“Gia Cát Uyên...Gia Cát Uyên……”
“Trước hết có thể khẳng định, từ khi biết đến tên Gia Cát Uyên từ tên Thái Giám, từ thái độ thất thần hốt hoảng có thể nhìn ra, có lẽ Gia Cát Uyên đến từ một thế lực bên ngoài, đồng thời thế lực này cũng rất lớn mạnh. Ít nhất là mạnh hơn Chính Đức tự và An Từ am khi trước.”
“Nguồn gốc của việc này chính là vì Tọa Vong Đạo, Giám Thiên Ti, còn có Gia Cát Uyên, chính ba bên này cùng tranh cướp Tâm Trọc nên mới dẫn đến. Kết cục cuối cùng thì cũng biết rồi đó, Gia Cát Uyên gϊếŧ chết Phát Tài vượt qua Ký Tương, cuối cùng chiếm được Tâm Trọc, trở thành kẻ thắng cuộc trong câu chuyện này.
Sống ở nơi quái quỷ này trong khoảng thời gian dài như vậy rồi, Lý Hỏa Vượng cũng biết Giám Thiên Ti cũng có phân lượng, sự tồn tại cường mạnh như vậy mà cũng phải kiêng dè Gia Cát Uyên. Hắn rất khó để tưởng tượng Gia Cát Uyên mạnh nhường nào.
Hơn nữa còn có thực lực của tên Gia Cát Uyên này, dù hắn ăn mặc một thân thư sinh, nhưng một tên thư sinh như thế lại có thể giải quyết một trong Tam Nguyên của Tọa Vong Đạo, Phát Tài.
Lý Hỏa Vượng nhớ lại câu hỏi không đầu không đuôi mà trước kia Ký Tương hỏi mình.
“Ta hỏi các ngươi, lúc đi Phật Cốt miếu các ngươi có gặp ai mà có cảm giác kì quái không? Có người nào làm ra những chuyện tường chừng như mắc cười nhưng lại cực kì hợp tình hợp lý không?”
Đây là câu nói mà trước kia hắn nói, nhưng Lý Hỏa Vượng nghĩ không thông, nhưng chuyện mắc cười nhưng cực kì hợp tình hợp lý là thế nào? Nó có liên quan gì đến Gia Cát Uyên mà lại dọa hắn sợ đến mức này.
Lý Hỏa Vượng nhắm mắt lại, lần lượt hồi tưởng lại một lượt những chuyện xảy ra ở Phật Cốt miếu. Nếu nói về những chuyện tưởng chừng nực cười nhưng lại cực kỳ hợp tình hợp lý thì phải kể đến chuyện Tam Si bỗng nhiên vu hãm mình là Tọa Vong Đạo rồi.
Dù Tâm Si là một kẻ nhỏ nhen nhưng thời điểm đó là tình huống có thể Tọa Vong Đạo đánh lén bất cứ lúc nào mà hắn lại động thủ với mình, dù thế nào thì cũng hơi kì quái.
Hơn nữa còn có trước kia, khi tên Tọa Vong Đạo mạo danh bản thân xuất hiện, Tâm Si hoàn toàn có thể nói tên Lý Hỏa Vượng này là một tên đồng bọn khác, hai tên Tọa Vong Đạo đang diễn hai phe khác nhau.
Nhưng hắn lại không hề nói như vậy mà ngược lại lại đầu cuối như một, không giải thích gì mà cứ thế tính như vậy.
Lý Hỏa Vượng ngồi trên bậc thanh chỉnh đốn từng tấc từng tấc một, nhưng càng nghĩ thì điểm đáng ngờ lại càng nhiều.
“Đây chính là năng lực của Gia Cát Uyên ư? hắn có thể nhân lúc không ai hay biết gì mà thay đổi hành động của cả một con người ư? Đây là loại chú pháp gì chứ? Khống chế thuật à?”
Lý Hỏa Vượng suy đoán lung tung.
“Đợi đã, nếu hắn có thể khống chế người khác thì tại sao trước kia hắn không làm vậy với mình?”
Nếu hắn thực sự có loại thần thông đặc biệt này thì hắn muón đạt được bất cứ mục đích nào cũng chẳng cần phí lời với mình, muốn làm gì thì chỉ cần không chế bản thân rồi làm là được mà.
“Trừ phi...”
Con ngươi Lý Hỏa Vượng khẽ co rút lại, nhịp tim bắt đầu đập mạnh lên.
“Trừ phi hắn không có mục đích gì cả.”
Nghĩ đến đây Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn con thoi trước mặt.
“Thế thì tại sao hắn lại cho ta cái này? Lẽ nào do tâm hắn thiện? Thấy ta đang thương nên giúp đỡ ta một chút? Sao lại có thể như thế được! như thế không hợp logic! Trên đời này làm gì có người tốt như vậy! Ta không tin! Nhất định hắn còn có âm mưu gì khác với ta!”
Đúng lúc này, ảo ảnh hòa thượng từ bên cạnh đi đến, hắn cổ quái nói:
“Đạo sĩ, không thể nói như vậy được. chẳng phải ta làm hòa thượng vì muốn làm việc tốt ư, hơn nữa sư thái Tĩnh Tâm chẳng phải cũng là người tốt đó sao?”
Nghe vậy Lý Hỏa Vượng đứng nguyên tại chỗ nghĩ rất lâu, nghĩ mãi đến khi đầu hình to ra cũng chẳng thể nghĩ được gì hợp lý hơn.
Lý Hỏa Vượng quơ đầu thật mạnh, hít một hơi thật sâu. Lý Hỏa Vượng sớm đã quen với những điều ác ý, bấy giờ hắn càng e ngại thiện ý.
Thà rằng Gia Cát Uyên giống với những người trước kia cứ thể thẳng tay động thủ với hắn, cho dù cuối cùng còn sống hay đã chết thì ít nhất như vậy cũng không khiến hắn xoắn quyét như bây giờ.
“Nam mô a di đà Phật, vị thí chủ này, lão nạp có lễ rồi.”
“Thí chủ, ta biết làm đại sự không câu tiểu tiết, cũng biết Giám Thiên Ti chí hướng cao xa. Nhưng xin đừng sát nghiệp thêm nữa, bởi vì các người mà bồn miếu đã có năm vị Phật môn đệ tử viên tịch rồi.”
Nhìn chín vết sẹo đã đóng vảy trên đầu hắn, Lý Hỏa Vượng chống đầu gối đứng lên, xoay người đi về phía cửa Phật Cốt miếu.
“Lại là một người tốt nữa ư? Cũng có thể nhỉ, nhưng ta vẫn không thể tin nổi.”
Lúc đi ra khỏi Phật Cốt miếu, Lý Hỏa Vượng đã nghĩ xong đối sách tiếp theo.
“So với việc ở đây suy đoán lung tung thì chi bằng nghĩ xem làm thế nào để hỏi được chút gì đó từ Ký Tương, Gia Cát Uyên này có lai lịch thế nào, chắc chắn lão Thái Giám đó biết!”
“Tìm hiểu cho rõ lai lịch của người này rồi hẵng nghĩ xem nên xử lý con thoi thế nào!”
Lý Hỏa Vượng cúi đầu lấy bao da dùng để bọc đống công cụ tra tấn kia bọc kín con thoi này lại rồi quay người lên ngựa.