Thấy đối phương có thể ngoan ngoãn nói chuyện, Lý Hỏa Vượng bèn cởi trói cho hắn. Sau đó dìu tiểu nhị đang trong trạng thái hoảng loạn ngồi lên trên ghế đẩu.
So với lúc trước thì ngữ khí Lý Hỏa Vượng lúc này hòa hoãn hơn rất nhiều.
“Được rồi, chẳng qua là hỏi han ngươi ita chuyện thôi sao? Có gì mà phải giấu giấu giếm giếm như thế? Lúc trước sao ngươi không nói cho ta? Dù ngươi tin hay không thì ta cũng thật sự sẽ giúp mọi người.”
Nghe Lý Hỏa Vượng nói vậy, tiểu nhị liền bụm mặt khóc nức nở. Trông hắn vô cùng hoảng sợ, giọng nói còn mang theo sự tuyệt vọng.
“Bởi vì không được nói chứ sao! Nói ra rồi thì cả ta lẫn ngươi đều sẽ bị quỷ ám vào người đó! Của quý của chúng ta sắp không còn nữa rồi!”
Nghe vậy, toàn thân Lý Hỏa Vượng lạnh toát, một tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, cảnh giác quan sát xung quanh.
Cửa sổ, cửa phòng gỗ, gầm giường. Lý Hỏa Vượng kiểm tra một lượt tất cả mọi thứ trong phòng, song lại chẳng phát hiện ra bất cứ thứ gì, mọi thứ vẫn có vẻ bình thường như vốn có của nó.
Hồi tường lại đủ loại tà thuật mà bản thân từng trải qua trong quá khứ, đây vẫn là lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng được nghe kể đến thứ tà môn nhường ấy, vậy mà lại có thể truyền bá bằng cách truyền miệng!
Mặc dù những lỗ hổng trong lời nói của tiểu nhị rất lớn nhưng lúc này Lý Hỏa Vượng thà tin rằng là có còn hơn không.
Lý Hỏa Vượng lâp tức ngẩng đầu nói với Cao Trí Kiên đang cảnh ở cửa ra vào.
“Lát nữa ra ngoài nhớ đừng nói chuyện này cho những người khác!”
Cao Trí Kiên gật đầu thật mạnh, hắn cũng chẳng muốn gieo nguy hiểm cho đồng đội của mình.
Lý Hỏa Vượng chẳng quan tâm đến nguy hiểm, hắn đưa tay nắm chặt hai tay tiểu nhị, cực kì nghiêm nghị nhìn gương mặt tuyệt vọng đối diện.
“Kẻ nào đã nói với ngươi những điều này? Ai nói với ngươi rằng nếu nói cho người khác thì sẽ bị quỷ ám lên? Hắn có nói xem có cách nào để đối phó với thứ ta môn ngoại đạo ấy không?”
Mặc dù trên lưng hắn đang vác hai thanh kiếm có thể trảm ma nhưng lần này phải chạm trán với thứ trông có vẻ rất cổ quái.
“Ta....ta không biết! Người khác đều nói vậy hết mà!”
Nói rồi, tiểu nhị chẳng quan tâm Lý Hỏa Vượng còn đang ngồi bên cạnh liền đưa tay cởi thắt lưng rồi kinh hồn bạt vía nhìn vào bên trong.
Lúc này tiểu nhị như bị sét đánh trúng người, hắn đờ người ra tại chỗ, quần của hắn trôi tuột xuống dưới, để lộ nửa thân dưới tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hiện ra trước mắt Lý Hỏa Vượng.
“Nhỏ rồi.....”
---
“Nhỏ rồi...”
Giọng nói run rẩy của tiểu nhị trong nháy mắt khiến cả căn phòng bị bao trùm bởi bầu không khí cực kỳ quỷ dị.
Chẳng còn quan tâm đến thắt lưng của mình, hắn quỳ sạp xuống như hoàn toàn sụp đổ, hoảng hốt đảo mắt nhìn không gian xung quanh.
