Tiên Đạo Quỷ Dị (Dịch Full)

Chương 411 - Chương 411: Chuyện Vặt Vãnh

Chương 411: Chuyện Vặt Vãnh Chương 411: Chuyện Vặt Vãnh

"Đúng rồi, ta nhớ ngươi không phải là người Lương Quốc đúng không, ngươi là người ở đâu?"

Lý Hỏa Vượng quay lại nhìn Cẩu Oa.

"Không sao đâu, ta không cần quay lại, ta ăn cơm từ mọi nhà mà lớn, ta không về có khi còn tiết kiệm được chút thức ăn cho đồng hương của mình."

Cẩu Oa cười haha nói, không có chút cảm giác mong chờ trở về nhà, ánh mắt của hắn luôn dán chặt vào người phụ nữ có khuôn mặt trái lê bên chiếc xe ngựa trước mặt hắn.

Lý Hỏa Vượng nhìn thấu nhưng không nói gì, ngẩng đầu nhìn mặt trời treo giữa không trung, nói:

"Sắp đến giờ rồi, ăn bữa cơm trưa đi, sắp ra khỏi địa phận Thanh Khâu rồi, thôi thì thịt cừu đi."

Nghe vậy, vẻ mặt mọi người đều sửng sốt, nhao nhao lên, vui mừng khôn xiết, tuy nói ở Thanh Khâu không thiếu thịt, nhưng dù sao bọn họ nghèo khó cả đời, ăn bao nhiêu thịt cũng không thấy đủ.

Không phải Lý Hỏa Vượng đột nhiên phung phí như vậy, mà là vì Lương Quốc rõ ràng không có nhiều cỏ như Thanh Khâu để cho cừu ăn, nếu không thịt nó, đến Lương Quốc rồi nó cũng bị đói chết.

"Bee bee."

Một con cừu già bị Cẩu Oa kéo sừng, lôi ra khỏi đàn cừu, đi thẳng về phía dòng sông phía xa.

Suốt cả chặng đường không biết ăn thịt cừu bao nhiêu lần, mọi người ai cũng quen tay, đầu tiên là lấy máu, sau đó lột da, sau đó rạch bụng, các bước thực hiện rất đơn giản và rõ ràng.

Xác con cừu trắng toát được tẩm muối và gia vị, sau đó dùng cây trường kiếm một trượng hai đâm xuyên qua, đặt giữa hai chiếc xe ngựa rồi bắt đầu nướng.

Nếu Bành Long Đằng nhìn thấy vũ khí của mình bị lãng phí như vậy, có lẽ hắn sẽ tức giận đến nổi sống dậy mất.

Nhìn đống phân cừu khô đang bốc cháy bên dưới, rồi nhìn cả con cừu nướng bốc dầu xèo xèo, Cẩu Oa liếʍ môi cười nói:

"Hehehe, đây có thể coi như nguyên thang hóa nguyên thực rồi, nhàn hạ biết mấy."

Bị Xuân Tiểu Mãn đánh một cú vào sau đầu, Cẩu Oa rụt cổ lại, quay người đi về phía những người phụ nữ đang hái rau rừng.

Khi thịt cừu nguyên con được nướng chín, súp rau rừng và nội tạng cừu cũng đã sẵn sàng, món thịt cừu béo ngậy cộng với món canh thanh đạm, vừa tuyệt vời.

Mọi người quây quần thành từng nhóm ba hoặc năm người, tụ tập trên bãi cỏ, thưởng thức bữa thịnh yến này.

Cẩu Oa cười haha xé cái đầu cừu thuộc về mình, rút cái lưỡi cừu dài dài bên trong ra, thả vào bát canh rau rừng trong tay nữ tử mặt quả lê.

"Hồng Nhi, nào, ta đặc biệt giữ lại cho nàng món ngon đây, lưỡi cừu."

Người phụ nữ tên Hồng Nhi đó ngượng ngùng cầm bát ôm vào ngực, dùng tay cầm lấy cái lưỡi cừu rồi chầm chậm ăn từng miếng nhỏ.

