Một cái xúc tu quấn hai con mắt từ trong rốn chui ra ngoài, dựa vào cuốn sách, cẩn thận đọc.
Nghe thấy tiếng đọc bên tai trùng lặp với tiếng đọc sách của chính mình, Lý Hỏa Vượng hiểu rằng cuốn sách này đã được đọc xong rồi, hắn nên tìm những quyển khác để dạy Lý Tuế.
Chẳng qua là phạm vi lựa chọn khá kho khăn, với trình độ của hắn thì chỉ có thể dạy cho Lý Tuế vài quyển sách vỡ lòng.
Những quyển sách dùng thể văn cổ tối nghĩa khó hiểu thì hắn cũng không biết dạy như nào.
“Hay là bỏ đi nhỉ? Dù sao thì cũng không định để hắn đi thi Trạng Nguyên, hiện giờ hắn đã có thể nói chuyện lưu loát, hơn nữa quan hệ với mình cũng rất hòa hợp, đã đạt tới mục đích đặt ra trước đó rồi.”
“Cha, ta muốn học cái này.”
Lý Tuế dùng xúc tu cuốn một tờ giấy nghệ tới trước mặt Lý Hỏa Vượng.
“Ngươi muốn học vẽ bùa hả?”
Không nói là liệu có tác dụng hay không, nhưng vừa nghĩ tới cảnh quái vật xúc tu vẽ phù thi triển pháp thuật thì Lý Hỏa Vượng đã cảm thấy kỳ kỳ rồi.
Khi Lý Hỏa Vượng đang do dự có nên thử một lần hay không thì một bóng đen vọt qua bầu trời, chờ khi Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên thì có một chồng sách từ trên trời giáng xuống.
“Đây là…”
Trái tim Lý Hỏa Vượng đập thình thịch không ngừng, hắn vội vàng mở ra, khi nhìn thấy mở đầu là Nhĩ Cửu đài giám thì đồng tử của Lý Hỏa Vượng lập tức co lại.
“Đây là những thứ Ký Tương đặt cho mình!”
Lý Hỏa Vượng kích động cẩn thận đọc từng chữ từng câu một, hắn không ngừng tìm hai chữ Bắc Phong.
Tìm tới tìm lui, đột nhiên Lý Hỏa Vượng ngừng lại, hơi thở gấp rút, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
“Sau khi từ biệt tại Ngân Lăng, đã hơn hai tuần, nay…”
Từ những nội dung ghi chép tại Giám Thiên ti thì Bắc Phong của Tọa Vong Đạo cũng giống như hắn, đều là Tâm Tố.
Cũng chính là vì hắn là Tâm Tố vậy cho nên hắn mới có thể sử dụng mê võng trong lòng tách chấp niệm ngày càng tăng lên theo tuổi tác, cuối cùng sống tới 194 tuổi!
Không chỉ như vậy, dựa vào mối quan hệ trong suốt một khoảng thời gian dài giữa Giám Thiên ti và hắn thì đúng là Bắc Phong có biện pháp thoát khỏi ảo giác!
Vào giờ khắc này, Lý Hỏa Vượng kích động tới mức rơi nước mắt. Sau suốt hành trình khó khăn, gian khổ trước đó, cuối cùng bây giờ hắn đã nhìn thấy được hi vọng!
----
Tiếng gà gáy vang lên, thành Ngân Lăng phồn hoa dần dần tỉnh lại, đường phố vắng vẻ dần dần xuất hiện người qua lại, lừa ngựa cũng xuất hiện.
Ai nấy đều bận rộn làm việc của mình, không hề có ai chú ý tới một đạo nhân mặc áo bào đỏ ngồi trên mái ngói, tâm trạng kích động vô cùng, cũng không có ai hiểu được tâm trạng của Lý Hỏa Vượng vào lúc này.
“Cha?”
