Tiên Đạo Quỷ Dị (Dịch Full)

Chương 787 - Chương 787: Chôn Cất

Chương 787: Chôn Cất Chương 787: Chôn Cất

Ngay khi hắn còn đang sững sờ, Lý Hỏa Vượng đã lao đến và ôm chặt lấy hắn.

"Cảm ơn rất nhiều! Bác sĩ, như vậy thì mọi chuyện đều đã rõ ràng! Xung quanh đã bắt đầu chấn động rồi, và dường như ta lại sắp quay trở về nữa, lần sau có thời gian chúng ta hãy nghiêm túc nói chuyện nhé!"

Lý Hỏa Vượng hưng phấn nhìn vị bác sĩ đang sững sờ trước mặt, vừa dứt lời, máu thịt trên mặt hắn dần dần tróc ra, cuối cùng biến thành một con chó lột da đang đứng.

Xung quanh sáng sủa bỗng chốc tối sầm lại, Lý Hỏa Vượng lại trở về trong rừng cây tăm tối.

Lý Hỏa Vượng đã bình tĩnh lại một chút sự hưng phấn của mình, tuy rằng hắn thực sự rất muốn chia sẻ tin tức phấn chấn lòng người này với Lý Tuế, nhưng chắc chắn nó sẽ không hiểu được chút gì.

"Bình tĩnh, bình tĩnh, phải kiên trì cố gắng tu chân, mặc dù bên kia là thật! Nhưng vẫn không được từ bỏ, Gia Cát Uyên vẫn cần ta cứu!"

Sau khi hít thở sâu vài cái, Lý Hỏa Vượng nhìn con chó lột da đầy xúc tu trước mặt, hỏi:

"Lý Tuế, sao ngươi lại ở đây, không phải bảo ngươi quay trở về với mẹ sao? Nàng ấy đâu?"

"Cha, mẹ ở sau lưng ngươi đấy."

Lý Hỏa Vượng quay phắt đầu lại, nhìn thấy Bạch Linh Miểu đang đứng ở nơi đó, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cầm thanh Tủy Cốt kiếm của Gia Cát Uyên trong tay, đi đến bên cạnh nàng, có chút không hài lòng nói:

"Sao nàng lại theo tới đây?"

"Lý sư huynh, ngươi từng nói, những Tọa Vong Đạo có thể dịch dung đó đang dòm ngó chúng ta, ta sợ tách nhau ra lâu như vậy, ngươi sẽ bị đánh tráo, cho nên ta mới dẫn Lý Tuế bí mật đi theo ngươi đến đây."

Sau khi Bạch Linh Miểu nhẹ giọng giải thích, Lý Tuế tiếp lời:

"Trước đó mẹ còn nói rằng nếu ngươi gặp nguy hiểm, bọn ta cũng có thể giúp đỡ."

Nhìn thấy Bạch Linh Miểu cúi đầu đầy vẻ áy náy, Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài, vươn tay ôm nàng vào lòng, vuốt ve mái tóc trắng dài đến thắt lưng của nàng.

"Quên đi, không nói nữa, không ai có chuyện gì là tốt rồi."

Khi nhìn thấy Gia Cát Uyên cùng những người khác đứng ở đằng xa, lẳng lặng nhìn mình, Lý Hỏa Vượng ho nhẹ một tiếng rồi dẫn Bạch Linh Miểu đi về phía xe ngựa.

Một buổi tối lộn xộn cứ thế trôi qua, mặc dù vẫn có một số khó khăn nhưng cuối cùng sự việc cũng coi như được giải quyết, Lý Hỏa Vượng cảm thấy khá hài lòng với nó.

Khi mặt trời trên không trung dần được treo lên cao, Lý Hỏa Vượng suốt đêm đều không chợp mắt, mang theo ba thanh kiếm trên lưng, đi đến một sườn đồi nhỏ bên cạnh một thác nước. Cúi đầu nhìn xuống những dạ hoa màu vàng trên mặt đất và cảnh sắc xinh đẹp, Lý Hỏa Vượng hài lòng gật đầu.

