tiếng xương rắc rắc vang lên, vặn cổ, khuôn mặt của Lý Hỏa Vượng lập tức đổi vị trí với sau ót của hắn. Cái đầu quay lại, cuối cùng Lý Hỏa Vượng đã nhìn thấy chủ nhân của bộ móng vuốt đó là ai.

Đó là một ông lão lưng gù có một con mắt to một con mắt nhỏ, một cái sừng trên đầu vén mái tóc sang hai bên, lộ ra một con mắt mờ mờ bên trong.

Hắn chọc tay phải vào lồng ngực của Lý Hỏa Vượng, tay trái lại cầm một cây thiền trượng treo đầy hồ lô lớn nhỏ.

“Chết đi cho ta!"

Lý Hỏa Vượng gầm lên tức giận, cùng với xương gãy lật khớp, Lý Hỏa Vượng lật tay cầm Tích Cốt Kiếm chém lên người hắn.

Không ngờ, cơ thể của đối phương lại bắt đầu méo mó biến dạng, đây không phải là tích cốt của Gia Cát Uyên, đây là tích cốt của tâm tố Lý Hỏa Vượng.

Thấy mình không rút được tay ra, Lý Hỏa Vượng cũng sắp tấn công tới, ông lão một mắt lập tức quyết đoán vung thiền trượng.

Chỉ thấy tay phải của hắn gãy lìa, hắn giống như thằn lằn đứt đuôi, nhanh chóng tránh xa Lý Hỏa Vượng, tránh rơi vào con đường chết.

Khi Lý Hỏa Vượng cắn răng, xoay cái đầu của mình trở lại, thấy bên trong viện kịch rộng lớn không chỉ có ông lão cầm thiền trượng đó.

Cô gái che mặt đánh đàn dây trước đó và Phá Đại Nhĩ gạ gẫm mình trước đây, thậm chí còn có mấy người lạ ăn mặc quái dị, tất cả có tám người đứng vây quanh mình.

Rất hiển nhiên là sau khi Thiên Trần Quốc biết tin mình đến, bọn họ lập tức đến đối phó mình.

Lý Hỏa Vượng tỏ ra nghiêm trọng, cúi đầu nhìn cánh tay gãy chọc vào lồng ngực của mình, hắn không ngờ người của Thiên Trần Quốc lại đến nhanh như vậy, càng không ngờ người của bên này lại biết thông tin của mình nhanh như vậy, và còn đổi kế sách đánh lén.

Kẻ địch lần này của mình khác với trước đây, là cả thế giới! Chỉ cần bị họ tìm được sơ hở, mình sẽ rơi vào tình trạng vô cùng nguy hiểm.

1100 chữ
Chương 1338: Quái Sự

Vừa nãy đúng là nguy hiểm, nếu không phải có Lý Tuế, thực sự sẽ bị bọn họ rút mất tiên thiên nhất khí trong cơ thể mình, đến lúc đó thì rắc rối to rồi.

“Lý tiên sư, chúng ta lại gặp nhau rồi"

Phá Đại Nhĩ hành lễ với Lý Hỏa Vượng.

“Sao thế? Ngươi lại muốn nói linh tinh gì hả?"

Trong lúc nói chuyện, Lý Hỏa Vượng phát hiện thổ phỉ mà mình vừa bắt được đã bỏ chạy nhân lúc hỗn loạn.

Đối phương đánh lén không thành công, theo lý thì Lý Hỏa Vượng phải tìm cơ hội rút chạy, nhưng hắn chưa đạt được mục đích đến Thiên Trần Quốc, thực sự có chút không cam tâm. Chưa tính được Thiên Trần Quốc có mấy long mạch, cũng không có được tình báo có ích, mà cứ quay về như vậy thì thật uổng công đến đây, nếu bây giờ quay về, muốn đến Thiên Trần Quốc lần nữa, e rằng sẽ rất mất công.

Hình như Phá Đại Nhĩ không muốn ra tay ngay, mà tiếp tục hỏi Lý Hỏa Vượng.

“Lý tiên sư, ta nghe nói ngươi là một người tốt bụng phải không? Tại sao ngươi lại giúp kẻ tà ác? Bạch Liên Giáo là tà giáo đó.

Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng suýt nữa tức cười.

“Bây giờ Bạch Liên Giáo là tà giáo rồi hả? Năm đó khi các ngươi liên thủ ăn trộm thiên đạo của Vô Sanh Lão Mẫu, sao các ngươi không nói nàng là tà giáo?"

Phá Đại Nhĩ tỏ vẻ mặt kinh ngạc.

“Tại sao Lý tiên sư lại nói vậy? Ta bị đám kẻ xấu đó lừa! Ta không biết là ai đã nói vậy, nhưng đó là nói dối, sự việc năm đó không phải như vậy.

“Lúc đầu Tà Mẫu bắt bọn ta làm nô dịch như gia súc trâu bò, cả Thiên Trần Quốc như địa ngục trần gian.

Nói đến đây, Phá Đại Nhĩ chắp tay hai giơ về phía Nam rồi nói.

“Tổ tiên của chúng ta bị ép bất đắc dĩ phải liều chết phản kháng"

“Lý tiên sư, chẳng lẽ ngươi muốn giúp tà mẫu đó, biến Thiên Trần Quốc thành địa ngục trần gian lần nữa ư?"

Lý Hỏa Vượng đứng ở đó, nhìn khắp xung quanh.

“Lại là ông nói ông phải, bà nói bà hay phải không? Sao ta phát hiện đứng ở góc độ của các ngươi, các ngươi đều là người tốt vậy chứ?"

“Chẳng phải muốn ta giúp các ngươi sao? Được, vậy ta giúp các ngươi, chỉ cần các người đừng nghĩ đến chọc vào Bạch Liên Giáo, ta bảo đảm Bạch Liên Giáo sẽ không chạy đến Thiên Trần Quốc các ngươi, Lý Hỏa Vượng ta nói được làm được!"

Nghe thấy lời này, Phá Đại Nhị tỏ ra nặng nề và không nói gì, rất rõ ràng là không dễ dàng tin tưởng vào lời bảo đảm của Lý Hỏa Vượng.

“Ta nói với ngươi vậy, đừng giở đó ra với ta, vô ích thôi, nội gián chạy đến Đại Tề của các ngươi đã thăm dò không ít thông tin, nhưng các ngươi vẫn không thăm đò được tại sao ta lại giúp Bạch Liên Giáo! Lý Tuế, ra tay!” Hắn vừa dứt lời, cơ thể của Lý Hỏa Vượng lập tức bị thổi tan như hạt cát. Nhưng Phá Đại Nhĩ nhanh chóng nhìn ra manh mối, chỉ thấy ông lão một mắt giơ thiền trượng hồ lô rồi vung nhẹ phía trước mặt, viện kịch sáng trưng lập tực bị lật tung như rèm cửa sổ.

Lúc này, khắp người Lý Hỏa Vượng bốc lửa, mang theo cơ thể nứt rạn, đã trực tiếp xông đến trước mặt hắn!

Ông lão lập tức giơ thiền trượng, đập lên người Lý Hỏa Vượng, nút chai ở miệng lồ hồ đều bị bắn ra, có một luồng lực hút mạnh vụt ra từ bên trong.

Nhưng khi cơ thể của Lý Hỏa Vượng xuyên qua từ trong hồ lô một cách dễ dàng, ông lão một mắt mới biết trước mặt là ảo giác.

Khi hắn phản ứng lại, dường như đã muộn, Lý Hỏa Vượng với toàn thân bốc cháy thực sự đã đến phía sau hắn.

Khi đối phương hoàn toàn không kịp phản ứng, Tích Cốt Kiếm trong tay trực tiếp đâm vào cái bướu nhô cao trên lưng hắn.

Sau đó vang lên một tiếng như tiếng bọc mủ vỡ nứt, mùi hôi thối ngập tràn điên cuồng tiết ra từ chỗ vết thương, nước mủ giống như nước mũi màu vàng.

Dịch mủ bị lửa trên người Lý Hỏa Vượng thiêu cháy, hóa thành khói trắng dày đặc.

Cảm giác truyền đền từ chuôi kiếm khiến Lý Hỏa Vượng cảm nhận được bên trong mụn mủ đó còn ẩn chứa thứ gì đó.

Hắn cầm thanh kiếm kéo mạnh xuống một cái, cả cái bưới bị chém đôi, một tượng thần bị giấu trong dịch mủ nhớp nháp lộ ra bên ngoài.

Thì ra bên trong cái bướu là tượng thần, đây là điều Lý Hỏa Vượng không ngờ tới, nhưng theo như cách nói của Đầu Tử, người của Thiên Trần Quốc vốn không tín ngưỡng, làm sao có thể có tượng thần chứ?

Lý Hỏa Vượng muốn nhìn rõ rốt cuộc tượng thần này là ai, nhưng khuôn mặt của tượng thần đó bị dịch mủ nhớp nháp phủ kín, vốn không nhìn ra rốt cuộc đó là tượng thần gì.

Khi Lý Hỏa Vượng thuận theo lực đạo, định chém cả ông lão một mặt và cái bướu thành hai nửa, thì những người khác lao tới.

Âm thanh “soạt soạt soạt” vang lên, một tấm da đầu người bị lột da hoàn toàn đã xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, sắp bao trùm lên đầu Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng không biết thứ giống như giọt máu đó có tác dụng gì, hắn chỉ biết một điều duy nhất là ngũ quan trên tấm da người đó vẫn còn đang động đậy, có lẽ không phải thứ tốt đẹp gì.

Vừa quay đầu né tránh, một cánh tay không biết mọc từ đâu ra thò sâu vào lồng ngực Lý Hỏa Vượng, rất hiển nhiên là muốn giở trò cũ, lấy đi tiên thiên nhất khí lần nữa.

Nhưng rõ ràng Lý Hỏa Vượng đã có chuẩn bị, bảy tám cái xúc tu thò ra, quấn chặt đối phương.

1119 chữ
Chương 1339: Không Ngờ

Nhưng điều khiến Lý Hỏa Vượng không ngờ là, một cánh tay khác thò đến tóm lấy xúc tu của Lý Tuế, lập tức lấy ra không ít thứ từ bên trong xúc tu!

Lý Hỏa Vượng không biết đối phương đã lấy đi cái gì từ xúc tu của Lý Tuế, hắn chỉ cảm thấy một dòng máu nóng trực tiếp xộc vào thiên linh cái của mình.

“Mẹ kiếp!"

Lý Hỏa Vượng tức giận giật da mặt của mình, trực tiếp đắp lên mặt đối phương.

Đúng lúc này, gạo đen mục nát nổi lên bên cạnh giống như biển thét, phủ lấp cả Lý Hỏa Vượng và người đeo bắm hắn vào bên trong, nhưng cho dù ở bên trong, Lý Hỏa Vượng cũng giật da của hắn xuống.

Hai bên giao đấu nhất thời không phân thắng bại, rõ ràng họ biết Lý Hỏa Vượng kiêng kỵ điều gì, dường như bắt được điểm yếu, chỉ cần có chút sơ hở là đánh lén, hoặc là muốn cướp Tích Cốt Kiếm của hắn.

Đối diện với họ, Lý Hỏa Vượng vẫn chưa có cách đối phó ổn thỏa, bất luận chân thực mà mình tu chân ra, hay nỗi đau của Ảo Cảnh Giáo, họ đều có thể dễ dàng gạt xuống tất cả mội thứ mà mình thi triển trên người họ.

Để đối phó mình, lần này Thiên Trần Quốc phái đến người có thực lực vô cùng cường mạnh, không yếu hơn đại quân Thuyết Bất Đạt bao nhiêu.

Lý Hỏa Vượng rất lo lắng, không chỉ lo lắng cho mình, mà còn lo lắng cho Đại Lương, mình đối phó họ đã vất vả như vậy, nếu họ thực sự tìm được cách vượt qua Đại Tề, thì e rằng Đại Lương sẽ bị diệt vong thật. Đầu Tử đã lừa mình, nhưng có một điều mà hắn không lừa mình, đó là Thiên Trần Quốc thực sự rất khó đối phó.

Lý Hỏa Vượng biết mình không thể kéo dài mãi, cứ tiếp tục thế này chắc chắn là không được.

Nơi này là sân nhà của họ, bây giờ không chạy, đợi khi đông người Thiên Trần Quốc đến, thì e rằng mình muốn đi cũng không đi được.

Đúng lúc hắn cầm Tích Cốt Kiếm định chém ra một khe nứt, khi thấy Phá Đại Nhĩ vẫn không có hành động gì, hắn bỗng lảo đảo người.

Lý Hỏa Vượng vừa cúi đầu, thì thấy một cánh tay chui ra từ dưới lòng đất, hắn giật mạnh chân mình, chân trái của hắn lập tức mất đi cảm giác.

Loạng choạng một bước, Lý Hỏa Vượng vung mạnh kiếm ép lui tất cả mọi người trước mặt, thì cảm nhận được phần cổ bên trái của mình hơi ngứa.

Đợi hắn vừa quay đầu thì thấy khuôn mặt lớn của Phá Đại Nhĩ cười nói với mình.

“Lý tiên sư, bây giờ đầu hàng vẫn còn kịp"

Nói xong, Phá Đại Nhĩ giơ tay của Lý Hỏa Vượng vẫy về phía hắn, lúc này cơ thể của Lý Hỏa Vượng đã đổi chủ, chỉ cần hắn muốn thì lúc nào cũng có thể rút tiên thiên nhất khí trong cơ thể của Lý Hỏa Vượng ra.

