Tuy nhiên, khi hai người đi ngang qua nhau thì lại bất ngờ đi xuyên qua cơ thể của nhau.
Khi Đan Dương Tử kinh ngạc quay đầu lại, Lý Hỏa Vượng vẫn đứng đó, cười nhẹ nói:
"Xin sư phụ tha thứ, ta quên nói với sư phụ rằng đệ tử này chỉ là ảo giác, ngươi không gϊếŧ được ta đâu."
Ngay sau đó Lý Hỏa Vượng chỉ tay về phía những người xung quanh:
"Đúng rồi, ngươi không những không gϊếŧ được ta mà còn không gϊếŧ được tất cả họ nữa, họ cũng đều là ảo giác, họ sẽ luôn theo sát ngươi, mãi mãi, mãi mãi đi theo ngươi."
Khi Đan Dương Tử khϊếp sợ chậm rãi quay đầu lại nhìn những ảo giác xung quanh hắn, những người đó cũng từ từ xông tới.
Những khuôn mặt tươi cười lúc này như chồng chất lên nhau tạo nên một bức tường, vây chặt lấy hắn khiến hắn không thể trốn đi đâu được, mỗi giây mỗi phút đều phải hứng chịu sự giày vò.
"Cái này...cái quái gì thế này!"
Đan Dương Tử giơ kiếm chém loạn xạ về mọi hướng.
Trong quá khứ, dù gặp phải bất cứ vấn đề gì, Đan Dương Tử sẽ luôn giải quyết chúng bằng cách cướp giật, lừa đảo hay trộm cắp.
Những cách này rất hữu ích, nó có thể giải quyết hầu hết các vấn đề, nhưng bây giờ, tất cả những thủ đoạn mà hắn đã dùng cả đời người đã không còn tác dụng nữa.
"Sư phụ, đây là tâm tố mà, nếu ngươi đã muốn có thân thể này, vậy thì hãy vui vẻ tận hưởng hết thảy đi."
Lý Hỏa Vượng nói tới đây cũng bắt đầu cười cợt cùng những ảo giác khác xung quanh, tiếng cười của hắn cũng đầy vẻ khinh thường và khinh bỉ.
"Đúng rồi, sư phụ, ngươi nhớ phải chia cho bổn tôn cùng hưởng thụ nhé, vui một mình không bằng mọi người đều vui, hahaha!"
Thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Lý Hỏa Vượng, Đan Dương Tử vẻ mặt đầy căm ghét, nghiến răng nghiến lợi.
Hắn hung hăng vung thanh trường kiếm trong tay:
"Ngươi nghĩ mình đã đạt được ý nguyện rồi sao? Đừng mơ nữa! Tam Thi bổn đạo gia này sẽ không chém nữa! Hãy chờ xem bản tôn tức đến nổ phổi sẽ bào chế tên tiểu tử nhà ngươi như thế nào!"
Bốp một tiếng, tất cả tiếng cười của những ảo giác tại đó lập tức ngừng lại, hết thảy chúng đều đồng loạt nhìn qua.
Đan Dương Tử giơ tay phải lên, táng một cái tát vào chính mặt hắn:
"Ta không phải Đan Dương Tử! Ta là Lý Hỏa Vượng!"
Ngay sau đó, mọi người xung quanh dần dần biến mất, trên mặt Đan Dương Tử cũng dần hiện ra đôi nét mờ mịt.
"Ta là ai?"
"Ta là Đan Dương Tử? Không, ta là Lý Hỏa Vượng?"
"Không, ta không phải là Lý Hỏa Vượng, ta là Đan Dương Tử?"
"Cút! Đừng hòng bắt ta ở đây chịu tội! Ta là Đan Dương Tử! Ta không phải là Lý Hỏa Vượng!"
"Biến đi! Ta là Lý Hỏa Vượng! Ta không phải Đan Dương Tử!"
Sau đó cơ thể người thanh niên chỉ có một cánh tay kia bắt đầu vùng vẫy.
Đám người chung quanh khi thì xuất hiện khi thì biến mất, tên hòa thượng trong số đó cứ chốc chốc lại lao ra, nhưng cũng rất nhanh chóng biến mất.
Ngay khi cơ thể của người thanh niên cụt một tay ngã xuống đất và vặn vẹo như một con giòi, một đám mây đen xuất hiện, lơ lửng trên bầu trời, phía trên đám mây đen là một Đan Dương Tử đang bị quấn quanh bởi một chiếc khăn tiên, cả người mọc đầy những máu thịt dị dạng.
Nhưng lúc này nhìn hắn có chút chật vật, chưa kể trên người còn có rất nhiều bộ phận dị dạng, sắc mặt còn có chút u ám, xem ra hắn đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể thoát khỏi Hỷ Thần.
Đan Dương Tử chậm rãi đè thấp xuống, đi đến trước mặt nam nhân bị cụt một tay, cánh tay mọc đầy xúc tu của hắn chỉ nhẹ nhàng vẫy một cái, người thanh niên đã bị nhấc lơ lửng giữa không trung.
"Ngươi là tên nào?"
Đan Dương Tử đột nhiên hỏi.
Người thanh niên bị cụt một tay đấu tranh tuyệt vọng một hồi lâu, cuối cùng cũng dần buông xuôi.
Hắn lại mở to mắt nhìn Đan Dương Tử đang đứng trước mặt, bình tĩnh nói:
"Ta là Đan Dương Tử, Tam Thi đã chém."
Nghe vậy, trên mặt tên yêu quái ba đầu mà cả người đang bị quấn trong mây đen lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Cơ thể xấu xí và kinh tởm đi tới và dùng lực hút thật mạnh vào khuôn mặt của thanh niên cụt một tay.
Một vài thứ gì đó trôi ra từ bảy lỗ của thanh niên một tay, trôi vào cơ thể của Đan Dương Tử.
Cơ thể của thanh niên cụt một tay dần dần cứng ngắc và từ từ chết đi.
Còn Đan Dương Tử lúc này lại đột nhiên bật cười, lúc này hắn rốt cục cũng cảm giác được huyệt đạo cuối cùng trong cơ thể được khôi phục.
"Bổn đạo gia cuối cùng cũng có thể trở thành tiên rồi! Hahaha!"
Đan Dương Tử điên cuồng cười lớn, vươn hai tay chui tọt về phía một đám mây đen cuồn cuộn trên bầu trời.
Càng bay cao trên mây, Đan Dương Tử càng phấn khích. Trong bảy mươi bốn năm qua, hắn ở trên đời này lăn lộn gian khổ, chưa bao giờ hưng phấn như ngày hôm nay.
Sau khi xuyên qua những đám mây, Đan Dương Tử tiếp tục bay không ngơi nghỉ về phía ngoài bầu trời được điểm xuyết bằng vô vàn những vì sao kia.