Một người húp canh một người ngồi xem, căn phòng dần chim vào yên lặng.
“Miểu Miểu, lần này Tiên Gia hiếm lắm mới có đất dụng võ, nếu đã có thể kéo từ từ Quỷ Môn Quan ra thì xem ra ngươi mang chúng bên mình là quyết định sáng suốt đấy. Vậy chúng lấy mấy viên Dương Thọ Đan trong hồ lô rồi?”
Nghe vậy, Bạch Linh Miểu hơi do dự rồi cất lời nói:
“Lý sư huynh, thực ra Tiên Gia, chúng…..”
Vừa nói đến đây, một bàn tay nữ nhân với móng tay dài màu đen vỗ trên vai Bạch Linh Miểu.
Cái muỗng trong tay Lý Hỏa Vượng ngừng lại, sau khi hắn thấy chủ nhân của bàn tay trên vai Bạch Linh Miểu là Đại thần mới tiếp tục uống tiếp.
“Có việc gì?”
Dựa vào sự hiểu biết của Lý Hỏa Vượng, Đại Thần xuất hiện giữa ban ngày ban mặt như tinh hình bấy giờ là cực kì hiếm. nếu hắn nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên từ trước đến nay.
Do có sự góp mặt của hắn nên cái đầu được phủ khăn trùm đầu của Đại Thần chầm chậm hạ xuống rồi đưa Bạch Linh Miểu đang kinh ngạc chui vào trong.
Nhìn hai cái đầu được che bởi tấm khăn trùm đỏ, gương mặt Lý Hỏa Vượng dấy lên một tia nghi hoặc. Hắn định dùng thinh giác cực kỳ nhẹ cảm của mình nghe xem hai nữ nhân trước mặt đang làm gì.
Nhưng ngoai tiếng xì xào lẻ tẻ ra thì hắn không hề có thêm bất kỳ phát hiện nào khác.
“Đang làm trò con bò gì đây? Đã đứng gần như thế rồi mà vẫn cứ phải dinh vào mới chịu cơ? Chẳng có lẽ hai người bọn họ còn đang có chuyện gì cần giấu giếm với ta ư?”
Trong lúc Lý Hỏa Vượng còn đang ngẩn ngơ suy nghi như vậy thì tay Bạch Linh Miểu khẽ kéo nhẹ một góc của tấm khăn. Phía dưới tấm khắn chỉ có một cái đầu của nàng.
“Ha, sau này ngươi bảo với Đại Thần, ảo thuật đỉnh đấy.”
Lý Hỏa Vượng cầm đũa lên bắt đầu ăn nốt chỗ đồ ăn còn lại.
Bạch Linh Miểu có vẻ hơi mất tự nhiên, nụ cười trên mặt nàng có hơi miễn cưỡng.
“Không sao chứ? Vừa rồi nàng ta nói gì với ngươi?”
Lý Hỏa Vượng vừa nhai nuốt đồ ăn trong miệng vừa hỏi.
“Không có gì, không có gì.”
“Không có gì thì ăn cơm, đừng đứng ngẩn ra đấy.”
Nếu hỏi thẳng thì nhất định nàng sẽ không nói đâu, khi nào có thời gian đanh đi hỏi người bạn thân nhất của Bạch Linh Miểu là Xuân Tiểu Mãn mới được.
Lý Hỏa Vượng vừa nói đến đây thì Bạch Linh Miểu bỗng trợn to mắt chỉ tay về phai mũi hắn.
“Lý sư huynh! Bên trong lỗ mũi của ngươi…..”
Lý Hỏa Vượng nghi hoặc lấy tay sờ nhẹ liền sờ thấy một cái xúc tu nhỏ nhuốm đầy chất nhầy nhụa đang nhúc nhích.
Tuy nhiên hắn không hề bối rối chút nào, Lý Hỏa Vượng dùng ngón tay bấm nhẹ vào, cái xúc tu ấy ngay lập tức nhanh chông rụt lại.