“Đầu hàng đi, cũng không mất mặt đâu, nói thật, bây giờ ta không chỉ chiếm cơ thể của ngươi, mọi thứ trên cơ thể ngươi đều là của ta, bất luận là trò bịp của Lý Hỏa Vượng, hay tu chân của tâm tố Nhưng hắn cười, Lý Hỏa Vượng cũng cười, Lý Hỏa Vượng cười là vì hắn đã đạt được mục đích đến Thiên Trần Quốc.

“Tất cả mọi thứ của cơ thể ta đều là của ngươi ư? Vậy còn những giày vò và đau khổ trong thời gian qua thì sao?” Thấy Lý Hỏa Vượng không hoang mang chút nào, Phá Đại Nhĩ cảm thấy không đúng, khi vừa muốn cướp cơ thể của Lý Hỏa Vượng, bốn cái xương sườn lập tức bị bẻ gãy cắm vào lồng ngực của Lý Hỏa Vượng. Cơn đau dữ dội khiến Phá Đại Nhĩ không thể nhịn được kêu la thảm thiết, nếu bị đau bình thường thi hắn còn chịu được, nhưng cơ thể của Lý Hỏa Vượng bị đăng giai Thương Khương cường hóa, hắn cũng có thể được hưởng điều này.

"Lửa!"

Lý Hỏa Vượng tức giận gầm lên một tiếng, ngọn lửa ngút trời lập tức bao phủ toàn thân hắn. Lúc này, Phá Đại Nhĩ cũng cảm nhận được đau đớn của Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng đã quen với việc này từ lâu, nhưng hắn lại không chịu được.

Thậm chí cũng không màng tất cả, ném thiên đạo và tiên thiên nhất khí trong cơ thể Lý Hỏa Vượng, Phá Đại Nhĩ vội muốn bỏ đi.

Hắn muốn bỏ đi nhưng không đi nổi, xúc tu màu đen giống chui ra từ trong ngũ quan của hắn giống như sợi sắt, quấn lấy đan kết lẫn nhau, cứ vậy khóa chặt cái đầu của Phá Đại Nhĩ trong cơ thể như địa ngục trần gian của Lý Hỏa Vượng.

Nhưng khác với trước đây, lúc trước, Phá Đại Nhĩ từ Đại Tề nhảy về Thiên Trần Quốc, tránh được một kiếp nạn, nhưng nơi này là Thiên Trần Quốc, hắn không còn nơi để tháo chạy.

Tóm được một cái lưỡi, Lý Hỏa Vượng đã đạt được mục đích đến Thiên Trần Quốc, dường như có cùng suy nghĩ, Lý Tuế lập tức thi triển thuật biến hóa, cả bầu trời trực tiếp ép xuống.

Nhân cơ hội này, Lý Hỏa Vượng giơ Tích Cốt Kiếm vung mạnh một cái, nhân lúc khe hở xuất hiện, cơ thể hắn vụt đi, trực tiếp chui vào trong.

Đợi khi đứng vững lại, mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng, xung quanh tràn ngập hương hoa tiếng chim kêu, hắn đã về lại Đại Lương. Nhìn cái đầu đen xì không ngừng run rẩy giãy dụa trong ngọn lửa trên cổ mình, sau khi Lý Hỏa Vượng phân biệt phương hướng, rồi xông về hướng Thượng Kinh Thành.

Tra hỏi những chuyện như này vẫn nên nhờ người chuyên nghiệp như Phương tiên đạo, có lẽ tên này biết không ít, chắc chắn có thể tra được rất nhiều thông tin từ hắn.

“Hy vọng có thể tìm được cách khắc chế họ, nếu không, Thiên Trần Quốc và Đại Tề Đại Lương đấu nhau, thì phía mình thua chắc!"

Tuy lần này đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Lý Hỏa Vượng càng thêm bi quan với tương lai. 1111 chữ
Chương 1340: Cơ Hội

“Cha, đừng nản lòng, đây không chỉ là nguy cơ, cũng là một cơ hội “Cơ hội? Cơ hội gì? Ta không nhìn ra.

“Nếu tiên thiên nhất khí trong cơ thể ngươi có thể bị họ rút ra, đương nhiên cũng có thể nhét trở lại"

“Vậy thì có ích gì? Chẳng phải trước đây ngươi cũng làm được sao?"

“Nhưng không chỉ là tiên thiên nhất khí, vừa nãy ở bên trong ta đã thấy họ còn có thể kéo được cả thần quang kiểm soát tiên thiên nhất khí"

Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng lập tức nảy ý nghĩ trong lòng, “Vậy cũng có nghĩa là “Cũng có nghĩa là, có thể nhét thêm thứ gì đó vào, nhét thêm thứ mà người cần vào trong thần thức.

“Thần quang trong cơ thể càng nhiều, thì kiểm soát tiên thiên nhất khí càng mạnh, chỉ cần có đủ tâm tố tu chân, chúng ta có thể lấy cả thần quang và tiên thiên nhất khí trong cơ thể họ rồi nhét vào trong cơ thể ngươi"

"Họ làm thế nào với tâm bàn thì chúng ta làm như vậy với tâm tố.

“Nếu thực sự có thể làm được, thì tu chân của ngươi sẽ đại thành, đến lúc đó, tất cả suy nghĩ tất cả mơ ước đều thành hiện thực.

“Bành!"

Bàn tay quấn kín băng nắm chặt vuốt hổ đập mạnh lên xương sườn bên trái của Lý Hỏa Vượng, tiếng xương sườn gãy lập tức vang lên rõ ràng.

Nhưng thế vẫn chưa hết, dải băng trên nắm đấm nhanh chóng bị cắn rách và tung ra, nó vẫn chưa rơi xuống đất theo trọng lực thì đã siết lên cổ của Lý Hỏa Vượng.

Máu bị dồn lên đầu, khuôn mặt Lý Hỏa Vượng đỏ tía tai, trán nổi gân xanh, thiếu khí oxy khiến ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ.

Khi thấy sắp bị siết chết thật, Lý Hỏa Vượng bỗng ngửa đầu về phía sau, đập lên mặt đối phương.

Cảm thấy dải băng trên cổ được buông lỏng, Lý Hỏa Vượng cắn răng, bỗng nhún mạnh đôi chân dẫm trên mặt đất, cả cơ thể được bật lên cao, đập mạnh lên kẻ địch phía sau.

Lúc rơi xuống đất, khi cảm thấy mình đã đè chặt lưng của đối phương, hắn lập tức lăn về phía sau rồi đứng lên, giơ chân phải đá thật mạnh lên đầu của đối phương.

Đối phương nhanh chóng cuộn cơ thể, lấy lưng làm khiên, chống đỡ cú đá của Lý Hỏa Vượng.

Nàng mượn lực quét thật mạnh về phía cái chân đang chống đỡ cơ thể của Lý Hỏa Vượng, cơ thể của Lý Hỏa Vượng gần như sắp trượt ngã xuống.

“Ăn cơm thôi"

Một giọng nói bình thản vang lên khiến hai người đang trong cuộc giao đấu một chết một còn phải dừng lại. Lý Hỏa Vượng lùi lại ba bước, dùng ánh mắt ăn thịt ngươi trừng nhìn Ba Nam Húc.

Hắn sờ lên cổ mình, phát hiện bây giờ nuốt nước miếng cũng đau rát và khó khăn, chắc chắn đối phương dùng lực mạnh như vậy là muốn dồn mình vào chỗ chết.

Ba Nam Húc đưa tay xoa vào chỗ bị Lý Hỏa Vượng đá trúng, lau máu nơi khóe miệng, nàng há rộng cái miệng bôi son đỏ, lộ ra hàm răng đầy máu tươi.

Đầu lưỡi chẻ đôi chui ra từ vũng máu, run lên rồi lại rút về.

“Mọe kiếp, đúng là càng ngày càng thích ngươi đấy.

Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng giơ ngón tay giữa lên với nàng, quay người đi về phía cái túi đồ ăn nhanh đó. Trong hộp cơm là cơm chiên Dương Châu và canh sườn hầm củ cải, Lý Hỏa Vượng cũng chẳng thèm để ý đến Ba Thịnh Thanh đưa cơm đến, cầm đũa dùng một lần ăn từng miếng cơm lớn.

Hắn vừa ăn vừa nhìn tình trạng xung quanh, nơi này là một công xưởng bỏ hoang, khắp nơi đều là đường ống gỉ sét, và hố nước mấp mô.

Hắn đã ở đây một khoảng thời gian, Triệu Sương Điểm nói muốn phản kích bên đó, nhưng từ sau ngày hôm đó, nàng cũng không xuất hiện nữa.

Nếu không phải có hai anh em này đến, Lý Hỏa Vượng suýt nữa cho rằng đối phương đã bỏ quên mình rồi.

Hoa chân múa tay là do Lý Hỏa Vượng đề nghị, hắn muốn mình mạnh hơn, nói thật chị em họ Ba cũng có chút bản lĩnh, khoảng thời gian này giết người tiến triển rất nhanh.

“Đồ điên, ngươi lên tivi rồi, nhìn tạo hình rồng một mắt của ngươi kìa, rất ăn hình đấy"

Ba Nam Húc đang ăn cơm, giơ điện thoại trong tay về phía Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng cũng không thèm nhìn, tiếp tục vùi đầu ăn cơm của mình.

“Vẫn chưa có tin của Triệu Sương Điểm hả? Bây giờ mỗi ngày ta và ngươi đánh nhau thì chẳng có gì khác để làm, chẳng phải nói tháng sau ra tay sao? Cũng chẳng còn mấy ngày nữa đâu?

“Ngươi vội cái gì"

Ba Nam Húc ngậm một điếu thuốc, bốp một tiếng châm thuốc.

“Nàng đang làm hộ chiếu giả, cũng sắp xong rồi"

“Hộ chiếu? Làm hộ chiếu để làm gì?"

“Còn có thể làm gì, đương nhiên là xuất cảnh rồi.

Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng ngẩn người, hắn không ngờ phản kích của Triệu Sương Điểm lại là như vậy.

“Thì ra chỉ cần có hộ chiếu thì có thể đến chỗ một con voi khác sao?"

Lý Hỏa Vượng cứ cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.

“Đi đâu?"

Lý Hỏa Vượng tiếp tục truy hỏi.

“Đừng hỏi chuyện này nữa, tóm lại đợi đến nơi rồi trực tiếp trị bọn họ là được, dù sao ngươi cũng không quan tâm, chẳng phải sao?"

Lý Hỏa Vượng vứt đôi đũa trong tay, nhìn hai anh em trước mặt với vẻ khó chịu.

“Tại sao ta không quan tâm? Đừng quên trước đây bọn họ muốn lấy mạng của ta!"

“Gọi điện cho Triệu Sương Điểm, ta muốn đích thân hỏi nàng, rốt cuộc hiện giờ tình hình thế nào?

Ba Nam Húc trừng mắt nhìn Lý Hỏa Vượng một cái, tiện tay ném điện thoại qua.

“Ngươi tự gọi đi Lý Hỏa Vượng cầm điện, nhanh chóng lướt tìm tên của Triệu Sương Điểm trong danh bạ, gọi thẳng cho nàng.

1104 chữ
Chương 1341: Tìm Voi

Sau một hồi tút ngắn, Lý Hỏa Vượng nghe thấy giọng nói lý trí của đối phương.

“A lô? Lý Hỏa Vượng à, có chuyện gì?"

“Lúc nào thì xuất phát? Nói chính xác đi, đừng cứ mãi nhử ta như vậy?

"Tối nay sẽ xuất phát, nhớ đừng ngủ đấy.

“Được, sắp ra tay rồi, cũng nên tiết lộ thông tin của con voi kia rồi chứ, biết mình biết ta mới trăm trận trăm thắng"

“Không có thông tin gì để tiết lộ, ta đã tìm hiểu qua với ngươi rồi, bọn họ chính là đám người đối phó ngươi ban đầu"

“Ta không thể nói với ngươi trong mắt ta bọn họ là cái gì, có nói thì ngươi cũng không hiểu được, dù sao ngươi cũng sờ mũi voi, còn ta sờ ngà voi"

“Ta sẽ đưa ngươi đến nơi đó, ngươi chỉ cần lưu ý bọn họ là cái gì trong mắt ngươi là được"

Nghe xong lời này, Lý Hỏa Vượng nghĩ đến đám người đã từng theo dõi mình.

Dừng lại một lát sau, Lý Hỏa Vượng lại lên tiếng nói:

“Ta cần vũ khí"

“Ừm, ta hiểu, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi, còn nữa, ta cần ngươi đồng ý với ta một chuyện, đợi sau khi đến nơi, mọi việc phải nghe theo ta chỉ huy"

“Ta biết rồi, ta biết rồi!"

Lý Hỏa Vượng khó chịu bỏ điện thoại thoại ra khỏi tai, định tắt máy.

“Đợi đã, điều này rất quan trọng, ta cần xác nhận lần nữa, đợi khi đến nơi, bất kỳ nghi ngờ và hành vi làm trái lệnh của ngươi, ta đều sẽ hiểu hành vi đó là ngươi đã phản bội con voi của mình"

Triệu Tuyết Điểm nói lời này, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

“Tất cả nghi ngờ và hành vi làm trái lệnh?"

