“Được rồi!”
Một tiếng quở trách vang dội khiến cho mọi người ngậm miệng lại.
Người nói chuyện chính là người đàn ông cường tráng có râu quai nón đang dìu ông lão còn một cái răng kia, hắn nhìn qua một cái khiến cho người khác cảm giác được cảm giác không giận mà uy.
“Không thấy ân công bị thương sao? Hơn nữa đây là chỗ để nói chuyện à?”
Dứt lời, hai tay hắn ôm quyền với Lý Hỏa Vượng:
“Tại hạ là Bạch Tái, là tộc trưởng của Bạch gia, ân công, ngươi xem, chúng ta rời khỏi nơi này trước được không?”
Lý Hỏa Vượng vươn tay sờ vết thương trên cổ mình rồi gật đầu:
“Được, rời khỏi nơi này trước đi.”
Mặc dù nói thứ kia bị mình ép đi, nhưng khó bảo đảm được nó sẽ không mang đồng loại tới kiếm mình tính sổ.
Tất cả mọi người được cởi bỏ gông cùm rối rít vây quanh Lý Hỏa Vượng rời khỏi chỗ này.
Trên đường, hiển nhiên những người khác rất muốn trò chuyện với Lý Hỏa Vượng, nhưng mà bị uy nghiêm của người đàn ông cường tráng kia ngăn cản nên không dám mở miệng.
Nhưng luôn có người không nhịn được, mẹ của Bạch Linh Miểu hai tay nâng một cái khăn tay đưa tới trước mặt Lý Hỏa Vượng.
“Ân công, cổ của ngươi còn đang chảy máu kìa, dùng cái này che miệng vết thương lại trước đi.”
Thấy Lý Hỏa Vượng nói một tiếng cảm ơn rồi nhận lấy khăn tay, phụ nhân kia nhịn không được mở miệng hỏi:
“Con...con gái ta Bạch Linh, vẫn ổn chứ? Nàng có cao hơn không? Gầy đi không? Ở bên ngoài nàng có bị ức hϊếp không?”
Giọng nói nàng tràn đầy sự lo lắng.
Nhìn nàng, Lý Hỏa Vượng lại nhớ đến mẹ của mình, lúc nào cũng bận tâm về mình.
“Bác gái à, nàng rất tốt, không chịu cực khổ gì đâu, nàng cũng thường xuyên nhắc tới ngươi đó.”
Nghe được câu trả lời của Lý Hỏa Vượng, người phụ nữ xinh đẹp kia nhịn không được chảy nước mắt.
Lý Hỏa Vượng thu lại tâm tư, hắn biết nếu như không làm rõ những chuyện tiền nhân hậu quả thì chuyện này vẫn chưa xong đâu.
Hắn đưa tầm mắt nhìn về phía Bạch Tái đang dìu ông lão một răng ở một bên:
“Tộc trưởng Bạch, có thể nói một chút không, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Sao các ngươi lại bị bắt đi vậy? Còn có thứ vừa mới đánh nhau với ta là cái gì?”
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng hỏi như vậy, tiếng nghị luận xung quanh lập tức nhỏ hơn rất nhiều, mọi người rối rít nhìn sang.
Bạch Tái thở dài một hơi sau đó mới nói:
“Nói thật, ta cũng không biết chuyện là như thế nào, từ khi con trai ta nhặt được viên đá kia thì xảy ra rất nhiều chuyện.”
“Kết quả bây giờ lại mơ mơ hồ hồ bị đeo gông cùm, bị người đeo mặt nạ gỗ ép đi về phía trước.”
“Cũng may ân công đã cứu chúng ta, nếu không trời mới biết chúng ta bị áp giải đi đâu.”
Lý Hỏa Vượng cau chặt lông mày, mặc dù đối phương nói một tràng, nhưng lại giống như không nói gì cả.
“Ha, Lý Hỏa Vượng, cẩn thận đó, tên tiểu tử này đang lừa ngươi.”
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên nhìn về phía Hồng Trung.
Thấy Lý Hỏa Vượng đang nhìn mình, Hồng Trung không có da mặt và con ngươi ngồi ở trên đầu Bành Long Đằng hở ra một hàm răng trắng hếu.
Khóe môi Lý Hỏa Vượng khẽ giật, nhưng khi nhìn đám người xung quanh, hắn lại không nói gì.
Định lực của bản thân vẫn chưa đủ, đối mặt với lời nói ảo giác này, mình vẫn không giữ được bình tĩnh như cũ.
Còn những lời nói trong miệng hắn, Lý Hỏa Vượng hoàn toàn nghe tai trái lọt sang tai phải, về phần những chuyện mà Hồng Trung nói trong quá khứ, thì ngay cả dấu chấm câu hắn cũng không tin.
Ánh mắt Lý Hỏa Vượng chuyển từ trên người Hồng Trung sang Bạch Tái bên cạnh, hắn rất quan tâm đến một chi tiết trong lời nói vừa rồi của đối phương.
"Tộc trưởng Bạch, ngươi nói là vì con trai ngươi nhặt được một viên đá nên họ mới đến tìm các ngươi để làm phiền, có thể nói cho ta biết đó là đá gì hay không?”
Bạch Tái cau mày nhớ lại một hồi, sau đó hắn đưa hai tay lên không trung khoa chân múa tay với Lý Hỏa Vượng.
"Đó là một viên đá màu cam. Đại khái là lớn chừng này, sờ vào vô cùng ấm áp, tiểu tử này đã nhặt nó từ cánh đồng rồi đưa về nhà, định làm ấm đầu gối cho bà mình."
"Viên đá kia còn ở đây không? Có thể cho ta mượn xem một chút được không?"
Bạch Tái chán nản thở dài:
"Cả nhà chúng ta đều bị áp giải đi, thứ đó chạy được sao? Nó đã bị tiểu tử đeo mặt nạ gỗ giật mất từ lâu rồi."
“Một hòn đá to bằng nắm tay mà có thể tự tỏa nhiệt ư?”
Nếu như nói viên đá đó là một loại thiên linh địa bảo nào đó, thì đó là chuyện một thứ tà ma cải trang thành Giám Thiên Ti cướp đoạt bảo vật.
Nhưng dù nhìn thế nào đi chăng nữa thì vẫn có điều gì đó không ổn, đặt mình vào vị trí của người khác rồi thử nghĩ lại, Lý Hỏa Vượng phát hiện nếu mình là người cướp hoặc là trộm bảo vật, nếu như trộm không được vậy thì trắng trợn cướp lấy luôn, sau đó nhổ cỏ tận gốc những người này.
Việc áp giải những người này bằng gông cùm đi một quãng đường dài như vậy đến Thượng Kinh thật sự không hợp lý chút nào, đối phương làm như vậy khẳng định là có mục đích của mình.
Lý Hỏa Vượng đứng yên hỏi lại Bạch Tái lần nữa:
"Tộc trưởng Bạch à, người đàn ông đeo mặt nạ gỗ trong miệng ngươi cao bao nhiêu?”