“Lý sư huynh, trước kia ta rất muốn nói rằng, thứ mà ngươi ăn vào trong bụng cực kì bất thường! Chúng ta thả nó đi đi.”
Chỉ cần là người bình thường đều có thể nhìn ra cơ thể Lý Hỏa Vượng đang có vấn đề, đang có vấn đề cực lớn.
Lý Hỏa Vượng còn chẳng buồn do dự, nói chắc như đinh đống cột đáp.
“Không được.”
Nhìn thấy vẻ u uất trên gương mặt Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu rồi dùng ngữ khí chậm rãi nói:
“Ta có thể xử lý được, đây đều là chuyện nhỏ.”
Tất nhiên Lý Hỏa Vượng biết tinh hình Hắc Thái Tuế bên trong cơ thể minh có biến hóa mới. Hơn nữa rất có thể là đang phát triển theo chiều hướng xấu đi.
Nhưng dù là như vậy thì Hắc Thái Tuế cũng không thể ngừng lại được. Để có thể ngăn cản ảo giác, dù tác dụng phụ có lớn hơn nữa thì hắn cũng phải cố mà nhẫn nhịn.
Hơn nữa so với những chuyện khác thì Hắc Thái Tuế trong bụng hắn bấy giờ đương nhiên chỉ là chuyện nhỏ.
Lý Hỏa Vượng dùng ngón tay không có móng tay của mình vỗ nhẹ lên mu bàn tay mềm mại của Bạch Linh Miểu.
“Ngoan nào, ăn cơm đi, không sao đâu.”
Bạch Linh Miểu định nói gì đó xong lại thôi, nàng u sầu khổ não cầm đũa lên bắt đầu ăn nhưng lại không thấy vị gì.
Sau khi dùng bữa xong, Lý Hỏa Vượng trở lại giường nằm. theo như Bạch Linh Miểu nói thì lúc này cái hắn cần là tịnh dưỡng.
Trong căn phòng rất yên tinh, yên lặng đến mức âm thanh của một cây kim rơi xuống thôi cũng có thể nghe rõ mồn một. nhưng trong lòng Lý Hỏa Vượng vẫn đang có một vẫn đề treo lơ lừng chưa được giải quyết nên hắn chẳng thể tinh dưỡng nổi.
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên mở lời hỏi cái trần nhà.
“Hồng Trung, hắn đang nói với ngươi kìa?”
Lão hòa thượng bị kẹt nửa cơ thể của mình trong tường kinh ngạc hỏi.
Hồng Trung lắc lắc cái đầu be bét máu thịt của minh.
“Không phải, hắn đang nói với Hắc Thái Tuế trong bụng mình. Ha ha. Thế này thú vị chết mẹ ra ý.”
Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không để tâm tới cuộc trò chuyện của hai vị ảo giác này, hắn yên lặng chờ đợi đối phương hồi âm.
Mặc dù Hắc Thái Tuế không thể ngừng phản phệ nhưng phàm là sự việc đều sẽ có cách giải quyết mà thôi. Dù gì thì cũng phải nghi cách làm chậm sự phát sinh của tác dụng phụ.
Dựa vào việc trước kia nó từng cứu mình một mạng thì có lẽ trò chuyện có thể sẽ có tác dụng.
Tuy nhiên vào lúc nó không nên xuất hiện thì nó lại thường xuyên có mặt, bây giờ Lý Hỏa Vượng đang tìm nó thì đến một chút tiếng đáp lại cũng chẳng có.
Thế rồi Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên nghi đến điều gì đó, hắn dùng tay thò vào trong lỗ tai của minh rồi nhẹ nhàng chụp lại kéo ra một phát, những sợi bông bị nhét đầy ắp bên trong liền bị kéo ra ngoai.
Trong chốc lát, tai của Lý Hỏa Vượng dường như bị đủ thể loại tiếng ồn chói tai ồn như muốn điếc đi luôn.