Lý Hỏa Vượng suy nghĩ kỹ càng lời của đối phương, sao cứ cảm thấy lời này có chút kỳ lạ.

“Rốt cuộc tình hình ở bên đó là thế nào?"

“Đợi đến nơi, ta sẽ giải thích cho ngươi, bây giờ hai ba lời cũng không nói rõ được.

Tút một tiếng, tắt máy, Bên tai Lý Hỏa Vượng vang lên tiếng máy bận.

Lý Hỏa Vượng ném điện thoại về cho cô gái xăm mình trước mặt, cau chặt mày suy nghĩ kỹ ý của đối phương, trước đây không có quy tắc này.

“Ở bên đó, ta dễ dàng phản bội con voi của mình thế sao? Nếu thực sự phản bội con voi của mình thì sẽ có hậu quả thế nào?"

Hắn rất khó tưởng tượng được, rốt cuộc thế giới của Vu Nhi Thần quái dị đến mức nào.

Hai ngón tay sơn móng màu đen thò ra trước mặt Lý Hỏa Vượng, búng ngón tay.

“Đồ điên, ngươi ăn no chưa? Lại đây.

Hai ngón vuốt hổ cứng rắn trong tay nàng đập vào nhau, bắn ra tia lửa.

Lý Hỏa Vượng nhìn người phụ nữ trước mặt.

“Ta có thể hỏi ngươi một câu không?"

Ba Nam Húc trực tiếp lắc đầu.

“Đừng nói với ta những lời điên khùng đó, ta không lý luận với bệnh nhân tâm thần, có lại đây không? Không lại đây, ta về mở cửa hàng nhé."

“Ta đến đây!"

Lý Hỏa Vượng cắn răng, nắm chặt nắm đấm dứng lên.

Tối cùng ngày, Lý Hỏa Vượng ăn mặc chỉnh tề nằm trên giường, đợi đối phương đến.

Đúng lúc Lý Hỏa Vượng thấy kim đồng hồ treo trên tường chạy đến đúng mười hai giờ, tiếng ma sát kim loại nhức tai vang lên, cổng xưởng sắt thép được đẩy mở ra.

Khi hắn cầm đồ của mình đi ra khỏi xưởng sắt thép, thì thấy hai chiếc xe việt dã đỗ dừng ở đó, ánh đèn xe hắt đến khiến hắn không mở nổi mắt.

“Lên xe đi"

Giọng của Triệu Sương Điểm vang lên phía sau ánh sáng trắng chói mắt.

Đợi Lý Hỏa Vượng đi đến bên cạnh cửa xe, thì thấy trong xe không chỉ có Triệu Sương Điểm và hai anh em họ Ba, mà còn có hai người đàn ông và một cô gái lạ mặt.

Nhìn họ một cái, Lý Hỏa Vượng kéo cửa hàng ghế sau rồi lên xe, nhưng vừa ngồi vào chỗ, Lý Hỏa Vượng đã cảm thấy trên ghế có thứ gì đó.

Hắn đưa tay sờ, phát hiện ra hai thanh đao được cắm trong vỏ bao.

Khi Lý Hỏa Vượng rút thanh đao ra, phát hiện chính là hai thanh kiếm của mình, vết máu bên trên vẫn chưa được lau sạch.

“Cảm ơn"

Lý Hỏa Vượng nói với Triệu Sương Điểm ngồi bên ghế lái phụ.

Tiếng động cơ bỗng vang lên, chiếc xe việt dã đi về phía sân bay.

“Không có gì, môi hở răng lạnh, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, chúng ta ngồi cùng thuyền, ta sẽ không hại ngươi"

Lý Hỏa Vượng cầm hai thanh đạo cắm vào sau lưng mình.

“Nếu có áo chống đạn thì tốt quá"

Triệu Sương Điểm không tiếp lời của hắn, nàng đưa tay day trán của mình, cau mày như đang suy nghĩ điều gì.

Lý Hỏa Vượng nhìn sang ba người khác, có hai người đàn ông, một người lái xe trông có vẻ thô kệch, râu ria lởm chởm, vừa sang năm mới không lâu, mà hắn chỉ mặc áo ngắn tay, không thấy lạnh chút nào.

Còn người đàn ông bên cạnh mình trông có vẻ lạnh lùng, dáng người gày gò, ngón tay vô cùng linh hoạt liên tục xoay một đồng tiền xu.

Còn cô gái cuối cùng, dáng người gày yếu, đeo kính, trông có vẻ mềm yếu, chỉ là không biết nàng có bệnh gì không, khuôn mặt thỉnh thoảng lại co giật một cái.

Lý Hỏa Vượng nhìn đi nhìn lại họ, trong lòng suy đoán họ là Ti Mệnh gì.

“Khí chất của tên có râu hơi giống với Tướng Tương Thủ Ti Mệnh của binh gia.

“Ngươi không cảm thấy nhìn chằm chằm người khác như vậy rất bất lịch sự hả?"

Người đàn ông âm lạnh quay ánh mắt nhìn sang Lý Hỏa Vượng.

“Lý Hỏa Vượng"

Lý Hỏa Vượng đưa tay ra với hắn, nhưng đối phương không bắt tay.

“Ta biết ngươi tên là Lý Hỏa Vượng, ngươi nổi tiếng như vậy, ai mà không biết ngươi là Lý Hỏa Vượng"

Người đàn ông đó chậm rãi nói, rồi lại nhìn ra bên ngoài.

1059 chữ
Chương 1342: Đồng Minh

Thấy thái độ thờ ơ lãnh đạm của họ, Lý Hỏa Vượng cũng chẳng thèm để ý đến họ, tiếp tục hỏi Triệu Sương Điểm:

“Chỉ có mấy người chúng ta thôi à? Hơi ít phải không? Cứ như vậy mà chạy đến con voi khác, có chắc không phải là đi nộp mạng không?"

“Đừng lo, đến sân bay sẽ còn có người khác.

Triệu Sương Điểm nhắm mắt.

“Lần này ra tay, nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?"

“Sáu mươi phần trăm.

“Chỉ sáu mươi phần trăm thôi hả?"

Trước đây Tiền Phúc đã chết đã cho Lý Hỏa Vượng thấy rõ, kết cục của việc nắm chắc bốn mươi phần trăm là gì.

“Đừng chuyện gì cũng hy vọng thành công trăm phần trăm, nếu thực sự thành công trăm phần trăm thì chắc chắn là cái bẫy của người khác.

Nghe thấy lời này, lòng Lý Hỏa Vượng nặng trĩu, bây giờ hắn chỉ hy vọng đám người sẽ gặp ở sân bay có thể giúp ích được.

“Đội da cao su lên đi, ngươi cứ vác cái mặt của Lý Hỏa Vượng đến sân bay thì chẳng khác gì dẫn xác tới Người đàn ông âm lạnh ném cái đầu da cao su cho Lý Hỏa Vượng.

Năm tiếng sau, cuối cùng họ đã đến sân bay của một thành phố khác, lúc này, sắc trời đã tờ mờ sáng.

Khi Lý Hỏa Vượng vác khuôn mặt mới đặt chân đến phòng chờ, mấy người mà khiến hắn thực sự không ngờ đến xuất hiện trước mặt hắn.

Thanh Vượng Lai mặc vest đi giày da đưa tay lắc nhẹ tay của Triệu Sương Điểm.

“Đi đường vất vả rồi.

Trên chiếc ghế phía sau hắn là Triệu Lôi, Trần Hồng Du, Ngũ Kỳ đang ngồi ngả ngốn.

“Họ? Trợ thủ mà ngươi nói chính là họ hả?"

Lý Hỏa Vượng vô cùng chấn hãi nhìn đồng đội ngày xưa.

“Chẳng thế thì sao, còn có lựa chọn khác hả? Bây giờ không có nhiều người có thể hiểu rõ hoàn cảnh trước đây của mình"

Hai nhóm người tập trung lại với nhau, dần dần đi xa khỏi Lý Hỏa Vượng đang đứng tại chỗ.

Đợi đến sáng sớm, tia nắng đầu tiên chiếu đến, đám người Lý Hỏa Vượng ngồi máy bay xuyên vào trong tầng mây.

Lúc này, Lý Hỏa Vượng ngồi trên ghế đã chấp nhận sự thực phải liên minh với Thanh Vượng Lai lần nữa.

Tuy Thanh Vượng Lai là tiểu nhân qua cầu rút ván, nhưng việc nào ra việc đó, hôm đó chuyện của Na Na cũng không trách được hắn.

Hơn nữa đều là người quen, dù hắn không phải là người tốt gì, nhưng ít nhất mình đã nhìn rõ được con người hắn, cũng còn hơn là người lạ không biết gốc rễ.

Thanh Vượng Lai ngồi bên cạnh Lý Hỏa Vượng, đưa tay ra với hắn.

“Thật không ngờ, ngươi lại ngồi cùng thuyền với Triệu Sương Điểm"

“Chẳng còn cách nào, dù sao người đi theo lần trước không đáng tin, chỉ đành đổi người khác thôi.

Nhưng không biết có phải Thanh Vượng Lai không hiểu ám chỉ của Lý Hỏa Vượng hay không, vẫn vui vẻ nói:

“Vậy sao? Vậy thì tốt, ta còn tưởng ngươi công nhận lý luận của nàng cơ đấy"

Liếc nhìn Triệu Sương Điểm đã đeo trùm mắt ngủ một cái, Lý Hỏa Vượng hỏi Thanh Vượng Lai:

“Ta không công nhận lý luận con voi của nàng, ta cảm thấy lý luận hình chiếu của ngươi thực tế hơn.

“Ồ, thật hả?"

Lý Hỏa Vượng cắn răng, trừng mắt nhìn Thanh Vượng Lai.

“Đương nhiên là giả rồi! Cái lý luận chó má của các ngươi liên quan gì đến ta!"

“Ta chỉ muốn giải quyết triệt để rắc rối thôi! Để những chuyện trước đây không xảy ra nữa! Ta không muốn bị coi là bệnh nhân tâm thần!"

Thanh Vượng Lai trầm tư một lúc sau, lên tiếng nói với Lý Hỏa Vượng:

“Có lẽ ngươi không tin, nhưng ta vẫn phải giải thích, ta thực sự không bỏ rơi ngươi.

“Chỉ cần lần này có thể an toàn vượt qua nguy hiểm lần này, ta giúp ngươi lấy lại tự do"

Lý Hỏa Vượng tỏ vẻ mặt không tin, quay đầu qua.

“Nói thì hay lắm, bây giờ ta đã bị truy nã khắp nơi rồi! ! Ngươi nói cho ta xem, ngươi lấy lại tự do cho ta bằng cách nào!"

“Sau khi về nước, ta sẽ đi tự thú ngay"

Lời vừa được nói ra, Lý Hỏa Vượng nhìn hắn bằng ánh mắt ngây ngô.

“Đừng nóng, đây chỉ là bước đầu tiên, ngươi là bệnh nhân tâm thần, bất kể trước đây ngươi vượt ngục bao nhiêu lần, thì hình phạt cuối cùng dành cho ngươi cũng chỉ là nhốt vào bệnh viện tâm thần thôi"

“Đợi sau khi người vào đó, sự việc lắng xuống một thời gian, ta có thể mua một bệnh viện tâm thần, sau đó sẽ nghĩ cách cho ngươi chuyển đến bệnh viện tâm thần của ta, sau đó muốn làm gì cũng đơn giản hơn nhiều.

“Haha, ông chủ Thanh thật rộng rãi hào phóng, vì ta mà có thể mua luôn cả bệnh viện tâm thần, cảm động quá đi."

Thấy Lý Hỏa Vượng vẫn không chịu tin mình, Thanh Vượng Lai cũng không nói gì nữa, hắn đứng lên đến ngồi cạnh Triệu Sương Điểm, thì thầm bên tai nàng.

Cả đêm không ngủ, Lý Hỏa Vượng định nhắm mắt ngủ bù, lấy tinh thần cho mọi việc sắp diễn ra.

Nhưng đúng lúc hắn định nhắm mắt, thì đột nhiên liếc thấy phía dưới hàng ghế trước có một điểm màu trắng nhỏ.

Lý Hỏa Vượng cau mày, khom người nhặt lên, khi hắn dùng hai đầu ngón tay kẹp và giơ thứ đó lên trước mặt mình, đôi mắt lập tức co lại:

“Đầu Tử?"

Sau khi nhìn sang những người khác và mọi thứ đều bình thường, Lý Hỏa Vượng hỏi nhỏ Đầu Tử trắng trong tay:

“Tại sao ngươi lại ở đây? Đại chiến giữa các Ti Mệnh, ngươi thực sự cảm thấy ngươi có tư cách tham gia hả?"

1118 chữ
Chương 1343: Đầu Tử

Trên máy bay, Lý Hỏa Vượng ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, ngắm những ngôi nhà nhỏ như bao diêm.

Hắn đưa tay trái đến bên miệng rồi chậm rãi xòe ra, một quân xúc xắc trắng đen đan xen hiện ra, đây là thứ hắn vừa nhặt lên.

Nhưng Lý Hỏa Vượng biết không phải trùng hợp, đây chính là Đầu Tử.

Lý Hỏa Vượng vừa ngắm cảnh, vừa hỏi Đầu Tử nhỏ bằng cái móng tay:

“Ngươi lén đi theo, rốt cuộc là muốn làm gì?"