Lý Tuế cảm thấy ngạc nhiên, cẩn thận duỗi hai cây xúc tu ra, chạm vào trái tim đang đập thình thịch liên hồi của Lý Hỏa Vượng.
Cho dù đã trôi qua một canh giờ nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn chưa thể tỉnh táo lại được, đọc đi đọc lại nội dung bức thư trong tay.
Không ai có thể hiểu được bức thư này có ý nghĩa như nào đối với hắn, điều này đồng nghĩa với việc bản thân hắn không phải chịu mê võng, vĩnh viễn đau khổ nữa, cuộc sống của hắn không chỉ còn là những chuỗi ngày bất hạnh và tuyệt vọng, hắn vẫn còn có hi vọng!
Chỉ cần bản thân hắn có thể tìm được biện pháp thoát khỏi ảo giác từ chỗ Bắc Phong, chỉ cần có thể vượt qua đau khổ, hái được trái ngọt thì những nỗi khổ phải trải qua suốt bao nhiêu năm đều đáng giá!
Bản thân hắn cũng có thể sống như một người bình thường, yên ổn sống bên cạnh người mình yêu đến hết cuộc đời.
Giờ khắc này, suy nghĩ tìm tới cái chết mà Lý Hỏa Vượng không thể xóa bỏ đã hoàn toàn tan thành mây khói, hiện giờ hắn chỉ có một mục tiêu duy nhất, mình không thể chết được, nhất định phải sống sót! Phải sống để thoát khỏi mê võng của Tâm Tố!
“Hỏa Vượng, ngươi nhảy lên nóc nhà làm gì vậy?”
Câu hỏi của Bạch Linh Miểu khiến Lý Hỏa Vượng nhanh chóng xốc lại tinh thần.
Hắn nhảy xuống bên dưới, ôm chầm lấy đối phương, kích động nhìn gương mặt tinh tế xinh đẹp của nàng.
“Có cách rồi, có cách rồi!”
Không chỉ đơn thuần là mục tiêu của bản thân đã rõ ràng, phiền phức của Bạch Linh Miểu cũng có thể giải quyết được, đúng là song hỉ lâm môn mà.
Trong thư của Ký Tương có nói hắn tìm kiếm con đường của binh gia, đối phương có biện pháp giải trừ sát khí!
“Rốt cục là làm sao vậy? Ngươi lại nổi điên gì vậy hả?”
Bạch Linh Miểu nghi hoặc.
Lý Hỏa Vượng lắc đầu một cái, cúi đầu hôn nhẹ lên bờ môi hồng của cô, hưng phấn nói:
“Đi! Chúng ta thu dọn đồ đạc nào, đi thượng kinh!”
…
Trong thôn Bạch gia, một đám nam nữ trẻ tuổi đang vây kín đại sảnh Bạch gia xem cuộc vui.
Lữ Trạng Nguyên đã vứt bỏ dáng vẻ láu cá, bất cần thường ngày, uy nghiêm ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bành. Ở trước mặt hắn, năm tên nhóc đang quỳ, bưng một chén nước trà ở trên tay.
Một tên vóc dáng cao nói trước:
“Đệ tử Chiêm Nguyên Sinh tự nguyện trở thành môn hạ của Lữ Trạng Nguyên, học tập kinh kịch để kiếm sống. Trong thời gian đó, tất cả tiền bạc kiếm được đều thuộc về sư phụ, nếu gặp thiên tai nhân họa thì xin nghe theo số trời, kẻ nào ích kỷ, ngang bước, không phục, chạy trốn thì dù bị đánh chết cũng đáng!”
Nói tới đây, hắn dâng chén trà trong tay lên, đưa về hướng Lữ Trạng Nguyên. Lữ Trạng Nguyên cố nén cảm giác đắc ý trong lòng, cầm lên nhấp một ngụm. Thiếu niên kia lại quỳ xuống, khấu đầu ba cái với Lữ Trạng Nguyên, dè dặt gọi một tiếng sư phụ.