Tiên Đạo Quỷ Dị (Dịch Full)

Chương 204 - Chưng 204: Ta Không Có

Chưng 204: Ta Không Có Chưng 204: Ta Không Có

Chưng 204: Ta Không Có

“Haha...không phải trước đây ngươi hỏi ta vì sao sao? Được, để ta nói cho ngươi biết vì sao.”

Anh Tử nghiến răng nhìn vào Lý Hỏa Vượng nói.

Anh Tử cởϊ áσ choàng trên người ra, để lộ thân thể bị tàn phá trong không khí.

“Vì ngươi gϊếŧ cả nhà ta! Hiện giờ tất cả những khó khăn mà ta gặp phải đều do ngươi ban tặng!”

Lý Hỏa Vượng cảm thấy vô cùng hoang đường, sau đó hắn cho rằng người phụ nữ trước mặt này bị điên rồi.

Anh Tử dùng ngón tay run rẩy chỉ một vòng vào Áo Cảnh Giáo chúng xung quanh.

“Ngươi luôn nói bọn họ là ác nhân, nói bọn họ là súc sinh không có nhân tính, nhưng bọn họ căn bản không thể nào so với ngươi được.”

Anh Tử dùng giọng nói khàn khàn gào rát cổ:

“Bốn năm trước, chính là ngươi đã gϊếŧ toàn bộ người ở thị trấn này! Toàn bộ thị trấn hơn mười ngàn miệng ăn đều bị ngươi gϊếŧ sạch, trước mặt ngươi, bọn họ làm những việc kia thì bị coi là ác nhân! Bọn họ không xứng!”

Nghe vậy, trên đầu Lý Hỏa Vượng tựa như sấm nổ.

“Không, tuyệt đối không thể! Ta không giống đám rác rưởi các ngươi! Ta là người lương thiện!”

Lý Hỏa Vượng bất giác phản bác lại.

“Hahaha!! Ngươi lương thiện, đúng! Ngươi là người lương thiện nhất!”

Anh Tử dùng tay chỉ vào mặt Lý Hỏa Vượng điên cuồng cười lớn.

“Bà bán đậu phụ, đứa trẻ hàng xóm còn chưa đầy tháng của ta, còn có cha mẹ ta!! Ngươi gϊếŧ chết bọn họ mà không hề chớp mắt! Giờ ngươi nói ngươi là người lương thiện!”

Nhìn thấy ý hận kiên định như vậy ở trong mắt nàng, trong lòng Lý Hỏa Vượng sinh ra một tia dao động.

Lý Hỏa Vượng cố gắng lục tìm trong trí nhớ của mình, lật lại trí nhớ bốn năm trước, hắn phát hiện lúc đó bản thân chưa có xuyên không, mình cũng chưa có phát bệnh.

Chuyện mà hắn nhớ nhất chính là lúc đó bản thân đi tham gia hội thể thao, đổ mồ hôi cùng những người khác ở thao trường náo nhiệt.

“Không, ta không có! Không thể nào có chuyện như vậy được! Bốn năm trước ta còn chưa có xuyên không tới đây...sao?”

Lý Hỏa Vượng chợt phát giác được cái gì đó.

Cảm nhận được một tia dao động trong giọng nói của Lý Hỏa Vượng, vẻ mặt Anh Tử chợt cứng lại, tay cụt kia của nàng lật lại một cái, một phiến lá màu bạc mỏng như cánh ve bay ra.

Anh Tử mới vừa dùng hai ngón tay kẹp lấy phiến lá, thanh trường kiếm trên cổ đột nhiên kéo một cái, trong nháy mắt cơ thể nàng chợt cứng đờ.

Máu tươi màu đỏ phun ra từ cổ của Anh Tử, cơ thể nàng khẽ đung đưa mấy cái, sau đó mềm nhũn ngã nhoài trên mặt đất.

Sau khi thở mấy hơi, lúc này Lý Hỏa Vượng tựa như mới phản ứng lại, hắn vội vàng nhào tới, hai tay run rẩy ôm đối phương vào trong ngực, dùng tay che lấy chiếc cổ đang phun máu của nàng, hắn lấy ra một viên đan Nhuận Huyết nhét vào trong miệng của nàng.

“Ngươi đừng chết! Ngươi không được phép chết!! Ngươi nói rõ ràng cho ta! Rốt cuộc là có chuyện gì!”