“Đừng trả lời, bây giờ ngươi nói ta cũng không nghe thấy, đừng quản ban đầu ngươi uy phong thế nào, bây giờ ngươi chỉ là một đồ chơi không thể nhúc nhích trong tay ta.

“Đầu Tử, ta không biết lần trước cuối cùng ngươi có giúp được hay không, bây giờ ta là Ti Mệnh, ta mãi mãi không về được nữa, nhưng ta vẫn có thể ảnh hưởng đến bên đó"

“Bây giờ chúng ta cũng coi như qua lại cũng nhiều, cũng coi là người quen, hay là ngươi làm việc mà ngươi biết làm đi"

Lý Hỏa Vượng không dời mắt, nhìn chằm chằm xúc xắc trong lòng bàn tay mình.

“Ở đây ngươi không giúp được gì, nhưng ở bên đó ngươi có thể giúp ta, đừng nói với ta, ngươi là thủ lĩnh của Tọa Vong Đạo, mà ngay cả chút chuyện nhỏ này mà cũng không làm được.

“Chỉ cần làm tốt, ta có thể cho ngươi chút lợi ích, nhưng ngươi không làm được hoặc ngươi muốn giở trò, thì đừng trách ta, bây giờ trong mắt ta, người chẳng là cái thá gì hết! Ta muốn giết ngươi đúng là dễ như trở bàn tay.

Nói xong, để chứng minh thực lực của mình, Lý Hỏa Vượng há miệng, trực tiếp ném viên xúc xắc trong tay vào miệng của mình.

Hắn tỏ vẻ dữ tợn, khẽ dồn lực vào hai hàm răng, xúc xắc trong miệng lập tức bị cắn đến hơi biến dạng, dường như nếu dồn thêm mấy phần lực nữa, xúc xắc sẽ nứt ra.

Lý Hỏa Vượng nhả ra, tiếp tục nhìn chằm chằm xúc xắc dính nước miếng, in dấu hai hàm răng, uy hiếp:

“Đã hiểu chưa?"

Đúng lúc này, một cô tiếp viên hàng không mặc đồng phục đi đến, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng thu lại bàn tay, mỉm cười gật đầu với nàng.

Cô tiếp viên hàng không vừa đi, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng mở bàn tay ra, tiếp tục nói với Đầu Tử:

“Ta không định bảo ngươi làm việc quá khó, chỉ bảo ngươi giúp ta chăm sóc tốt cho người mà ta quan tâm ở bên đó thôi"

Nói đến đây, hắn hơi dừng một chút, rồi nói tiếp.

“Còn cả Lý Tuế, ngươi đừng giả bộ hồ đồ với ta, ngươi biết ta quan tâm cái gì.

Đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình, nhanh chóng quay đầu thì thấy là Triệu Lôi.

Hắn nhìn Lý Hỏa Vượng, hơi há hốc miệng, tay cầm điện thoại, ngẩn người tại chỗ.

“Ta biết ngươi đã đắc tội với nhiều người, hai bên đều không thích thấy ngươi, quyết định thế này nhé, chỉ cần ngươi có thể làm được, sau này ta bảo kê cho ngươi, từ nay về sau ngươi là tâm bàn của ta.

Lý Hỏa Vượng nói xong, cất xúc xắc vào trong túi, trừng nhìn về phía Triệu Lôi.

“Nhìn cái gì mà nhìn!"

Triệu Lôi khẽ giật run đôi môi, cuối cùng không nói gì, quay đầu tiếp tục lướt điện thoại của mình.

Lý Hỏa Vượng thấy máy bay dần dần hạ thấp xuống, hắn biết chắc sắp đến nơi rồi.

“Được rồi, nói đến đây thôi, chốc nữa hạ cánh, ngươi tự ngồi máy bay ngày quay về con voi của chúng ta, với đẳng cấp của ngươi thì không thể tham gia được chuyến này"

Nói xong, Lý Hỏa Vượng quăng viên xúc xắc vẫn in dấu răng xuống phía dưới của hàng ghế trước. Đợi khi xuống máy bay, Lý Hỏa Vượng không biết đây là nơi nào, cũng không đọc được chữ viết xung quanh, chỉ một điều duy nhất có thể nhận biết, đó chính là nơi này rất nóng, hình như là vùng nhiệt đới.

Triệu Sương Điểm đã thay áo ngắn tay, đi phía trước nhất, cầm điện thoại gọi đến một số, hình như đang liên lạc với ai đó.

Nhân lúc này, Thanh Vượng Lai đi đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.

“Thực ra trước đây chúng ta còn có một trợ thủ, tiếc là nàng không đến, nếu nàng đến được, thì khả năng thắng lợi của chúng ta sẽ cao hơn.

“Là ai? Tại sao không bảo nàng đến?"

“Ngươi không cho nàng đến, vì ngươi đã đưa nàng về quê của nàng, cho bố mẹ nàng quản lý, không cho nàng ra ngoài.

"Duong Na u?"

Nghe thấy lời này, ánh mắt của Lý Hỏa Vượng lập tức thay đổi, dí ngón tay vào lồng ngực của hắn.

“Ta nói cho ngươi biết! Đừng để nàng dính đến chuyện này! Ngươi dám cho nàng dính đến một chút, mẹ kiếp, ta giết chết ngươi!"

“Lý Hỏa Vượng, nói thật, ngươi thật vô lý quá, tại sao ngươi cứ thích quyết định thay người khác thế? Lỡ như nàng tình nguyện tham gia thì sao?"

Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng, dần trở nên hung dữ.

“Nàng bị bệnh rồi! Suy nghĩ hiện giờ của nàng không phải là mong muốn thực sự! Ta nói lại lần nữa, đừng kéo nàng xuống nước!"

“Được, ta biết rồi, không cần lặp lại lần thứ hai, trước đây khi ngươi đưa nàng đi đã nói rất rõ ràng rồi.

Thấy thái độ của Thanh Vượng Lai, Lý Hỏa Vượng không muốn gây xung đột với hắn vào lúc này, đưa tay kéo mạnh da cao su trên đầu, lộ ra khuôn mặt thật của mình.

Tích tích tiếng xe hơi vang lên, mấy chiếc xe việt dã xuất hiện phía trước, tài xế đều là người nước ngoài.

“Đi thôi"

Triệu Sương Điểm khẽ nghiêng cái đầu về phía bên đó, cất bước chân đi qua đó. Đợi ra khỏi sân bay, Lý Hỏa Vượng thấy nơi này còn hoang vu hơn mình tưởng tượng, theo lý mà nói, sân bay phải ở trong thành phố lớn, nhưng bên ngoài sân bay ở đây lại chỉ là một thị trấn nhỏ, vừa nhìn đã thấy tận cuối. 1103 chữ
Chương 1344: Không Được Nghi Ngờ

Mấy phút sau, chiếc xe việt dã ra khỏi thị trấn, đi vào sa mạc hoang vu.

Khi thấy tài xế xoay vô lăng, lái chiếc xe ra khỏi đường nhựa tiến vào trong sa mạc, Lý Hỏa Vượng thò hai tay ra sau lưng, nắm chặt thanh đao quen thuộc.

“Họ mà lại sống ở đây hả? Nơi này không phải là nơi voi hay con người sống"

Lý Hỏa Vượng hỏi Triệu Sương Điểm ngồi trên ghế lái phụ.

“Sao ngươi lại chắc chắn họ là con người hả?"

Triệu Sương Điểm khoanh hai tay trước ngực, kéo mở hộp ẩn bên trên chiếc xe, lấy ra chiếc kính râm màu đỏ sẫm trên sâu dưới nông đeo lên mặt mình.

Thời gian trôi qua từng chút, trời cũng dần tối, khi tài xế bật đèn xe, lái đến một chỗ trũng thấp của sa mạc thì dần dừng lại.

“Xuống xe, bắt lấy tên đó.

Mọi người lập tức xuống xe, mở cốp sau xe.

Cả ngày ở trên xe, vốn chẳng nghỉ ngơi được gì, nhưng lúc này người nào cũng vô cùng nghiêm túc nghiêm trọng.

Khi thấy súng bắn tỉa màu đen xì dần được lắp lại trong tay Triệu Sương Điểm, Lý Hỏa Vượng cau chặt mày rút hai thanh đạo của mình ra.

“Không phải chứ, ngươi thì dùng súng, mà ngươi chỉ cho ta dùng cái này sao?"

“Vậy thì hai chúng ta đổi đi? Ta cho ngươi, ngươi biết dùng không?"

Nhìn khẩu súng mà Triệu Sương Điểm đưa cho mình, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng không nhận lấy.

Đúng là mình chưa từng dùng súng, một khẩu súng mà mình không biết sử dụng đúng là không có ích bằng đồ của mình.

“Lý Hỏa Vượng, bên này.

Nghe thấy tiếng gọi, Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn qua, lập tức thấy Ngũ Kỳ và Trần Hồng Du chuyển ra một chiếc áo nặng trịch và một cái mũ giáp từ cốp sau.

Lý Hỏa Vượng vẫn nhớ cái đó, đó là áo chống đạn lúc đầu của mình.

“Cảm ơn"

Với sự giúp đỡ của họ, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng mặc áo chống đạn.

Trong tình huống không biết rõ về kẻ địch, mặc thứ này nào, trong lòng sẽ yên tâm hơn nhiều.

“Đừng cảm ơn bọn ta, Thanh Vượng Lai chuẩn bị cho ngươi đấy, chắc chắn ngươi không mang theo thứ này"

Thấy Lý Hỏa Vượng nhìn sang mình, Thanh Vượng Lai đang nạp đạn cho khẩu súng của mình, mỉm cười gật đầu với hắn.

“Ngũ Tỷ, ngươi thực sự tin tưởng Thanh Vượng Lai à? Hắn là người thế nào, đừng nói với ta ngươi không nhìn ra đấy"

Lý Hỏa Vượng nhìn sang Ngũ Kỳ có vẻ bình thường hơn những người khác một chút.

“Đương nhiên là ta nhìn ra chứ"

Ngũ Kỳ lấy mũ giáp đội lên đầu Lý Hỏa Vượng.

“Nhưng ngươi không cảm thấy kết giao với loại người như hắn rất đơn giản sao? Chỉ cần ngươi có thể hiểu được phương thức hành vi của hắn"

Ngũ Kỳ nói xong, đưa tay gõ lên mũ giáp của Lý Hỏa Vượng.

“Lý Hỏa Vượng, ngươi đừng cảm thấy Triệu Sương Điểm tốt bụng hơn, ở đây không có ai là người bình thường” Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng không nói gì thêm, chuyển ánh mắt sang vũ khí của Ngũ Kỳ và Triệu Sương Điểm.

Có vẻ như Ngũ Kỳ không mang theo vũ khí, mà là mang heo một hòm y tế, có vẻ như lần này nàng định làm bác sĩ chiến trường.

Còn Trần Hồng Du, nàng lấy ra một cây gậy nanh sói cắm đầy đinh.

“Sắp giao đấu rồi, ngươi chỉ dùng thứ này thôi hả?"

Lý Hỏa Vượng hỏi.

Trần Hồng Du tỏ vẻ mặt không sao, lắc đầu.

“Không sao, ta không dựa vào nó, ta có năng lực đặc biệt"

Lý Hỏa Vượng cúi đầu thở dài một hơi, đi ra xa khỏi nàng.

Hắn đến trước mặt Triệu Sương Điểm, nhìn nàng điều chỉnh tiêu điểm của súng bắn tỉa.

“Bây giờ phải đi thế nào?"

“Đi theo nàng ta.

Lý Hỏa Vượng thuận theo ngón tay sơn móng đỏ của nàng, nhìn sang cô gái gày yếu thỉnh thoảng co giật khuôn mặt đứng ở một bên.

Khác với những người khác, nàng không cầm vũ khí, mà lấy ra một chiếc laptop, nhanh chóng kích vào bên trên. Tất cả được chuẩn bị đầy đủ xong xuôi, mọi người đều tập trung lại, nàng nói lại một lượt với mọi người.

“Hãy nhớ, bắt đầu từ bây giờ, tất cả phải nghe theo ta chỉ huy, tuyệt đối không được nghi ngờ và phản bác.

“Bất luận thế giới mà ngươi thấy hiện giờ như thế nào, đầu tiên phải nhớ kỹ mấy việc sau, trước hết chúng ta mới là người ngồi cùng một thuyền, tuyệt đối không được phản bội đồng đội của mình"

“Còn nữa, đừng mềm lòng, chỉ cần ai có ý thù địch, thì xử lý hết một loạt"

“Cuối cùng nhớ kỹ một điều, bây giờ chúng ta đã ở bên ngoài con voi, họ ở bên trong"

Nói đến đây, Triệu Sương Điểm gật đầu với cô gái đó, cô gái lập tức lấy ra một chiếc kính 3D của laptop và đeo lên.

Nàng đeo kính, bắt đầu tìm kiếm trên vùng sa mạc đen xì.

Tuy là buổi tối, nhưng không tối lắm, có thể thấy lờ mờ tất cả mọi thứ xung quanh.

Lý Hỏa Vượng lê chiếc áo nặng trịch đi phía trước nhất, hai tay nắm chặt thanh đao, sẵn sàng xông vào kẻ địch bất cứ lúc nào.

“Làm vậy có được không? Thực sự có thể tìm được cách đến con voi khác bằng cách này không?"