“Quỷ gia gia ơi! Thực sự ta không muốn nói đâu, là hắn đã ép ta phải nói! Oan có đầu nợ có chủ, xin người đừng trộm của quý của ta!!”
“Nếu của quý của ta bị người cướp mất thì người sẽ được đầu thai! Nhưng ta không đầu thai được sẽ phải lamg cô hồn dã quỷ!!!”
Lời của hắn dọa Cao Trí Kiên sợ đến mức hai tay hắn ôm chặt nửa thân dưới của mình, Lý Hỏa Vượng cũng bất giác cúi đầu nhìn xuống.
“Chẳng lẽ con quỷ cướp của quý người đến rồi?”
Sắc mặt Lý Hỏa Vượng vô cùng khó coi, hắn nhanh chóng quan sát toàn bộ căn phòng.
Với trực giác cực kỳ nhạy bén của Lý Hỏa Vượng thì nếu trong phòng thực sự có thứ gì đó đang nhìn hắn thì chắc chắn hắn sẽ cảm nhận được ngay.
Nhưng lúc này hắn không hề cảm nhận được ánh mắt của người khác. Như vậy sẽ có hai khả nặng, hoặc là con quỷ này cố ý không nhìn hắn, hoặc là thứ này vốn dĩ không có mắt.
“Loại tà ma không nhìn thấy được? Chẳng lẽ lại giống như Lạp Nguyệt Thập Bát?”
Đối diện với kẻ địch không rõ lai lịch đột nhiên xuấthieenj này, Lý Hỏa Vượng không dám sơ suất chút nào.
Ở nơi quái quỷ này, Lý Hỏa Vượng không tin yêu ma có thể gieo tai họa một phương mà lại chỉ có thể chậm chạp trộm của quý của người khác.
Trong lúc tất cả mọi người trong phòng không để ý, hư thể có màu sắc của Lý Hỏa Vượng đã âm thầm tách rời khỏi thực thể không màu của hắn, còn tay phải hắn thì nắm chặt chuôi kiếm sau lưng.
Bầu không khí trong phòng dần trở nên bức bách lạ thường, trong lúc toàn bộ sự chú ý của Lý Hỏa Vượng dồn vào khoảng không gian trống rỗng xung quanh thì tiểu nhị vốn đang nằm sấp trên mặt đất đột nhiên đứng dậy, xông ra phía ngoài căn phòng.
“Chẳng có lẽ thứ này có thể bám lên người?”
Khi Lý Hỏa Vượng vô thức giơ kiếm chém về phía lưng của tiểu nhị thì Cao Trí Kiên bên cạnh liền giơ tấm bảng đá ở ngực lên cản lại kiếm của Lý Hỏa Vượng.
Chỉ trong chớp mắt, tiểu nhị đã chạy ra khỏi cửa phòng.
Ánh mắt tràn ngập sát khí của Lý Hỏa Vượng di chuyển từ người tiểu nhị về phía Cao Trí Kiên.
“Thứ lần này khó nhằn như vậy sao? Chưa gì đã chiếm lĩnh được cơ thể Cao Trí Kiên rồi?”
Cao Trí Kiên cầm bảng đá trong tay, nhìn vào đôi mắt tràn đầy sự chống đối đang trợn tròn của Lý Hỏa Vượng, bèn hốt hoảng khoát tay nói:
“Ta...ta...là...là ta mà. Ta...ta...ta...ta là Trí Kiên.”
Nhưng giờ đây Lý Hỏa Vượng không hoàn toàn tin tưởng hắn, hắn trừng mắt nhìn gương mặt thật thà của đối phương.
“Ngươi nói ngươi là ngươi phải không? Luận tích bất luận tâm, nếu làm lại thì Cao Trí Kiên sẽ không cản kiếm của ta! Rối cuộc ngươi là ai?”
“Lý...Lý...Lý sư huynh, người đó không...không...không...không bị ma quỷ...ám...ám..người!”
“Nếu hắn không bị ám thì tại sao bỗng nhiên lại chạy đi?”