Lúc này bộ dáng Lý Hỏa Vượng thoạt nhìn vô cùng kinh người, xúc tu màu đen của Lý Tuế theo trật tự đã phủ đầy toàn thân hắn, cách làn da có thể rõ ràng nhìn thấy xúc tu sưng lên đang không ngừng co giật.
Lý Hỏa Vượng tìm được một nơi vắng vẻ ở trong rừng, chậm rãi ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại nắm chặt hai đấm, dựa theo công pháp nói ở trên, thu gom thần quang vào hai mắt, tụ tập về hướng giữa mi tâm.
Hơn nữa dùng thần quang hai mắt tìm được, đi tìm tiên thiên vô hình vô ảnh trong cơ thể mình.
Tu luyện cũng không đơn giản, nhất là tu chân, loại phương thức tu luyện này hoàn toàn chỉ là khái niệm, làm cho người ta rất đau đầu.
Nhưng Lý Hỏa Vượng cũng không tham lam, hơn nữa lúc mới bắt đầu, hắn chỉ cần có thể áp chế được ảo giác là được.
Mà dựa theo công pháp này, chỉ cần dùng thần quang che Tiên Thiên Nhất Khi này lại, không để cho nó tràn ra là có thể dễ dàng làm được.
Ba ngày ba đêm trôi qua, Lý Hỏa Vượng hoãn duyên mở mắt ra, hắn hít sâu vài hơi, giọng nói kèm theo chút run rẩy nói:
“Lý Tuế, ngươi đi ra đi. Ta sẽ thử.”
Sau một phút, từng xúc tu từ trong miệng Lý Hỏa Vượng chui ra, cuối cùng ghép lại thành một nhóm xúc tu màu đen, hai viên song nhi đồng nhãn cầu tò mò nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng nín thở nắm chặt nắm tay, bình tĩnh chờ đợi. Một chén trà công phu trôi qua, cái gì cũng không phát sinh, ngay sau đó thời gian nửa nén nhang trôi qua, vẫn không phát sinh gì cả!
“Gia Cát huynh! Thứ này thật hữu dụng! Ta luyện thành công rồi!”
Lý Hỏa Vượng kích động không thôi, còn chia sẻ niềm vui với ảo giác bên cạnh mình.
“Như vậy cũng tốt, ít nhất có thể thay thế Hắc Thái Tuế, nếu không thân thể của ngươi e là phải thuộc về nó.”
“Hơn nữa không chỉ có thể khống chế ảo giác! Thậm chí ta còn có thể khống chế thời gian nó xuất hiện!”
Lý Hỏa Vượng nói xong, gỡ bỏ thần quang đang bao lấy tiên thiên, hoàn toàn không để lộ một chút sơ hở nào, lập tức mọi thứ xung quanh bắt đầu thay đổi.
Chờ hắn lần nữa lấy lại tinh thần, phát hiện mình đã nằm trên một cỗ máy lạnh như băng, huyệt thái dương có chút đau đớn.
Lúc này một đám người đang vây quanh mình, người mẹ Tôn Hiểu Cầm của mình cũng ở bên cạnh, nhìn thấy Lý Hỏa Vượng nghi hoặc nhìn xung quanh, lập tức vang lên một trận tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Mà Tôn Hiểu Cầm lại càng kích động đến rơi lệ, định dập đầu với những bác sĩ áo trắng kia, nhưng lại bị ngăn lại.
“Tôn phu nhân, ngươi không cần kích động như vậy, liệu pháp sốc điện đã có thể làm cho con trai ngươi sống lại, sau này tiến hành song song giữa phối hợp thuốc và tư vấn tâm lý là con trai ngươi có hy vọng hồi phục.”
Lý Hỏa Vượng nhìn mọi thứ xung quanh, trong lòng thầm nghĩ:
“Cho nên nói...Nếu nói ảo giác là bởi vì Tiên Thiên Nhất Khí trong cơ thể ta tràn ra ngoài gây ra, vậy nói cách khác, nơi này vẫn là giả?”
Đúng lúc này, Tôn Hiểu Cầm nhào tới, dùng sức ôm đầu Lý Hỏa Vượng vào trong ngực mình.
Cuối cùng nàng cũng thấy được hy vọng hồi phục của con trai mình! Điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì khác trong lòng nàng.
Cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc này, Lý Hỏa Vượng nhìn các bác sĩ và y tá xung quanh vỗ tay chúc mừng, ánh mắt dần dần kiên định lại.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con đã không còn hôn mê nữa, con hiện tại rất tốt, Tiên Thiên Nhất Khí trong cơ thể Tâm Tố là một phần của thiên đạo! Mà bây giờ nó có thể theo sự khống chế của con! Cho dù bên này tất cả đều là giả, một ngày nào đó ta cũng có thể làm cho các ngươi hoàn toàn biến thành sự thật!”
---
Bức tường trắng xóa cùng ánh sáng của ngọn đèn tiết kiệm năng lượng, còn có hàng rào bằng sắt màu xanh lục với những tấm kính chống đạn.
Lý Hỏa Vượng bị trói bởi hai lớp quần áo quanh mình, hắn yên tĩnh quan sát chăm chú toàn bộ không gian xung quanh.
Khung cảnh xung quanh cực kỳ cô quạnh trong mắt Lỳ Hỏa Vượng lúc này lại trở nên vô cùng sống động, như thể màu sắc tự nhiên được nâng sáng lên hẳn một tone.
Đó chỉ là bởi, tất cả những thứ này đều là hiện thực chứ không phải giả.
Từ kỳ ức của Hồng Trung, Lỳ Hỏa Vượng nắm rõ được sức mạnh cực kỳ đáng gờm của Tâm Tố. Tiên Thiên Nhất Khí trong cơ thể hắn chẳng phải thứ gì khác mà là một phần của thiên đạo.
Cũng giống như Tâm Trọc có thể xé tan trời đất, sức mạnh của Tâm Tố có thể khiến giả thành thật theo cách hoàn hảo nhất.
Sau khi hiểu ra được điều này, mê võng trong tâm trí Lý Hỏa Vượng đã hoàn toàn biến mất. Hắn không cần phải phân biệt thật giả gì nữa, chỉ cần hắn muốn thì cho dù là thật hay giả cũng đều có thể biến thành thật.
“Loong coong!”
Âm thanh cánh cửa sắt khiến Lý Hỏa Vượng nhìn về phía ấy.
Hai tên giám ngục với thân hình vạm vỡ bước vào, hắn cầm trong tay các thiết bị chuyên dụng của cảnh sát, trên người mặc bộ áo chống đạn phòng ngừa bị đâm. Hai người bọn hắn mỗi người một bên như môn thần.
Tôn Hiểu Cẩm cầm theo hộp cơm đi ra từ giữa hai người nọ, nàng dường như rất bất mãn với sự tồn tại của hai người.
“Cái đám người trẻ tuổi các cậu thiệt tình, ây da, đã nói bao nhiều lần là có ta ở đây rồi thì nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, cứ nhất định phải đến cơ, mà một đứa thôi còn chưa đủ, lại còn phải có tận hai đứa. những người trong ngục như các cầu đều nhàn quá phải không?”