Lý Hỏa Vượng vẫn hơi nghi ngờ lời của Triệu Sương Điểm.

Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, hắn vẫn định dốc hết sức, tất cả lấy thực tế làm chuẩn.

Trước khi chưa thấy thực sự, bất luận họ nói gì, đều chỉ coi là giả thiết, không coi là sự thực.

Nhưng điều khiến Lý Hỏa Vượng không ngờ là, đối phương tìm kiếm vô cùng lâu, đi khoảng gần một tiếng trên sa mạc, vẫn không phát hiện ra điều gì.

Đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng đột nhiên thấy gì đó, hắn giật lấy đèn pin trong tay Triệu Lôi, chiếu xuống dưới đất.

1158 chữ
Chương 1345: Đây Là Cách

“Đợi đã!"

Nghe thấy lời của Lý Hỏa Vượng, tất cả mọi người đều vây lại.

“Các ngươi nhìn xem! Dưới đất có dấu chân, hơn nữa còn là dấu chân của chúng ta, chúng ta đang đi lòng vòng!” Triệu Sương Điểm kéo kính râm xuống, nhìn khuôn mặt ẩn giấu trong mũ giáp của Lý Hỏa Vượng, nói rõ từng chữ.

“Tất cả nghe theo chỉ huy Lý Hỏa Vượng không nói nữa, ném đèn pin đi, tiếp tục vùi đầu đi về phía trước.

Hắn không thể hiểu nổi, cứ đi lòng vòng bên ngoài con voi, làm sao vào được bên trong con voi.

Lại đi khoảng một tiếng nữa, Lý Hỏa Vượng cảm thấy mệt dần, tuy chỉ đi rất chậm, nhưng bộ đồ trên người mình thực sự rất nặng.

"Pång!"

Một tiếng súng vang lên khiến mệt mỏi của Lý Hỏa Vượng lập tức không cánh mà bay, hắn nhanh chóng quay người nhìn qua, Triệu Sương Điểm đặt khẩu súng bắn tỉa vác trên vai xuống.

Lý Hỏa Vượng lập tức nắm chặt vũ khí, xông về hướng họng súng.

Một đống máu trên mặt đất khiến Lý Hỏa Vượng chấn hãi, theo lượng máu này, có lẽ máu trong người đều bị chảy hết, vậy mà trong tình hình này còn có thể bỏ chạy, đúng là không thể tin nổi.

Triệu Sương Điểm thò một ngón tay quệt máu dưới đất rồi cho vào miệng mút một cái.

“Họ đã biết chúng ta đến rồi.

“Chú ý, kẻ địch của chúng ta không chỉ có ở phía này, tạm thời chúng ta vẫn chưa biết họ sẽ tấn công từ hướng nào"

“Linh, thế nào rồi, sắp đến chưa?"

Triệu Sương Điểm nhìn sang cô gái vẫn đeo kính đó.

“Con voi vô hình"

Nàng vừa lên tiếng, một viên đạn găm nát lưỡi của nàng, rồi bắn ra từ trong miệng nàng.

Cả cái đầu của cô gái nổ tung, nửa khuôn mặt kinh hãi trực tiếp rơi lên mu bàn chân của Lý Hỏa Vượng.

“Vãi! Đối phương có súng bắn tỉa phản kích!"

Khi thi thể mất đầu của cô gái đó ngã xuống đất, gần như tất cả mọi người cũng đều nằm sấp dưới đất, chỉ còn một mình Trần Hồng Du đứng ở đó vận công.

“Ừm.. ừm.. !"

Trần Hồng Du đang vận khí đan điền bị Lý Hỏa Vượng về ngã.

“Ngươi không muốn sống hả!"

“Đừng cản ta! Để ta vận công!” Lý Hỏa Vượng đè chặt Trần Hồng Du, lúc này trong lòng không biết chửi Thanh Vượng Lai bao nhiêu lần, dẫn tên điên này đến làm gì, hoàn toàn vô dụng không có ích gì.

“Buông nàng ra, nàng có cách giải quyết"

Khi nghe Thanh Vượng Lai nói xong, Triệu Sương Điểm lặp lại lần nữa, Lý Hỏa Vượng hơi nghi hoặc trong lòng, lật người ra khỏi Trần Hồng Du.

Lý Hỏa Vượng bò dưới đất, nhìn Trần Hồng Du lại bò đứng dậy, hắn thực sự rất muốn biết, rốt cuộc đối phương dùng cách gì để giải quyết nguy hiểm lần này.

“Bốp.. bốp.. bốp!"

Đèn pin sáng lên, chiếu lên người Trần Hồng Du, nàng vô cùng nổi bật trong hoàn cảnh tối tăm này. Đúng lúc Trần Hồng Du ngồi phát lực lên không trung, tiếng súng vang lên lần nữa, Trần Hồng Du đổ ngã.

“Hướng mười một giờ!"

Triệu Sương Điểm vừa dứt lời, tất cả những người cầm súng nhanh chóng quay người bắn về phía đó.

Đợi khi dừng bắn, một cây gậy cháy đỏ được ném qua, chiếu sáng hai thi thể phía xa.

Lý Hỏa Vượng nhìn Trần Hồng Du bất động dưới đất, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Triệu Sương Điểm và Thanh Vượng Lai.

“Cách giải quyết mà các ngươi nói chính là để nàng làm mồi nhử, phải không?"

“Không phải, nàng có năng lực đặc biệt, ta lựa chọn tin nàng"

Thanh Vượng Lai mỉm cười nói với Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng đứng tại chỗ, toàn thân ớn lạnh, kìm nén cơn giận trong lòng nhìn Thanh Vượng Lai nói lời này.

Đối phương nói chân thành như vậy, đến mức nếu không phải Lý Hỏa Vượng biết con người thật của hắn thì suýt nữa cho rằng đối phương nói thật lòng.

Tuy đã sớm biết Thanh Vượng Lai là loại mặt người dạ thú, nhưng mỗi lần hắn lộ ra con người thật, Lý Hỏa Vượng vẫn kinh sợ.

Vì để đối phó kẻ địch, hắn có thể để đồng đội của mình làm mồi nhử mà không hề chớp mắt đến một cái.

“Các ngươi... các ngươi!"

Lý Hỏa Vượng lắc đầu muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói được ra lời.

Hắn quay người, đi đến trước Trần Hồng Du giờ đây khuôn mặt đã nát bét, Lý Hỏa Vượng run run đưa tay ra, dìu đỡ thi thể của đối phương lên.

“Trần Tỷ, sao ngươi có thể chết như vậy chứ, tốt xấu gì ngươi cũng là Ti Mệnh nắm giữ mục rữa mà!"

“Ngươi không thể chết! Nếu ngươi chết, mục rữa lại biến mất đấy!"

Nhìn Trần Hồng Du, Lý Hỏa Vượng lại bất giác nghĩ đến sư thái, nhưng giống như Tiền Phúc, trơ mắt nhìn người đã từng nói chuyện với mình chết một cách nhẹ nhàng như vậy, trong lòng hắn thực sự rất khó chịu.

“Được rồi, chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta tiếp tục xuất phát.

Cảm thấy có người vỗ lên vai mình, Lý Hỏa Vượng giơ tay hất mạnh tay của đối phương.

Hắn quay đầu lại, trừng mắt nhìn Triệu Sương Điểm, chủ nhân của cái tay đó.

Triệu Sương Điểm không giải thích gì, bình tĩnh nhìn Lý Hỏa Vượng nói.

“Trước khi đến ta đã nói thế nào? Tuân thủ mệnh lệnh cho dù gặp phải bất kỳ chuyện gì, chúng ta không có thời gian để bị thương” Nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng, Lý Hỏa Vượng chậm rãi đặt Trần Hồng Du xuống.

“Các ngươi đều giống nhau! Các ngươi đều giống nhau! Ngươi cũng có phần trong cái chết của Trần Hồng Du!"

Bốp một tiếng, họng súng bắn tỉa đen xì xì dí lên lồng ngực của Lý Hỏa Vượng.

“Đừng quên trước đó ta đã nói gì, Lý Hỏa Vượng, ta xác nhận lại lần nữa, ngươi không định tuân theo mệnh lệnh của ta phải không?"

"Nếu ngươi từ chối tuân thủ, bất kể ngươi có ý thức được hay không, thì bây giờ ngươi đã là người của họ rồi. Triệu Sương Điểm nói xong lời này, người của nàng, bất luận là hai người đàn ông vừa mới gặp mặt, hay là hai chị em họ Ba, họ đều lạnh lùng nhìn và vây quanh Lý Hỏa Vượng.

1110 chữ
Chương 1346: Không Khí Căng Thẳng

Lý Hỏa Vượng nhìn họ, cắn chặt răng, hai tay nắm chặt hai thanh đao.

Thấy bầu không khí căng thẳng như rút kiếm giương cung, Thanh Vượng Lai từ bên cạnh chui ra, chặn giữa Lý Hỏa Vượng và Triệu Sương Điểm.

Hắn mỉm cười đưa tay vỗ lên vai Lý Hỏa Vượng, vừa đẩy vừa kéo hắn ra khỏi vòng bao bây của đối phương.

“Lý Hỏa Vượng, như làm vậy là không được, đắc tội với ta thì không sao, nếu ngay cả Triệu Sương Điểm mà ngươi cũng đắc tội, thì ngươi không còn bạn bè thật đấy"

“Ta nhớ ngươi từng nói, chúng ta chẳng phải là bạn bè sao? Vậy bạn bè nhờ ngươi giúp một việc được không?"

Thanh Vượng Lai nói vô cùng chân thành.

“Mẹ kiếp, ai là bạn của ngươi?"

Thanh Vượng Lai không hề nổi giận với thái độ của Lý Hỏa Vượng, vẫn vô cùng chân thành nói:

“Chỉ cần ngươi đừng đối đầu với Triệu Sương Điểm vào lúc này, chúng ta đồng tâm hiệp lực an tâm vượt qua cửa ải lần này, đợi sau khi quay về, chúng ta có nghĩ cách xử nàng"

Lý Hỏa Vượng lạnh mặt cân nhắc trong lòng một lúc, đưa tay đẩy mạnh Thanh Vượng Lai, không nói một lời, đi lại về đám đông.

Thấy thái độ của Lý Hỏa Vượng, những người khác đều tản ra, ngoại trừ Trần Hồng Du nằm dưới đất, thì tất cả mọi thứ đều không có gì khác trước đó.

“Triệu Tỷ, ta đã xem qua hai người chết đó rồi, là hai kẻ săn trộm.

Tên râu ria vác một khẩu súng rất nặng từ xa đi đến.

“Kẻ săn trộm? Dùng súng bắn xe tăng để săn trộm sao?"

Không ai đáp lại câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, Triệu Sương Điểm ngồi quỳ một chân xuống, nhanh chóng gõ lên laptop rơi dưới đất.

“Chúng ta sắp đến rồi, thiếu chút nữa thôi"

Lý Hỏa Vượng lặng lẽ đi đến phía sau nàng, thì thấy trên màn hình laptop có một tấm ảnh dạng lưới 3D đang không ngừng thay đổi theo ngón tay Triệu Sương Điểm gõ bàn phím.

Bốp một tiếng, Triệu Sương Điểm đóng laptop, đứng lên.

“Phải nhanh hơn nữa, chúng ta phải đến nơi trước khi chi viện của họ phản ứng lại.

“Đi như thế nào?"

Thanh Vượng Lai hỏi.

Triệu Sương Điểm không trả lời, mà nhìn sang Lý Hỏa Vượng.

“Nhìn ta làm gì, mẹ kiếp, ta đâu biết đi như thế nào?"

"Ừm, ngươi biết, trước đó ta đã nói, ngươi vô cùng đặc biệt, dẫn đường đi"

Lời của Triệu Sương Điểm khiến tất cả mọi người đều dồn ánh mắt sang Lý Hỏa Vượng.

“Thậm chí ta còn không biết nơi này là nơi nào, làm sao ta dẫn đường cho các ngươi được?"

Lúc này, Lý Hỏa Vượng cảm thấy vô cùng vô lý.

“Ngươi không cần biết đây là nơi nào, ngươi chỉ cần đi theo cảm giác là được"

Lời của Triệu Sương Điểm khiến Lý Hỏa Vượng không còn lời nào để đối lại, hắn vốn cho rằng những người khác sẽ từ chối đề nghị vô lý này, nhưng họ có vẻ không có chút ý phản đối nào.

“Trước đây ta đúng là điên thật rồi, ta lại đi tin các ngươi.

Lý Hỏa Vượng nói xong, nhấc chân tiến vào trong vùng tối tăm, những người khác nhanh chóng đi theo.

Trên sa mạc tối tăm lờ mờ, Lý Hỏa Vượng đi thẳng theo cảm giác của mình, thực ra trong hoàn cảnh này, có đi dựa theo cảm giác hay không cũng giống nhau, dù sao cũng không nhìn thấy đường.

Dần dần, trời tờ mờ sáng, họ đã đi một đêm mà vẫn ở trên sa mạc hoang vu, môi trường xung quanh vẫn không thay đổi gì.

Lý Hỏa Vượng đẩy mạnh những người khác chặn trước mình, vất vả cởi mũ giáp trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt đầy mồ hôi.

“Ta mệt rồi! Nghỉ một lúc đi!"

Nói xong, Lý Hỏa Vượng chẳng thèm quan tâm họ, nằm thẳng xuống đất.