"Gia Cát huynh, nơi này phong cảnh rất đẹp đúng không? Hay để ta chôn cất thi thể của ngươi ở đây nhé."

Nói đoạn, Lý Hỏa Vượng lấy thanh Tử Tuệ Kiếm ra, chuẩn bị đào.

"Lý huynh, Lý huynh, đừng làm vội."

Gia Cát Uyên lên tiếng ngăn hắn lại.

Hắn nhìn chằm chằm vào thanh Tủy Cốt Kiếm của mình trên lưng Lý Hỏa Vượng và nói:

"Lý huynh, thanh kiếm này nếu đã nằm trong tay ngươi rồi thì ngươi nên giữ lấy nó đi."

"Cái gì? Sao mà vậy được!"

Cây quạt phiến trong tay Gia Cát Uyên được giơ cao lên, chặn lại những gì Lý Hỏa Vượng đang định nói.

"Lý huynh, vì sự sống chết của tiểu sinh, ngươi đã vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, tiểu sinh thấy rất cảm kích, mỗi khi ngươi ngàn cân treo sợi tóc, tiểu sinh đều vô cùng lo lắng, nếu cái xác của ta có thể giúp ngươi một chút gì đó, trong lòng tiểu sinh cũng cảm thấy thanh thản hơn."

Lý Hỏa Vượng cầm kiếm trong tay, lẳng lặng nhìn cái đầu lâu bị thu nhỏ của Gia Cát Uyên trên đó, phải nói đây quả thực là một pháp khí rất lợi hại.

Nếu là một thứ gì đó khác thì hắn cũng không có chút do dự nào, nhưng thứ này là được tạo nên từ xương sống của người bằng hữu tốt nhất của mình.

"Lý huynh, người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, hiện tại ngươi đang bị cường địch vây quanh, nếu chỉ vì thiếu pháp khí mà phải bỏ mạng, hồn tiêu phách tán, vậy tiểu sinh cũng chỉ có thể đi theo ngươi thôi, cho dù thanh kiếm này được chôn ở đây, tiểu sinh cũng sẽ không nhắm mắt."

Gia Cát Uyên nói xong lời này, Lý Hỏa Vượng không còn do dự nữa, hắn lắp lại thanh Tủy Cốt Kiếm to lớn lên bao kiếm trên lưng, hắn xông về hướng xe ngựa, tìm từ trong đó ra hao cái bát, sau khi lần lượt đổ vào mỗi cái bát nửa bát nước, đầu tiên hắn tự cắn ngón tay của mình chảy máu, rồi nhỏ máu vào hai bên, sau đó giơ thanh Tủy Cốt Kiếm lên rồi ngâm vào trong bát.

Lý Hỏa Vượng nâng chiếc bát đẫm máu về phía Gia Cát Uyên giữa không trung.

"Nào! Gia Cát huynh, chúng ta kết nghĩa huynh đệ! Ta, Lý Hỏa Vượng, xin thề ở đây! Nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp Gia Cát Uyên sống lại!"

Gia Cát Uyên nghiêm mặt đứng đó, khi nhìn thấy bát máu trong tay Lý Hỏa Vượng đổ trên mặt đất trước mặt hắn, hai tay hắn liền cầm ly rượu rót vào trong miệng.

Sau khi Lý Hỏa Vượng bưng bát máu lên uống cạn, Tọa Vong Đạo không mắt không mũi ở bên cạnh đằng hắng cổ họng, hét lên:

"Ta và ngươi, huynh đệ hai người, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày! Ahahaha!"

Bình Luận (2)
Comment
Sắc 6
Sắc
Reader
1 Tháng Trước
này là end r hả
Trả lời
| 0
trungdung162008 4
trungdung162008
Reader
3 Tháng Trước
Hmm, main bị hoàn toàn rơi vào thế giới này và chết ở thế giới gốc r hả
Trả lời
| 0