Xe ngựa của Lý Hỏa Vượng đi theo dòng người, rất nhanh đã đi tới một ngã tư đường trống trải. Ở đó có ba tòa tháp màu trắng cao mấy trượng, một đám thanh niên cởi trần đang đứng xung quanh tòa tháp cao chót vót này, trong tay cầm một cái túi vải, nôn nóng muốn thử.
Khi Lý Hỏa Vượng đang thắc mắc rốt cục là có chuyện gì xảy ra vậy thì một tên lùn xuất hiện trước mặt mọi người. Trên lưng cõng một chiếc chiêng đồng lớn, tựa như một con rùa vậy, nhìn rất buồn cười.
Tên lùn kia không hề quan tâm mọi người cười cợt, giơ ba nén hương lên, vái ba tòa tháp cao màu trắng kia.
“Người Thượng Kinh đang tế bái cái gì vậy?”
Trong lòng Lý Hỏa Vượng cảm thấy nghi hoặc, nhưng ở thế giới điên cuồng này, bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng hề lạ.
Khi hắn đang nghi hoặc thì tên người lùn kia tháo chiêng đồng sau lưng xuống, gõ mạnh một cái, sau đó lớn tiếng gào lên:
“Cướp núi bánh bao!”
Lời này vừa phát ra, những người trẻ tuổi cầm túi vải ở xung quanh hưng phấn lao nhanh về phía ba tòa tháp cao kia.
Họ dùng cả tay cả chân, không ngừng lấy gì đó từ trên tòa tháp xuống, nhét vào trong túi của mình.
“Hả?”
Đồng tử Lý Hỏa Vượng co lại, tập trung nhìn ba tòa tháp màu trắng kia. Lúc này hắn mới nhìn ra được trên ba tòa tháp màu trắng được xếp kín bánh bao.
Dần dần, ba núi bánh bao kia dần dần biến thành núi thịt người nhúc nhích không ngừng, đám người trèo ở bên trên lôi kéo dẫm đạp lên nhau, cố gắng ngăn cản đối phương trèo lên trên.
Toàn bộ đều là người trẻ tuổi, tranh tới cướp lui cuối cùng nổi cáu, họ ngày càng mạnh bạo hơn, bánh bao trên núi bánh bao bắn tung tóe như những cánh hoa.
Bánh bao bay xuống dưới cũng bị những người khác cướp lấy, cũng có không ít chiếc bị rơi trúng phân ngựa phân trâu ở trên mặt đất.
Man Đầu vẫn luôn nằm dưới xe ngựa nhô đầu ra, ngậm một cái bánh bao trắng lăn tới, dùng hai chân đè lại, cắn tửng miếng từng miếng. Ở mặt trên của bánh bao có in một chữ “thọ” khá lớn bằng màu đỏ.
Nhìn những chiếc bánh bao lãng phí rơi trên đất, Bạch Linh Miểu nói với thái độ châm chọc.
“Haha, người Thượng Kinh đúng là khác biệt mà, ngay cả bánh bao trắng mà cũng có thể giày xéo như vậy, những chỗ khác thì ngay cả tết cũng không được ăn.”
Nhưng Lý Hỏa Vượng thì lại chú ý tới chuyện khác.
“Ngươi xem ba ngọn núi bánh bao kia có giống ba nén hương hay không? Ta nghĩ đây là nghi thức tế bái nào đó.”
“Tế bái ai? Tiên bánh bao hả? Đừng nghĩ linh tinh.”
Lý Hỏa Vượng nhìn đám đông xung quanh, không nói gì tiếp. Hắn kéo nhẹ dây cương, chiếc xe ngựa chậm rãi chuyển hướng, vượt qua đám đông, tiến về nơi xa.
Có quá đông người đi lại, cộng thêm việc chưa quen với cuộc sống nơi này, mãi cho tới khi mặt trời xuống núi, Lý Hỏa Vượng mới tìm được một khách sạn phù hợp.
Nhìn qua thì khách sạn này rất cao cấp, thế mà ở giữa đại sảnh có đặt một sân khấu múa để mời chào khách hàng.
Mọi người vừa ăn cơm uống trà vừa mê mẩn ngắm nhìn, ngay cả Bạch Linh Miểu mái tóc trắng xóa đi vào cũng không thể thu hút quá nhiều ánh mắt.
Thấy có khách vào, tiểu nhị vắt một cái khăn lông trắng trên vai chạy tới, gương mặt cười tươi như hoa, hỏi:
“Hai vị cần gì?”
“Cho rau theo mùa, sau đó cho hai món mặn.”
“Được, hai vị chờ chút, mang lên ngay đây.”
Chờ khi tiểu nhị rời đi, Lý Hỏa Vượng đặt hai thanh kiếm ở sau lưng lên bàn, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Ăn cơm xong ngươi lên phòng nghỉ ngơi trước, ta đi tìm Ký Tương.”
“Ngươi đi tìm lão thái giám kia làm gì? Có lẽ ta có thể giúp đỡ được ngươi đó.”
Lý Hỏa Vượng nhìn Bạch Linh Miểu nằm trên bàn, dùng tay xoa xoa đầu nàng, không giải thích gì thêm.
“Được rồi được rồi, ngươi là ông chủ, nhất ngôn cửu đỉnh, mọi chuyện đều không cần thương lượng với ta.”
Bạch Linh Miểu quay đầu sang chỗ khác.
Hai người không nói gì nữa, yên lặng chờ tiểu nhị mang thức ăn lên.
Chờ khi món ăn mang lên đủ, trước tiên gắp cho Man Đầu một ít, sau đó Lý Hỏa Vượng và Bạch Linh Miểu bắt đầu ăn.
Không biết do đi đường trong thời gian dài khiến hắn cảm thấy mệt mỏi hay là do đồ ăn quán này rất ngon mà Lý Hỏa Vượng ăn rất nhiều.
Dưới tiếng nhạc, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng lấp đầy bao tử.
Đúng lúc này, con hát trên sân khấu bắt đầu đi xuống dưới, không ngừng tương tác với các thực khách.
Đi tới đi lui, cuối cùng con hát kia đi tới trước mặt Lý Hỏa Vượng. Khi thấy dáng vẻ thờ ơ của Lý Hỏa Vượng, hiển nhiên là hắn cảm thấy không hài lòng, định sử dụng tuyệt chiêu.
Chỉ thấy hắn đi tới gần Lý Hỏa Vượng, đầu hắn run lên, mặt nạ hóa trang đàn ông trên mặt lập tức biến thành mặt phụ nữ, tay hắn nâng lên một cái nữa, mặt phụ nữ biến thành mặt tiểu sinh trẻ tuổi.
Khi hắn đang đắc ý chờ thấy vẻ ngạc nhiên, thán phục của thực khách thì đột nhiên cảm thấy lạnh buốt ở cổ, một thanh trường kiếm đã kề lên cổ hắn.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy một gương mặt vô cùng dữ tợn.
“Ngươi biến mặt gì hả?! Ai bảo ngươi thay đổi khuôn mặt?!”