Cả một đêm mặc bộ giáp này mò mẫm đi lung tung trong bóng tối, mà trước đó còn ngồi xe mệt mỏi, thể lực của Lý Hỏa Vượng sớm đã đến cực hạn.

Ngũ Kỳ đi đến, lấy ra một chai chất lỏng trong suốt từ trong túi y tế đưa qua.

“Bổ sung chút chất lỏng đi, đừng để mất nước"

“Cái gì đây?"

“Nước muối sinh lý rửa vết thương"

Lý Hỏa Vượng cầm lấy uống ừng ực, hơi mặn, nhưng sau khi uống vào cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Thở dài một hơi sau, Lý Hỏa Vượng nhìn sang cô gái trước mặt với vẻ mặt vô cùng phức tạp.

“Trần Tỷ chết thật rồi.

“Ta biết"

Ngũ Kỳ cầm lấy chai nước từ tay Lý Hỏa Vượng, ngửa cổ uống một ngụm lớn.

Sau đó, nàng tỏ vẻ mặt bi thương, đưa tay qua, nhẹ nhàng vuốt mái tóc ướt sườn sượt của Lý Hỏa Vượng.

“Không sao, đừng sợ"

“Ngũ Tỷ, ta không sợ, ta chỉ không thể hiểu họ, ta cũng không thể hiểu ngươi.

“Không thể hiểu nổi thì thử đừng hiểu nữa, quan tâm đến bản thân là được, đồng cảm với người khác quá mức, rất dễ trầm cảm"

“Chỉ quan tâm đến bản thân sao?"

Lý Hỏa Vượng cầm lấy cái chai uống thêm một ngụm lớn.

Hắn nhìn sa mạc hoang vu xung quanh, lẩm bẩm nói:

“Tại sao chỗ của Vu Nhi Thần lại kỳ lạ như vậy? Đây thực sự là con voi mà những Ti Mệnh đó sống ư?"

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lý Hỏa Vượng lại cầm mũ giáp lên đi tiếp, bất luận có phải là thật hay không thì cũng đã đi được nửa đường, bây giờ hắn chỉ có thể đi tiếp thôi.

Mặt trời lên cao, nhiệt độ trên sa mạc dần tăng lên, còn khó chịu hơn lúc ban đêm.

Lại thêm cả đêm không ngủ cũng không ăn gì, người nào cũng mệt mỏi.

Lý Hỏa Vượng im lặng đi về phía trước với vẻ ủ rũ, đúng lúc mặt trời lơ lửng treo cao trên không trung, tất cả mọi người đột nhiên dừng lại.

“Đó là Trần Hồng Du?"

Lý Hỏa Vượng sửng sốt nhìn dáng người to cao quen thuộc phía trước, sau đó hắn vui mừng điên cuồng.

1137 chữ
Chương 1347: Ruồi

“Nàng ta thực sự có năng lực đặc biệt ư? Nàng ta không chết ư?"

Lý Hỏa Vượng nhanh chóng lao đến, nhưng khi đến gần chỉ cách Trần Hồng Du mấy bước, hắn dần dừng lại.

Đó đúng là Trần Hồng Du, nhưng nàng không sống lại, mà nàng bắt đầu thối rữa dưới nhiệt độ cao. Hàng loạt ruồi bọ chi chít bò ra bò vào ở lỗ mắt mũi tai miệng của nàng, thi nhau cắn hút.

Trải qua một đêm, lại thêm ban ngày nắng nóng, thi thể Trần Hồng Du Du đã bốc mùi thối rất nặng, Lý Hỏa Vượng từng giết không ít người, nhưng hắn thực sự không ngờ người chết lại thối đến như vậy.

Đó là một loại mùi có sức mạnh, chặn trước mặt Lý Hỏa Vượng như một bức tường, khiến hắn không thể lại gần thêm.

Mùi thối đó sộc vào mũi của Lý Hỏa Vượng, khiến dạ dày của hắn ọc ạch sôi sục, dường như muốn hắn nôn hết tất cả mọi thứ trong dạ dày ra.

Cho dù Lý Hỏa Vượng đội mũ giáp, đôi mắt của hắn cũng cay đến không mở nổi, nước mắt chảy ra liên tục, hắn muốn lại gần thêm một chút, nhưng không làm được.

“Này, đồ điên, rốt cuộc ngươi có dẫn đường được không đấy hả, sao lại đi một vòng về chỗ cũ rồi?"

Ba Nam Húc trực tiếp giơ súng bên tay trái lên, nhắm chuẩn vào sau ót của Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng loạng choạng tiến lên mấy trước bỗng quay đầu lại, trừng nhìn đối phương bằng ánh mắt tức giận đã kìm nén cả một đêm.

“Ngươi có giỏi thì bắn ta thử xem!"

“Ta đang hỏi ngươi đấy, rốt cuộc ngươi có dẫn đường được không hả?"

Ba Nam Húc lại giơ súng lên đầu Lý Hỏa Vượng lần nữa.

“Ngươi muốn chết hả!"

Đúng lúc Lý Hỏa Vượng xông về phía Ba Nam Húc, những người khác lập tức lao đến.

“Bốp!"

Một tiếng bạt tai giòn tan vang lên, Triệu Sương Điểm tát một cái lên mặt Ba Nam Húc.

“Đừng có gây chuyện.

Ba Nam Húc ngẩn người, sau đó nghiêng đầu khẽ bật cười, hắn thè cái lưỡi chẻ đôi liếm hờ về phía mặt Triệu Sương Điểm từ xa, sau đó lùi lại nửa bước.

Triệu Sương Điểm hoàn toàn không để ý đến hành động của Ba Nam Húc, đi đến trước mặt Lý Hỏa Vượng:

“Mặc kệ nàng ta, ta tin ngươi, ngươi mãi mãi là một người đặc biệt nhất, tìm tiếp đi"

Lý Hỏa Vượng đứng ở phía xa, mặc niệm mấy giây trước thi thể của Trần Hồng Du xong, đang định đi vòng qua từ bên cạnh, lần này hắn định đánh dấu để tránh đi lòng vòng lần nữa.

Nhưng vừa đi được mấy giây, hắn bỗng kinh ngạc, rõ ràng Ti Mệnh đã chết, tại sao thối rữa không biến mất?

Lý Hỏa Vượng ngẩn người, hắn quay người nhìn chằm chằm thi thể Trần Hồng Du rồi xông qua đó.

Lý Hỏa Vượng lao đến gần, và một tiếng, ruồi nhặng trên thi thể lập tức kinh sợ vụt bay tán loạn.

Khi Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn ruồi nhặng đen xì ngập trời đó, hắn bật cười:

“Ta biết ngay mà, ta biết ngay mà!"

“Lý Hỏa Vượng! Ngươi đang làm gì thế! Mau lại đây!"

“Cách xa chỗ đó ra! Hít nhiều mùi thối này, phổi sẽ bị ảnh hưởng đấy!"

Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không quan tâm đến tiếng hô gọi của người khác, tập trung quan sát hướng bay của ruồi nhặng trên trời.

Phần lớn ruồi nhặng đều chui lại vào trong cơ thể Trần Hồng Du, nhưng còn có một số ruồi nhặng bay về phía đông.

“Tìm được rồi! Mau đi theo! Thối rữa vẫn chưa biến mất!"

Lý Hỏa Vượng đuổi theo phía sau, đám ruồi nhặng càng bay nhanh hơn.

Tất cả mọi người đều chạy theo Lý Hỏa Vượng, chạy luôn một mạch hồi lâu, đúng lúc thể lực của mọi người đã đến cực hạn, cuối cùng Lý Hỏa Vượng dừng lại.

Hắn đứng bên rìa một vùng trũng thấp, nhìn hai con ruồi đó chui vào trong men theo cái hang phía dưới.

Miệng cái hang không lớn, vừa đủ để một người có thể khom lưng đi vào.

“Tìm được lối vào bên trong con voi rồi.

Đứng tại chỗ một lúc, hồi phục thể lực xong, tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng vũ khí của mình, đi vào bên trong.

Bên ngoài sa mạc rất nóng, nhưng trong hang lại vô cùng mát lạnh, đi vào trong rất dễ chịu, còn có một vài thực vật và nấm ưa tối mọc trong góc.

Trong hang có dấu vết nhân tạo rõ ràng, hơi giống đường hầm, nhưng lại hẹp hơn đường hầm.

Sau khi quan sát đơn giản cấu tạo trong hang một lúc, Thanh Vượng Lai lên tiếng nói:

“Có lẽ nơi này là cống ngầm của hệ thống giếng nước, vì bỏ hoang nên bị sập, cho nên mới lộ ra một cái miệng hang"

“Ngươi nói vậy có ý nghĩa gì?"

“Không có nghĩa gì, chỉ muốn phổ cập khoa học hình chiếu của môi trường bên chúng ta là cái gì thôi, giải thích trước một chút, tuy hệ thống giếng nước thông thường không rộng, nhưng đều vô cùng dài"

"Nếu đổi thành không gian bằng phẳng, thì nơi này có thể chứa được lượng người đầy mấy sân bóng, nếu có kẻ địch thật, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng"

Lúc này Lý Hỏa Vượng không để ý trò chuyện, khi hắn nhìn thấy một con chuột áp sát tường chạy nhanh qua, hắn không khỏi bật cười hiểu ý, cảm xúc tiêu cực vừa nãy liền biến mất. Đúng lúc này, phía trước con chuột vừa biến mất đó bỗng vang lên tiếng chít chít, lòng Lý Hỏa Vượng lập tức trầm xuống, dồn lực vào hai chân, lao về phía bóng tối.

“Gậy lửa!"

Trong lúc gậy lửa màu đỏ nhanh chóng chiêu sáng cống ngầm tối tăm, Lý Hỏa Vượng đã đâm cây đao trong tay về phía bóng người trong đó.

Một cái ô trong bóng tối đập xuống, đánh lên thanh đao của Lý Hỏa Vượng, phát ra tia lửa.

Lý Hỏa Vượng đang định phản kích, tiếng súng vang lên, lực xung kích cường mạnh khiến hắn lùi lại phía sau. Nhìn đám người đi ra từ bóng tối, Lý Hỏa Vượng quay mặt hét về phía sau:

“Còn ngây ra đó làm gì! Mau giúp ta đi?

1084 chữ
Chương 1348: Ảo Giác

“Ừm, giúp cái gì?"

Thanh Vượng Lai cất giọng nghi hoặc.

“Còn có thể giúp cái gì hả! Đông người như vậy, các ngươi mù hết rồi hả? Không nhìn thấy hả?"

"Ừm, không nhìn thấy"

Lý Hỏa Vượng bỗng quay đầu, vô cùng chấn hãi nhìn sang những khuôn mặt kinh ngạc đó.

“Các ngươi đều không nhìn thấy hả? Các ngươi không nhìn thấy thật hả? Chẳng lẽ"

Lý Hỏa Vượng đột nhiên hiểu ra điều gì, bóng người phía sau dần biến mất trong bóng tối.

Lý Hỏa Vượng thở gấp đi lại trong giếng, thỉnh thoảng nắm chặt nắm đấm đập lên mũ giáp trên đầu mình.

Khi đám ruồi nhặng ngập trời trước đó, và con chuột xám không ngừng vụt hiện lên trong đầu hắn, nỗi tức giận bị thương kìm nén liên tục tích tụ trong lòng hắn.

Lý Hỏa Vượng đột nhiên dừng bước chân, ngẩng đầu đập lên bức tường bên cạnh.

“Vãi! Ta đã nói ta không dẫn đường được mà! Các ngươi cứ nói ta được! Ta là bệnh nhân tâm thần! Ta dẫn đường cái gì chứ!"

Trong cống ngầm hệ thống giếng nước tối tăm, Thanh Vượng Lai đưa tay đón lấy bụi từ từ rơi xuống vì nóc trần rung lên.

Nơi này không được kiên cố, khiến mọi người có mặt đều bất an.

Thanh Vượng Lai khuyên nhủ Lý Hỏa Vượng đang cuồng loạn đập đầu vào tường ở phía xa.

“Lý Hỏa Vượng, tốt nhất đừng đập nữa, không biết giếng nước này được xây từ bao giờ, chẳng may ngươi làm sập cả cống ngầm này, tất cả chúng ta sẽ bị chôn thân ở đây đấy.

Lý Hỏa Vượng dừng lại, đột nhiên ngẩn người ở đó như tượng, không phải lời của Thanh Vượng Lai khiến hắn sững sờ bất động, mà là ngón tay đặt trước miệng của Triệu Sương Điểm.

"Suỵt.. Suỵt..."

Tiếng Suỵt của Triệu Sương Điểm khiến tất cả âm thanh dần nhỏ lại.

Hình như nàng phát hiện ra điều gì, sau khi vô cùng chắc chắn nàng không bị ảo giác, tim của Lý Hỏa Vượng càng lúc càng đập nhanh.

Thấy Triệu Sương Điểm lặng lẽ ngồi xổm xuống, Ba Nam Húc bên cạnh lập tức nhào vào lòng nàng, hai gối quỳ xuống đất, dùng lưng và mông để dựng khẩu súng lên.

Triệu Sương Điểm nhìn chằm chằm cống ngầm tối tăm phía trước hồi lâu, nàng bỗng nhiên bóp cò, “bốp” một tiếng, trong bóng tối phía xa xuất hiện máu tươi.

