Tiên Đạo Quỷ Dị (Dịch Full)

Chương 515 - Chương 515: Không Phải Ảo Giác

Chương 515: Không Phải Ảo Giác Chương 515: Không Phải Ảo Giác

Cho dù Thủy Nhi Tử là thứ gì, nếu chúng đã bắt cóc trẻ nhỏ để luyện đan thì chắc chắn chúng phải thứ gì tốt đẹp.

Khi con thuyền dần dần lại gần, ngọn nến cũng chầm chậm lùi lại về phía sau, chẳng bao lâu sau, cây nến đột nhiên dừng lại.

Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng đột nhiên lảo đảo ngã nhào về phía trước, khi hắn ổn định lại cơ thể mình mới phát hiện ra là con thuyền này đã mắc cạn.

Phía trước là một khoảng đất gập ghềnh, có vẻ như cập bờ rồi.

Nhìn cụ bà ngã nhoài dưới đất mãi không bò dậy nổi, Lý Hỏa Vượng nhấc chân bước qua bà rồi đến gần ngọn nến phía xa xa.

Ba trượng, hai trượng, một trượng! Cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng nhìn rõ thứ đang bê ngọn nến ấy.

Đó là một thứ có tứ chi dị dạng, nếu nhìn một cách tổng thể thì nhìn nó miễn cưỡng giống người.

Nhưng “người” này to lớn đến kinh người, móng tay hắn dài ngoàng vặn vẹo thành từng cái nến vàng xòng xoáy dơ bẩn như cái mai rùa được hắn vác trên vai.

Các loại răng mọc lộn xộn trong miệng hắn. Lý Hỏa Vượng rất khó tượng tượng, đất che trời với trời che đất mà còn có thể nhìn thấy cùng một khuôn mặt.

Hơn nữa Lý Hỏa Vượng còn nhìn thấy từng sợi tóc xanh rụng xuống từ đầu hắn mọc ra thứ nhìn giống như con mắt, thứ này không có mắt, nó bị mù.

“Lý Hỏa Vượng, ngươi cẩn thận chút, đây là người tiêu.”

Hồng Trung rất lâu không mở miệng bỗng nhiên lại nói chuyện.

Sau khi Lý Hỏa Vượng dành cho hắn một ánh mắt nghi hoặc, Hồng Trung giải thích tiếp:

“Người này ấy hả, mệnh hắn không tốt, sống đến già mà không chết nên tóc trắng bị biến trở lại thành tóc xanh, miệng mọc thêm răng. Không biết nói tiếng người, chỉ nói được tiếng quỷ, cuối cùng biến thành thứ tà ma nửa quỷ nửa người.”

Đúng lúc này, người dùng móng tay nâng cây nến lay động, hắn khẽ lắc lư ngọn nến trong tay dẫn dụ bà cụ đi theo nó vào sâu trong bóng tối.

Lý Hỏa Vượng nghiêm nghị định đuổi theo, nhưng đột nhiên lại dừng lại đứng yên tại chỗ, chờ khi ánh nến ấy biến mất, hắn hạ thấp giọng chất vấn Hồng Trung:

“Nói thật hay ngươi tự bịa ra đấy?”

Hồng Trung biểu lộ vẻ khinh thường.

“Trong mắt ngươi chí khí của ta chỉ có vậy thôi à? Ta đi lừa người chỉ để đùa giỡn với ngươi à? Tốt xấu gì thì ta cũng là một trong những Hồng Trung của Trung Nguyên đấy được không, nếu bổn Tam Nguyên thật sự muốn lừa ngươi thì nhất định sẽ khiến ngươi chết không chỗ chôn!”

“Ầy, dù sao ta cũng chỉ nói như vậy, nếu ngươi không tin thì người tiêu đó có gì cổ quái, ta cũng lười chẳng muốn nói nữa.”

Lý Hỏa Vượng đứng im tại chỗ, cẩn thận xem xét tường tận Hồng Trung trước mặt.

Nhìn hành động bất thường của đối phương, Hồng Trung rất lấy làm kinh ngạc.

