Tĩnh Tâm duỗi hai tay vào trong hộp sơn, vết bẩn dính đầy kẽ móng tay, móc con mắt đỏ tươi như máu kia ra, nhẹ nhàng xoa nắn.
“Haha, đây đúng là đồ tốt mà.”
Nói xong, nàng cầm nhãn cầu màu đỏ to chừng quả trứng gà, chợt nhét đôi mắt kia vào trong hốc mắt đen như mực của mình.
Đợi lúc nàng buông tay ra lần nữa, đôi mắt đỏ ngầu kia đã có chủ nhân mới.
“Đa tạ, cuối cùng ta cũng có thể nhìn thấy rồi.”
Một lão ni cô cồng kềnh, xấu xí, không có răng, trên mặt lại đeo một đôi mắt to đỏ như máu, không có mí mắt, cảnh tượng này khiến những người khác nhìn thấy đều tê cả da đầu, cảm thấy cả người đều mất tự nhiên.
“Lý sư huynh, nàng là người tốt thật ư? Sao ta cảm giác không giống cho lắm…”
Bạch Linh Miểu rụt ra sau lưng Lý Hỏa Vượng, lặng lẽ hỏi.
“Suỵt, đừng lên tiếng.”
Đối mặt với hành động của Tĩnh Tâm ở đối diện, Lý Hỏa Vượng cảm thấy cực kỳ bất ngờ nhưng mà cũng không giật mình cho lắm.
Trong lúc không hề hay biết, trải qua vô số chuyện, năng lực chịu đựng của hắn đã được tăng đến mức cao nhất.
Vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng cực kỳ nghiêm trọng, hắn nhìn gương mặt mo khiến người ta sợ hãi trước mặt, lên tiếng:
“Đã lấy được thứ này rồi, khi nào thì bắt đầu trục xuấ Đan Dương Tử?”
“Vội cái gì mà vội chứ, người trẻ tuổi đúng là nóng vội mà.”
Tĩnh Tâm nói xong, Lý Hỏa Vượng lập tức nghe thấy sau lưng có tiếng động, vừa quay lại hìn thì phát hiện ra một loại ni cô béo ợ một cái đi đứng loạng choàng.
“Họ muốn làm gì thế? Chẳng lẽ định qua cầu rút ván ư?”
Ý của Lý Hỏa Vượng đều đặt trên “Đại Thiên Lục”.
Nhưng mà hành động của đối phương lập tức khiến Lý Hỏa Vượng hiểu ra hắn đã hiểu nhầm rồi, những ni cô trước mặt lại bắt đầu dùng tay không phá hủy tường.
Cơ thể của Tĩnh Tâm sư thái quá to, cửa thì quá nhỏ, muốn ra ngoài thì nhất định phải phá hủy tường.
Lúc cả mặt tường bị phá hủy hoàn toàn, các ni cô đẩy một tấm ván gỗ có nhiều bánh xe tới, đây là công cụ di chuyển của Tĩnh Tâm sư thái.
Trong ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Tĩnh Tâm sư thái giống như một con trùng béo to lớn, giãy giụa từng chút một bò tới tấm ván gỗ kia.
Tĩnh Tâm nhích một hồi, có phần tức giận nói với Lý Hỏa Vượng:
“Con người ngươi không có mắt nhìn à? Chẳng phải ngươi muốn nhanh chóng thoát khỏi sư phụ của ngươi sao, sao chẳng thấy ngươi sốt ruột gì hết vậy? Ngươi không thấy ta đi chậm à, còn không mau qua đây đẩy đi!”
Dưới sự giúp đỡ của tất cả mọi người, cuối cùng Tĩnh Tâm sư thái cũng được đẩy lên xe, trục bánh xe chuyển động phát ra tiếng két két, mấy ni cô béo khác đẩy nàng lên phía trước.
Sau khi buông thịt mỡ ra, Lý Hỏa Vượng còn dùng tay thử gãi vài cái vào chỗ mà sư thái không thể nào gãi được.
Hắn lui lại vài bước nhìn Tĩnh Tâm sư thái bị một đám ni cô cồng kềnh vây quanh, Lý Hỏa Vượng không khỏi có cảm giác đối phương bây giờ giống như một tượng Phật vậy.
“Tượng Phật chỉ là tượng Phật, nếu thật sự muốn trở thành Phật thì khó lắm, mau đi thôi.”
Nghe nói vậy, Lý Hỏa Vượng nhấc chân bước theo.
Các ni cô cũng không đẩy Tĩnh Tâm sư thái ra khỏi cổng mà đẩy vào nơi sâu nhất mà Lý Hỏa Vượng chưa từng đặt chân đến trong An Từ Am.
“Buông “Đại Thiên Lục” trên tay ngươi ra đi, lần này thì coi như bỏ qua, sau này tuyệt đối không được đem nó vào trong am nhé, xui xẻo vô cùng.”
Mặc dù trong giọng của Tĩnh Tâm sư thái tràn đầy chán ghét nhưng bây giờ Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không có thời gian để ý mấy thứ này, bây giờ trong đầu hắn chỉ đang nghĩ đến chuyện tiếp theo.
“Cúng bái hành lễ trục xuất Đan Dương Tử là cách gì vậy? Có chắc chắn sẽ thành công không?”
Trong lòng Lý Hỏa Vượng có phần thấp thỏm hỏi lại.
“Bây giờ ngươi mới hỏi câu này thì có phải hơi muộn rồi không? Yên tâm đi, An Từ Am bọn ta vẫn xem trọng chữ tín, nếu ngươi thậm chí còn không tin tưởng bọn ta thì mấy chỗ khác thôi khỏi bàn.”
Câu này của Tĩnh Tâm sư thái cũng không giúp Lý Hỏa Vượng an lòng được, kể từ giây phút biết Đan Dương Tử vẫn luôn quấn lấy mình là hắn đã nghĩ đến ngày hôm nay rồi.
Hiện tại gánh nặng ngàn cân đang đè ép trên người mình cuối cùng cũng có thể buông xuống, trong lúc nhất thời hắn nghĩ rất nhiều thứ.
“Đừng có mừng sớm thế, dù cho phiền toái như sư phụ của ngươi không còn nữa nhưng ngươi vẫn là tâm tố, đây mới chính là thứ chính đó.”
Nghe nói vậy, trong lòng Lý Hỏa Vượng cảm thấy nặng nề:
“Sư thái đừng nói dứt khoát quá, ngươi chưa từng tìm được cách nhưng chưa chắc là ta không tìm được.”
Sư thái nghe vậy thì cười:
“Ngươi tưởng chỉ có một mình ngươi nghĩ vậy ư? Những tâm tố khác đều nghĩ như thế nhưng kết cục cuối cùng của họ hầu như đều giống nhau cả.”
Lý Hỏa Vượng cau mày, vừa định lên tiếng thì lập tức dừng lại, hít sâu một hơi rồi nói:
“Cho dù có hay không thì cũng phải thử một chút chứ? Ngươi cảm thấy để Dư nhi giống như vậy cả đời là một điều tốt ư?”