Tiên Đạo Quỷ Dị (Dịch Full)

Chương 553 - Chương 553: Từ Đường

Chương 553: Từ Đường Chương 553: Từ Đường

Các nàng vẫn chưa đến được thôn Ngưu Tâm, gần thôn Ngưu Tâm không có thôn xóm nào. Nếu muốn về nhà thì bọn họ phải qua đêm ở nơi hoang vu này.

Sau khi ăn qua loa một ít lương khô, hai người nằm trên xe nghỉ ngơi.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Xuân Tiểu Mãn cảm thấy có chút bất an. Nàng đưa tay chạm vào khuôn mặt của thiếu nữ bên cạnh.

Khi chạm vào mắt của đối phương thấy đối phương chưa ngủ, nàng khẽ thở dài một hơi:

"Miểu Miểu, ngươi không thể cứ như vậy mãi được. Ta biết ngươi rất khó chịu nhưng cũng qua lâu như vậy rồi, dù sao ngươi cũng phải thoát ra thôi.”

"Người chết thì không thể sống lại được. Ngươi cứ hành hạ bản thân như vậy thì bọn họ cũng không sống nổi.”

Thấy đối phương không có phản ứng gì, Xuân Tiểu Mãn thay đổi góc độ rồi tiếp tục khuyên nhủ:

"Vì là tỷ muội thân thiết nên ta nói thẳng. Ta cũng biết Lý sư huynh đã cứu chúng ta, nhưng một con ngựa thì vẫn là một con ngựa. Hắn thật sự không tốt như vậy.”

"Đừng nói đến những chuyện mà hắn đã làm, chỉ với điều kiện hiện tại của ngươi, chỉ cần ngươi mở miệng kén rể thì không biết có bao nhiêu người đạp phá bậc cửa muốn vào ở rể ở nhà họ Bạch nhà ngươi đâu.”

"Muốn béo có béo, cần gầy có gầy. Nào có chuyện không có ai tốt hơn Lý Hỏa Vượng chứ?"

"Hai người các ngươi xa nhau thì người chịu thiệt chính là hắn. Ta nói thật, với dáng vẻ điên điên khùng khùng kia của hắn thì đã được định trước là cả đời độc thân rồi. Không có người phụ nữ nào khác muốn hắn đâu.”

Tuy rằng Xuân Tiểu Mãn biết Lý sư huynh không phải như lời mình nói, nhưng nếu như có thể khiến tỷ muội tốt của mình phấn chấn hơn thì có bảo nàng mắng nhiều hơn nữa cũng đáng giá. Hơn nữa mắng đối phương đôi ba câu cũng không rớt miếng thịt nào.

Bạch Linh Miểu cuộn tròn người trong lòng đối phương như một đứa trẻ:

"Đừng nói nữa...Tiểu Mãn tỷ..."

"Không cần mấy tên đàn ông thối kia cũng được thôi, vậy ngươi cũng có thể làm người không kết hôn như ta! Dù sao có như thế nào, trước tiên thì ngươi phải phấn chấn lên chứ không phải như bây giờ! Bây giờ ngươi làm như vậy chính là đang buông thả bản thân mình đó!”

Nói đến chỗ kích động, Xuân Tiểu Mãn nắm lấy bả vai nàng bắt đầu lắc, nhưng khi nàng đang lắc thì lại nghe thấy tiếng nghẹn ngào khiến tim nàng lập tức mềm nhũn ra.

“Được rồi được rồi, ta không nói nữa, đừng khóc nữa mau đi ngủ đi.”

Xuân Tiểu Mãn ôm nàng vào trong lòng, đưa tay vuốt ve mái tóc dài màu trắng dài tới eo của nàng.

Sau một đêm yên lặng, khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, hai người tiếp tục đi về phía núi Ngưu Tâm cứ như chuyện tối hôm qua chưa có xảy ra vậy.

Có hai con ngựa khỏe mạnh kéo xe, buổi chiều ngày hôm sau, cả hai đã chạy đến đầu thôn Ngưu Tâm.