“Mặt ta mọc hoa rồi sao? Nhìn gì mà nhìn? Người đó đi mất tiêu rồi mà ngươi cũng không đuổi theo à? Chẳng nhẽ ngươi lại đến cái nơi quái quỷ này để đạp thanh hay gì?”

Lý Hỏa Vượng nhíu mày lắc đầu.

“Ta cảm thấy việc này hơi quỳ quặc, nếu ngươi là một ảo giác, vậy tại sao ngươi lại biết chuyện mà ta không biết?”

Sau đó hắn lại nhìn bốn người khác.

“Nếu các ngươi không phải ảo giác thì các ngươi là cái gì nhỉ?”

Hồng Trung nhìn ngược lại Lý Hỏa Vượng, đánh giá một lượt từ đầu đến chân hắn, gương mặt không có da mặt ấy lộ ra vẻ mặt cười như không cười.

“Cái đó làm sao ta biết được, ngươi phải tự hỏi chính mình thôi.”

---

Lý Hoả Vượng nhìn Hồng Trung không nói gì, rồi chuyển sự chú ý sang ba người còn lại. Hoà thượng, Bành Long Đằng, và cả Kim Sơn Hoa.

Từ sau khi xuất hiện họ đã luôn đi theo hắn, trước đây hắn cứ cho rằng đó là ảo giác do tâm tố mình gây ra.

Nhưng khi hắn biết về chuyện tà ma qua lời của Hồng Trung, hắn mới nhận ra mọi chuyện dường như không phải như vậy.

Hơn nữa, có lẽ Thác Bạt Đan Thanh cũng biết một chút liên quan đến chuyện này, nhưng Lý Hoả Vượng không dám hỏi, sợ đối phương phán đoán mình có tâm tố.

“Nếu nói họ không phải ảo giác, vậy họ là cái gì?”

Đây là lần đầu tiên Lý Hoả Vượng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Sau đó, Lý Hoả Vượng nhớ tới lúc trước Giang Anh Tử xuất hiện rồi biến mất.

“Nàng ấy vì thấy nhục nhã hổ thẹn mà hiện ra, sau đó lại vì trong lòng ta cảm thấy nhục nhã hổ thẹn mà biến mất, chẳng lẽ…”

Lý Hoả Vượng dường như cảm giác được bản thân đã chạm đến một vài suy nghĩ từ nơi sâu xa, nhưng hắn lại như thể luôn bị ngăn cách bởi một lớp giấy, càng nghĩ càng không ra.

Thấy Lý Hoả Vượng đứng yên tại chỗ suy tư, nụ cười trên mặt Hồng Trung càng rõ hơn.

“Nghĩ mãi mà không thông sao? Hay là ta giúp ngươi suy nghĩ một chút, ngươi có biết câu nối giáo cho giặc có ý nghĩa gì không? Tức là, nghe đồn sau khi con cọp ăn thịt người, hồn phách của người chết trong bụng nó sẽ biến thành ma cọp vồ, thường đi dụ dỗ con người tới làm mồi cho lão hổ. Có lẽ ngươi chính là con cọp đó, còn mấy người chúng ta là ma cọp vồ của ngươi?”

“Ma cọp vồ?”

Lý Hoả Vượng ngẩng đầu nhìn Hồng Trung, người vừa mới nói ra những lời này, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.

“Nếu ngươi thực sự là ma cọp vồ như ngươi nói, vậy các ngươi đã giúp ta cái gì?”

“Ngoại trừ việc cứ lởn vởn đến chướng mắt ra, các ngươi chẳng có tác dụng gì khác! Điều duy nhất ảnh hưởng đến ta đó là mỗi lần ta nói chuyện với các ngươi, mọi người xung quanh đều nghĩ ta sắp phát điên đến nơi!”

Lý Hoả Vượng nói đến đây, ngữ khí trở nên nặng nề hơn.

Bình Luận (2)
Comment
Sắc 6
Sắc
Reader
1 Tháng Trước
này là end r hả
Trả lời
| 0
trungdung162008 4
trungdung162008
Reader
3 Tháng Trước
Hmm, main bị hoàn toàn rơi vào thế giới này và chết ở thế giới gốc r hả
Trả lời
| 0