Tiên Đạo Quỷ Dị (Dịch Full)

Chương 565 - Chương 565: Che Giấu

Chương 565: Che Giấu Chương 565: Che Giấu

Nghe thấy giọng nói của Lý Hỏa Vượng, những người khác chuyển tầm mắt về phía hắn. Lúc này Thác Bạt Đan Thanh chợt lên tiếng, hắn vô cùng ngạc nhiên hỏi:

"Nhĩ hiền đệ, ngươi cầm thanh Tú Đao đứng bên giếng làm gì vậy?"

“Tú Đao?”

Lý Hỏa Vượng liếc mắt nhìn ba người Thác Bạt Đan Thanh, Ký Tương, Thân Đồ Cương trước mặt mình.

"Đúng vậy, thanh Tú Đao này ở đâu ra vậy? Nó ở trong tay ta từ khi nào vậy?"

---

“Hả?”

Lý Hỏa Vượng kinh ngạc nhìn thanh Tú Đao loang lổ trên tay mình.

"Thanh đao này ở đâu ra? Rõ ràng ta có hai vũ khí là đủ dùng rồi, sao trong tay ta lại có thêm một cái nữa vậy?”

Đột nhiên, tay Lý Hỏa Vượng run một cái, hắn ném thanh Tú Đao trong tay xuống đất. Vẻ mặt hắn vô cùng ngưng trọng cầm lấy chuôi kiếm, mũi kiếm chĩa vào thứ không rõ lai lịch.

"Chẳng lẽ đây là năng lực của Tâm Trọc? Hắn muốn dùng thứ này để hại ta ư?"

Cả người Lý Hỏa Vượng căng thẳng nhìn chằm chằm vào thanh Tú Đao nằm trên mặt đất, sau đó từ từ lùi ra sau rồi nhanh chóng dựa sát vào những người khác.

"Nhĩ hiền đệ? Ngươi có sao không?"

Thác Bạt Đan Thanh thấy vẻ mặt căng thẳng của Lý Hỏa Vượng liền mở miệng hỏi.

"Ta không biết tại sao trong tay ta đột nhiên lại nhiều hơn một thanh đao nữa."

"Nhưng mà không phải nghiệp chướng của Tâm Trọc kia là người giấu đồ sao? Sao hắn có thể cho ngươi đồ chứ?”

Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một chút, sau đó hắn cẩn thận kiểm tra cơ thể mình một lần rồi khẽ lắc đầu. Hắn quay đầu nhìn về phía Thân Đồ Cương đang đánh trống.

"Bốn sao Kim Quân nhanh chóng dựng bệ lên, năm vạn năm ngàn đứng thành một hàng. Cờ đen giáp đen cờ hiệu đen, mũ sắt sáng giáp bóng là kẻ tầm thường! Chớ gọi đệ mã bị cắn đạp. Nếu ngươi không đuổi ta liền kích động!”

Cùng với tiếng trống vang lên, trời đất đều nhàn nhạt biến sắc, sương mù không ngừng ngưng tụ trong không trung rồi nhanh chóng tan biến.

Thấy vẻ mặt nắm chắc thắng lợi như vậy của đối phương, Lý Hỏa Vượng cũng không nói gì nữa, hắn yên lặng chờ đối phương ép Tâm Trọc đi ra ngoài.

Loại chuyện không đầu không đuôi này, bây giờ bản thân mình cũng không nên làm phiền họ nữa.

Ngay vào lúc này, tiếng trống, tiếng quả hạnh đào, tiếng đánh bàn tính không ngừng vang lên bên tai Lý Hỏa Vượng. Thân Đồ Cương ở bên cạnh đột nhiên thấp giọng kêu lên:

"Tên Tâm Trọc này cũng ra gì đấy! Hắn giấu mất một người của chúng ta rồi!"

"Nhị Ngưu! Ngươi đừng tiết kiệm nữa, cho chút máu đi!!”

Khi Thân Đồ Cương quát khẽ một tiếng, Ký Tương vẻ mặt ngưng trọng ở bên cạnh chợt vỗ mạnh vào bàn tính vàng trong tay. Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy mọi thứ xung quanh bắt đầu trở nên hư ảo hơn.

Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn xuống thanh kiếm trong tay, nó có một thanh kiếm nhưng cũng có thể là hai hoặc ba thanh.

Vào lúc này, tất cả những con số xung quanh dường như mất đi ý nghĩa của nó, một có thể là năm, nhưng cũng có thể là chín.

Cũng vào đúng lúc này, Thân Đồ Cương dùng sáu bàn tay mãnh liệt gõ lên mặt trống, hắn không còn hát nữa mà biến thành tiếng gầm thét nào đó.

"Một đám mây tía lật lên xuống, thần tiên Nam Cung mau mau tới đây! Bát Tiên Bát Di trở về vị trí, canh giữ bát môn và bát quan!"

Mây đen trên bầu trời đang không ngừng đè xuống, gần như ở trên đỉnh đầu. Trong mây đen có thứ gì đó liên tục dâng trào.

Chính vào lúc này, Lý Hỏa Vượng đột nhiên thấy một bóng người đột nhiên xuất hiện cách đó không xa.

Cơ thể nàng xuất hiện mơ hồ, nhìn vô cùng kỳ quặc.

Người kia mặc một chiếc áo khoác màu xanh đậm, vết bẩn màu đen dính lại một chỗ che mất khuôn mặt của người này, trên quần dính đầy bùn đất dính nhớp.

"Nhĩ Cửu! Mau ra tay! Người này là Tâm Trọc!!"

Ngay khi Ký Tương căng thẳng bật thốt ra theo bản năng thì mười sáu đầu ngón tay của Lý Hỏa Vượng đã bay ra trước rồi.

Khi Tâm Trọc nhẹ nhàng vén tóc mình lên, mười sáu móng tay bay ra kia lập tức biến mất hơn phân nửa.

Thừa dịp nháy mắt đối phương xử lý ngón tay mình, chợt vang lên tiếng “xoẹt”, Lý Hỏa Vượng mạnh mẽ xé ra một miếng da thịt lớn trên người mình rồi ném qua đó.

Tuy nhiên, miếng da người dính máu không ngừng xoay tròn kia lại bị biến đổi dưới năng lực của đối phương, Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm dưới chân Tâm Trọc, thanh kiếm Đồng Tiền trong tay quất tới như một cây roi dài.

Mắt thấy không kịp né tránh nữa, bên cạnh Tâm Trọc đột nhiên xuất hiện một tên đàn ông ăn mặc như ăn mày, giống như một tấm lá chắn thay hắn ngăn chặn lại thanh kiếm Đồng Tiền kia.

Đó chính là Hồng Đại đã biến mất trước đó. Hắn bị vứt ra ngoài!

Cùng với tiếng ma sát của kim loại, đồng tiền cọ xát ra một chút tia lửa lên trên người ăn mày kia.

Thấy đòn tấn công của mình đã bị đối phương chặn lại, lúc này Lý Hỏa Vượng tức giận rồi.

Hắn quả quyết chĩa thanh kiếm trong tay vào trong bụng mình, rạch ra một vết thương.

"Có thể giấu đúng không? Lần nay ta xem ngươi làm sao mà giấu!!”

Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng vô cùng dữ tợn, hai tay đan chéo lại duỗi vào trong miệng vết thương mạnh mẽ kéo một cái, hai chiếc xương sườn bị cứng rắn bẻ gãy.

Ngay sau khi lật ngược lại mặt gãy của chiếc xương sườn kia, “phập” một tiếng, hắn cắm thẳng nó vào ngực mình.

Lý Hỏa Vượng hít vào một hơi khí lạnh, Tâm Trọc phía xa chợt hét thảm thiết, hắn cũng như Lý Hỏa Vượng cong eo xuống.

Bình Luận (2)
Comment
Sắc 6
Sắc
Reader
1 Tháng Trước
này là end r hả
Trả lời
| 0
trungdung162008 4
trungdung162008
Reader
3 Tháng Trước
Hmm, main bị hoàn toàn rơi vào thế giới này và chết ở thế giới gốc r hả
Trả lời
| 0