“Không đến nhầm chỗ ư? Chẳng lẽ sự việc xảy ra trước đó không phải là ảo giác của ta ư?"

Khi ý nghĩ này bỗng xuất hiện trong đầu Lý Hỏa Vượng, hắn lập tức vui mừng điên cuồng xông về phía trước, tiếng súng phía sau không những không khiến chậm lại, ngược lại hắn còn xông đến nhanh hơn.

Khi Lý Hỏa Vượng chui ra từ bống tối, hai tay hắn tóm một người da đen vẻ mặt kinh sợ.

“Các ngươi có thấy không? Bây giờ các ngươi thấy chưa? Rốt cuộc người này có phải là ảo giác của ta không!” Khi nghe thấy tất cả mọi người đều gật đầu và thể hiện đã thấy, Lý Hỏa Vượng vui mừng điên cuồng cười lớn, giơ cây đao trong tay đâm vào cổ người này.

“Là thật! Không phải là giả! Thực sự có một phần là thật!"

Đúng lúc hắn rút con đao kèm theo ống khí quản từ cổ đối phương ra, phía sau truyền đến luồng lực lớn, trực tiếp đập bay Lý Hỏa Vượng.

Lực đạo phía sau cực lớn, đập cho Lý Hỏa Vượng bay lên không trung, nhìn đá nham lởm chởm dưới đất, Lý Hỏa Vượng biết, nếu mình đập xuống đất, sợ rằng chắc chắn bị thương nặng.

Đã tìm được kẻ địch, Lý Hỏa Vượng không muốn vừa gặp mặt đã bị thương, hắn cố hết sức lực, vất vả xoay thi thể trong lòng xuống dưới người mình.

“Bành” một tiếng, Lý Hỏa Vượng rơi mạnh xuống đất, cả khuôn mặt và cả da thịt của thi thể dưới người hắn sượt xuống mặt đất lồi lõm.

Lý Hỏa Vượng thở hổn hển đứng lên, quay trở lại trước đồng đội của mình, một đám người nối đuôi nhau đi ra từ trong bóng tối phía trước dưới sự quan sát của tất cả mọi người.

Họ đều là con người, người da đen chiếm số đông, họ cầm các loại súng giới trong tay, rất nhiều người trong đó bị thương, hiển nhiên là vì cuộc giao đấu vừa nãy.

Tên dẫn đầu là một người đàn ông da đen cao lớn, nhìn thi thể đồng đội dưới đất, khuôn mặt lộ vẻ tức giận.

Nhưng hắn không nổi khùng, mà cau mày nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng hỏi:

"Nafurahi kukuon."

Thanh Vượng Lai tiến lên một bước, chặn trước mặt Lý Hỏa Vượng, mỉm cười nói:

"Jumbonagomvimaridhawa."

Nghe thấy Thanh Vượng Lai có thể giao tiếp, vẻ mặt gã đó giãn ra một chút, hắn tiến lên một bước hỏi tiếp: “Rafikm, falme wetu, mungu wetuna."

Nhưng ngay sau đó, Thanh Vượng Lai giơ tay bắn một phát súng vào đầu đối phương, dễ dàng giải quyết tên dẫn đầu của đối phương nhân lúc hắn hoàn toàn không phản ứng lại.

"Nye!"

Tiếng gầm tức giận vang lên, nhìn đối phương nổi giận gầm thét và họng súng đen xì đó.

Thanh Vượng Lai không hề do dự quay người, trốn phía sau Lý Hỏa Vượng, hai tay dí vào lưng Lý Hỏa Vượng, đây hắn lên trước.

“Cút ra!"

Lý Hỏa Vượng giơ chân đạp về phía sau, mượn phản lực, nắm chặt thanh đạp xông về phía trước. Lưỡi dao sắc bén chém mạnh vào trong máu thịt, cảm nhận được sự chấn rung lưỡi đao truyền đến, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng xoay một cái, lưỡi đao trong máu thịt lập tức trượt đến chỗ khớp xương rồi xoay một cái, rắc rắc một tiếng, cánh tay của kẻ địch bị gãy rời.

Khi thấy súng bắn tỉa phía xa chĩa về phía mình, Lý Hỏa Vượng tức giận nhìn chằm chằm hai thanh đao đâm vào người đó, dùng người đàn ông kêu thảm thiết đó làm khiên đỡ để chạy đến gần những người khác.

1099 chữ
Chương 1349: Chắn Đường

Tiếng súng vang lên, tấm khiên của Lý Hỏa Vượng lập tức vỡ thành mảnh vụn, nhưng Lý Hỏa Vượng quỳ xuống trước tránh được một kiếp nạn.

Cầm chặt vũ khí trong tay, Lý Hỏa Vượng quăng mạnh về phía họng súng, thanh đao trong tay bay ra đập lên người đối phương.

Nhưng vẫn chưa kết thúc, Lý Hỏa Vượng biết, thứ đó chắc chắn không thể rơi vào trong tay khác, áo chống đạn của mình không chống lại được loại súng đó.

Đúng lúc Lý Hỏa Vượng sắp xông qua, mở ra một con đường cho những người khác, một thứ đen xì xì lăn đến bên chân Lý Hỏa Vượng.

“Thủ Lôi?"

Lý Hỏa Vượng giơ chân phải đá bay thứ đó đi.

Nhưng khi bay đến chỗ hông xa, tiếng nổ dữ dội lập tức vang lên, mọi thứ xung quanh chao đảo nghiêng ngả.

Lý Hỏa Vượng gần đó nhất, cũng bị liên lụy nhiều nhất, nếu không phải hắn đã trang bị đầy đủ, thì đã mất mạng từ lâu rồi.

Nhưng mặc dù là vậy, khi mọi thứ xung quanh đã lắng xuống, Lý Hỏa Vượng cũng bị vùi trong đống cát đá, chỉ lộ ra một cánh tay.

Trong đen tối, Lý Hỏa Vượng cảm thấy cô người vỗ tay của mình, ra ý bảo mình yên lặng đừng làm ồn.

Chỉ lúc sau, Lý Hỏa Vượng đã thấy tấm thủy tinh đen xì của mũ giáp được chiếu sáng lần nữa, mình đã được đào lên.

Nhìn những người khác mỗi người một tay dọn dẹp đất đá trên người mình, lúc này Lý Hỏa Vượng có thể cảm nhận được họ là đồng đội của mình.

“Không sao chứ? Có nghe thấy không? Lý Hỏa Vượng, mấy ngón tay đâu?"

Đầu óc Lý Hỏa Vượng vang lên ong ong, thấy khuôn mặt của Ngũ Kỳ huơ lắc trước mặt mình.

Hắn quay đầu nhìn cống ngầm bên cạnh, phát hiện bên đó bị sập, đất đá chất đống, đám kẻ địch trước đó cũng không thấy bóng dáng từ lâu.

Đúng lúc này, tiếng ong ong trong đầu Lý Hỏa Vượng nhỏ dần, tiếng nói của Thanh Vượng Lai vang bên tai hắn.

“Họ cố ý, muốn chặn đường đi, không muốn để chúng ta lại gần.

Thanh Vượng Lai nói xong, rút một kim chỉ nam từ trong túi ra, nhanh chóng huơ huơ nói tiếp:

“Nhưng không sao, trò vặt này chỉ có thể giữ chân chúng ta một lúc thôi, hệ thống giếng nước rất dài, cứ cách mỗi một đoạn sẽ có miệng giếng, chỉ cần tiếp tục đi men theo hướng này, chúng ta có thể tìm được một miệng giếng khác.

“Ừm, sự việc không thể chậm trễ, chúng ta tiếp tục, xem phản ứng cả đối phương, thì chúng ta tìm đúng chỗ rồi"

Hai người nói xong định đi tiếp, Lý Hỏa Vượng nằm dưới đất đột nhiên đưa tay tóm chặt cổ chân của Thanh Vượng Lai.

“Thanh Vượng Lai, trước đây ta vẫn luôn muốn hỏi một vấn đề, tại sao ngươi biết nói tiếng của họ? Ngươi rất thân với họ ư?"

Nghe thấy lời của Lý Hỏa Vượng, Thanh Vượng Lai cười ha ha, đưa ngón tay đẩy kính của mình trên sống mũi.

“Bí mật"

Nói xong, hắn đi đến cùng Ngũ Kỳ dìu Lý Hỏa Vượng đứng lên.

“Ngươi có thể trò chuyện với họ, tại sao không thử hòa giải với họ? Họ muốn gì? Hay là ngươi có mục đích khác?"

“Nếu thực sự có việc tốt này thì ta đã làm từ lâu rồi, bây giờ ngươi nói thì đã muộn, sau lần trước, chúng ta đã rơi vào hoàn cảnh không chết không thôi rồi.

Đúng lúc này, Ngũ Kỳ nhắc nhở Thanh Vượng Lai.

“Cẩn thận, xương sườn của hắn gãy rồi.

“Không sao, không phải do đá đè, là trước đó bị một kẻ điên đập gãy, ta tự đi được.

Lý Hỏa Vượng đẩy mạnh họ ra, loạng choạng đi ra khỏi nơi này theo những người khác. Tuy đã bị thương, nhưng tâm trạng của Lý Hỏa Vượng ổn định hơn nhiều so với trước đó, hắn biết trước đó mình không hoàn toàn bị ảo giác, Trần Hồng Du chưa chết, chỉ là hình chiếu đã biến thành một thứ khác thôi.

Thấp thoáng, Lý Hỏa Vượng hình như phát hiện ra một số quy luật, thế giới quan của mấy người họ hơi giả dối, nhưng lại có một phần tồn tại thực sự.

Ví dụ như lý luận hình chiếu của Thanh Vượng Lai, đã được chứng thực bởi Trần Hồng Du.

“Không sao chứ?"

Lý Hỏa Vượng đi đến hai bước, cúi người nhặt một con chuột béo nằm dưới cỏ rêu.

Nó vẫn chưa chết, trông có vẻ như bị lực xung kích cường mạnh làm sợ ngất đi.

Lý Hỏa Vượng đặt nó lên trên vai mình rồi đi ra bên ngoài mà không quan tâm đến tiếng xì xầm bàn tán phía sau.

Đợi sau khi về lại sa mạc nóng rực, lần này đổi thành Thanh Vượng Lai tìm đường, may mắn thay đi men theo con đường nhanh mà hắn nói trước đó theo hướng sụt lún khoảng hơn một tiếng, một miệng giếng đen xì xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng.

“Vị trí sụt lún trước đó có lẽ cách khoảng một kilomet, từ đây đi vào, chúng ta sẽ không bị chặn đường"

Thanh Vượng Lai nói, cất kim chỉ nam trong tay đi.

“Nhưng tiếc là bây giờ có một vấn đề, chúng ta không biết những người đó có mai phục chúng ta ở phía dưới không, cho nên chúng ta cần một người đi thăm dò"

Miệng hang rất sâu cũng rất tối, cũng không biết rõ tình hình mọi thứ bên trong.

Những người có mặt đều quay sang nhìn nhau, cuối cùng tất cả dồn ánh mắt sang Lý Hỏa Vượng.

“Tại sao lại là ta đi thăm dò? Trên mặt ta viết ba chữ dễ mắc lừa hả?"

Lý Hỏa Vượng phản bác.

Thanh Vượng Lai lên tiếng khuyên nhủ:

“Lý Hỏa Vượng, việc này không chỉ vì những người khác, mà cũng là vì bản thân ngươi, đương nhiên trang bị phòng ngự của ngươi tốt hơn của chúng ta nhiều, chỉ cần ngươi chịu giúp, ta có thể đồng ý với ngươi một chuyện, chỉ cần ta có thể làm được.

1082 chữ
Chương 1350: Đổi Ý

“Xin lỗi, ta không ăn bánh vẽ, để công bằng thì chúng ta rút thăm đi"

Từ sau khi chứng kiến đối phương lợi dụng Trần Hồng Du như thế nào, Lý Hỏa Vượng đã hoàn toàn thất vọng với đám người này.

Lý Hỏa Vượng nghĩ đến đây, cúi đầu nhìn con chuột trong tay, lúc này mới phát hiện nó đã tỉnh lại, đang thò đầu hít hít ngửi ngửi.

Hắn đưa tay xoa đầu con chuốt, sau đó như nghĩ đến điều gì, đột nhiên tỏ vẻ mặt kinh sợ.

Hắn bước nhanh đến trước mặt Triệu Sương Điểm, giơ con chuột đến trước mặt nàng, cảm xúc kích động hỏi:

“Ngươi có thấy không? Mau nói cho ta biết! Ngươi có thấy con chuột này không?"

Triệu Sương Điểm sợ giật mình, vội vàng lùi lại mấy bước.

“Ta thấy! Ta thấy! Lý Hỏa Vượng, ngươi bị làm sao vậy, sao càng lúc càng điên vậy?

“Thấy thì tốt, ít nhất ta cũng không bị ảo giác.

Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu con chuột, thở dài một hơi.

Đúng lúc này, hắn lập tức ngẩn người, bê con chuột đi về phía Thanh Vượng Lai và Triệu Sương Điểm đang bàn bạc.

“Ta có thể đi thăm dò đường, nhưng sau khi quay lại, các ngươi phải giúp ta một việc.

“Việc gì?"

Triệu Sương Điểm hỏi.

