"Không lẽ những kẻ này cho rằng, trò đùa trẻ con này không đả thương được Gia Cát Uyên, nên dứt khoát dự tính trước một kế hoạch lớn?"
Lý Hỏa Vượng không khỏi nghĩ đến những khả năng tồi tệ nhất có thể xảy ra.
Nếu nói sợ, Lý Hỏa Vượng bây giờ chỉ có một mình, thực sự không có điều gì đáng để sợ, điều duy nhất hắn lo lắng là liệu Bắc Phong có tham gia vào hay không.
"Phát Tài bị gϊếŧ rồi, Hồng Trung Bạch Bản chắc chắn sẽ đến, vậy để có thể một đao gϊếŧ chết Gia Cát Uyên, đám Tiểu Tứ Hỉ có lẽ cũng sẽ tới nhỉ?"
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang suy nghĩ về vấn đề này, Gia Cát Uyên mới rời đi một lúc đã đến bên cạnh hắn và ngồi xuống.
"Gia Cát huynh, ngươi mới đi đâu vậy?"
"Ồ, ta đi nhà trọ mua một chiếc xe ngựa, sau đó đặt làm một chiếc buồng trong xe, để Tần Lão nằm trên xe ngựa cũng thoải mái hơn."
"Chuyện này cũng phải đích thân xử lý sao? Gia Cát huynh, ngươi quen Tần Lão như thế nào vậy?"
Lý Hỏa Vượng cầm ấm trà rót một chén cho người trước mặt.
"Khi tiểu sinh ở U Đô, nhìn thấy Tần Lão đang chơi cờ dưới gốc cây, phong cách chơi cờ của Tần Lão rất cởi mở và gần gũi, mọi ván cờ đều có thể chiến thắng một cách đường đường chính chính, khiến tiểu sinh thực sự không kìm được mà bước đến muốn kết bạn."
"Quen nhau như vậy thôi sao?"
"Vậy Lý huynh, ngươi nghĩ thế nào, tiểu sinh kết bạn không bao giờ để ý đến thân phận địa vị của người khác, chỉ chú ý đến duyên phận mà thôi."
"Gia Cát huynh khí chất thật sự, bái phục."
"Kết bạn lẽ nào không nên như thế sao? Tiểu sinh lại cho rằng hiện tại rất nhiều người suy nghĩ quá nhiều, quá phức tạp, cho nên bọn họ mới không thể tìm được tri âm tri kỷ. Lại nói, thói đời bây giờ ấy mà..."
Đúng lúc này, tiểu nhị cầm cái khay mang theo thức ăn bước tới, giải vây giúp Lý Hỏa Vượng, thoát khỏi sự tra tấn dai dẳng đằng sau.
"Món ăn đến đây. Thịt cừu xào, địa tam tiên, cải xào, còn có món vịt bát bảo, món ăn lên hết rồi, hai vị dùng ngon miệng."
---
Nhìn miếng bạc vụn mà Gia Cát Uyên ném trên mâm thức ăn, tiểu nhị giơ cao miếng bạc, giọng nói vui vẻ, lấy hết sức hét lên.
"Cảm ơn Trạng Nguyên gia đã thưởng ta ba miếng bạc!"
Đến khi Màn Thầu dưới bàn ngấu nghiến ăn xong xuôi, Lý Hỏa Vượng và Gia Cát Uyên cũng bắt đầu động đũa, hắn thấp giọng trút nỗi lo lắng của mình với đối phương.
"Lý huynh, nếu ngươi muốn tìm bọn họ, càng là lúc này càng không thể vội vàng, nếu không sẽ rất dễ bị bọn chúng đoán được."
"Chỉ cần ta ở đây, Tọa Vong Đạo nhất định sẽ đến, cứ thoải mái đi."