Nhìn thân hình gầy gò của Cẩu Oa, nàng ta cũng không phản đối.

Ngược lại Dương Tiểu Hài ở bên cạnh, đối mặt với nữ nhân mặt tròn đòi lấy cái đuôi cừu của hắn, hắn tức giận cự tuyệt.

Lúc này, Triệu Ngũ đang ngồi trên xe bò nhìn thấy cảnh này, trong mắt hiện lên một tia ghen tị.

Nhưng nhìn thân thể yếu ớt của mình, Triệu Ngũ khẽ thở dài, tập trung toàn bộ sự chú ý vào món canh rau rừng lẫn thịt cừu trên tay.

Khi những người khác đang thưởng thức món ăn thì Lý Hỏa Vượng cũng không ngoại lệ.

Hắn ngồi một mình ở đằng xa, vừa gặm cái chân cừu béo nhất, vừa ngồi suy nghĩ chuyện của mình, hoàn toàn tách rời với mọi thứ bên ngoài.

"Tuy tên Nguyên Anh kia nói Giám Thiên Ti bên ngoài chặt chẽ, bên trong lỏng lẻo, muổn gia nhập vào đó không hề khó, nhưng ta cũng phải tìm được cách mới được."

"Trước hết ta nên tiếp xúc với họ thế nào đây, đâu thể cứ đi trên đường phố rồi tùy tiện hỏi được. Cũng không biết liệu chiếc mặt nạ có thể che giấu hoàn toàn thân phận tâm tố của ta hay không."

"Tuy rằng mặt nạ có thể che dấu thân phận trước mặt Hàn Phù, nhưng chưa chắc có thể qua mặt được tất cả mọi người."

"Nhưng bây giờ Lương Quốc đang trong tình huống nào mình cũng không biết, cứ ngồi đây suy nghĩ xa xôi cũng vô ích, vẫn phải tùy theo tình hình thực tế rồi tùy cơ ứng biến thôi."

"Tục ngữ có câu vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần có thể thực hiện bước đầu tiên này, bước tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều."

Ngay lúc Lý Hỏa Vượng suy tính chuyện này đến nhập tâm thì thính giác nhạy bén của hắn nghe thấy tiếng giày vải đạp lên cây cỏ.

Ngay khi hắn nhìn lên, Lý Hỏa Vượng đã nhìn thấy khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của Lữ Trạng Nguyên, và nụ cười nịnh nọt đặc trưng trên khuôn mặt hắn.

"Tiểu đạo gia, ngươi có thời gian không? Haha, lão hán muốn cùng ngươi thảo luận vài chuyện vặt vãnh."

"Ồ? Ngươi nói đi."

Lý Hỏa Vượng đặt đống xương trong tay xuống, nhìn Lữ ban chủ trước mặt.

Khoảng thời gian này hắn vẫn luôn xử lý chuyện của Hắc Thái Tuế, hắn gần như quên mất rằng bên cạnh hắn còn có một đoàn kịch hát.

"Tiểu đạo gia, ngươi cũng biết đấy, trước đây lúc ở Hậu Thục, vì chạy trốn khỏi đám binh lính, hộp đồ nghề, đồ hóa trang và nhạc cụ của bọn ta đều phải vứt hết."

"Nhưng dù sao bọn ta cũng là một đoàn kịch, không có thứ để kiếm cơm là không được, nên ấy mà, ta chỉ muốn xin ngươi cho ta nợ ít tiền, đặt mua những thứ đó lại, sau đó dựng sân khấu này một lần nữa. Ngươi thấy...sao?"

Bình Luận (2)
Comment
Sắc 6
Sắc
Reader
1 Tháng Trước
này là end r hả
Trả lời
| 0
trungdung162008 4
trungdung162008
Reader
3 Tháng Trước
Hmm, main bị hoàn toàn rơi vào thế giới này và chết ở thế giới gốc r hả
Trả lời
| 0