Tiếng hô vang lên, phía dưới đài truyền lên tiếng cười ầm.
“Đây đâu phải vở kịch đâu đúng không?”
Lý Hoả Vượng nghi ngờ nhìn Lữ Cử Nhân trên sân khấu.
Ngay khi hắn vừa nghĩ vậy, Lữ Tú Tài trên sân khấu bắt đầu hát theo điệu nhạc.
“Thân thủ mạc tả tiểu tị tiêm! Du du hương khí vãng ngoại am!”
“Thân thủ mạc tả tiểu chuỷ nhi! Anh anh nhãn tình tiếu vi vi.”
“Thân thủ mạc tả hạ các tiêm! Hạ các tiêm lý tại hung tiền.”
“Thân thủ mạc tả nhĩ tử biên! Đột đầu nhĩ giao đã thu thiên…”
Lúc mới bắt đầu vẫn còn bình thường, nhưng càng lúc càng trở nên hạ lưu, phía dưới sân khấu tiếng cười cùng tiếng ồn ào càng lúc càng lớn.
Lúc này, Lý Hoả Vượng cuối cùng cũng biết tại sao những người đó lại gọi buổi biểu diễn này là phấn diễn, và tại sao tất cả những người đứng dưới sân khấu đều là nam nhân mà không có một bóng nữ nhân nào.
Để đối phó với những tuyệt kỹ của những gánh hát khác, lão tiểu tử này đã phải xốc óc tìm mọi cách để có đường sống, không hổ danh là một con hát lão làng đã có thâm niên diễn hí mấy chục năm.
Sau khi giải đáp những thắc mắc trong lòng, Lý Hoả Vượng lắc đầu, quay người rời khỏi sân khấu kịch sôi động.
Nhưng vừa định rời đi, những giọng nói thì thầm từ bên cạnh lọt vào tai hắn:
“Cái này thú vị hơn nhiều so với buổi phấn diễn ở Thất huyện.”
“Không phải ngươi đang nói đến chỗ đang bị dịch bệnh hoành hành đấy chứ? Ngươi còn dám đi à?”
---
“Bệnh dịch hoành hành?”
Lý Hỏa Vượng vừa mới đi ra liền bị nội dung cuộc trò chuyện của hai người này hấp dẫn, trực giác nói với hắn rằng có lẽ đây là thứ mà bản thân hắn đang tìm kiếm.
Không thấy Lữ gia ban ở trên sân khấu, Lý Hỏa Vượng vội đi tới bên cạnh hai người một cao một mập, chờ họ nói tiếp.
Nhưng mà điều khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy lo lắng là trong lúc hắn vô tình nghe thì đối phương nói liên tục không dứt còn chờ đến khi hắn chuyên chú lắng nghe thì đối phương lại không hé răng nửa lời.
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một hồi, hắn dứt khoát đi thẳng đến bên cạnh tên mập kia, cánh tay Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng chọc vào bả vai của hắn:
“Vị bằng hữu này, xin hỏi huyện Thất bị sao vậy? Sao lại có bệnh dịch hoành hành rồi, trước đó cũng có nghe nói đâu.”
Tên mập đang chăm chú nghe vở kịch trên sân khấu bị Lý Hỏa Vượng hỏi như vậy, trên mặt hắn lập tức lộ vẻ không vui nói:
“Có chuyện của ngươi à? Ngươi là ai mà...”
Khi tên mập này thấy hai khối bạc vụn trong tay Lý Hỏa Vượng đưa qua, ánh mắt hắn lập tức sáng lên, lời nói không khách sáo trong miệng hắn lại bị nuốt trở về.
“Làm phiền nói cho ta nghe một chút, cậu ruột của tại hạ ở ngay huyện Thất, vừa nghe nói bên kia có bệnh dịch hoành hành, trong lòng ta vô cùng sốt ruột cho nên mới lỗ mãng như vậy.”
Đừng quan tâm đối phương có tin lời nói nhảm của Lý Hỏa Vượng hay không, chí ít thì nhờ có bạc mà hắn tỏ ra mình là một người giúp người làm niềm vui.
“Này, anh trai à, chuyện này sao ngươi không nói sớm, ta có làm gì đâu.”
Bàn tay mập núp ở trong ống tay áo vươn ra nhận lấy hai thỏi bạc vụn kia.
“Yên tâm đi, cậu ruột của ngươi không sao đâu, huyện Thất không có bệnh dịch hoành hành, còn đang sống hết mà.”
Nói đến đây, tên mập đội mũ dưa hấu chợt dừng lại.
“Nhưng mà, anh trai à, nếu ngươi thật sự thân thiết với cậu ruột của ngươi thì tốt nhất nên đón hắn ra khỏi huyện Thất đi, phong thủy ở nơi đó không tốt đâu.”
Nói đến đây, giọng nói của hắn hạ thấp xuống một chút theo bản năng, tựa như sợ bị thứ gì nghe được vậy.
“Ta nói cho ngươi biết, lần trước lúc ta đi qua đó buôn bán, ta phát hiện người ở nói đó buồn vui thất thường, sắc mặt cũng không tốt lắm, dáng vẻ quỷ quái kia cũng khó trách bị người khác nói huyện Thất bị ôn dịch hoành hành, vẻ mặt đó còn khó coi hơn cả khi bị ôn dịch hoành hành nữa.”
“Người của cả huyện buồn vui thất thường, sắc mặt không tốt?”
Lý Hỏa Vượng đứng tại chỗ cẩn thận suy nghĩ một phen, hỏi thêm lần nữa:
“Vậy trừ chuyện này ra, huyện Thất kia còn có chuyện gì không bình thường không?”
Dù ở thế giới điên rồ có xảy ra chuyện gì cũng không kỳ lạ nhưng mà chỉ có hai điểm này là hắn vẫn không thể đoán ra được, rốt cuộc người ở huyện Thất đã gặp phải cái gì.
“Chuyện này thì ta cũng không biết, chỉ là khi ta đi ngang qua chỗ đó chưa được bao lâu đã trở về rồi, nếu ngươi thật sự lo lắng thì ngươi đi đến huyện Thất xem thử đi, dù sao cũng chỉ là lộ trình chừng mười ngày, không có chuyện gì đâu, ngươi xem không phải ta cũng trở về đây rồi sao?”
“Lộ trình chừng mười ngày?”
Sau khi Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một chút, hắn xoay người đi về phía quán trọ.
Khi tấm bản đồ kia của Bạch Linh Miểu bày ra trước mặt Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng tìm ra vị trí của huyện Thất, nó vừa may chung đường với đường đến núi Ngưu Tâm.
Sau khi cẩn thận suy tính một hồi, cuối cùng Lý Hỏa Vượng vẫn quyết định đi xem thử, một cử chỉ hành động của người của cả huyện đều trở nên cổ quái, nhìn thế nào cũng không phải là chuyện nhỏ, xác suất mình đến chỗ đó gặp được Giám Thiên Ti là rất lớn.
Hơn nữa bây giờ đây còn là lựa chọn duy nhất của mình. Dù ngay cả một phương án dự phòng cũng không có.