“Ta cần các ngươi giúp ta bảo Dịch Đông Lai định kỳ kê đơn thuốc cho ta Lý Hỏa Vượng biết mình không thể cứ mãi thế này, mình không thể cứ luôn không phân biệt được hiện thực với áo giác.

Nếu đã xác định mình mắc bệnh, thì chắc chắn mình phải tiếp tục uống thuốc, không nói có thể chữa khỏi, nhưng ít nhất có thể ổn định bệnh tình, không xuất hiện ảo giác nữa.

Sau khi Thanh Vượng Lai và Triệu Sương Điểm quay sang nhìn nhau, cùng gật đầu.

“Được"

Lý Hỏa Vượng nghe thấy lời này, không hề do dự quay người đi về phía miệng giếng.

Hai chân hắn dẫn hai bên vách giếng, nhìn xuống bóng tối đen xì phía dưới, gió lạnh hun hút từ trong thổi ra, có vẻ vô cùng bất an.

“Gậy lửa"

Đúng lúc Lý Hỏa Vượng đưa tay cầm gậy lửa, con chuột trong tay hắn giãy dụa chui ra từ trong tay Lý Hỏa Vượng, nhảy xuống phía dưới miệng hang.

Khi Lý Hỏa Vượng vừa định ngăn lại, con chuột đó đã biến mất trong bóng tối.

Dừng lại mấy giây, Lý Hỏa Vượng cúi đầu hét lớn về phía miệng giếng:

“Trần tỷ! Phía dưới thế nào? Có mai phục không?"

Khi thấp thoáng nghe thấy tiếng chít chít của vài con chuột, Lý Hỏa Vượng cất bước chân nhanh chóng đi xuống phía dưới.

Vừa đi xuống, Lý Hỏa Vượng lập tức giơ cây gậy lửa, ánh lửa đỏ chói mắt lập tức chiếu sáng mọi thứ xung quanh.

Sau khi thấy xung quanh không có kẻ địch, Lý Hỏa Vượng vung cây gậy lửa đánh tín hiệu cho người bên trên, để họ đi xuống.

Tranh thủ lúc họ đi xuống, Lý Hỏa Vượng nói với con chuột ở phía xa.

“Trần tỷ, nhưng sau này còn có chuyện như này, ngươi không cần giúp ta nữa, tự ta có thể làm được.

“Ngươi đang nói chuyện với ai đấy?"

Ngũ Kỹ men theo dây thừng đi xuống hơi lo lắng nhìn Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng lắc đầu, không giải thích gì, dù sao những người khác chắc chắn sẽ không tin lời hắn nói.

“Nâng cao cảnh giác, chúng ta đã đánh rắn động cỏ rồi, chắc chắn họ đã đề phòng"

Triệu Sương Điểm nói xong rồi đi lên phía trước nhất.

“Ngươi chắc chắn chỉ có mấy người chúng ta có ổn không? Có vẻ họ đông người hơn chúng ta nhiều.

Trước đó, Triệu Sương Điểm nói đánh lén, Lý Hỏa Vượng còn tưởng bên phía mình chiếm ưu thế, nhưng bây giờ xem ra, nghĩ thế nào cũng là đến nộp mạng.

Triệu Sương Điểm lắc đầu.

“Họ không lợi hại như ngươi nghĩ đâu, chúng ta cũng không yếu như họ nghĩ, lần trước chúng ta đánh họ, bây giờ họ sợ rồi"

Nói đến đây, nàng lại nói với Lý Hỏa Vượng.

“Ngươi không cần cố gắng hiểu ta, không sao, ngươi có thể sử dụng thế giới quan mà ngươi có thể hiểu để tự tìm hiểu mình “Bất luận là ngà voi hay chân voi, tóm lại đều cùng trên một con voi, đều giống nhau.

“Bây giờ ta là gì trong thế giới của ngươi, thì ta là cái đó"

Lý Hỏa Vượng nhìn khuôn mặt tinh tế của nàng.

“Ta rất muốn được biết, nhưng bây giờ ta thực sự không biết ngươi là Ti Mệnh gì?

Cống ngầm dần yên tĩnh, để tránh bị phát hiện, họ tắt luôn cả đèn pin, tất cả mọi người mò mẫm đi trong bóng tối.

Sau khi đi được khoảng nửa tiếng, trong không khí tràn ngập mùi kim loại nặng trộn lẫn mùi axit cháy.

Mùi này rất khó chịu, dù Lý Hỏa Vượng đội mũ giáp cũng vẫn ngửi thấy.

Thanh Vượng Lai nén thấp giọng thì thầm bên tai Lý Hỏa Vượng.

“Đây là mùi Methamphetamin, chúng ta sắp đến nơi rồi.

“Vù vù!"

Lý Hỏa Vượng thở hổn hển nặng nề, thở ra khói trắng phả liên tục lên mặt kính chống đạn, rồi nhanh chóng biến mất, sau đó lặp lại một vòng y như vậy.

Không khí trong cống ngầm không được lưu thông khiến tâm trạng Lý Hỏa Vượng hơi khó chịu, đặc biệt là đã đi bao nhiêu lâu như vậy mà không có thu hoạch gì.

“Mùi trong không khí càng lúc càng nhức mũi, Thanh Vượng Lai, benzen gì đó mà ngươi vừa nói là cái gì?"

Thanh Vượng Lai không trả lời câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, hắn cầm súng đứng phía sau Lý Hỏa Vượng, coi Lý Hỏa Vượng làm khiên đỡ.

“Suỵt, sắp đến nơi rồi.

Triệu Sương Điểm từ bên cạnh Lý Hỏa Vượng đi đến, cố ý nén thấp giọng nói.

Ngón tay của nàng như gảy đàn, nhanh chóng gõ lên laptop, có lẽ chỉ có nàng mới hiểu nội dung hiển thị trên đó.

1138 chữ
Chương 1351: Xông Vào

Lại đi khoảng hai mươi phút trong cái hang âm lạnh, Triệu Sương Điểm trong bóng tối đột nhiên đưa tay cầm lấy cây cung trong tay Triệu Lôi, nhắm chuẩn vào bóng tối phía trước.

Soạt một tiếng, tiếng vỡ nứt kim loại quen thộc vang lên, tuy sau đó không có động tĩnh gì, nhưng Lý Hỏa Vượng biết, trong bóng tối có ai đó chết.

Bọn họ chậm rãi lại gần, bật đèn pin, một người đàn ông bị trúng mũi tên ở cổ nằm bên cạnh cống ngầm, còn vách đá bên cạnh hắn xuất hiện một cánh cổng sắt lớn một cách vô cùng đột ngột.

Rất hiển nhiên, người đàn ông này là người canh cổng, nhưng bị Triệu Sương Điểm giết chết, không hề cảnh cáo trước.

"Suỵt."

Lý Hỏa Vượng đi đến trước cánh cổng sắt đó, đưa tay hé mở cổng.

Ánh sáng hắt ra từ bên trong, lập tức khiến Lý Hỏa Vượng ở trong bóng tối phải nhắm mắt, đợi sau khi thích ứng được, Lý Hỏa Vượng vô cùng chấn hãi nhìn công xưởng mênh mông phía sau. Phía dưới sa mạc cằn cỗi lại có một công xưởng, đây là điều mà trước đây bọn họ không ngờ đến.

Bên trong trống không, nhìn có vẻ rộng bằng nửa sân bóng, các loại đồ đạc hỗn loạn, nhiều nhất là một số nguyên liệu được để trong túi, và một vài chai lọ, còn có tủ lạnh.

Đặc biệt hơn là ở phía xa có một đường ray, mấy chiếc xe tải đỗ trên đường ray, hình như bọn họ vận chuyển hàng hóa thông qua con đường này. Tạm thời Lý Hỏa Vượng không đoán được công xưởng này sản xuất cái gì, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy hơi quen thuộc, hình như mình đã từng nhìn thấy hình ảnh như này trên tivi.

Chẳng mấy chốc Lý Hỏa Vượng đã nghĩ kỹ, nơi này sản xuất ma túy, chẳng trách đám người canh gác bên ngoài trước đó lại cầm súng bắn tỉa.

Lúc này công xưởng đã dừng hoạt động, một vài tên da đen đeo khẩu trang đang mau chóng chuyển hàng lên trên xe mỏ, còn một vài tên cần súng chĩa vào bọn họ, rốt suột liên túc hét lớn.

Rất hiển nhiên tiếng động trước đó đã kinh động đến bọn họ.

Sau khi Lý Hỏa Vượng tính toán số người, cũng phải hơi kinh hãi, công xưởng này ít nhất cũng phải có một hai trăm người, sợ rằng mấy người phía mình chẳng là gì.

Lúc này, những người khác cũng nhìn thấy tất cả bên trong qua khe cửa, Triệu Sương Điểm lập tức hạ lệnh.

“Có nhìn thấy máy phát điện bên kia không? Đó là nguồn điện ở đây, ta đếm đến một rồi tất cả cùng bắn.

Nàng cất giọng vô cùng bình tĩnh, dường như đã từ lâu không thấy lạ với tất cả mọi chuyện xảy ra sau cánh cửa. Cho dù phía đối phương đông người hơn phía mình gấp mười lần.

“Xông vào đó làm gì? Xông vào để nộp mạng hả? Không nhìn thấy vũ khí của bọn họ à?” Lý Hỏa Vượng nén thấp giọng, xét bất kể phương diện nào, phía mình cũng không chiếm ưu thế.

Hắn vốn cho rằng trước đó Triệu Sương Điểm nói là phản kích, là hai bên ngang bằng về lực lượng, nhưng không ngờ, thực lực phía mình lại chênh lệch hoàn toàn với đối phương như vậy.

Đối phó với nhiều Ti Mệnh như vậy, chỉ dựa vào mấy người phía hắn, e rằng không làm được gì, trừ phi quay về đưa Ti Mệnh của Bạch Ngọc Kinh đến, cùng ra tay, chưa biết chừng còn có phần thắng.

“Còn nhớ trước đây ta đã nói gì không? Ta xác nhận lại lần nữa, Lý Hỏa Vượng, ngươi đang từ chối mệnh lệnh của ta sao?"

Một luồng sát khí từ phía sau truyền đến.

Lý Hỏa Vượng vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm Triệu Sương Điểm, quan sát nét mặt của nàng, đối phương không đùa với mình, đúng là nàng đang nói nghiêm túc.

“Chẳng lẽ nàng ta có thủ đoạn gì không nói cho ta biết?"

Ý nghĩ này đột nhiên nảy ra trong đầu Lý Hỏa Vượng, nàng không quan tâm đến mạng của hắn thì có thể hiểu được, nhưng nàng không thể nào không quan tâm đến tính mạng của bản thân nàng ta chứ.

Càng huống hồ mệnh lệnh vô lý như vậy, Thanh Vượng Lai lại không hề phản đối.

“Được, ngươi dám chết thì ta cũng dám chôn.

Lý Hỏa Vượng nói xong, nhường lối cho nhiều hộng súng chui ra từ khe cửa.

Bốn, ba, hai một! Tiếng súng dữ dội vang lên, khi nhìn thấy ánh sáng sau cánh cửa ảm đạm dần, Lý Hỏa Vượng giơ chân đá cổng sắt, xông vào trong.

Cả một vùng tối tăm, Lý Hỏa Vượng không nhìn rõ ai là ai, người của mình đều ở phía sau, vậy thì phía trước đều là kẻ địch.

Gặp phải bất kỳ người nào trong bóng tối, Lý Hỏa Vượng đều chỉ có một hành động, đó là quyết đoán đâm một đao vào tim của người đó.

Bên trái đột nhiên vang lên tiếng súng, viên đạn trúng vào áo của Lý Hỏa Vượng, khiến hắn cảm thấy vô cùng đau đớn.

“Ra tay đi! Mẹ kiếp, tất cả đứng xem kịch hết hả?"

Lý Hỏa Vượng tức giận gầm lên, tiếng súng càng lúc càng dồn dập, trái phải trước sau đều có, Lý Hỏa Vượng cảm thấy dường như mình đang ở trong màn mưa bom bão đạn.

Lúc này, bóng tối trở thành chiếc ô bảo vệ của Lý Hỏa Vượng, tránh được phần lớn số đạn không bắn lên người hắn.

Đúng lúc Lý Hỏa Vượng đang đại khai sát giới, đột nhiên sau lưng đau rát, khiến Lý Hỏa Vượng lảo đảo ngã xuống.

Hắn giãy dụa đứng lên, nhìn sang mọi thứ hỗn loạn phía trước, bóng tối bảo vệ Lý Hỏa Vượng, nhưng đồng thời cũng bảo vệ kẻ địch của Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng vốn không biết là ai đã tấn công mình. Hắn đưa tay sờ lưng của mình một cách khó khăn, hình như chỗ đó lõm xuống một chút, hình như mình bị thứgì đó đập trúng, áo chống đạn của mình không có tác dụng trong tình huống này.

Nếu đã không nhìn thấy gì, Lý Hỏa Vượng dứt khoát không nhìn nữa, mình không nhìn thấy đối phương, chắc chắn đối phương cũng không nhìn thấy mình.

1115 chữ
Bình Luận (2)
Comment
Sắc 6
Sắc
Reader
1 Tháng Trước
này là end r hả
Trả lời
| 0
trungdung162008 4
trungdung162008
Reader
3 Tháng Trước
Hmm, main bị hoàn toàn rơi vào thế giới này và chết ở thế giới gốc r hả
Trả lời
| 0