“Lão Lục, đi hát hí kịch à?”

Xuân Tiểu Mãn đang lái xe chào hỏi với chiếc xe ngựa đang lao tới từ phía đối diện.

Lữ Trạng Nguyên cười ha hả gật đầu một cái, ông ta vừa hút thuốc vừa trả lời:

"Ta sẽ đi về phía nam để xem có thôn trang nào không. Nước Đại Lương này giàu có, đi một chuyến còn hơn ta lăn lộn ở ngoài mấy năm.”

"Sao chỉ có mấy người này thôi vậy? Con trai út của ngươi còn chưa trở về sao?"

---

Nghe thấy Xuân Tiểu Mãn nhắc đến Lữ Tú Tài, Lữ Trạng Nguyên ngay cả thuốc cũng không thèm hút nữa, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.

"Đừng nhắc tới tên sao chổi kia nữa, hắn thế mà lại dám ăn trộm tiền của ta! Nếu như ngươi gặp hắn trên đường thì nhớ trói hắn lại giúp ta, để coi ta có đánh gãy chân hắn không!”

Hai chiếc xe ngựa dần cách xa, Xuân Tiểu Mãn tiếp tục đi vào trong thôn. Vừa đến đại viện Bạch gia, Bạch Linh Miểu lập tức xuống xe, đi về phía từ đường:

"Tiểu Mãn tỷ, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta đến từ đường thắp nén hương.”

Xuân Tiểu Mãn có chút lo lắng nhìn xung quanh, nói với Cẩu Oa đang đi tới:

"Ngươi lại đây dắt xe ngựa này vào chuồng ngựa đi."

"Dựa vào cái gì chứ? Trên mặt ta có viết hai chữ phu xe sao? Vợ ta mang thai rồi! Ta muốn đi hầm canh trứng gà cho vợ ta!"

Xuân Tiểu Mãn duỗi tay ra, trực tiếp nhét roi vào trong tay hắn. Nàng mặc kệ tiếng kêu của hắn rồi chạy vào từ đường Bạch gia.

Khi nàng bước qua cửa thì nhìn thấy từng hàng bài vị màu đen, hơi thở của Xuân Tiểu Mãn cũng nhẹ hơn không ít. Ánh mắt nàng mang theo tò mò cùng sợ hãi nhìn xung quanh nơi mà mình chưa bao giờ đặt chân tới.

Nói thật, trừ Bạch Linh Miểu ra thì những người khác rất ít khi tới gần nơi này. Bọn họ thường ngấm ngầm nói nơi này rất u ám.

Nhìn thấy Bạch Linh Miểu thực sự chỉ đang quỳ trong từ đường bái lạy bài vị, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm rồi đánh giá xung quanh.

Quả thật nơi này cũng không có gì hay mà nhìn. Bên trong từ đường rất trống trải, ngoại trừ một số đồ vật được đặt dựa vào tường thì ngay cả ghế cũng không có mà ngồi.

Nàng liếc mắt nhìn Bạch Linh Miểu đang quỳ ở nơi đó thấp giọng nói gì đó, ánh mắt Xuân Tiểu Mãn quét qua những đồ vật trên bàn.

Xuân Tiểu Mãn sinh ra trong một gia đình nhỏ cho nên nàng cũng không thể hiểu được lai lịch của những món đồ trưng bày hiếm lạ kỳ quái này.

Nó chẳng qua là một số viên đá kỳ lạ được đặt ở trên đĩa, còn có một vài đồ gốm sứ có màu sắc rực rỡ. Tại sao lại phải đặt những thứ này ở trong phòng này chứ?

Bình Luận (2)
Comment
Sắc 6
Sắc
Reader
1 Tháng Trước
này là end r hả
Trả lời
| 0
trungdung162008 4
trungdung162008
Reader
3 Tháng Trước
Hmm, main bị hoàn toàn rơi vào thế giới này và chết ở thế giới gốc r hả
Trả lời
| 0