"Gia Cát huynh, ta nghĩ thế này, chỉ có suốt ngày làm kẻ trộm, làm sao có chuyện suốt ngày phòng trộm, ngươi nói xem, lúc này bọn chúng vẫn mãi không ra tay, liệu chúng ta có nên..."
Lời nói trong miệng Lý Hỏa Vượng đột nhiên dừng lại, hắn gắp thịt cừu xào trên đĩa với vẻ mặt nghiêm trọng, sau đó cho vào miệng nhai kỹ.
Bộp một cái, Lý Hỏa Vượng đập mạnh chiếc đũa trên tay xuống bàn.
"Tất cả đừng ăn nữa! Chết tiệt, đây là thịt người!"
Ngay khi Lý Hỏa Vượng lao đến, đặt thanh kiếm lên cổ người đang gõ bàn tính trước quầy, Màn Thầu dưới bàn lập tức loạng chà loạng choạng.
Một chuôi kiếm được ném lên đầu người nọ, Lý Hỏa Vượng lập tức giơ đao lên, móc dạ dày ra, khoét ra một cái lỗ lớn và trút hết tất cả những gì hắn vừa nuốt vào ra.
Sợ thuốc gây mê vẫn còn sót lại, Lý Hỏa Vượng vội cho dạ dày của mình vào vò rượu bên cạnh rồi rửa sạch.
Khi Lý Hỏa Vượng vừa động, những người khác cũng phản ứng ngay lập tức, người thì uống thuốc, người thì tụng kinh, còn người tên Hạ Nhật Thăng kia trực tiếp đưa tay vào trong quần áo của hắn, nắm lấy cái móc ở huyệt vị nào đó trên người hắn mà kéo mạnh một cái.
Hành động của Lý Hỏa Vượng không chỉ nhắc nhở những người khác mà còn nhắc nhờ người làm trong hắc điếm này.
Tiểu nhị vui vẻ hòa nhà vừa nãy giờ đã vác một quỷ đầu đại đao trên vai, mang theo một nhóm người lao vọt ra.
Nhưng cảnh cuối cùng mà tiểu nhị thấy chính là vị đạo sĩ áo đỏ tức giận rút kiếm, giẫm mạnh lên bàn rồi nhảy một bước lớn lao vào người hắn.
Những chuyện sau đó không còn gì hồi hộp nữa, chỉ vài bước chân tất cả đều bị tàn sát trên mặt đất, một lát sau, toàn bộ bên trong quán trọ là một cảnh lộn xộn, máu me vương vãi khắp nơi.
Lý Hỏa Vượng đứng trong biển xác chết như một sát thần, còn bảy tám xúc tu màu đen mọc ra từ cơ thể hắn, mỗi cái quấn quanh những vũ khí khác nhau.
Cảnh tượng này khiến Giám Thiên Ti của Đại Tề Quốc vô cùng chấn động, là Giám Thiên Ti, khi làm việc bọn họ đã từng chứng kiến không ít chuyện, nhưng cảnh tượng như trước mắt đây, bọn họ thực sự chưa thấy bao giờ.
Mấy ý nghĩ trong lòng lúc trước cũng nhanh chóng biến mất, quả không hổ là bằng hữu của Gia Cát đại nhân, quả nhiên không giống người thường.
Lý Hỏa Vượng thở hổn hển đi tới bên cạnh Gia Cát Uyên, không thể tin nổi hỏi:
"Ngươi thực sự không thấy trong món ăn này có thuốc gây mê sao?"
Gia Cát Uyên lấy khăn tay lau nước miếng còn dính lại lúc nôn mửa trên khóe miệng, vẻ mặt vô cùng khó coi nói:
"Tiểu sinh đương nhiên nhìn ra được, nhưng ta tưởng bên trong món này chỉ có thuốc gây mê thôi, trực tiếp ném luôn thì thật lãng phí, định ăn xong rồi đi vệ sinh sau, thật không ngờ thịt cừu này lại là thịt người! Thật kinh tởm!"