“Khụ...người lương thiện...”

Anh Tử nhìn Lý Hỏa Vượng dùng hai tay ôm lấy mình, ánh mắt lộ ra vẻ châm chọc cực độ:

“Người lương thiện...”

Tay nàng vô lực rũ xuống, con ngươi dần dần tan rã.

Lúc này hô hấp của Lý Hỏa Vượng có chút loạn, hắn ôm thi thể của Anh Tử đứng lên, hô to về phía Áo Cảnh Giáo chúng xung quanh:

“Chơi đủ chưa!! Rốt cuộc các ngươi muốn làm cái gì! Những tên điên tàn nhẫn kỳ lạ máu lạnh các người!! Lừa ta có ý nghĩa gì sao?!”

Thủ Tam ở một bên nghe Lý Hỏa Vượng nói vậy, trên mặt lộ ra một tia nghiền ngẫm.

“Ngươi thật sự quên chuyện bốn năm trước sao? Bốn năm trước, ngày đó, quả thật ngươi đã gϊếŧ toàn bộ thị trấn, bất kể là trai gái già trẻ gặp người là gϊếŧ, toàn bộ thị trấn máu chảy thành sông.”

“Chúng ta mắt thấy Hỉ trưởng lão nhịn không được ra mặt ngăn cản, ngược lại ngươi chạy đến chỗ chúng ta náo loạn một phen, phá hư không dưới mười ngôi miếu thờ, chúng ta tốn rất nhiều công sức mới đưa được ngươi đi.”

"Là ta ư? Là ta gϊếŧ chết người của toàn bộ thị trấn này? Là ta gϊếŧ cả nhà Anh Tử?”

Lý Hỏa Vượng run rẩy quay đầu lại, nhìn vào ánh mắt của cô gái đã chết trước mặt.

Con ngươi vô thần của nàng hoàn toàn giãn ra hết cỡ, nụ cười châm chọc đó vẫn treo trên khuôn mặt nàng.

"Ta đã gϊếŧ nàng, gϊếŧ một người tốt muốn báo thù cho cha mẹ mình? Ta mới là người đáng chết nhất ư?"

Lúc này, Lý Hỏa Vượng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hắn vô cùng hoảng sợ, hắn đột ngột đẩy thi thể Anh Tử xuống, vội vàng lùi ra sau.

Lý Hỏa Vượng run rẩy giơ hai tay của mình lên, nhìn hai bàn tay bị máu của Anh Tử nhuộm thành màu đỏ.

"Không, không đúng! Không phải như vậy, bốn năm trước ta chưa có xuyên không! Cho dù bốn năm trước ta có xuyên không qua! Ta không thể nào gϊếŧ người của cả thị trấn! Cũng không thể nào đi đến Áo Cảnh Giáo làm loạn một phen được! Ta chỉ là một tên điên bình thường thôi!”

“Ngươi không phải là người bình thường, người bình thường không có bản lĩnh như ngươi được.”

Có người nói chen vào.

Nhìn đạo sĩ áo đỏ càng ngày càng sợ hãi trước mặt, Thủ Tam ở một bên nói tiếp:

"Theo lý mà nói, lão phu không muốn tiếp xúc quá nhiều với ngươi, ai mà biết giữa chừng ngươi có nổi điên hay không, nhưng mà sư thái Tĩnh Tâm đã mở miệng rồi, cho nên chúng ta mới bán cho nàng một cái ân huệ.”

"Ngươi câm miệng cho ta!!"

"Đừng có lừa ta! Không phải các ngươi thèm muốn Tâm Tố sao? Còn giả vờ cái gì nữa chứ! Ta ở đây!! Các ngươi đừng có giả bộ nữa! Ra tay đi!!"

Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng tức giận trừng mắt nhìn hắn, Thủ Tam lùi lại một bước:

"Bạn nhỏ Huyền Dương, ngươi bình tĩnh một chút, chúng ta đang giúp ngươi đó, ngươi cũng không thể lấy oán báo ơn, ra tay với chúng ta được."

Bình Luận (2)
Comment
Sắc 6
Sắc
Reader
1 Tháng Trước
này là end r hả
Trả lời
| 0
trungdung162008 4
trungdung162008
Reader
3 Tháng Trước
Hmm, main bị hoàn toàn rơi vào thế giới này và chết ở thế giới gốc r hả
Trả lời
| 0